HÔN HẠNH - NGẢI NGƯ

Thứ Bảy, ăn sáng xong, Sơ Hạnh và bạn cùng phòng đi đến sân thể dục Đông Nam tìm kiếm đội của lớp, sau đó mấy bạn gái dựa theo mã số sinh viên đứng vào chỗ ngay ngắn.

Mã số sinh viên được sắp xếp theo tên viết tắt chữ cái đầu tiên trong tên của của họ, trong khi đó Sơ Hạnh ở phía trước, ba người bạn cùng phòng của cô thì xếp ở phía dưới.

Lớp trưởng Diệp Bắc Hữu và Lớp phó Thể dục đang kiểm tra số lượng.

Bên cạnh và đối diện còn có rất nhiều lớp học của các khoa khác cũng đang xếp hàng.

Mặc dù các bài kiểm tra thể chất bắt đầu vào lúc 8:30 nhưng có thể sẽ mất một khoảng thời gian để tập hợp.

Đợi đến khi lớp Sơ Hạnh có thể vào sân thể dục để bắt đầu kiểm tra thể chất thì đã gần chín giờ rưỡi.

Tuy nhiên Sơ Hạnh vẫn đang nghỉ phép, nhưng bây giờ cô cảm thấy không còn đau nữa, cho nên cô không tìm thầy hướng dẫn xin nghỉ, cũng không muốn kiểm tra bù một mình.

Đi vào sân Đông Nam rẽ phải, đó là bài kiểm tra thổi hơi để đo dung tích phổi, ngồi về phía trước, gập bụng.

Lớp trưởng phát ống thổi dùng một lần cho từng người.

Ngay lúc Sơ Hạnh nhận lấy ống thổi từ Diệp Bắc Hữu, một giọng nói vang lên từ đường băng phía sau truyền tới: “Sơ Hạnh!”

Sơ Hạnh quay mặt nhìn sang, Kỷ An đi phía trước Cận Ngôn Châu đang giơ tay vẫy gọi cô.

Sơ Hạnh mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền, vẫy tay với hai người.

Kể từ thứ Hai hôm trước chính miệng Sơ Hạnh giải thích với các bạn nữ trong lớp rằng Kỷ An là em trai của cô, chuyện cô và Kỷ An là một cặp song sinh đã lan truyền trong lớp.

Bây giờ các bạn trong lớp đều đã biết cô và Kỷ An không phải người yêu mà là chị em ruột.

Dụ Thiển ở gần cuối đoàn, vị trí tương đối gần đường băng.

Cô chủ động bắt chuyện với Kỷ An, hỏi cậu: “Các cậu kiểm tra gì vậy?”

Kỷ An cười đáp: “Một nghìn mét.”

Dụ Thiển cong mắt nói: “Cố lên nha.”

Kỷ An: “Chuyện nhỏ!”

Cận Ngôn Châu phía sau nghe thấy, không nói nên lời quay đầu lại.

Cậu thật sự vô cùng tò mò, cũng giống như Kỷ An, cảm giác được người ta theo đuổi sẽ trông như thế nào.

Kiểm tra dung tích phổi rất nhanh, chỉ cần thổi một hơi là được.

Không lâu sau khi Sơ Hạnh hoàn thành bài thi, cô đang xếp hàng cùng đội trước bài khi kiểm tra ngồi và gập người thì có tiếng súng từ phía bên kia đường băng vang lên.

Nam sinh khoa CNTT đang kiểm tra chạy 1000 m.

Sơ Hạnh nhìn về phía đường băng, ánh mắt lướt qua những bóng người đang chạy.

Cô muốn nhìn xem Kỷ An đang ở đâu.

Bỗng nhiên, tầm mắt Sơ Hạnh dừng lại.

Cô kinh ngạc nhìn bóng dáng cao thẳng xông lên vị trí thứ nhất, bất giác khẽ nhíu mày.

Tại sao Cận Ngôn Châu lại chạy nhanh ngay lúc bắt đầu thế?

Cậu ấy không sợ một lúc nữa sẽ chẳng còn sức để chạy nước rút về đích sao?

Giống như kiểu chạy cự ly trung bình này, mọi người khi bắt đầu chạy sẽ không lao về phía trước mà chạy với tốc độ bình thường, sau đó từ từ tăng khoảng cách ở giữa, rồi dốc toàn lực để tăng tốc chạy nước rút ở 100 mét cuối cùng.

