HÔN NHÂN BÌNH DỊ


“Tôi đã ngủ với chồng cô.”
“Tôi cũng ngủ với chồng tôi đấy thôi.

Sao cô nói như chồng tôi là trai bao thế?”
“Tôi có thai rồi.”
“Oh, vậy thì nói với anh ta đi chứ, nói với tôi làm gì?”
Cô gái kia nhìn cô trố mắt, cô ta không nghĩ cô lại thản nhiên như vậy.
Vu Khả ngắm bộ nail mình mới làm, chẳng quan tâm tới cô gái kia.
Đứng được một lúc, cô gái kia không thấy cô nói gì, vô tội khóc nức lên.
“Con của tôi không thể không có ba...!chị...”
“Nhường chồng tôi cho cô sao?”
Cô ta lại một lần nữa ngạc nhiên.
Vu Khả khinh thường, mấy cái chuyện tiểu tam này trước khi cô gả vào đây đã biết tỏng sẽ gặp rồi.

Cũng tốt thôi, cô đây cũng muốn từ bỏ cái vị trí này rồi.
Nhà họ Vu Khả với nhà Trình Diệp có hôn ước, cô là bị ép gả chứ có mong ước gì vị trí Trình thiếu phu nhân này đâu.
Giờ tiểu tam mang thai rồi, cô cho không luôn, lấy làm gì.


Làm thiếu phu nhân như ngồi trên đống lửa, đã không được tự do còn phải xử lí ba cái vụ ăn chơi gái gú của chồng.
Trình Diệp ấy à, gương mặt cũng được, đẹp trai giàu có thì nhiều gái theo, nhưng trước giờ chưa thấy ai vác bụng tới như cô gái này.
“Haizz, vậy báo cho cô một tin vui nhé, chúng tôi cũng sắp li hôn rồi, cô nên đi tìm anh ta báo tin để sớm ngày còn được làm thiếu phu nhân Trình gia.”
Vu Khả đứng dậy, thở dài, tìm điện thoại.
Cô gái kia nghe vậy thì mừng rỡ, ôm lấy bụng xoa xoa.
Chắc tìm được người đổ vỏ nên vui lắm đó mà.
“Trình đại công tử, xin hỏi anh thích con trai hay con gái vậy?” Cô gọi điện thoại cho Trình Diệp, còn cười hì hì để anh ta nghe.
“Hả!? Em...!em mang thai sao?”
“Đoán xem?” Cô hỏi ngược lại.
Anh nghe thấy điệu cười của cô, đoán là có chuyện không hay rồi, vội vã hỏi cô.
“Em đừng làm bậy ba.

Em ở đâu, anh tới.”
“Ở nhà.

Về nhanh lên nhé!”

Cô nói lớn giọng hơn, cố ý để cô gái kia nghe thấy, âm thầm liếc trộm biểu cảm của cô ta.

Cô ta nãy giờ đều đứng, không dám ngồi xuống, giờ thì tự nhiên ngồi xuống ghế rất thoải mái, hiển nhiên đã xem mình là chủ ở nơi đây.
Phong thái cũng ổn lắm đấy, thích làm chủ thì cô cho làm thôi.
Mười lăm phút sau, Trình Diệp về.

Tên bày cũng lái xe nhanh thật đấy, sợ cô làm gì cô gái kia sao!?
Vừa về đã gấp gáp chạy tới chỗ cô, lo lắng: “Đứa bé...”
“Oh, nó ở bên kia kìa.” Cô ngắt lời anh.
Anh ta cũng chẳng thèm nhìn bên kia, sốt ruột: “Em...!em không phải phá rồi chứ?”
“Ha, tôi đâu phải người ác vậy đâu.”
Tuy bình thường cô rất ghét hắn, hay gây với hắn nhưng cô cũng buông thả cho hắn đi chơi với gái còn gì? Hoá ra trong lòng hắn cô là người phụ nữ độc ác thế à?
“Ở bên kia!” Cô quay người hắn lại, để hắn nhìn “vợ con” của hắn.
“Chuyện quan trọng đâu phải là tuyển thêm giúp việc đâu?” Hắn tức giận, nhìn xuống bụng cô.
Cô mặc váy chiết eo, eo nhỏ như vậy...
Cô ta hoả, tên này chẳng phải hắn nên hiểu vấn đề chính là gì sao? Cái gì cứ như một đứa ngốc thế này!?
“Tôi nói con của anh ở chỗ đó! Anh đi lông bông la cà ngoài đường, có em bé, giờ mẹ nó đến đòi công bằng.” Cô nói rất chậm, từng câu từng chữ, nói xong mà mệt.
Kiểu này chưa ra khỏi đây mà cô đã chết sớm rồi, thế thì làm sao cô gặp nhân tình chứ!?
“Cô ta?” Anh ta chỉ vào cô gái kia “Mắt thẩm mĩ của anh tốt lắm, em không biết hả?” Sau đó anh lại nhìn sang cô: “Em còn dám nói anh lông bông? Anh giữ trong sạch bao lâu nay, không phải chính em là người lấy mất trinh tiết của anh sao? Hại anh tưởng em mang thai, lo lắng em ghét anh mà bỏ con.

Không sao, giờ chưa có, tối nay làm cho có!”.


Bình luận

Truyện đang đọc