HƠN CẬU ẤY HAI TUỔI

"Hey, Dư Hân." Như Gia từ đâu chạy tới, cười tươi tắn, vỗ vai Dư Hân một cái: "Lại được anh Dư Dương chở đi học cơ đấy. Có anh trai thật là sướng a."


Dư Hân cười cười, đáp: "Cũng... bình thường thôi."


Như Gia "xí" một tiếng rồi không biết làm sao liền ngại ngùng nói tiếp: "À mà... Anh Dư Dương dạo này thế nào rồi?"


"Sao là sao? Nếu hỏi về sức khỏe thì anh Dư Dương vẫn ổn. Nếu hỏi về công việc thì tao không biết. Còn về bạn trai thì... Xin lỗi mày, không có. Anh ấy là trai thẳng. Hay mày muốn hỏi về vấn đề sinh lí thì tao xin thưa..."


Như Gia đỏ bừng mặt, vội đưa tay bịt miệng Dư Hân lại, cắt ngang lời cô: "Thôi đủ rồi. Im đi!"


Dư Hân gỡ tay Như Gia ra, cười âm hiểm. Anh hai của cô thật là đào hoa nha. Xung quanh lúc nào gái cũng bu như kiến, ấy vậy mà anh ấy lại chẳng hề bận tâm, luôn bày ra bộ mặt thờ ơ vô cảm. Có trách thì hãy trách mối tình đầu của anh ấy đấy, hồi còn đi học, anh có thích một cô bạn cùng lớp, cô bạn cũng thích anh nhưng hai người lại vì ngại ngùng mà không nói, mãi đến khi anh biết cô bạn cũng thích mình thì đã là chuyện của năm năm sau, chỉ tiếc lúc đó, cô bạn đã yêu người khác, ngày cô bạn nói mình đã từng thích anh, mấy ai biết trái tim anh đã đau như thế nào, bởi sau tất cả, cô bạn chỉ là đã từng thích, đã từng... Anh giận bản thân mình năm xưa quá hèn nhát khi không nói rõ tình cảm khi trái tim cô bạn vẫn còn chứa hình bóng anh. Mãi đến bây giờ, Dư Hân vẫn còn nhớ rõ có một ngày, một ngày mưa, mưa rất nhiều, anh Dư Dương lần đầu tiên không kiểm soát được bản thân mình mà đã quá chén, đánh nhau với người ta, Dư Hân cũng không rõ diễn biến ra sao, chỉ nhớ khi cô đến, thấy anh khụy gối xuống đất, ngước mặt lên trời, mặc cho nước mưa rơi xối xả vào mặt, khi đến gần anh, nhìn thấy hốc mắt anh đỏ hoe, cô mới chợt nhận ra, là anh đang khóc. Mãi sau này Dư Hân mới biết, ngày đó là ngày cô bạn đó cưới người khác, ra là lúc đó anh vẫn còn yêu. Còn bây giờ thì... Cô thật sự cũng không rõ. Bởi thế, khi yêu một ai đó, hãy cứ mạnh dạn nói ra mặc cho kết quả như thế nào, để sau này khi nhớ lại, ta vẫn không cảm thấy hối hận, ít nhất là ta đã từng sống thật với cảm xúc, vâng lời trái tim. Mỗi lần nhớ lại chuyện này, Dư Hân đều kìm không được mà thở hắt ra một tiếng, thầm mắng trong lòng, quá là cẩu huyết rồi.


Haizzz, đối với Dư Hân, những sự việc xoay quanh cuộc đời cô vốn dĩ toàn cẩu huyết, ví dụ như cô lại đi yêu Minh Hiển ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc, hoặc lại ví dụ như chuyện cô bạn thân Như Gia lại đem lòng yêu anh trai cô,...


"Tụi mày giờ này còn đứng trước cổng trường? Không sợ muộn học sao?" Giãng Viên cực kì bình tĩnh bước đi, hai tay đút vô túi quần, rõ ràng đây không phải là dáng vẻ vội vã vì sợ muộn học gì. Không sao, Dư Hân với Như Gia quen rồi, quen rồi. Giãng Viên chính là đi học với thái độ bất cần đời như vậy đấy. Giãng Viên đột nhiên "ồ" lên một tiếng, giọng nói lộ rõ bảy phần ý cười: "Dư Hân, bộ dạng này của mày? Nhìn thật biến thái."


Dư Hân ngửa mặt lên trời cười ha ha, lát sau liền nhìn Giãng Viên cười dữ tợn: "Mày chê bản thân mình sống quá lâu à?"


Giãng Viên nuốt một ngụm nước bọt: "Đại tỷ, em sai rồi... Ấy ấy, bình tĩnh chút đi."


***


Lãng Dư Dương tiêu sái anh tuấn bước vô công ty, trong mái tóc bạch kim lấp ló có thể thấy một lọn tóc đỏ, bộ vest đen vừa vặn với vóc dáng càng làm cho đối phương cảm thấy anh chín chắn hơn so với tuổi hai lăm, khiến con người ta không thể xem thường.


"Ôi, cháu trai." Bà ngoại đang ăn bánh nói chuyện với một nữ nhân viên, thấy Dư Dương liền cười hề hề vẫy tay.


Dư Dương theo quán tính, ngoảnh mặt về phía bà ngoại, chợt nhận ra có gì đó không đúng, liền vừa bước tới vừa nói: "Bà, làm sao bà tới đây được?"


"Bắt taxi." Bà ngoại nhét thêm một miếng bánh ngọt vào miệng, đáp ngắn gọn, không thừa không thiếu một từ nào.


Dư Dương nhăn mặt: "Bà ngoại, bà ăn ít đồ ngọt thôi, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu. Để cháu gọi cho trợ lý đi mua mấy món tẩm bổ cho bà."


Bà ngoại xua xua tay: "Không cần, không cần đâu." Dừng một lát, bà lại nói tiếp: "Cháu trai, ở đây thật là chán. Hai bà cháu mình đi chơi đi?"


Dư Dương trầm âm giây lát rồi mới lên tiếng đáp lời: "Xin lỗi bà nhưng bây giờ cháu bận rồi ạ. Chiều hình như Dư Hân được nghỉ, cháu sẽ bảo nó đưa bà đi chơi."


Bà ngoại thở dài một cái: "Haizzz, con gái con rể thì đi du lịch nước ngoài hâm nóng tình cảm, đổ hết công việc lên đầu cháu ngoại bà thế này đây. Bà già này cũng muốn hâm nóng ta tình bà cháu với hai đứa cháu mà. Cháu yên tâm, khi nào cha cháu về nước, bà nhất định sẽ biểu tình đòi bãi công cho cháu."


Khóe miệng Dư Dương giật giật hai cái.

Bình luận

Truyện đang đọc