HÔN HOÀNG

Có câu nói, tình duyên thăng hoa, sự nghiệp lận cận.

Ninh Hoả có số “vượng thê”.

Đây là hắn tự mình nghĩ, nhưng quả thật chắc chắn.

Trong tập 2 của “Bài ca phong hỏa”, Hoàng Nhất Diễn xếp hạng ba. Từ vị trí áp chót vụt một bước lên hẳn top 3 chỉ trong 1 tập, có thể nói đã khiến cô vô cùng phấn chấn.

Lần này, cô thay đổi phong cách, hát một khúc nhạc đồng quê mang giai điệu mộc mạc nhẹ nhàng.

So với sở trường Rock n’roll, những bản nhạc thanh xuân tươi mới càng được công chúng biết đến rộng rãi hơn hẳn. Trong thời kỳ đặc biệt, so với việc duy trì bản chất của mình thì con đường phổ biến quốc dân càng có lợi với cô.

Kết quả đúng như cô dự liệu.

Sau khi kết thúc trận đấu, Hoàng Nhất Diễn chào tạm biệt giáo viên hướng dẫn biểu diễn, đeo đàn ghi-ta sau lưng, bước ra khỏi toà nhà.

Trước cửa cao ốc, có một người đàn ông đang đứng nghe điện thoại, cái bụng tròn lẵng phình ra chạm vào tay vịn. Nếu tay vịn bị tróc sơn thì còn có thể sơn lại được. Nhưng nếu logo của nhãn hiệu thắt lưng hàng đầu thế giới này bị trầy xước thì dù có tiền cũng khó sửa chữa.

Đây là nhà sản xuất âm nhạc của Thái Tân Thu, tên Hồ Kim Thừa. Năm kia hắn ta từng đến tìm Tổ Hợp Kim Hoàng, muốn thuyết phục hai cô gái ra mắt.

Kim Xán Xán lập tức từ chối, nói với Hoàng Nhất Diễn: “Người này mùi tiền nồng nặc quá”.

Trong xe của Hồ Kim Thừa còn có một nữ ca sĩ cùng một trận với Hoàng Nhất Diễn. Nữ sinh chỉ mới mười tám tuổi, cùng gia nhập công ty thu âm với Thái Tân Thu. Vì chuyện Giang Phi Bạch ăn cắp ca khúc của Thái Tân Thu nên thái độ nữ ca sĩ mười tám tuổi đó tương đối lúng túng. Cùng là ca sĩ tham gia thi đấu thời điểm này, tất nhiên phải tỏ ra quen biết, nhưng không thể quá thân cận.

Hoàng Nhất Diễn giả vờ như không nhìn thấy Hồ Kim Thừa và nữ ca sĩ mười tám tuổi ấy, đi lướt qua bên kia.

Ánh mắt Hồ Kim Thừa liếc loạn xạ xung quanh, bày ra biểu cảm có chút cổ quái. Không tốt lành gì nhưng cũng không hẳn là ác ý, hắn đang cân nhắc giữa hai người bọn họ.

Hắn cân nhắc thế nào cô cũng không quan tâm, Hoàng Nhất Diễn chỉ để lại một bóng lưng rồi khuất dạng.

“Bài ca phong hoả” là một cuộc thi giữa các thí sinh, cũng là trận đấu giữa các công ty thu âm đứng sau.

Hoàng Nhất Diễn ký hợp đồng với Nhật Nhật Xa, Dịch Hạo Quân cũng mặc kệ cô. Dù cho cô chọn hát bài nào, hắn cũng chỉ ném hai chữ: “Đại đi”.

Có đôi lúc, Tiểu Phì Tử cũng không buồn để mắt đến. Tiểu Phì Tử căn bản không thích Hoàng Nhất Diễn, nhờ tình cảm cộng tác lâu ngày nên hắn sớm không xem trọng chuyện đạo đức nữa, không nhắc đến vấn đề ăn cắp bản quyền của cô. Có điều hình tượng của Tổ Hợp Kim Hoàng trong mắt hắn cũng rơi xuống đáy vực từ lâu.

Ngày đó, Dịch Hạo Quân định đi công tác.

Hoàng Nhất Diễn ngồi trong văn phòng nghe hắn nói chuyện điện thoại, “Nhớ rõ, có một cái chuông đồng, cất kỹ vào vali hành lý giúp tôi”.

Cô còn tưởng rằng, hắn đã sớm phát hiện chuyện chuông đồng kia là giả.

