Trong bệnh viện, khu VIPĐông Phương Tuấn bị quấn gạc trên mặt, chân thì bó bột, Đông Phương Mai khóc nức nở bên giường bệnh, con trai ba là hy vọng sống duy nhất của bà, giờ đây, con trai ba đã thành thế này, hy vọng của bà cũng đã sụp đổ“Khóc, khóc, khóc, khóc thì có ích lợi gì?” Đông Phương Anh Vũ cáu kỉnh gầm gừ với Đông Phương Mai, sau đó lập tức chậm giọng: “Bây gì mấy giờ rồi, còn không biết đưa bữa sáng đến cho A Tuấn, không thấy con trai tôi bị thương nên cần được bồi bổ sao?"Đông Phương Mai sửng sốt, sau đó giơ cổ tay lên nhìn thời gian, mặt bà hơi đỏ lên, đứng dậy nói nhỏ với Đông Phương Anh Vũ: "Tôi đã nói với A Tuấn anh là ba của thằng bé, trong khoảng thời gian này, nếu thằng bé không thể chấp nhận anh, thì xin anh an ủi thằng bé, đừng chọc tức nó.
"Đông Phương Anh Vỹ gật đầu ra hiệu cho ba nhanh đi mua đồ ăn sáng, ông biết phải làm thế nào, Đông Phương Mai liếc con trai bằng ánh mắt đau lòng, sau đó cầm lấy túi xách của bà rời đi.
Đông Phương Anh Vũ đợi Đông Phương Mai đi khỏi, rồi nhìn Đông Phương Tuấn trên giường bệnh nói: "Họ thật của ta không phải Đông Phương, ta cũng không phải người nhà Đông Phương gia, ta thực sự là chú thứ hai của con, nhưng là đứa con do anh trái của ông nội Đông Phương Mặc nhận nuôi, họ của ta là Khưu, con trai của Khưu Nguyệt Sênh, tên thật của ta là Khưu Gia Vũ.
"“Con trai của Khưu Nguyệt Sênh?” Mặc dù khuôn mặt của Đông Phương Tuấn được quấn đầy băng gạc không thể nhìn thâyd biểu cảm của cậu, nhưng âm thanh cậu nói ra vẫn rất sốc.
"Đúng vậy, ta là con trai của Khưu Nguyệt Sênh", Đông Phương Anh Vũ trả lời rất chắc chắn, sau đó nói với Đông Phương Tuấn: "Khưu gia đã bị Đông Phương gia cải chính đến thảm hại, Đông Phương gia suýt giết chết cả Khưu gia, ta là người duy nhất còn sống, khi đó ta mới 3 tuổi, nếu không phải Đông Phương Kiến Tân thấy ta đáng thương, thì ông ta cũng không nhận nuôi ta.
"Đông Phương Tuấn nằm trên giường không nói, hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm, cậu chưa từng nghĩ chú hai mình lại là cha mình, cũng không ngờ chú hai không phải người nhà Đông Phương gia, mà là người nhà Khưu gia, khẻ thù của Đông Phương gia.
Chuyện này cũng có nghĩa là cậu cũng là một thành viên của Khưu gua, không, cậu là sự kết hợp của Khưu gia và Đông Phương gia, bởi vì mẹ cậu là một thành viên của Đông Phương gia.
Khi còn nhỏ, cậu từng nghe câu chuyện huy hoàng này của Đông Phương gia, khi đó Đông Phương Kiến Quốc, cũng tức là gia chủ của Đông Phương gia, đã từng là một vị anh hùng, ông đã bắt rất nhiều kẻ xấu, mà Khưu Nguyệt Sênh của Khưu gia là kẻ trộm di tích văn hóa nổi tiếng nhất, Khưu Nguyệt Sênh đã cướp một di sản văn hóa có giá trị để vận chuyển ra nước ngoài, nhưng ông ta bị Đông Phương Kiến Quốc, đội trưởng đội cảnh sát khi đó, bắt tại biên giới và ông ta bị giết tại chỗ.
Đó là vinh quang của Đông Phương gia, trước đây cậu rất tự hào là người của Đông Phương gia, có một người ông là anh hùng như vậy càng khiến cho cậu nở mày nở mặt.
Chỉ là bây giờ, Đông Phương Anh Vũ này nói với cậu một sự thật tàn nhẫn rằng cậu không phải là con cháu của Đông Phương gia, mà là con cháu của Khưu gia, là cháu của kẻ đã đánh cắp di tích văn hóa, Khưu Nguyệt Sênh.
“Không, không phải vậy” Đông Phương Tuấn lắc đầu gào lên đau đớn: “Tôi không muốn làm con của ông, tôi cũng không phải con cháu Khưu gia, tôi là người nhà Đông Phương gia, tôi là cháu của Đông Phương Kiến Quốc, ông tôi là một anh hùng, không phải là tội phạm.
"Đông Phương Anh Vũ nhìn Đông Phương Tuấn đang mất kiểm soát, đợi cậubình tĩnh lại một chút rồi mới lạnh lùng nói: "Là con của ai thì đã là số phận, dòng máu trong người con là của ta, chúng ta là con cháu Khưu gia, đây là sự thật con không thể thay đổi.
".