HÔM NAY VỢ TÌM RA LỖI CỦA ANH CHƯA?

Kiều Dư An và Giang Mộ Trì tránh ra, những người còn lại cũng rời đi, chẳng qua là vẫn còn ngầm thảo luận nhiệt liệt. Kiều Dư An ứng xử như vậy, thật sự không tính là một danh viện được giáo dưỡng tốt gì cả, nhưng mà tính tình Kiều Dư An đã như vậy rồi, mọi người cũng không hề kinh ngạc chút nào. Ai bảo người ta có vốn liếng cơ chứ, được nhà họ Kiều chiều chuộng đến mức ngang ngược nhất đời, chẳng qua việc khiến mọi người khá bất ngờ đó là cách ứng xử của Giang Mộ Trì.

Đây là một người đàn ông được mọi người đồn đãi tới mức trở nên thần kì. Trước kia ai cũng nghĩ anh là một người giống như tuyết liên trên núi cao, cao không thể với tới, nhưng hôm nay xem ra thì cũng chỉ là một người có da có thịt bình thường, là một người chồng tốt biết yêu chiều vợ mình, chỉ vì một vụ cãi nhau lông gà vỏ tỏi mà dừng hẳn việc làm ăn với nhà họ Ngụy. Đây không phải là việc mà người đàn ông nào cũng làm được. Trong suy nghĩ của đa số những người đàn ông, chung quy tiền tài danh vọng vẫn quan trọng hơn phụ nữ, người càng có tiền thì càng keo kiệt, Giang Mộ Trì nhẹ nhàng quyết định chấm dứt một vụ hợp tác như vậy, không biết phải bồi thường bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng nữa, thật sự là khiến người khác hâm mộ mà.

Sao một vài người lại có số phận may mắn như vậy chứ? Một người phụ nữ mang danh “ăn chơi trác táng” lại dễ dàng cưới được người đứng đầu gia đình giàu có số một ở Vân Thành, lại còn được chồng yêu chiều như thế nữa, đây quả thật là có so sánh mới thấy đau khổ mà!

Lâm Tự Cẩm nhìn cảnh này cũng cười, xem ra Kiều Dư An không nói sai, cô sống đúng là không tồi, trước kia mỗi lần gặp mặt Ngụy Nhiêu là mấy chị em đều ra trận chửi đến mức cô ta á khẩu không cãi lại được, bây giờ đây, Kiều Dư An không cần tới các cô mà vẫn có người bảo vệ, thật là tốt!

Lúc đầu Kiều Dư An vẫn là cực kỳ đắc ý, nhưng sau khi kéo Giang mộ Trì ra khỏi đám người thì không còn vẻ đắc ý kia nữa, thấp giọng hỏi anh: “Thật ra anh không cần phải làm thế, tụi em vẫn thường xuyên đấu võ mồm như vậy, anh che chở cho em thì được rồi, đừng vì em mà không kiếm được tiền chứ.” Đây là một vụ làm ăn đấy, sao lại có thể vì cô mà tự dưng gãy giữa đường như vậy được, có tiền không kiếm là đồ ngốc.

Tuy Kiều Dư An rất vui vẻ khi Giang Mộ Trì vì cô mà có thể làm tới mức như vậy, sự hư vinh trong lòng đã thoải mái tới cực điểm. Nhưng cũng chỉ dừng ở mức đó mà thôi, cô không phải là người không hiểu chuyện, nếu chuyện như vậy bị truyền ra ngoài thì sợ ba mẹ chồng sẽ có ý kiến với cô, người như Giang Mộ Trì mà sao lại có tiềm chất của “hôn quân” vậy chứ?

Giang Mộ Trì cúi đầu mỉm cười nhìn cái miệng nhỏ của cô cứ đóng rồi lại mở không ngừng, đến khi cô nói tới hậu quả có thể xảy ra, anh không nhịn được cúi đầu hôn khóe môi cô một cái, “Được rồi, đừng nói nữa, vốn là công ty cũng tính toán dừng hợp tác với nhà họ Ngụy, công ty nhà họ cung cấp vật liệu ngày càng kém chất lượng, đã không phải là nhà họ Ngụy trước kia từ sớm rồi. Nếu tình trạng này vẫn cứ tiếp tục xảy ra thì nhà họ Ngụy cũng trụ không được bao lâu nữa, nếu không kịp thời bứt ra, đến lúc đó lửa sẽ lan đến gần chúng ta.”

