HÔN NHÂN TRÍ MẠNG: GẶP GỠ TRÙM MÁU LẠNH!

Con ngươi đen thẫm chợt lóe lên, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, môi mỏng nâng lên nụ cười mỉa mai, bàn tay dọc theo eo của cô bao trùm trên bụng. Giọng nói lạnh lẽo như từ trong địa ngục đến: "Cái nghiệt chủng này là chứng cớ tốt nhất biết cô dâm đãng. Tôi làm sao có thể hủy diệt?"

"Anh . . . . ." Ninh Tự Thủy không thể tin nhìn hắn, người này còn là Kỷ Trà Thần mình biết sao? Tiện tay, nắm một bên gối hung hăng đập vào trên người của hắn: "Anh là ác ma! Kỷ Trà Thần, cái người này ác ma, rốt cuộc anh muốn thế nào mới có thể bỏ qua cho tôi? Nếu như anh không còn yêu tôi, nếu như anh thật chán ghét tôi như vậy, vậy. . . . . . Chúng ta ly hôn đi!"

Nước mắt ở trong hốc mắt quật cường đảo quanh, vốn tưởng rằng cả đời mình cũng sẽ không chủ động nói ra những lời như vậy. Mình không bỏ được hắn, nhưng bây giờ. . . . . . Tất cả đều không thể quay thở lại. Thì ra nói "Ly hôn" là đau lòng như thế, nhưng cũng cảm thấy là một loại giải thoát.

Nếu như hai người ở chung một chỗ hành hạ lẫn nhau, vậy cũng không bằng tách ra. Cô sẽ luôn luôn thương hắn thật tốt, còn có thể đem yêu thương giữ gìn tốt đẹp. Ít nhất. . . . . . Cô có thể nhớ Kỷ Trà Thần của mình yêu, dịu dàng như nước. . . . . .

"Ly hôn?" Kỷ Trà Thần con ngươi căng thẳng, hung hăng nắm chặt cằm của cô, giọng nói lạnh lẽo, tàn khốc: "Nếu như cô không muốn gặp mẹ cô nữa, thì nói ly hôn với tôi thử một chút?"

Buông tay ra, xoay người rời đi. . . . . .

Ninh Tự Thủy kinh hoảng, vội vàng từ trên giường bò dậy, nắm lấy cánh tay hắn hốt hoảng nói: "Kỷ Trà Thần, đây là chuyện giữa chúng ta. Tôi cầu xin anh không nên đem mẹ tôi liên luỵ vào. . . . . ."

Kỷ Trà Thần dừng bước lại, nhíu mày, nhếch miệng nở nụ cười nhiều ý vị: "Nhìn dáng vẻ của cô thật rất quan tâm đến mẹ cô. Không bằng, cô nói cho tôi biết người đàn ông hoang dã rốt cuộc là ai? Tôi có thể suy xét bỏ qua cho mẹ cô".

Tay chân Ninh Tự Thủy lạnh lẽo, đôi vai gầy nhỏ bé khẽ run, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, níu thật chặt lấy quần áo của hắn: "Kỷ Trà Thần, tại sao anh có thể không nói lý lẽ như vậy? Đây là chuyện của hai người chúng ta, làm sao anh có thể liên lụy mẹ tôi? Anh đã nói sẽ không cùng người bình thường so đo, anh đã nói. . . . . . cả đời anh cũng sẽ không tổn thương tôi. . . . . . Anh nói anh yêu. . . . . ."

"Đủ rồi". Gương mặt Kỷ Trà Thần tức giận, lạnh lùng ngắt lời cô. Tay dùng sức vung khỏi tay của cô, lạnh giọng quát lên: "Ninh Tự Thủy, chuyện cho tới bây giờ, tư cách cầu xin tôi, cô cũng không có. Nếu người đàn ông hoang dã đó quan trọng hơn so với mẹ cô, vậy thì cô chờ xem, tôi sẽ khiến cho từng người quan tâm bên cạnh cô, toàn bộ xuống Địa ngục".

"Không cần. . . . . . Không cần. . . . . ." Ninh Tự Thủy hốt hoảng lần nữa ôm lấy hông của hắn, sợ hãi chiếm cứ cả buồng tim. Nếu như người khác nói lời như vậy, có lẽ cô sẽ không tin, nhưng Kỷ Trà Thần nói, cô tin chắc, không nghi ngờ, cho tới bây giờ, lời nói của Kỷ Trà Thần nói ra khỏi miệng, đều làm được.

"Buông ra!" Kỷ Trà Thần nhíu mày, vẻ mặt không vui.

"Không cần. . . . . . Cầu xin anh Kỷ Trà Thần! Không nên tổn thương mẹ tôi! Bà là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này, anh không thể đối với bà như vậy. . . . . ." Nước mắt không biết từ lúc nào lan tràn gò má trắng ngần, kiên cường ngày xưa toàn bộ tan thành mây khói. Đối mặt Kỷ Trà Thần lạnh lùng vô tình, cô hoàn toàn đã hỏng mất.

Bước chân Kỷ Trà Thần dừng lại, con ngươi nhìn chằm chằm cô, âm lãnh hỏi: "Cô thật muốn cầu xin tôi?"

Ninh Tự Thủy cắn môi, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn bóng dáng lạnh lùng của hắn, thận trọng gật đầu. Nắm lấy quần áo của hắn thật chặt, không dám buông tay.

Bình luận

Truyện đang đọc