Dịch Hạo Quân đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng chuyện tình cảm lại vô cùng cố chấp đến mức cực đoan, hoặc nói đúng hơn là, hắn bị biến thái.

Người trẻ thỉnh thoảng biến thái, là thanh xuân bồng bột.

Ví như, Ninh Hoả ở độ tuổi này, cũng có sở thích kỳ quái. Hắn rất thích lột sạch quần áo trên người cô rồi từ từ mang đai kẹp tất bằng da cho cô.

Cô mang đai kẹp tất rất thành thạo nhanh chóng, kéo một cái đã xong xuôi.

Còn Ninh Hoả lại tốn rất rất nhiều thời gian, đầu tiên là bọc vào ngón chân cô, sau đó từng tấc từng tấc, nhẹ nhàng kéo lên, từ mắt cá chân đến cẳng chân, rồi từ đầu gối đến đùi non, vừa kéo vừa ấn. Hắn cũng không làm bất kỳ hành động nào khác, chỉ một mực đeo tất chân cho cô nhưng vẫn nhuốm đầy sắc dục.

Vừa đeo vào xong, chốc lát sau, hắn lại thô bạo xé rách. Khi cô nhận ra lớp da bó chặt trên chân mình nháy mắt tan tác, phía dưới lại như truyền đến từng đợt đất núi rung chuyển.

Cũng bởi sở thích cổ quái ấy của Ninh Hoả nên Hoàng Nhất Diễn dứt khoát mua cả tá đai kẹp tất, cho con cún lớn xác ấy chơi đủ. Cô chỉ sợ một ngày nào đó cún lớn sẽ gặm nát cả chân cô.

Hoàng Nhất Diễn lý giải những hành động ấy của Ninh Hoả là vì hắn còn trẻ.

Nhưng Dịch Hạo Quân ở cái tuổi này, vẫn biến thái như thế thì đúng là có bệnh.

Dịch Hạo Quân ngắt điện thoại, nhìn về phía Hoàng Nhất Diễn, “Nghe nói, thành tích tập 2 của cô không tệ lắm”. Hắn không quan tâm chuyện thi đấu của cô, thế nên chỉ nghe người khác kể lại.

“Đúng vậy”. Dựa theo tiếng xấu “nổi” như cồn của cô thì đạt vị trí thứ ba đúng là không tệ.

“Chờ tôi đi công tác về sẽ đưa cô đến gặp mấy nhà sản xuất”.

Hoàng Nhất Diễn nhíu mày.

Dịch Hạo Quân cười mà như không, “Là bọn họ muốn gặp cô, không phải tôi chủ động đề xuất. Cô cũng biết đó, Giang Phi Bạch hiện giờ có thể giúp họ kiếm lợi”. Bốn chữ cuối hắn nói đầy thâm ý.

Cô nghe hiểu được.

“Nhiệt độ của cô cao nhất trong số các thí sinh cùng thi đấu, mặc dù phần lớn đều bị người ta mắng. Nhưng mà, trong vòng giải trí lưu lượng này, ‘hắc hồng’ cũng được xem là nổi tiếng”. Dịch Hạo Quân khoác áo vest lên người, “Ngoài ra, cô có thể dựa vào những tiếng chửi rủa đó để một bước nổi tiếng, cô hiểu mà, hoàn cảnh hiện tại, dù có kiện cáo bản quyền cũng vô ích. Chuyện cô có thể làm thì Thái Tân Thu cũng làm được”.

“Cô ta chỉ e là không được”. Má lúm đồng tiền của Hoàng Nhất Diễn hiện ra.

“Đây là lời cảnh báo của tôi với danh nghĩa là người từng trải, nói cho cô biết. Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại tuần sau”. Dịch Hạo Quân rời khỏi văn phòng, “Mong chờ thành tích ngày càng khởi sắc của cô”.



Đến lúc này, Hải Khách mới nảy ra ý định tổ chức đoàn đội cho Ninh Hoả.

Đầu tiên, stylist rất quan trọng. Chương trình hẹn hò lần trước, vì thợ hoá trang không nắm chắc đặc điểm của Ninh Hoả nên chỉ như bôi son trát phấn lên mặt hắn. Khi chương trình lên sóng, Ninh Hoả so với đám người qua đường đẹp trai hơn nhiều nhưng cũng không thể đạt được mức độ giống bên ngoài.