Anh cũng đã cân nhắc rất lâu, đang suy nghĩ nên dùng biện pháp gì để kết thúc sự hợp tác giữa hai nhà, vốn là hợp đồng vẫn chưa hết hạn, nếu cứ đơn phương kết thúc như vậy thì sẽ tạo ra chút rắc rối, bây giờ Ngụy Nhiêu tự mình đâm đầu vào, Giang Mộ Trì không thể sử dụng uổng phí cái cớ tốt như thế này được.

Giang Mộ Trì nói, Kiều Dư An hiểu ra ngay, thì ra cái này không phải là “Giận căm dựng tóc vì tình mỹ nhân” [1], mà chỉ là lấy tên tuổi của cô, khiến người khác đều cho rằng cô là một đứa “hồng nhan họa thủy”.

[1] Đây là một câu thơ trong bài thơ “Viên Viên khúc” của tác giả Ngô Vĩ Nghiệp.

Dịch thơ: Giận căm dựng tóc vì tình mỹ nhân. (Bản dịch của Lê Xuân Khải)

“Đù, Giang Mộ Trì, anh là cái đồ cáo già xảo quyệt phải không? Thanh danh của em bị hủy hoại thì làm sao bây giờ?” Kiều Dư An thật sự là không kiềm chế được sự nóng nảy trong lòng, người đàn ông này quá là tâm cơ, uổng công cô còn cảm động một phen. Cảm động cái quỷ ấy, cái này hoàn toàn đã được anh tính toán đâu vào đấy, vừa có được niềm vui của cô lại vừa có được thứ mình muốn.

Sao tên Giang Mộ Trì này lại chó như vậy chứ? Tùy thời tùy chỗ đều có thể lợi dụng những thứ xung quanh để đạt được lợi ích cho mình? Cho nên đây là bí mật làm giàu của anh sao? Tên đàn ông chó như vậy, không giàu thì cũng thật có lỗi với đầu óc của anh.

Kiều Dư An càng nghĩ càng giận, để cho cô gánh vác cái danh “hồng nhan họa thủy”, kết quả tên đàn ông này lại không làm theo như vậy, cô quá là oan uổng mà, nếu như bây giờ không phải ở trước mặt công chúng thì Kiều Dư An thật muốn đạp cho Giang Mộ Trì mấy cái.

“Quyển Quyển, chú ý dáng vẻ, bây giờ có rất nhiều người đang nhìn đấy.” Giang Mộ Trì ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, thoạt nhìn hai người như đang rất thắm thiết khắn khít ôm nhau đi tham quan hàng triển lãm, trên thực tế thì họ lại đang ngầm phân cao thấp.

“Giang Mộ Trì, sao anh lại xấu xa như vậy chứ?” Kiều Dư An trừng mắt với anh, thở phì phò, giống như là một quả bong bóng sắp nổ tung, “Em biết ngay là anh không tốt như vậy mà, uổng công em cảm động một phen.”

“Sao lại nói như thế được,” Giang Mộ Trì nhướng mày cười, “Cho dù không có chuyện này thì anh vẫn sẽ đứng về phía Quyển Quyển mà.”

“Vậy anh sẽ chấm dứt hợp tác với nhà họ Ngụy sao?” Kiều Dư An ngửa đầu nhìn anh.

“Sẽ không, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền từ tay nhà họ Ngụy rồi mua túi cho em.” Giang Mộ Trì nhéo chóp mũi của cô một cái, anh phân tích sự việc rất rõ ràng, cũng rất lý trí. Từ trước đến nay anh luôn thuận buồm xuôi gió trên thương trường, nếu tình hình của nhà họ Ngụy rất tốt thì anh sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền nhất có thể, chứ không phải bội ước để mình mất trắng. Giang Mộ Trì không phải là người chỉ vì cuộc cãi võ mồm của hai người phụ nữ mà đánh cược vận mệnh của công ty.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Giang Mộ Trì biết nói như vậy quá mức lý trí, đa số phụ nữ sẽ cảm thấy không thích, nhưng mà anh không muốn nói dối, đặc biệt là nói dối với Kiều Dư An. Giang Mộ Trì đang muốn nói thêm chút gì đó giải thích để Kiều Dư An có thể hiểu, kết quả Kiều Dư An lại nhón chân hôn môi anh một cái, “Giang Mộ Trì, em yêu cái dáng vẻ này của anh chết mất. Cái dáng vẻ nắm chắc thắng lợi này, em yêu anh như thế nhất.”