Thế mà Cận Ngôn Châu bắt đầu lao lên ngay khi bắt đầu.

Dù đã bỏ xa người đứng thứ hai hơn nửa vòng nhưng e rằng nữa chẳng đường sau tinh lực cậu không tốt, sẽ bị người phía sau vượt lên.

Chốc lát, đến lượt Sơ Hạnh kiểm tra gập người về phía trước.

Vừa ngồi xuống, cô liền nghe thấy từ xa có tiếng reo hò phấn khích của các cô gái.

Sơ Hạnh không chú ý nữa, nghiêm túc hoàn thành kiểm tra.

Đến khi cô đứng dậy theo cả đội đến địa điểm nhảy xa, Kỷ An vừa vượt qua vạch đích.

Và Cận Ngôn Châu, đang đứng trên bãi cỏ có kẻ vạch đích.

Những cô gái từ các khoa khác bên cạnh tôi một câu cô một cậu thảo luận về Cận Ngôn Châu.

“A a a a a a Cận Ngôn Châu cũng đẹp trai quá!”

“Hotboy thật là mạnh mẽ! Cậu ấy xông lên ngay từ đầu, nhanh chóng bỏ xa những người còn lại hơn nửa vòng, tôi tưởng đến chặng cuối không thể chạy nước rút, nhưng không ngờ, ôi, thật là khó tin, cậu ấy lại có thể chạy nước rút 100m cuối cùng, bỏ xa người về nhì cả nửa vòng tròn.”

“Tôi thực sự thích những anh chàng thể lực tốt! Hormone thiệt là kích thích mà!”

—–

Sơ Hạnh chớp mắt, từ miệng mấy cô nàng này hiểu được — Cận Ngôn Châu đã giành vị trí đầu tiên với lợi thế tuyệt đối.

1000 mét dường như là một miếng bánh đối với cậu.

Thật ngưỡng mộ cậu ấy mà.

Chạy cả nghìn mét một cách dễ dàng.

Không giống cô, mỗi lần chạy 800 mét đều đau đớn, cô luôn ho khan, thậm chí ho đến muốn nôn, sau đó là bị cảm lạnh.

Cũng vào lúc này, lớp của Kỷ An và Cận Ngôn Châu cũng đến phần nhảy xa đứng.

Giáo viên thể dục phụ trách môn nhảy xa đứng cầm bảng danh sách ghi kết quả của những học sinh vừa hoàn thành lượt nhảy.

Rất nhanh, thầy đọc: “Người kế tiếp, Sơ Hạnh.”

Sơ Hạnh bước tới vạch lấy đà.

Cô nghiêm túc cắn môi, sau đó khuỵu người xuống, hai tay dang rộng.

Tiếp đó, Sơ Hạnh nhảy lấy đà, chạm đất.

Giáo viên thể dục liếc nhìn vị trí của cô, nói: “Một mét bảy. Nhảy lại.”

Sơ Hạnh quay lại và đứng trước vạch nhảy lần nữa.

Cô nhìn vào vị trí mà cô vừa nhảy, sau đó chuẩn bị, lấy đà!

Khi cô tiếp đất đứng yên, giọng của giáo viên thể dục vang lên: “1m75. Tốt lắm, người tiếp theo.”

Bài kiểm tra nhảy xa có hai lần, thành tích lấy từ kết quả tốt nhất được ghi lại từ hai bước nhảy này.

Mặc dù 1,7 mét hay 1,75 mét là điểm đạt, nhưng lần nhảy thứ hai xa hơn 5cm so với lần nhảy đầu tiên!

Sơ Hạnh vui vẻ đi đến bên cạnh.

Kỷ An nghiêng người hỏi: “Lát nữa chị muốn thi chạy không?”

Sơ Hạnh trả lời: “Muốn.”

“Bụng có ổn không?” Kỷ An lại hỏi.

Sơ Hạnh lắc đầu một cái, cười nói: “Không sao, hết đau rồi, cũng không có cảm giác gì.”

Môn nhảy xa có hai hố cát, nhưng vì chỉ có một giáo viên thể dục nên khoa CNTT chỉ có thể kiểm tra sau lớp Sơ Hạnh.