Kế tiếp, nhân khí của Ninh Hoả tăng lên rất nhanh, đúng lời Chương Mân từng nói, hắn giờ không còn quanh quẩn trên mạng nữa. Bắt Ninh Hoả cả ngày thuê taxi đi lại quả thật quá keo kiệt. Đến cả Hải Khách đến đón hắn, vẫn quá bạc bẽo.

Một tuần sau khi trở về từ đợt tập huấn ngoài đảo, Ninh Hoả nhận được thông báo tham gia vòng chung kết. Sau này mới trực tiếp đối diện với chế độ thi đấu tàn khốc nhất.  

Bản thân Hải Khách hưng phấn không thôi, có cảm giác giống “dì cả” bỗng nhiên kéo đến, tâm thần bất ổn, cả ngày chỉ thiếu điều muốn dính chặt vào sau mông Ninh Hoả.

Có hai đêm, Hải Khách còn theo chân Ninh Hoả về tận nhà.

Ninh Hoả hỏi: “Những người đại diện khác đều giống anh à?”

Hải Khách gật đầu, xong lại lắc đầu. “Có lẽ là không, nhưng ai bảo anh đây chỉ ký hợp đồng với mỗi một nghệ sĩ như cậu chứ. Đây là lần đầu tiên trong đời anh tiếp xúc với nền tảng lớn có hàng trăm triệu lượt truy cập, không khẩn trương cũng không được’.

Ninh Hoả hiểu rõ tính tình của Hải Khách, căn bản chính là một bà mẹ già. Hải Khách vì bận rộn chuẩn bị cho kế hoạch đào tạo siêu sao, lo lắng sầu não đến mức sau ót đã mọc thêm mấy sợi tóc bạc trắng.

Ninh Hoả cũng để mặc hắn, không có ý kiến gì.

Sự khẩn trương của Hải Khách không thể tiêu tan dù hắn cả ngày đi đi vào vào với Ninh Hoả. Hắn không biết từ đâu thu thập được một xấp danh sách các thí sinh lọt vào chung kết, bàng hoàng nhận ra hơn một nửa số thí sinh đều có công ty tư bản hùng mạnh chống lưng.

Hải Khách nói: “Lọt vào chung kết là tốt rồi. Đây là một minh chứng điển hình, nếu không đạt thứ hạng cuối cùng cũng không sao, vẫn còn cách khác để ra mắt. Cậu đừng tạo áp lực lớn cho mình”.

Thật ra Ninh Hoả không có áp lực lớn, hắn vẫn bình tĩnh như thường, “Tham gia đã nặng nề rồi”.

“…” Hải Khách không nói gì, “Cậu không định nói vài câu khiến anh dễ chịu hơn à? Thời điểm này không phải nên tiếp thêm tinh thần sĩ khí, hét vài câu đại loại như — anh là tuyệt nhất à!”

Ninh Hoả thoáng lườm hắn ta, lười mở miệng.

Hải Khách uể oải, “Thôi bỏ đi, xe đưa đón không mua. Stylist cũng không mời, để xem chúng ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn này không”.

Bất quá, Hải Khách lờ mờ cảm thấy, thật ra Ninh Hoả không cần tham gia chương trình tuyển tú vẫn có thể ra mắt thuận lợi. Dù sao đây cũng là thời đại người ta lừa lừa gạt gạt vẫn có thể nổi tiếng trên mạng trực tuyến. 

Chủ yếu là có cơ hội hay không.

Nghĩ như thế, Hải Khách không còn căng thẳng nữa. Vừa đúng lúc tin nhắn của mỹ nữ mời hắn uống rượu, khéo thật đấy, ngay trước cổng tiểu khu Ninh Hoả.

Hải Khách vui sướng, đi thôi —



Mùa hè thường có mưa giông.

Hồ nước trong Vĩnh Hồ Sơn Trang bị ngập sâu, đường sá xung quanh cũng ngập úng, nắp cống trên đường bị nước mưa cuốn trôi. Quản lý đặt một biển cảnh báo cạnh đó, đề phòng có người không chú ý bị ngã.

Toà nhà số 2 nằm ở vùng trũng thấp, nước hồ cộng thêm nước mưa không ngừng tràn vào đại sảnh, nước dâng cao nửa mét. Thang máy đều dừng hoạt động, cáp điện bị nghẽn mạch.

Mấy ngày nay Ninh Hoả sống trong một căn hộ khác.

Còn căn hộ nhỏ ở toà 2 chỉ có mình Hoàng Nhất Diễn ở.