Kiều Dư An cũng không phải cô gái không hiểu biết sự đời, tiền dâng đến tận tay rồi mà lại không lấy, ai mà ngại tiền nhiều cơ chứ. Nể mặt tiền nhiều, Kiều Dư An vẫn là có thể làm như không thấy Ngụy Nhiêu.

Nếu mà cái gì Giang Mộ Trì cũng nghe theo cô, vậy đó không phải là Giang Mộ Trì, thế nên cô cũng không muốn hoài nghi làm cách nào mà Giang Mộ Trì bảo vệ được gia nghiệp to lớn như thế.

Sự việc đột ngột này khiến Giang Mộ Trì sửng sốt, anh phục hồi tinh thần lại thì sờ đầu cô, “Quyển Quyển, lúc nào em cũng có thể mang đến ngạc nhiên vui mừng cho anh cả.” Ai nói Quyển Quyển là “cô nàng ăn chơi trác táng” chứ, Quyển Quyển nhà chúng ta là một đứa trẻ biết phân biệt phải trái đúng sai rõ ràng. Thật sự là cô không hề giống với những người phụ nữ khác tí nào, cô giống với một bảo tàng chờ Giang Mộ Trì tới khai quật từng chút một hơn.

“Em đã nói từ lâu rồi, em rất tốt, cưới được em là phúc của anh.” Kiều Dư An hừ hừ hai tiếng, bĩu môi nở nụ cười đắc ý.

“Ừm, là phúc của anh.” Giang Mộ Trì thả tay xuống khỏi đầu cô, thuận thế đó nắm lấy tay cô, khớp xương rõ ràng, tinh tế trắng nõn, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.

Hai người nhìn nhau cười, không nói tới chuyện này nữa, nắm tay đi xem hàng triển lãm, hội đấu giá bắt đầu ở phần sau, đầu tiên là để khách mời tự do tham quan hàng triển lãm, thích thì mua. Nhưng mà phần lớn người ở đây là vì tìm kiếm cơ hội mới tới, bất kì buổi tiệc nào cũng sẽ trở thành cơ hội để thúc đấy những vụ hợp tác kinh doanh, chẳng hạn như Giang Mộ Trì, lúc này mới tới một lúc mà đã có vài người lục tục tới chào hỏi.

“Tổng giám đốc Giang, đã lâu không gặp, hiếm khi gặp nhau ở đây nhỉ.” Một người đàn ông trung niên bụng phệ đi tới trước, Kiều Dư An thầm nhớ lại nhưng cũng không quen biết. Cô chỉ quen với những người cùng thế hệ với mình, còn thế hệ trước thì chỉ quen những người có mối quan hệ tốt với nhà họ Kiều.

“Tổng giám đốc Củng.” Giang Mộ Trì hơi nâng cao ly champagne trên tay, tỏ ý chào hỏi.

“An An, đây là tổng giám đốc Củng của công ty giấy Mậu Tuấn, tổng giám đốc Củng, đây là vợ của tôi.”

“Ha ha ha chào cô, cô là con gái út của nhà họ Kiều phải không? Tôi đã nghe nhà họ Giang và nhà họ Kiều kết hôn từ lâu, nhưng vẫn luôn không thấy hai người tổ chức hôn lễ, còn tưởng là lời đồn chứ.” Tổng giám đốc Củng cũng rất thức thời, nhìn thấy hai người Giang Mộ Trì nắm tay chặt như thế thì cũng không duỗi tay muốn bắt. Muốn tồn tại thuận lợi trên thương trường thì không phải dựa vào sự thức thời sao.

“Công việc của A Trì bận quá nên vẫn chưa tổ chức hôn lễ, chờ anh ấy rảnh rỗi, chúng tôi tổ chức hôn lễ thì chắc chắn sẽ mời tổng giám đốc Củng.”

“Được đấy, tôi có thể chờ, vậy chúc tổng giám đốc Giang và phu nhân răng long đầu bạc.” Tổng giám đốc Củng nâng ly, ba người đều nâng ly nhấp một ngụm tỏ ý.

Thoáng cái tổng giám đốc Củng cũng rời đi, lúc này Kiều Dư An mới hỏi Giang Mộ Trì, “Giang Mộ Trì, hình như có rất nhiều người hỏi chúng ta khi nào tổ chức hôn lễ ha.” Liên tục có hai ba người hỏi rồi.