Tuy nhiên, đúng lúc này, Kỷ An bỗng nhiên bị lớp phó thể dục của lớp hét lớn: “Kỷ An, về hành nhanh! Bây giờ chúng ta thi nhảy xa.”

Hóa ra là một giáo viên thể dục khác đã đến.

Bây giờ, hai lớp có thể kiểm tra nhảy xa cùng một lúc.

Kỷ An lập tức chạy về.

Sở Hạnh trong lúc rãnh rỗi, liền đi sang bên cạnh xem Kỷ An nhảy xa.

Khi đến lượt Kỷ An nhảy, cậu dễ dàng nhảy được 2,5m.

Người kế tiếp là Cận Ngôn Châu.

Nam sinh đứng trước vạch nhảy, không hiểu sao cảnh tượng vừa nhìn thấy lại hiện lên trong đầu cậu.

Cô gái nhảy ra rất nhẹ nhàng, không ngờ thân hình nhỏ nhắn của cô lại có thể nhảy xa tới tận 1m75.

Cậu khẽ nhướng mày, giả vờ thản nhiên nhìn về hướng Sơ Hạnh đang đứng.

Rồi nhanh thu ánh mắt lại.

Cận Ngôn Châu lặng lẽ siết chặt các ngón tay.

Cậu không phải là một người hiếu thắng.

Nhưng hôm nay, dù là chạy 1000 mét hay nhảy xa, cậu đều muốn giành hạng nhất.

Bởi vì cô đang theo dõi.

Cậu cực kỳ để tâm.

Cận Ngôn Châu bật người nhảy lên.

Giống như đang bay, tiếp đất rất dễ dàng.

Xung quanh nhất thời phát ra một loạt âm thanh cảm thán như không tin nổi vào mắt mình.

Sơ Hạnh vô thức há to miệng, đôi mắt nai trong veo đầy vẻ kinh ngạc.

Nam sinh nhảy xa có thành tích tốt nhất là 2m73 mét.

Cận Ngôn Châu đã nhảy thẳng đến vị trí 2m75 trong lần nhảy đầu tiên.

Giáo viên thể dục nói: “2m75. Không cần nhảy nữa, người tiếp theo.”

Cận Ngôn Châu từ hố cát trong đi ra.

Cậu vừa đi đến gần Sơ Hạnh, Sơ Hạnh ngẩng mặt lên, mỉm cười nhìn cậu, khen ngợi: “Cận Ngôn Châu cậu lợi hại quá đi!”

Chạy bộ đã lợi hại rồi, nhảy xa còn đỉnh hơn!

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái hình như lộ ra sự sùng bái không thể giải thích được.

Cận Ngôn Châu tuy biết Sơ Hạnh rất ngay thẳng, nhưng bị lời khen của cô làm mất cảnh giác, vẫn có chút đắc ý, vành tai kiềm được mà hơi ửng đỏ.

Phút chốc, Cận Ngôn Châu quay đầu đi, bất giác khóe môi cong lên, rất nhanh cậu kiềm chế bình thường trở lại.

Kỷ An ở bên cạnh Sở Hạnh chợt nhớ ra điều gì, quay mặt sang hỏi cô: “Ký túc xá của chị có thuốc cảm không?”

Sơ Hạnh lắc lắc đầu.

Kỷ An liền nói: “Lát nữa em đến phòng y tế trường mua cho chị.”

Sau đó cậu lại dặn dò: “800m chỉ cần chạy từ từ là được, nhất định có thể đạt yêu cầu.”

Sơ Hạnh gật đầu một cái, cười đáp: “Biết rồi.”

Khi hai chị em nói chuyện, Cận Ngôn Châu bên cạnh lại hơi nhíu mày, trầm mặc.

Tại sao phải mua thuốc cảm cho cô?

Nghe giọng nói của cô không có gì bất thường, cũng không ho khan, hẳn là không bị cảm lạnh.

Vậy lúc nào mới biết phải cần thuốc cảm?

Cận Ngôn Châu có chút không khống chế được ánh mắt của mình, nhìn cô một cái, rồi lại nhìn thoáng qua lần nữa.

Chốc lát, cậu đột nhiên mở miệng, thản nhiên nói với Kỷ An: “Tôi có thuốc cảm, cậu không cần đi mua đâu.”