Nhà ở Vĩnh Hồ Sơn Trang, chỉ có toà 1 và toà 2 là cao tầng, một tầng bốn hộ dân. Phần đông đều là nhân viên văn phòng, vì tránh xuất hiện vào giờ cao điểm nên trước giờ không ai nhận ra Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn.

Những toà khác đều thuộc cao ốc nhỏ, là loại dành cho các hộ gia đình sống độc lập.

Ninh Hoả lúc trước mua căn nhà số 1602 ở toà 2, nhưng vì sợ một ngày nào đó chọc tức vợ nổi trận lôi đình, nửa đêm đánh đuổi hắn ra ngoài nên mới mua thêm một căn khác gần đó, tiện cả đôi đường.

Hơn một năm nay, Hoàng Nhất Diễn chưa từng đuổi hắn ra ngoài. Thế nên căn nhà kia vẫn luôn bỏ trống.

Phòng tân hôn của hai vợ chồng nay đã không còn an toàn nữa.

Hoàng Nhất Diễn sống ở đây một năm, địa chỉ nhà đã lộ ra ngoài. Lúc “Bài ca phong hoả” nổi tiếng, có phóng viên ngồi chờ sẵn trong khu cao ốc nhỏ, muốn phỏng vấn cô là kẻ đạo nhạc người khác còn có mặt mũi lên sân khấu biểu diễn, càng muốn truy hỏi xem rốt cuộc chồng cô là ai.

May mắn là, Ninh Hoà và Hoàng Nhất Diễn rất hiếm khi sóng vai đi cạnh nhau. Đến cả bảo vệ toà nhà cũng không biết bọn họ thật sự là vợ chồng.

Hoàng Nhất Diễn đổi số điện thoại, chỉ có người nhà mới biết. Nhưng mà, dù đổi số liên lạc nhưng WeChat thì không. Gần đây không hiểu sao lại có rất nhiều thông báo yêu cầu xác minh, không ít trong số đó là phóng viên giải trí. Cô cũng phớt lờ bọn họ.

Đêm nay không về nhà được, Hoàng Nhất Diễn vốn định quay lại phòng cho thuê cạnh văn phòng làm việc. Có điều, giữa lúc yêu đương nồng nàn, cô thu lại gai góc trên người, ném phiền não của mình cho người yêu lo. Cô tìm Ninh Hoả nhờ hắn giúp đỡ.

Đáy lòng Ninh Hoả mềm nhũn, cái này cũng thật ấm áp quá mà, hắn chỉ hận không thể ngay lập tức kéo cẳng chân bọc trong tất da đến thoả sức gặm cắn. Hắn gửi địa chỉ nhà cho cô, “Em có lái xe không?”

“Có chứ”. Trời mưa giật đùng đùng thế này, nếu không lái xe chắc sẽ ướt như chuột lột.

Ninh Hoả: “Vì để che mắt người khác, làm phiền vợ anh vất vả đi thêm vài bước nữa. Em đến bãi đỗ xe tầng hầm thứ 2, sau đó đi thang máy số 2 lên tầng 2, rồi lại từ thang máy số 3 đi lên tầng 8, mỗi tầng chỉ có một hộ, ra khỏi thang máy thì đến nơi”.

“Hiểu rồi”. Thế cho nên nơi này mới được xem là biệt thự cao cấp.



Hoàng Nhất Diễn đêm nào cũng tập hát đến khuya, còn chương trình tuyển tú của Ninh Hoả cũng có rất nhiều mục nhỏ cần chuẩn bị, hai người ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều. Mỗi ngày gặp nhau, đều khó tránh khỏi quấn quýt không rời.

Vừa đóng cửa, Ninh Hoả liền ôm chầm lấy cô, thì thào chôn mặt vào cổ cô, “Vợ à, vợ của anh à”.

“Ở tập trước, em xếp hạng ba”. Lần này cô có thể hợp tình hợp lý khoe với hắn.

“Ừm”. Hắn tất nhiên biết. Chỉ cần là cảnh có cô xuất hiện, hắn đều tua đi tua lại xem mấy lần.

Ngón tay Hoàng Nhất Diễn đan vào tóc hắn, “Cuộc thi của anh bao giờ bắt đầu?”

“Thứ Bảy tới. Có điều từ thứ Sáu đã bắt đầu luyện tập khép kín rồi”. Hắn hôn hai má cô, “Một thời gian dài không thể làm với em”.

Cô hít thở không thông, “Anh cố lên”.

“Em cũng vậy”.

