HÔN NHÂN NGỌT NGÀO SAI LẦM


"Đi thôi, xuống núi."
Chu Nhất Minh hướng dẫn: "Một nửa số người ở lại tiếp tục tìm kiếm những người khả nghi và những thứ đáng ngờ.

Số còn lại sẽ cùng tôi trở lại núi.

Nhân tiện, máy bay trực thăng của tôi đã đợi sẵn dưới chân núi rồi.

Khi đến chân núi, hai người có thể đi trước.

Trở về thành phố K, chuyện còn lại ở đây tôi lo liệu."
“Được rồi, cảm ơn.” Cố Ngôn nhẹ nhàng gật đầu.
Một nhóm người đi bộ xuống núi.
Trên đường đi, Cố Ngôn nhận được một cuộc gọi từ Dạ Hàn.
Khi điện thoại được kết nối, một giọng nói lạnh lùng và lo lắng phát ra từ bên kia.

"Thiếu gia, thật tuyệt, cuối cùng tôi cũng có thể liên lạc được với ngài.

Phu nhân đã tìm được chưa?"
"Chà, cô ấy ổn.

Chúng tôi sẽ trở về sớm thôi."
Dạ Hàn thở phào nhẹ nhõm qua điện thoại, sau đó báo cáo: "Thiếu gia, tôi đã làm theo chỉ dẫn của ngài và gửi tiền chuộc kim cương trị giá 500 triệu tới cây xăng Phượng Hoàng."
“Ra vậy.” Cố Ngôn đáp nhẹ.
Bởi vì điện thoại ở chế độ rảnh tay, San cũng có thể nghe rõ những gì Dạ Hàn nói.
Cô sốc đến mức suýt nhảy lên, "Cái gì, 500 triệu tiền chuộc !!! Bên kia điên rồi sao? Anh thật sự đưa tiền cho họ! Bọn họ không nghĩ đến việc thả em đi, từ lúc bắt đầu họ chỉ muốn giết em, nhưng anh đã ngu ngốc giao 500 triệu! Không đáng! Làm sao em có thể đáng giá 500 triệu! Ôi trời, đúng là 500 triệu, tiền tiêu vô ích!" Lông mày của cô nhăn lại, thật đáng buồn.

Cố Ngôn cúp điện thoại và cảm thấy thích thú trước vẻ mặt khoa trương của San.
"Không không, chúng ta phải tìm cách lấy lại tiền!"
Đột nhiên cô bị anh giữ chặt, " Chưa nói tới 500 triệu, em còn đáng giá gấp hàng trăm lần.

Trên đời này chỉ có một Bạch Ngọc San, có tiền cũng không đổi được."
Nghe thấy những lời sến súa của anh, người đàn ông to lớn bên cạnh cố kìm lại để không cười lên tiếng.
San trở nên xấu hổ.

Trái tim cô khẽ đung đưa, như có một làn gió nhẹ vô hạn nhẹ nhàng thổi qua.
Chu Nhất Minh nghe thấy và nói: "Tên xã hội đen không lấy được tiền chuộc.

Tôi đã cử người đến ở gần cây xăng và cuối cùng không có ai đến lấy tiền chuộc.

Tôi nghĩ họ biết chuyện bị lộ.

Tạm thời hủy kế hoạch.

Vì vậy, tôi đã ra lệnh lấy lại số kim cương."
“Thật không?” San hào hứng xác nhận.
"Ừm.

Khi trở về thành phố K, tôi sẽ đến đồn cảnh sát lập biên bản và trả lại cho chủ nhân ban đầu." Chu Nhất Minh gật đầu.
“Tôi thực sự không biết phải cảm ơn anh như thế nào.” San biết rằng cô nợ công ơn của Chu Nhất Minh, và cô không biết làm cách nào để đền đáp.
Chu Nhất Minh cười nhẹ và không trả lời.

Anh ấy không làm điều đó vì mục đích cảm ơn.

Đường ra khỏi núi Thiên Long rất dài.

Sau khi đi bộ khoảng một tiếng rưỡi, cuối cùng họ cũng đến được nơi xe có thể đi vào.
San, Cố Ngôn và Chu Nhất Minh lên xe trước.

Xe chạy trên con đường quanh co khoảng hai giờ đồng hồ trước khi đến chân núi Thiên Long.
Đường núi gập ghềnh, San buồn ngủ và mệt mỏi, cô chỉ cần ngã vào vòng tay của Cố Ngôn mà ngủ thiếp đi, anh ôm cô và để cô tựa đầu thoải mái vào vai anh.
Cô ấy đã không thức dậy cho đến khi chiếc xe dừng lại.
Trước mặt là một bãi cỏ bằng phẳng rất rộng rãi.
Một chiếc trực thăng màu xanh đang đậu giữa bãi cỏ.
San dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn lướt qua màn hình hiển thị thời gian trên xe, thở dài nói: "Núi Thiên Long lớn như vậy, đi cả buổi sáng mới xuống núi."
Cố Ngôn và San ra khỏi xe và cùng nhau lên trực thăng.
"Chúng ta mất bao lâu để về tới nhà.

Đây là lần đầu tiên em đi máy bay trực thăng." San tò mò hỏi trước khi đeo bịt tai.
"Chưa đầy một giờ.

Từ thành phố K đến núi Thiên Long, tất cả đều là đường núi quanh co nên mất khoảng sáu giờ lái xe.