Kỷ An còn chưa nói gì, Cận Ngôn Châu đã tự bổ sung cho mình: “Dù sao tôi cũng không dùng, để cũng chờ hết hạn.”

Kỷ An sảng khoái cười đáp: “Được, chờ sau khi trở về ký túc xá thì cậu đưa cho tôi, tôi đem qua cho Sơ Hạnh.”

Một lát sau, tất cả các bạn cùng lớp của Sơ Hạnh đều kiểm tra xong, lớp trưởng và lớp phó thể dục dẫn theo đội ngũ đi đến địa điểm kiểm tra tiếp theo.

Là bài kiểm tra chạy 800 mét.

Sơ Hạnh thở ra một hơi thật sâu, sau đó cùng bạn cùng phòng đứng trên đường băng.

Mặc dù chỉ là một kỳ kiểm tra thể chất, không phải là một cuộc đua, cuối cùng đạt yêu cầu là được, nhưng tại thời điểm này, Sơ Hạnh đứng ở vạch xuất phát, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên dồn dập ngắn đoạn.

Chợt, một tiếng súng vang lên, mọi người chạy dọc theo đường băng.

Sơ Hạnh và bạn cùng phòng đều ở giữa gần vị trí áp chót, chạy về phía trước với tốc độ không đổi.

Ở phía bên kia, các lớp khoa CNTT đã hoàn thành phần thi nhảy xa rồi đến nơi kiểm tra thổi hơi để đo dung tích phổi, ngồi về phía trước, gập bụng.

Kỷ An không nhịn được mà ngoảnh đầu lại nhìn đường băng.

Cậu biết mỗi khi Sơ Hạnh chạy xong 800m cũng sẽ ho khan dữ dội, sau đó thì bị cảm lạnh.

Hơn nữa, lần này cô đang đến tháng.

Kỷ An không khỏi lo lắng.

Cận Ngôn Châu nhận thấy tâm trạng bất an của Kỷ An, giống như thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”

Kỷ An hay suy nghĩ đơn giản kể hết mọi chuyện cho Cận Ngôn Châu: “Tôi có chút lo lắng về Sơ Hạnh.”

“Cứ mỗi lần chạy xong 800m chị ấy lại bị ốm, cảm lạnh và ho, lần này đang trong thời kỳ đặc biệt, sức đề kháng kém hơn bình thường.”

Rốt cuộc Cận Ngôn Châu hiểu được vì sao Kỷ An lại mua thuốc cảm cho Sơ Hạnh.

Cậu vô thức hạ thấp lông mày xuống, đôi mắt không thể tự chủ nhìn về phía đường băng.

Nhiều nữ sinh như vậy, dáng dấp cô nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng cậu vẫn thoáng thấy bóng dáng của cô.

Có vẻ như trên người cô có tiêu điểm, điều này có thể khiến cậu chú ý đến cô ngay lập tức.

Sau khi được Kỷ An kể lại, Cận Ngôn Châu cũng không khỏi lo lắng.

Sơ Hạnh càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi, hai chân nặng nề như đổ đầy chì, không thể không há miệng thở dốc, cổ họng như bị dao cứa vào, sau đó trở nên khó chịu hơn.

Rẽ qua khúc cua cuối cùng, Sơ Hạnh nắm chặt ngón tay, nhìn về đích kéo bước về phía trước.

Thời gian dường như ngày càng chậm lại, con đường này dường như không ngừng dài ra.

Cô cảm thấy mình đã chạy trong một thời gian dài trước khi về đích.

Giáo viên thể dục bấm đồng hồ, nói với cô: “Ba phút năm mươi bảy.”

Không quá bốn phút, Sơ Hạnh đột nhiên cảm thấy mình đã vượt qua khó khăn như thế này.

Cô thở hổn hển đến bãi cỏ, không nhịn được muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nhưng vừa chạy xong không được ngồi, Sơ Hạnh dựa vào ý chí còn sót lại buộc mình lảo đảo đi bộ từ từ ổn định nhịp thở.

Vừa đi vừa ho khan.

Cận Ngôn Châu và Kỷ An đã đo xong dung tích phổi, ngồi về phía trước, gập bụng.

Bởi vì đã đến trưa, lớp học của mọi người đều giải tán, buổi chiều kiểm tra lại các phần còn lại.