Hoàng Nhất Diễn theo chân Lưu Vĩnh Nham đến thành phố S, bắt đầu một hành trình mới, hai người vì có chung giấc mơ nên nắm tay đồng hành. Cô rất thích niềm vui khi cạnh tranh với nhau.

Có điều, sau khi số lượng người hâm mộ của cô ngày càng nhiều hơn, Lưu Vĩnh Nham đối với cô như có thù hằn.

Hai người yêu nhau vốn cùng chung cảnh ngộ, cần gì phải so đo hư danh.

Cô luôn mong sao Ninh Hoả càng nổi tiếng càng vang dội hơn cô. Nếu Ninh Hoả làm không được, cô cũng chẳng hề gì.

Hy vọng, là cô tự cầu mong. Còn việc Ninh Hoả có làm hay không, là sự tự do của hắn. Cô thích hắn, chỉ đơn thuần vì một chữ “thích” mà thôi. Không phải vì hắn nổi tiếng mà cô quan tâm.

Sau khi hai người lên giường với nhau vô số lần thì mới bắt đầu giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. Mà điểm kết cuối cùng của yêu đương cuồng nhiệt, chung quy vẫn là thân mật. Chỉ duy nhất khác biệt, chính là lúc trước mỗi khi thân mật đều thoải mái, mà hiện tại càng thống khoái hơn nhiều.

Sấm chớp giật đùng đùng, mưa to vần vũ. Đúng là thời điểm tốt nhất làm chuyện uyên ương hí thuỷ [1].

[1] “Uyên ương hí thuỷ” ý chỉ chuyện chăn gối

Ninh Hoả bế Hoàng Nhất Diễn đi vào phòng.

Chuông cửa vang lên như một lời nguyền. Hơn nữa hết lần này đến lần khác không dứt.

Răng hàm Ninh Hoả suýt nữa bị cắn nát, “Kẻ khốn nào không có mắt!”

Hoàng Nhất Diễn lật người ngồi dậy, giúp hắn sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo, “Có khi là người đại diện của anh”.

“Hắn nói đi uống rượu rồi, chắc không xuất hiện ở đây chứ”. Ninh Hoả cào cào tóc, “Em đợi anh một lát”.

Ninh Hoả ra ngoài mở cửa.

Quả thật không sai, đúng là cái người còn sáng hơn cả tia chớp, toả vầng hào quang khắp thế giới không ai bì kịp – người đại diện của hắn. Ngay cả nước mưa ướt sũng cả người cũng không thể che lấp bản năng làm bóng đèn của hắn ta.

Lần đầu tiên Ninh Hoả liếc mắt thấy Hải Khách. Lần thứ hai nhìn mới nhận ra Hải Khách đang dìu một cô gái. Người phụ nữ mặc váy hai dây ngắn cũn cỡn, phác hoạ tinh tế đường cong yểu điệu trên cơ thể.

Dù có yểu điệu thế nào thì cũng là phế vật. Giờ phút này Ninh Hoả thầm nghĩ chỉ muốn đâm nát hai sinh vật trước mắt mình.

Nước mưa che mờ tầm mắt Hải Khách, làm hắn không cách nào nhìn thấy con ngươi như phóng dao của Ninh Hoả. Hải Khách tuỳ tiện lau mặt qua loa. “Anh với cô ấy đang uống rượu ở quán Pub thì cô ấy say dữ quá. Mà trời mưa to thế này, anh cũng không thể bắt xe được, đành phải dìu cô ấy đến chỗ này của cậu trước”.

Ninh Hoả cười lạnh, “Mang theo một người phụ nữ say xỉn thế này đến chỗ tôi, là chê tôi chưa đủ nhiều scandal à?”

“Không phải còn có anh sao?” Mưa lạnh thấm từ đầu tới chân, Hải Khách rùng mình một cái, như thể cầu xin tha thứ. “Thật sự anh không biết đi đâu. Cái thời tiết quái quỷ này, tin tức đưa không biết bao nhiêu con đường bị ngập. Còn nữa, anh vừa đúng lúc uống rượu ngay trước cổng tiểu khu nhà cậu, thế nên mới kéo cô ấy lên đây. Nếu bỏ mặc cô ấy một mình ở đó thì không tốt chút nào. Đại mỹ nữ, uống say sẽ gặp chuyện không hay mà”.

Đúng lúc này, người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, sau lại ngã sấp lên vai Hải Khách.

Ninh Hoả bất ngờ nhìn rõ, mới biết cô gái đó là Phạm Lộ.

Miệng cô ta thầm lẩm bẩm gì đó, cơ thể cũng run cầm cập y hệt Hải Khách. Vật hình cầu dưới váy dường như cũng muốn nảy lên.

Ninh Hoả thoáng nhìn cửa phòng ngủ.

Hẳn là Hoàng Nhất Diễn còn ở trong.

Ninh Hoả nghe tiếng sấm chớp bên ngoài, hắn lui về sau một bước, “Để tôi lấy khăn mặt, lau sạch sẽ nước mưa trên người rồi hãy vào”.

Hải Khách suýt chút nữa dập đầu cảm ơn hắn. “Được được được”.

Phần lớn tán ô đều nghiêng qua che mưa cho Phạm Lộ nên cô ấy chỉ bị ướt một nửa. Hải Khách lau giúp cô hai lượt mới tuỳ ý lo cho người mình.

Mặt mày Ninh Hoả đen thui.

Hải Khách bị gió lạnh xâm nhập tận xương, không dám đỡ Phạm Lộ ngồi xuống sô pha, chỉ có thể dìu cô ấy đến chiếc ghế kê trong góc phòng. Còn hắn chạy vào phòng vệ sinh. “Anh đi tắm nước nóng trước đã”.

Phạm Lộ mềm nhũn cả người, nằm úp sấp tại chỗ không nhúc nhích.

Ninh Hoả trở lại phòng ngủ, phát hiện vợ mình đã biến mất.

Mỗi một tầng có một hộ sinh sống, nên chỉ có hai cửa thoát hiểm. Một cái đặt ở thang máy, cái còn lại được lắp trong phòng bếp, mở cửa ra ngoài sẽ thông đến lối đi dành cho phòng cháy chữa cháy.

Mặt Ninh Hoả sa sầm, bước về phòng khách.

Phạm Lộ bỗng dưng cởi quần áo, kéo cổ áo trễ xuống phía dưới, giọng điệu nũng nịu yếu ớt, “Nóng quá, thật nóng quá…”

Ninh Hoả dựa lên vào tường, “Nhà tôi có hai cái tủ lạnh, tôi có thể mở cửa nhét cô vào để hạ nhiệt?”

Không biết Phạm Lộ nghe hiểu không, cô ta vuốt bờ vai vài cái, không có động tĩnh gì khác.

Ninh Hoả ôm một bụng tức, gửi WeChat cho cô: “Vợ à, em đi đâu vậy?”

Hoàng Nhất Diễn không trả lời.

Hắn có thói quen mở APP đọc tin tức giải trí, ngón tay mạnh mẽ khó khống chế, lướt đến trang chủ của Giang Phi Bạch. Phía dưới có không ít bình luận.

@Quang Minh Lỗi Lạc: Giang Phi Bạch sao không mang tất chân nữa vậy? Đôi chân nhỏ nhắn kia, thật sự cào khiến tôi ngứa ngáy.

Ninh Hoả nổi trận lôi đình.

@Chim đẻ trứng rồi ị phân: Quang Minh cái em gái nhà ngươi ấy! Đai kẹp tất cô ấy mang là để anh đây ngắm, mày là thá gì, cút ngay!

Còn đang muốn mắng thêm vài câu nữa, Hoàng Nhất Diễn đã trả lời: “Em mua xong mấy thứ sẽ về”.

Cô thật bình tĩnh, chắc là không có hiểu lầm. Ninh Hoả dần thư thái hơn, “Trời mưa to, em đừng đi xa. Một lát nữa anh sẽ tiễn Hải Khách về”.

Hoàng Nhất Diễn: “Ngoan, đừng nổi giận với người đại diện”.

Bao nhiêu bực dọc của hắn đều bay biến tận chân trời.

Phòng tắm đầy ắp sương mù. Hải Khách làm ấm người xong, vội vàng chạy ra xin lỗi chủ nhà. “Thật sự có lỗi, thật sự có lỗi. Trời mưa làm anh hồ đồ rối rắm, anh sẽ lái xe đưa cô ta về ngay”.

Vừa dứt lời, chuông cửa lại vang lên.

Hải Khách sốt sắng.

Ninh Hoả thu lại cái nhìn ác ý, đi qua mở cửa.

Hoàng Nhất Diễn tay cầm hộp bánh pizza, khách sáo chào hỏi, “Giao đồ ăn đây, pizza đến rồi”.

Ninh Hoả cười. Vợ hắn thật xinh đẹp.

— HẾT CHƯƠNG 36 —

Bình luận

Truyện đang đọc