Nhưng một chiếc trực thăng có thể vượt núi, nên nhanh hơn rất nhiều." Cố Ngôn giải thích.
Máy bay trực thăng khởi động và lượn vòng trên bầu trời với một tiếng "vo ve" chói tai.
Sau khi bay khoảng bốn mươi lăm phút, chiếc trực thăng từ từ hạ cánh.
Đậu trên nóc biệt thự ở Chợ đêm.
Sau khi máy bay trực thăng dừng lại, Cố Ngôn xuống khỏi trực thăng trước, sau đó anh đưa tay ra và đỡ cô xuống sau.
Sau đó, họ đi thang máy đặc biệt từ tầng trên cùng của tòa nhà và trở về phòng nhà của họ.

San vô cùng kinh ngạc, "Trời ạ, không ngờ trực thăng có thể bay thẳng về nhà, trên nóc nhà còn có đường băng.

Thậm chí còn có thang máy chuyên dụng."
Xem ra thế giới của người giàu vượt xa trí tưởng tượng của cô.

Sự giàu có của anh luôn làm mới nhận thức của cô.
Cố Ngôn nhẹ nhàng nói, "Khi bà còn sống, anh hiếm khi đến đây ở.

Gần đây, chúng ta hãy sống ở đây đi."
“ Anh đã nhờ người chuẩn bị bữa trưa, đi tắm và ăn cơm trước đi.” Cố Ngôn ra hiệu cho San lên lầu trước, rồi anh ấy trả lời điện thoại.
Đó là Tiêu Vấn Ân người đã gọi.
Khi cuộc gọi được kết nối, Tiêu Vấn Ân gần như bật khóc, " Cố Ngôn, cuối cùng anh đã trở lại, tôi nghe nói rằng chị dâu của tôi cũng đã được giải cứu an toàn.

Chúa chắc hẳn đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi và cho tất cả các người trở về an toàn."
“Haha, được rồi, đừng nói lung tung nữa.

Cậu cầu nguyện cho chúng tôi sao? Có ma mới tin!” Cố Ngôn sốt ruột muốn cúp điện thoại.
" Đều tại tôi không tốt mới để chị dâu bị bắt, Cố Ngôn mong là anh đừng trách tôi!"
Cố Ngôn tức giận nói, “ Súng của San đã bị mất.

Hãy đưa cho cô ấy tất cả những khẩu súng mà cậu trân trọng.

Tôi không trách nữa."
"..." Tiêu Vấn Ân không nói nên lời, đó là bộ sưu tập đỉnh cao, có tiền cũng không mua được, đau quá.
“Cúp máy.” Cố Ngôn lạnh lùng cúp điện thoại.
Ngay lập tức, anh lên tầng hai.
San đang ở trong phòng tắm, bật vòi để tắm.
Dòng nước ẩm chảy khắp cơ thể vô cùng dễ chịu, gột rửa mọi cảm giác dính mắc, khó chịu, toàn thân cảm thấy thư thái.
Hương thơm độc đáo của sữa tắm rất nhẹ nhàng cho cơ thể và tinh thần.
Mặc dù vậy, vết roi trên lưng cô thỉnh thoảng lại nhức nhối dưới dòng nước chảy xiết.


Nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô, cô hoàn toàn chìm đắm trong sự thoải mái ấm áp.
Cho đến khi, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Cô giật mình.
“Này, anh làm gì ở đây vậy? Anh không biết gõ cửa à.” Đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, thể hiện sự bất mãn mạnh mẽ.
Cố Ngôn liếc cô một cái, "Đi tắm, vào phòng tắm không tắm chứ làm gì?" Nói xong anh liền c ởi quần áo trước mặt cô không chút do dự.
“Đừng, đừng cởi ra!” San đưa tay lên che mắt trong khi quấn mình trong một chiếc khăn tắm lớn.
Dáng anh quá nóng bỏng.

Dù có ngăn cản thế nào, cô vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy nó.
Cô rất vội, không lo được cả hai, hoặc là khăn tắm cứ rơi xuống, hoặc là mắt cô nhìn thấy hết người anh.
Cố Ngôn vừa nghĩ đã thấy buồn cười, anh cũng lười để ý đến cô, giọng điệu khinh thường, " Chúng ta đã làm những điều mà vợ chồng bình thường nên làm, bây giờ em ngại cái gì? Có phải là chưa từng thấy đâu."
"..." San đỏ mặt ngay lập tức.
Dù họ đã ngủ chung nhưng lúc đó cô không tỉnh táo và chưa bao giờ nhìn thẳng vào toàn thân anh như lúc này.
" Xong rồi! " Giọng nói vừa rơi xuống.
Cô ấy đột nhiên hét lên "A".
Nguyên nhân là do anh bất ngờ vươn tay kéo cô vào lòng với một cái kéo mạnh.

Cả hai ngay lập tức da kề da.
" Tắm ch ung đi!"
Bên tai cô, nụ cười tà ác của anh...
Sàn nhà trong phòng tắm trơn trượt.

Cô bị anh kéo mạnh, loạng choạng suýt trượt ngã.
Anh mở rộng vòng tay và đặt cô vào lòng, ôm cô thật chặt để cô không bị ngã.
Cô đẩy anh ra và bỏ chạy ra ngoài vội khuôn mặt đỏ bừng.
Anh nhìn biểu cảm bỏ chạy của cô, mặc dù rất tức giận nhưng anh không thực sự tức giận, anh chỉ nghĩ nó rất buồn cười.
Sau khi tắm xong, anh sấy khô mái tóc ngắn, mặc bộ đồ ngủ thoải mái, thong thả bước xuống nhà ăn..


Bình luận

Truyện đang đọc