“Ừm, vì vậy cũng nên lên kế hoạch việc tổ chức hôn lễ rồi.” Giang Mộ Trì cảm thấy tình cảm của hai người cũng đã đạt tới điểm xác định rồi, mà không biết Kiều Dư An nghĩ như thế nào, “Em muốn tổ chức bây giờ không?”

Câu này của Giang Mộ Trì là muốn hỏi Kiều Dư An có nguyện ý hay không.

Kiều Dư An suy nghĩ một chút, cố ý nhăn mặt, “Không muốn.” Giang Mộ Trì hơi mất mát, anh cho rằng sự tín nhiệm mà Kiều Dư An dành cho anh vẫn chưa đạt đến độ nhất định, cho nên cô mới không muốn, nhưng mà không sao, thời gian còn dài, anh cố gắng thêm một chút nữa là được.

Kiều Dư An lén nhìn vẻ mặt của Giang Mộ Trì, nhìn thấy ánh mắt mất mát rõ rành rành của anh, lúc này mới lắc lắc tay anh, nở nụ cười, “Mùa hè tổ chức hôn lễ quá nóng, dễ bị trôi lớp trang điểm, mùa xuân năm sau chúng ta hãy tổ chức hôn lễ nhé, hoa thơm chim hót tốt biết bao nhiêu.”

Nghe xong câu này, Giang Mộ Trì mới phản ứng kịp, cô đang cố ý trêu anh đây mà, anh vươn tay véo nhẹ mặt cô, “Quyển Quyển, trong miệng em càng ngày càng không có một câu nói thật.”

“Ưm, ai nói, có lời nói thật đấy, tự anh tìm đi.” Kiều Dư An nhún vai, cô không thèm nói rõ ràng với anh đâu.

“Được rồi, không ầm ĩ nữa, chúng ta đi xem nhẫn, nếu mà thích chiếc nào thì mua, anh nhớ rõ trước khi ra khỏi nhà anh có nhắc em là phải đeo nhẫn bà nội đưa.”

Chiếc nhẫn đó được truyền qua mấy đời rồi, trước kia là ở trên tay mẹ Giang, vốn là muốn truyền cho con gái, ai ngờ đâu bà nội không sinh được con gái, sau đó mẹ Giang cũng chỉ sinh một mình Giang Mộ Trì, thế nên chiếc nhẫn này vẫn được bà nội giữ lại, sau khi Giang Mộ Trì kết hôn thì cho Kiều Dư An. Đây cũng là sự nhận định của bà nội đối với cô, chiếc nhẫn vốn để cho con gái nay lại được truyền cho con dâu, tức là muốn nói với Kiều Dư An rằng, nhà họ Giang sẽ chăm sóc cô như con gái ruột.

“Vốn là em nhớ rõ, nhưng mà quay đi quay lại là quên mất, em cất kĩ lắm, sợ bị trầy xước.” Kiều Dư An là một tên phá của, nhưng cô không dám phá một thứ quý trọng như thế được. Này không phải một chiếc nhẫn đơn giản, đó là nhẫn gia truyền của nhà họ Giang, nếu mà bị cô làm rơi thì không hay chút nào, chỉ sợ sẽ bị mẹ già nhà mình đuổi đánh.

“Ừ, đúng là phải cẩn thận, đi thôi, đi mua thêm một cái.” Lúc trước kết hôn quá vội vàng, anh cũng không có chuẩn bị gì cả, vốn là định đặt làm nhưng mà bây giờ cũng còn kịp, dù sao cũng chưa tổ chức hôn lễ.

Hai người mới đến khu đặt trang sức nhẫn, chuẩn bị thả lỏng tâm trạng chọn nhẫn, mới nhìn được mấy cái, bỗng một giọng nữ nũng nịu chen vào, “Tổng giám đốc Giang, khéo thật đấy.”

Kiều Dư An vừa nghe tới giọng nói này là dựng ngay lỗ tai lên, giọng nói rất quen thuộc, mới nói hai từ thôi mà đã cong mười tám đường như luyện giọng vậy. Ngay cả một người phụ nữ như cô nghe mà cũng cảm thấy nũng nịu cực kỳ, vừa nghe là đã cảm thấy không đơn giản rồi, Kiều Dư An quay đầu lại nhìn thoáng qua, ôi chao, đúng là người quen kìa, Hạ Y.

===

Mọi người có nhớ Hạ Y là ai không nèooo

Bình luận

Truyện đang đọc