Kỷ An vốn định đi ăn cơm với Cận Ngôn Châu, nhưng cậu lo lắng cho Sơ Hạnh, liền nói với Cận Ngôn Châu: “Anh Châu, tôi đi xem Sơ Hạnh đã, cậu có thể đi ăn trước.”

Cận Ngôn Châu lập tức trả lời: “Tôi không vội, chờ cậu một lát cũng được.”

Cứ như vậy, Cận Ngôn Châu đi theo Kỷ An đến chỗ Sơ Hạnh.

Chờ nữ sinh đều kiểm tra xong, Diệp Bắc Hữu cất cao giọng nói: “Buổi sáng kiểm tra đến đây thôi, mọi người đi ăn cơm đi, một giờ rưỡi chiều tới tập hợp.”

Nói xong, cậu ấy nhanh chóng cầm một chai nước khoáng chưa xé bao bì đi đến bên cạnh Sơ Hạnh.

Diệp Bắc Hữu mở nắp chai, đưa nước cho Sơ Hạnh đang khom lưng ho khan.

Sơ Hạnh vẫy tay xin lỗi cậu, sau đó hai tay chống đầu gối cúi xuống không ngừng ho khan.

Kỷ An đúng lúc đi tới bên cạnh Sơ Hạnh, cậu lập tức đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Sơ Hạnh, đồng thời dùng tay kia chặn nước mà Diệp Bắc Hữu đưa cho Sơ Hạnh.

Kỷ An là người luôn vui vẻ và dễ gần, nhưng giọng nói có phần lạnh lùng: “Cảm ơn, nhưng bây giờ chị ấy không thể uống nước.”

Mới vừa chạy xong không nên uống nước.

Sơ Hạnh lại ho mấy cái, ngay sau đó liền bắt đầu nôn khan.

Theo sinh lý nước mắt trào ra trong hốc mắt làm mờ tầm nhìn của cô.

Diệp Bắc Hữu thấy vậy, lại đưa nước khoáng cho cô, nói: “Để cô ấy súc miệng.”

Kỷ An giật giật khóe miệng, cười đáp: “Tôi có nước, cảm ơn.”

Cận Ngôn Châu nhạy bén nhận ra Kỷ An rất phòng bị Diệp Bắc Hữu, nhưng căn bản lúc này cậu không có thời gian để nghĩ về điều đó, chỉ cau mày nhìn Sơ Hạnh chăm chú.

Mặt cô đỏ bừng, vùng quanh mắt còn tệ hơn, trong mắt có một tầng nước, giống như sắp khóc, trông rất đáng thương.

Ngay tại lúc này, Kỷ An đột nhiên gọi cậu: “Anh Châu.”

Cận Ngôn Châu trong lòng hoảng hốt, nháy mắt thu hồi ánh mắt rơi vào trên người Sơ Hạnh.

Cậu nhàn nhạt nhìn Kỷ An, Kỷ An đưa tay về phía cậu: “Đưa nước cho tôi.”

Cận Ngôn Châu: “?”

Trong tay Cận Ngôn Châu có hai chai nước, một chai là của cậu, vẫn chưa mở nắp uống qua, chai còn lại của Kỷ An, Kỷ An đã uống nên chỉ còn lại một nửa chai.

Vừa mới tới nơi này, Kỷ An nhét nước khoáng trong tay cho cậu, nói với tốc độ nhanh chóng: “Anh Châu, cầm giúp tôi.”

Lời còn chưa dứt, cậu liền cất bước chạy đến bên cạnh Sơ Hạnh, giúp cô vỗ lưng, đồng thời phất tay Diệp Bắc Hữu đang cầm nước, cự tuyệt ý tốt của Diệp Bắc Hữu muốn đưa nước cho Sơ Hạnh.

Cận Ngôn Châu đưa chai nước của mình cho Kỷ An, mặt không chút thay đổi nói dối: “Tôi vừa nhấp một ngụm chai của cậu, chai này chưa uống qua.”

Kỷ An luôn hoàn toàn tín nhiệm Cận Ngôn Châu, nhanh chóng lấy chai nước khoáng từ trong tay Cận Ngôn Châu.

Cậu lập tức mở nắp chai, đưa nước cho Sơ Hạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc