HÔN QUÂN NHẬT THƯỜNG


Trong tẩm điện của Lý Phù Dao có một gian mật thất, bên trong là tất cả những si tình cùng ái luyến hắn dành cho Đồ Linh Trâm.
Nắng gắt tháng Bảy, sau hạn hán chính là mưa rào. Khí trời thất thường, Đồ Linh Trâm ngồi trong cung đến nhàm chán, liền nói với hắn muốn vào mật thất xem xem.
“A Trâm muốn nhìn cứ nhìn, không cần hỏi ta, huống hồ đồ trong gian mật thất vốn đều là của nàng mà.”
Lý Phù Dao vừa vặn xem xong sách, đặt xuống xoa xoa mi tâm, nhìn nàng cười: “Ta đi cùng nàng ha.”
“Hạn hán ở phương Nam ngươi đã xử lý xong chưa?” Thấy khuôn mặt mệt mỏi của hắn, Đồ Linh Trâm nhíu mày, lo lắng nói: “Ngươi đã xử lý công vụ cả ngày rồi, đi nghỉ đi, không cần để ý đến ta.”
“Đừng lo.” Hắn cong môi nở nụ cười, mê hoặc vô cùng: “Ngươi cứ để ta làm hôn quân một chút đi.”
Đồ Linh Trâm lần trước bước vào mật thất này là cái đêm Tần Khoan bức cung, nàng ở mật thất tìm được Thu Minh đại đao mất tích ba năm. Chỉ là lần trước tình huống nguy cấp, nàng không kịp đánh giá kỹ, bây giờ một lần nữa nhìn thấy những đồ vật ấy, nàng vẫn không cầm lòng được thất kinh.
Thật không biết Lý Phù Dao đã âm thầm bỏ ra bao nhiêu thời gian mới thu thập được đầy đủ tất cả những đồ vật liên quan đến nàng nữa.
Từ khải giáp nàng từng mang đến phát kim, huyền cung, con diều nàng từng làm, thậm chí là mấy món đồ chơi làm bằng đường đen sì…Một căn phòng kỳ quái, tồi tàn nhưng vô thanh nói cho nàng biết những chuyện đã qua.
Có rất nhiều thứ, đến nàng còn không nhớ mình đã từng dùng qua, thế nhưng hắn lại xem như bảo vật, như thể cái nào cũng có lai lịch cùng thời gian.
Nàng trố mắt rụt lưỡi, không nhịn được hỏi: “Những vật này ngươi đào đâu ra chứ?”
Lý Phù Dao ho nhẹ một tiếng, ngại ngùng quẫn bách nói: “Có vài thứ là nàng tặng, có vài thứ là nàng vứt đi, có vài thứ là ta thấy thích hợp với nàng, nói chung là liên quan đến hai chúng ta ta đều muốn giữ làm kỷ vật.”
“Ngươi…từ khi nào?” Vì sao nàng trước đây đều không biết.
Lý Phù Dao suy tư chốc lát mới nói: “Từ nhỏ ta đã biết nàng đối với ta là người đặc biệt, tất cả những gì liên quan đến nàng ta đều không nỡ vứt, tất cả đều xem như là bảo bối, mong chờ chính mình có thể mạnh như nàng. Lâu dần bảo bối càng cất càng nhiều nên ta liền sai người xây mật thất.”
Ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào mỗi thứ, dường như muốn nhìn thấu tất cả. Ngừng ngừng hắn lại nói tiếp: “Nếu không có gian mật thất này, ba năm qua thực sự…sẽ rất khó qua. Khi đó ta như điên lên vì thống khổ, đông nhớ nàng, thu nhớ nàng, nhìn thấy hoa rơi nhớ nàng, thấy lá rơi càng nhớ nàng. Mỗi áng mây giữa bầu trời đều mang hình ảnh nàng, mỗi một trận gió đều như thể nàng đến, mỗi một gương mặt đều mang hình bóng nàng, trăng lên trời lặn, ta lại nhớ nàng đến không ngủ được.
Cứ đến lúc ta cảm thấy mình không chống đỡ được nữa, ta liền chờ lúc ban đêm không người đến chỗ này, chỉ lúc đến đây ta mới có thêm khí lực để chiến đấu…Khi đó, hồn phách ta như chia làm hai nửa, một nửa ở trước mặt người ta diễn trò đùa bỡn, một nửa âm thầm nhớ nhung nàng.”
Đồ Linh Trâm chỉ im lặng nghe, trong lòng khó chịu vạn phần, huống chi là người trải qua như Lý Phù Dao/
Nàng thở dài một tiếng: “Phù Dao, xin lỗi.”
“Nàng có thể quay lại bên cạnh ta đối với ta mà nói đã là chuyện may mắn nhất, sao lại phải xin lỗi?” Hắn đưa tay lên sờ sờ má nàng, thâm tình nói: “Không cần đau lòng, bây giờ ta rất hạnh phúc.”
Đồ Linh Trâm lắc đầu, viền mắt nóng ướt: “Ta không biết mình phải tốt đến bao nhiêu nữa mới có thể xứng với tình yêu của ngươi. Phù Dao, ngươi làm ta không có tự tin nữa rồi.”
“Không tự tin phải là ta mới đúng. » Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, chân thành nói : « Nàng giống như ánh mặt trời còn ta là Khoa Phụ luôn đuổi theo nàng. Nhiều năm trước ta từng nghĩ, nếu một ngày nào đó có được nàng, kể cả bị đẩy vào biển lửa cũng cam lòng. »
Đồ Linh Trâm cười cười : Cũng tốt, nếu ngươi là Khoa Phụ đuổi theo mặt trời vậy ta sẽ cùng ngươi làm thiêu thân lao vào lửa.
Dạo một vòng trong mật thất, mắt nàng bị một cây trâm ngọc bích hấp dẫn. Nàng nhớ rõ mình chưa từng dùng qua cây trâm hoàng nhoáng thế này, liền nghi ngờ hỏi : « Này là của ta ? Mua từ bao giờ thế này ? »
Lý Phù Dao cầm cây trâm nhìn một chút, cong miệng cười : « Đây là ta mua, ta thấy hợp với nàng nên mua. »
« Ta rất ít mang trang sức quý như thế này. »
« Ta biết. » Lý Phù Dao gật đầu, ánh mắt nhu hòa : « Thế nhưng chủ quán bảo đây là « Linh Xà Trâm » ta thấy tên nó có tên nàng nên không cầm lòng được mua luôn.
Linh Xà Trâm, Linh Trâm.
Đồ Linh Trâm cảm thấy lòng ngực mềm nhũn. Nàng hơi cúi đầu, chỉ chỉ búi tóc của mình : « Nhanh nhanh cài lên cho ta. »
Nghe vậy, Lý Phù Dao lập tức đưa cây trâm cài lên đỉnh đầu nàng, đôi mắt sáng lên cười nói : « Xinh lắm. »
Đồ Linh Trâm mím môi, thỏa mãn nở nụ cười : « Ngươi biết tên ta sao mà có không ? »
Lý Phù Dao nhẹ lắc đầu.
« Nghe nói, cha mẹ ta gặp nhau ở Linh Sơn Tự, vật đính ước là một nhánh trâm đồng tước, vì vậy cha mẹ liền đặt tên cho ta là Linh Trâm. »
Nói đến đây, nàng lại khó tránh nghĩ lại nhiều năm trước, mẫu thân trang điểm tân nương rồi ra đi, trong lòng thương nhớ, thanh âm dần trầm thấp.
Lý Phù Dao ngoắc ngoắc lòng bàn tay của nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng.
Đồ Linh Trâm điều chỉnh lại tâm tình, cười cười nhìn hắn, lại đến bên góc tường, rút ra bức họa, vừa mở ra đã ngạc nhiên : « Ô, bức họa này…là ta ? »

 
Lý Phù Dao gật đầu : « Ta đã nói, trong này hết thảy đều liên quan đến nàng. »
« Vẽ đẹp lắm, có điều. » nàng không nhịn được bật cười, chỉ vào mỹ nhân tong tranh : « Ta đâu đẹp được như thế. »
Lý Phù Dao nghiêm túc nói : « Người thật càng đẹp hơn, một bức tranh không miêu tả hết được một phần tư chất của nàng. »
Đồ Linh Trâm lại mở bức khác, bức này còn tinh tế hơn, khí chất, mặt mày, nụ cười long lanh, lông mày kiên định, Đồ Linh Trâm sờ cằm đánh giá : « Hóa ra kiếp trước ta là như này sao ? Ta đã không còn nhớ nữa rồi. »
Nói đoạn, nàng quay người, chỉ vào chính mình : « Khuôn mặt của kiếp trước và kiếp này, ngươi thích kiếp nào ? »
« Đều thích. » Lý Phù Dao không nghĩ ngợi, trả lời : « A Trâm chính là A Trâm, dù cho dung nhan bị thay đổi, chân ái là bất biến. »
« Ngươi a. » Đồ Linh Trâm cười nhìn hắn, trong lòng ấm áp dễ chịu. »
Đồ Linh Trâm mở bức họa cuối cùng, lại thấy Lý Phù Dao biểu hiện bất thường, hoang mang rối loạn muốn đưa tay cướp lại bức tranh.
Đồ Linh Trâm phản ứng nhanh lập tức giấu tranh ra sau lưng, liếm môi cười nhẹ : « Hiếm thấy ngươi sốt sắng như vậy, trong bức tranh này có gì ghê gớm không thể tiết lộ ? »
Khuôn mặt trắng nõn của hắn lập tức đỏ ửng.
Đồ Linh Trâm mở bức họa ra xem, trong bức họa là mỹ nhân đang tắm, biểu hiện quái lạ : « Xuân-cung-đồ ? »
 
Lý Phù Dao thẹn thùng quay đầu, tránh mặt không đáp : « Ai nói cho nàng biết từ đó, là Vương Thế Lan ? »
« Phù Dao ngươi thật xấu nha, cư nhiên họa tỷ tỷ thành… loại này. » Đồ Linh Trâm thấy hắn thẹn thùng, cố ý trêu : « Hoàn cảnh bức họa xem ra là lúc ta ở phòng tắm…ngươi lén nhìn trộm ? Vẽ từ khi nào thế ? »
Vốn là lúc nào nhớ nàng đến bi thống thì vẽ, dưới nét bút là cả dục vọng mà hắn không dám nói ra. Không ngờ bị chính người trong tranh bắt được, dù là da mặt dày đến mấy hắn cũng không thể nghe tiếp.
Hắn bắt lấy tay nàng đang huơ huơ đè lên tường, một tay che miệng nàng, áp sát.
Lý Phù Dao nhẹ thở dốc, đôi mắt tựa hồ phủ sương, hắn đỏ mặt nói : « Đừng hỏi nữa. »
« Ô hô, sư đệ lớn rồi ha, còn dám dùng chiêu thức ra dạy đối phó với ta. » Đồ Linh Trâm chuyển động khó thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ của hắn, không thể làm gì khác hơn là nhìn hắn áp sát ngay trước mặt, khuôn mặt anh tuấn mà tính xâm lược vô cùng lớn.
Đồ Linh Trâm bị hắn áp sát dưới vách tường, chỉ cảm thấy hai tai đỏ ứng của hắn đáng yêu đến lạ, không nhịn được cười nhẹ : « Ngươi không phải trong đầu đã ảo tưởng qua bao nhiêu lần ta cởi áo nới dây các thứ sao, vẽ còn vẽ ra được, giờ mới biết thẹn…A ! »
Lời còn chưa nói xong, đôi môi nóng bỏng của hắn đã chặn lại, ngăn tất cả lời thoại của nàng.
Nụ hôn này mãnh liệt bá đạo hơn bất kỳ nụ hôn nào, Đồ Linh Trâm có cảm giác nàng đang ngồi trên một chiếc lá đi qua một con sông, không cách nào khống chế chỉ có thể để sóng mặc sức chảy.
Mãi đến tận khi nàng như muốn chết chìm, Lý Phù Dao mới buông tha cho nàng.
Khóe mắt hắn ướt hồng, thân thể cùng hơi thở nam tính lan tỏa. Nàng thậm chí cảm nhận được vật cứng dưới thân hắn, theo bản năng đưa tay tìm, nghi ngờ hỏi : « Đây là cái… »
Lý Phù Dao lập tức bắt lấy tay nàng, khàn giọng gian nan nói : « Đừng làm loạn, sư tỷ, ta thật sự sẽ ăn nàng đó. »
Ánh mắt hắn thâm thúy chưa từng có, Đồ Linh Trâm vội rời tau, trực giác cho nàng biết không nên tò mò lần xuống nữa, phải giữ khoảng cách an toàn với hắn.
Lý Phù Dao hít thật sâu, cảm thấy chính mình nhịn đến sắp điên lên rồi.
Thấy hắn dần tỉnh táo lại, Đồ Linh Trâm mới tiếp tục thăm dò : « Ngươi bắt đầu từ khi nào vậy ? »
Lý Phù Dao hoảng hốt : « Cái gì ? »
« Thích ta. » Nàng bổ sung : « Từ khi nào bắt đầu thích ta ? »
Lý Phù Dao trầm mặc chốc lát, thong thả nói : « Quá trình này rất dài, nàng muốn nghe không ? »
 
Đồ Linh TRâm im lặng nhìn hắn, nhẹ nhàng mà kiên quyết gật đầu: “Không thể hiểu được tấm lòng của ngươi sớm hơn, ta rất xin lỗi. Bây giờ ta muốn hiểu rõ ngươi lại lần nữa, được không ? »
Bên trong mật thất tối tăm, Lý Phù Dao nhìn nữ tử rực rỡ như ánh mặt trời chói mặt này, đôi mắt nhấp nháy vài lần, hắn cảm thấy tà hỏa bị mình cật lực đè xuống đã quay trở lại rồi.
Hắn trầm mặc, tựa hồ đang do dự làm sao để nói. Chốc lát, âm thanh ám ách mới truyền đến : « Từ nhỏ ta đã thích nàng, nhưng thực sự nhận ra đó là tình yêu thì là năm 16 tuổi, khi Vương Thế Lan xuất hiện. »
….
Đó là mùa đông Thái Nguyên năm thứ năm, Vương Thế Lan vừa đến tuổi phát quan thay mặt tước phụ thân, lần đầu tiên lấy thân phận Trường Sa Vương đến Trường An hướng cống,.
Ngay dưới làn tuyết trắng bay bay, hắn tình cờ tâm động lần đầu tiên trong đời.
Đó là vùng ngoại ô cách thành Trường An không tới trăm dặm, tuyết lớn bay bay, xa mã chìm trong tuyết, cất bước gian nan, Vương Thế Lan không thể làm gì khác hơn là bỏ xe cưỡi mã cấp tốc lên đường,
Bốn phía một mảnh trắng xóa, đến suối cũng bị đóng băng, vùng ngoại ô ít người lui tới, chỉ có thanh âm tuyết rơi. Chỗ xa xa là cây cối bị tuyết phủ khắp., một cành cây bị đông cứng gãy xuống, khiến hai ba chú chim thất kinh.
Thiếu niên trẻ tuổi tuấn dật cưỡi mã lắc lư tiêu sái, không nhịn được đưa tay hứng tuyết rơi, khen ngợi : « Đẹp quá, hoành tráng thật ! Ở phương Nam chưa từng thấy tuyết lớn như này ấy. »
Hộ vệ Vương phủ áp giải cống phẩm phía trước thúc giục : « Vương gia ngày mau mau chút được không, chúng ta phải đến Trường An trước khi trời tối. »
« Ngươi chờ chút. » Vương Thế Lan thở dài một cái, ánh mắt diễm lệ : « Theo bản vương thấy, thế gian này có hai thứ thanh âm êm tai nhất, một là hoa nở rạng sáng, mà loại kia không gì khác chính là thanh âm tuyết rơi. Do đó cứ từ từ tận hưởng đi a. »
Thị vệ ngẩng mặt lên trời : Tiểu vương gia người lại quên uống thuốc hả ?
 
Biến cố, chính ngay tại lúc này phát sinh.
Vương Thế Lan còn chưa tận hưởng xong, đã thấy một nhánh mũi tên bay đến, dẫn theo âm thanh của gió, nhắm thẳng đến ngực hắn.
« Vương gia cẩn thận ! »
Thị vệ gần hắn nhất lập tức phát ứng, chặt đứt mũi tên kia, mũi tên sượt qua cánh tay hắn, rơi về phía sau.
« Bảo vệ Vương gia ! »
Mười mấy tên thị vệ liền vây thành một vòng, bảo vệ hắn ở chính giữa.
Vương Thế Lan trong nháy mắt kinh ngạc sau đó lập tức trấn định, đôi mắt dán vào áo choàng bị mũi tên làm rách, sau đó cười nhẹ một tiếng : « Bộ đồ ta mới mua nữa chứ, tiếc thật. »
Vương Thế Lan không biết đối phương có bao nhiêu, mục đích là gì, liền nhìn về phía mũi tên bay đến, chắp tay cao giọng hô : « Dám hỏi các hạ muốn tiền hay muốn mạng ? Muốn tiền thì được thôi, ở đây có đủ châu báu phương Nam mặc sức các người chọn ! »
Bên trong an tĩnh tới mức chỉ có thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi.
Vương Thế Lan thong thả ngồi thẳng lên, khóe miệng cong cong vệt cười nhạo : « Xem ra là muốn mạng rồi. »
Giọng vừa dứt chỉ thấy mười tên áo đen che mặt như bây sói thong thả đi ra, bọn hắn giơ đao kiếm sáng loáng, hơi cong người, tư thế sẵn sàng công kích. Mười tên đạp trên tuyết dày lại không hề nghe thấy âm thanh nào, có lẽ đã được huấn luyện để làm sát thủ.
Như Vương Thế Lan mà nói, hoặc có quyền, hoặc có binh, đương nhiên sẽ có người bợ đỡ, cũng sẽ có người muốn hắn chết.
Hai phe rất nhanh quấn vào nhau tranh đấu, nhất thời chỉ nghe thanh âm của gươm đao. Thị vệ củaVương Thế Lan dù có là cao thủ cấp nhất nhưng so với kiểu sát thủ được huấn luyện bài bản thì vẫn dần bị rơi xuống thế hạ phong.
Đang lúc đám đông hỗn loạn đột nhiên phía xa có ba người phi ngựa đến, tiếp đó ba mũi tên đồng thời bắn ra, giết mấy tên thích khách đang vây lấy Vương Thế Lan. Trong đó có một cây tiễn lực rất lớn, thậm chí xuyên qua người tên sát thủ kia, ghim vào ngực tên sát thủ khác.
Tiếp đó, một bóng người mang vũ bào như huyết điệp bay lên, một đường đạp tuyết, như chim Hồng nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Vương Thế Lan.
Chỉ thấy tóc đen buộc cao, cung trong tay đưa cao, thích khách chưa kịp hét lên một tiếng máu tươi đã bắn tứ tung.
« Gan chó lớn thật ! » Nàng khinh thanh : « Dưới chân thiên tử mà đám các ngươi cũng dám làm càn ! »
Thiếu niên trước mắt này nhìn qua bất quá chỉ mười mấy tuổi, vóc người đơn bạc, nhưng lại cực kỳ đẹp đẽ. Lông mày anh khí, môi hồng xinh xắn, tay áo bay bay, kiều diễm nát tuyết, đúng là loại vẻ đẹp phi giới tính mà.
« Sư tỷ, coi chừng phía sau ! » Thiếu niên áo trắng phía sau thúc ngựa đến hô một tiếng, thuận tay trảm hai tên áo đen.
Lúc này từ trong rừng rậm đột nhiên có mũi tên lao ra, mũi tên xoẹt qua đỉnh đầu thiếu niên kia, bắn rơi sợi dây cố định tóc hắn.
Trong náy mắt, mái tóc đen huyền như bình minh rải rác, nhẹ nhàng rối tung nơi vai nàng. Nàng đột nhiên nhìn lại, nói với thanh niên mặc áo đen phía sau : « Ô Nha ! »
Không cần nói thêm gì nữa, Ô Nha lập tức hiểu ý, phi thân vào rừng. Chỉ một lúc sau trong rừng đã vang lên mấy tiếng kêu thảm, khối tuyết trong rừng bị chấn động đến mức rì rào hạ xuống, tiếng đó thi thể của sát thủ áo đen bị ném ra cánh rừng.
Giơ tay chém xuống, lại một tên áo đen đi đời. Thiếu niên áo trắng đút kiếm vào vỏ, kiêu căng đưa tay lên cằm, hướng thiếu niên áo đỏ cười nói : « Sư tỷ, đều xử lý sạch sẽ rồi. »
« Sư tỷ, tóc dài, đây là cái…

« …Nữ nhân. » Vương Thế Lan kinh ngạc nhìn nàng, lẩm bẩm tự nói.
Thính lực của nữ tử áo đỏ này vô cùng tốt, tiếng thở dài nhỏ hơn tiếng tuyết rơi của hắn lọt vào tai nàng. Nàng thong thả quay người, rõ ràng mặt, tay đều thấm đầy máu tươi nhưng trên miệng triển khai vệt cười long lanh, như cởi bỏ sát khí của trận chiến mai nãy.
Nàng nở nụ cười, cả thế giới băng tuyết đều tan rã.
Nháy mắt này, Vương Thế Lan cảm thấy tim mình bị trật đi một nhịp.
« Tại hạ Trường An Đồ Linh Trâm. » Nữ tử nhìn hắn cười nói: “Trước đây chưa từng thấy ngươi, không biết là thế tử nhà ai?”
Hắn ngạc nhiên:
Đồ Linh Trâm, ba năm trước đại phá quân Bắc Yên, một trận thanh danh, chính là nữ quân hầu đầu tiên trong lịch sử Đại Ân.
“Trường Sa, Vương Thế Lan.” Hắn cười nhạt, long tay áo, lên tiếng: “Đa tạ nữ hầu gia ra tay cứu giúp.”
Đồ Linh Trâm cũng hoàn lễ: “Trời sắp tối rồi, không bằng ta hộ tống về thành.”
Ô Nha vỗ tuyết trên bay, hướng Đồ Linh Trâm ra hiệu.
“Thích khách đều chết hết? Không sao, không trách ngươi.” Đồ Linh TRâm vươn mình lên ngựa, nghiêng đầu nhìn Vương Thế Lan: “Xin lỗi, không lưu lại được người sống, không biết là ai ám sát vương gia.”
“Không sao, bản vương có thể đoán được là ai.” Mắt sáng nhìn nàng, thở ra một ngụm khí trắng, nở nụ cười: “Đều do bản vương quá đẹp trai, bị người ta căm ghét.”
Đồ Linh TRâm bị hắn chọc cười đến gập bụng.
Vương Thế Lan cũng cười. Nếu không phải tận mắt chứng kiến hắn thật sự không ngờ nữ hầu chấn quốc một phương lại là nữ tử ôn nhu thích cười như vậy.
Dọc đường sóng vai mà đi, ánh mắt Vương Thế Lan không nhịn được dính trên người nàng. Thiếu niên áo trắng bên cạnh Đồ Linh Trâm thấy, hơi nhíu lông mày, ném cái nhìn lạnh lùng về phía hắn, như bất mãn, cũng như đang nhắc nhở.
Tiếp đó, thiếu niên kia quay ngựa, đi vào giữa hắn và Đồ Linh Trâm, ngăn chặn ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Vương Thế Lan cạn lời, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ thu hồi ánh mắt.
“Thật xui xẻo.” Thiếu niên thâm ý liếc Vương Thế Lan một chút, hạ giọng ai oán: “Vốn muốn dẫn sư tỷ đi bắn giải sầu, kết quả hồ ly thỏ tuyết không có, lại chọc phải một thân máu tanh.”
Đồ Linh Trâm nhìn hắn, cười không nói.
Vương Thế Lan có ngu cũng biết đây chính là địch ý.
“Sư tỷ, cho tỷ.” Thiếu niên áo trắng tự cởi dây buộc tóc của mình đưa cho Đồ Linh Trâm: “Dùn cái này cột lại tóc đi.”
Đồ Linh Trâm cũng không khách khí, thuận tay nhận lấy buộc tóc sau đó mới quay lại cười nói: “Không uổng công sư tỷ yêu thương ngươi.”
Thiếu niên thẹn thùng cười cười, ánh mắt long lanh đến lạ.
Ế, sư đệ Đồ Linh Trâm…Đương kim thái tử?
Vương Thế Lan không thèm để ý, vẫn liếc nhìn Đồ Linh TRâm, nghĩ thầm: Xem ra tình địch tương lai thật khó đối phó a!
Bất quá, thế mới vui, không phải sao?
Ngày ấy ngoại ô Trường An tuyết lớn, là trận tuyết đẹp nhất trong đời Vương Thế Lan. Hoa tuyết mềm mại hòa vào nụ cười của nàng, nhẹ nhàng, rơi vào trong lòng hắn.

Thái Nguyên mùa xuân năm thứ sáu, Đồ Linh Trâm năm ấy đã sắp hai mươi vẫn một mình.
Lời đồn đãi trong triều ngày càng tăng, Hoàng đế :ý Bình Thu cũng sốt ruột lo lắng, có hôm nhịn không được thăm dò nàng: “Lão đại, ngươi không định thành thân?”
Đồ Linh Trâm đang ở trong viện chơi ném phi tiêu cùng Lý Phù Dao, nghe vậy cả hai đồng thanh: “Không được!”
Lý Thu Bình bị hai người át thế, kinh hãi hỏi: “Tại sao?”
Đồ Linh Trâm khó xử cúi đầu, sau mới lên tiếng: “Bệ hạ, thần chưa từng nghĩ đến chuyện này.”
“Từ hôm nay bắt đầu nghĩ là được.”
 
Đồ Linh Trâm ồ một tiếng, cười hỏi hắn: “Bệ hạ, nếu ta thành thân, người phải làm sao?”
“Ôi, nam lấy vợ nữ gả chồng, trong triều đồn đãi quá nhiều, trẫm sợ ngươi chịu oan ức.” Lý Bình Thu thở dài, vầng trán chưa từng tiêu tan nỗi u sầu: “Trẫm nợ Đồ Gia…quá nhiều rồi.”
Đồ Linh Trâm im lặng.
Lý Thu Bình lại nhìn nhi tử đang buồn bực, hỏi: “Sư tỷ ngươi muốn thành thân sao ngươi không đồng ý?”
Lý Phù Dao buồn bực: “Ai cũng không xứng với sư tỷ.”
Nói xong mặt hắn lại đỏ trước.
Đồ Linh Trâm bật cười.
Ba người im lặng. Đồ Linh Trâm nhìn cành cây lên chồi non, bỗng lên tiếng: “Bệ hạ nếu như ngài thấy khó xử, vậy cứ gả thôi.”
Lý Phù Dao trợn to mắt nhìn nàng như thể nghe được tin dữ không thể tiếp nhận. Tiếp đó, hắn lấy phi tiêu, im lặng xoay người rời đi.
Việc thành thân của Đồ Linh Trâm từ mùa xuân mãi đến mùa đông cũng không định được.
Cũng không phải không ai cầu thân, ngược lại người có ý hoàn toàn không ít, chỉ là jhoong biết vì sao lại không thành công.
Có người chê nàng quá lợi hại chết cũng không dám cưới, có người chạy trối chết, còn bị Lý Phù Dao làm khó dễ, từ đó người đến cầu không còn mấy. Dần dần chuyện chung thân đại sự của nàng đành bỏ xó.
Lý Bình Thu đau đầu gọi nàng đến bên cạnh hỏi: “Văn Trung Bá nhà Nhị Lang không phải rất thích ngươi sao, sao cũng bị dọa chạy rồi?”
Lý Bình Thu đối với nàng mà nói là quân mà cũng là cha, dù tính cách nàng hào sảng mấy cũng không dám lỗ mãng với hắn, ngoan ngoãn đáp: “Thần không cẩn thận đập nát bàn đá trong đình, vừa vặn lúc đó Nhị Lang nhìn thấy, hắn liền bỏ chạy.”
“Không cẩn thận?” Lý Bình Thu suýt nữa phun ra một ngụm trà: “Không chuyện gì mắc mớ gì đập bàn?”
“Là sư đệ và Sở Vương muốn chơi đá cầu, cái bàn trong sân vướng quá, ta liền…” Đồ Linh Trâm càng nói càng nhỏ, cuối cùng đáng thương cúi đầu.
Lý Bình Thu đành đặt chén trà xuống, biểu hiện phức tạp nhìn Lý Phù Dao: “Ngươi thừa biết Nhị Lang sẽ đến quý phủ sao lại muốn tỷ ngươi đập bàn đá, là có ý gì?”
Lý Phù Dao gân cổ: “Lão nhị nhà Văn Trung Bá kém cỏi vậy sao xứng với sư tỷ?”
“Vậy trưởng công tử nhà Chu thượng thư cũng coi là uy vũ nhỉ?”
“Một kẻ vũ phu tướng mạo xấu xí.”
“Còn có tứ lang nhà Dương gia…”
“Dương tứ lang làm nghê buôn bán, sĩ nông công thương, thương xếp cuối đó. Cái danh thấp kém vậy xách giày cho sư tỷ còn không xứng.”
“Ngươi….Ôi!” Lý Bình Thu cạn lời, day day huyệt thái dương: “Thôi thuận ý trời vậy, trẫm mặc kệ.”
Lý Phù Dao vội kéo tay nàng chuồn đi.
Chốc sau, Vương Thế Lan khoác áo lông cáo đứng ở hành lang nhìn bóng lưng Lý Phù Dao và Đồ Linh Trâm rời đi mới ở ngoài điện bái kiến, lãng thanh nói: “Thần Vương Thế Lan cầu kiến!”
Lập tức có thái giám dẫn hắn vào điện, Vương Thế Lan nhìn hoàng đế mặt ủ mày chau, chợt cười nói: “Nghe nói bệ hạ đang lo lắng chuyện thành thân của nữ hầu gia?”
Lý Bình Thu thở dài, gật đầu.
Vương Thế Lan cười nói: “Việc thành thân của nữ hầu gia thực có chút khó xử. Phía nam không chỉ đòi hỏi tuổi tác dung nhan tương xứng, môn đăng hộ đối mà còn muốn gia thế thuần khiết, đúng là như mò kim đáy bể, nhưng không phải không có.”
Lý Bình Thu thấy lời nói có ý, liền thăm dò: “Ngươi biết có người hợp?”
 
“Bệ hạ, người này xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Người thấy ta thế nào?” Hắn chỉ chỉ vào mình, cười híp mắt: “Thần thân là phiên vương uy chấn một phương, tiền có quyền có, chưa có hôn phối, quan trọng là Trường Sa ở thế trung lập, tương lai…”
Nói đến đây hắn đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói: “… sau này ta mà lấy nàng ấy, phu nhân tương lai muốn ta đứng về bên nào ta liền đứng về bên đó.”

Lý Bình Thu liền nói chuyện này với Đồ Linh Trâm.

Đồ Linh Trâm im lặng nghe xong, ngẫm nghĩ chốc lát, gật đầu lạnh nhạt nói: “Trường Sa Vương? Vậy cứ chọn hắn thôi.”
Lý Bình Thu không nghĩ nàng phóng khoáng đáp ứng đến vậy, nghẹn một lúc mới lúng túng nói: “Ngươi thật sự chấp nhận? Nếu gả cho hắn, vậy phải đi khỏi Trường An rồi.”
“Dù phải gả đến TRường Sa nhưng có thể lôi kéo được bảy vạn binh mã của Trường Sa cũng là đáng.” Đồ Linh Trâm nở nụ cười trong suốt: “Ta cùng Trường Sa Vương liên quân, Tần Khoan sẽ cố kỵ.”
Lý Bình Thu nghèn nghẹn, lúc lâu mới thở dài một tiếng: “Là trẫm bất lực, làm khổ ngươi.”
Sau lâu sau, tin tức Trường Sa Vương và an quốc nữ hầu gia liên hôn truyền khắp thành Trường An.
Sau khi nghe tin, người kích động nhất chính là Lý Phù Dao.
Hắn đỏ mắt, hừng hực khí thế đến Đồ phủ, hỏi Đồ Linh Trâm đang tết tóc cho muội muội: “Tỷ yêu hắn sao!!”
Tiếng nói vì kích động mà biến âm.
Đồ Linh Trâm để muội muội về phòng nghỉ ngơi, nhìn hắn hỏi: “Yêu ai?”
“Vương, Thế, Lan.” Lý Phù Dao như muốn đem cái tên này xay vụn, nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Ồ, cũng được.” Đồ Linh Trâm im lặng nhìn hắn, đôi mắt trong sáng: “Ta không ghét hắn.”
Không ghét hắn, chỉ đơn giản vậy thôi.
Lý Phù Dao thở dốc, cả người như cơn lốc mang theo hơi thở bi thương. Hắn nhìn nàng thật lâu, thả mềm ngữ khí, có vài phần đáng thương cầu khẩn: “Sư tỷ, tỷ đừng gả cho hắn, có được không?”
“Vì sao?” Đồ Linh Trâm không hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Hắn với ta môn đăng hộ đối, lại chưa từng thành thân, người cũng anh tuấn phóng lãng, quan trọng là hắn có thể bảo vệ ngươi và bệ hạ chu toàn, có gì không thích hợp nữa?”
“Ta không cần!”
Lý Phù Dao như thể bị chọc vào chỗ đau, cật lực áp chế nội tâm cuồn cuộn, gian nan nói: “a không cần tỷ hy sinh hạnh phúc của mình đổi lấy thế lực trong triều cho ta. Sư tỷ, tỷ muốn ta cả đời sống trong hối hận không yên?”
“Đừng lo, Phù Dao.” Đồ Linh Trâm buông mắt, trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: “Ta sẽ hạnh phúc.”
Ta sẽ hạnh phúc…Nói là thuyết phục Phù Dao không bằng nói đang thuyết phục chính mình.
“Nhưng nếu tỷ gả cho nam nhân khác, ta sẽ không hạnh phúc.”
Lý Phù Dao nắm chặt tay, hít sâu mấy lần, như để lấy dũng khí, run rẩy nói: “Sư tỷ, ta không được sao?”
Đồ Linh Trâm ngước mắt nhìn hắn.
Mắt Lý Phù Dao chực ửng đỏ, bước đến trước mặt nàng: “Sư tỷ, ta thích…”
“A Trâm!” Vào thời khắc mấu chốt, tiếng nói bất cần truyền đến: “Thời gian đến rồi, đã hứa hôm nay dẫn bản vương đi xem diễn binh mà!”
Lý Phù Dao uất hận cắn răng trừng mắt nhìn Vương Thế Lan ở đằng xa.
Một năm không gặp, Vương Thế Lan vẫn như mùa đông năm đó, lãng tử phong lưu. Thấy Lý Phù Dao, hắn lộ vẻ kỳ quái, cười dài nói: “Ô, Thái tử điện hạ cũng ở đây, có muốn cùng đi vào không?”
Nói xong hắn chớp chớp đôi mắt đào hoa, bắn đi mấy tia mị lực về phía Đồ Linh Trâm.
Nam nhân đến Đồ Phủ nhiều vậy Lý Phù Dao chưa từng để vào mắt, chỉ có tên bọ chét này dù công kích thế nào cũng cứ một mực mặt dày quấn lấy Đồ Linh Trâm. Mọi chiêu công kích lên hắn như thể đánh vào bông, không chút tác dụng.
Huống hồ Vương Thế Lan là chư hầu một phương, có quyền có thế có binh, lại có bản mặt say mê lòng người, Lý Phù Dao lần đầu tiên cảm nhận được nguy cơ.
Nam nhân này, không dễ đối phó.
Lý Phù Dao đối với tên mặt dày này không có biện pháp, đành chuyển sang cầu xin Đồ Linh Trâm, đáng thương gọi nàng: “Sư tỷ…”
Nếu là thường ngày chỉ cần hắn mềm nhũn giả bộ đáng thương, Đồ Linh Trâm sẽ không cự tuyệt yêu cầu nào của hắn. Thế nhưng hôm nay, Đồ Linh Trâm chỉ sờ sờ hai má hắn, cười nói: “Ta phải thực hiện lời hẹn với Trường Sa Vương, giờ không chơi với ngươi được. Ngoan, sớm chút hồi cung đi!”
Lý Phù Dao ngẩn ngơ tựa hồ không tin vào tai mình, trên khuôn mặt phủ một tầng sương dày đặc, cuồng phong bão táp.
Nháy mắt này, hắn cảm giác tim mình như bị một bàn tay lớn siết chặt, đến thở cũng khó khăn. Hắn quay người bước đi, quật cường không để nàng thấy vệt nước trên khóe mắt.
Vương Thế Lan mạnh hơn, ưu tú hơn hắn hắn cũng không sợ, hắn vẫn có thể tiếp tục kiên trì. Chỉ có câu nói này của sư tỷ, có thể phá vỡ hết mọi vẻ kiêu ngạo của hắn.
“Phù Dao.” Đồ Linh Trâm có chút lo lắng đang muốn đuổi theo bóng lưng hắn rời đi, lại bị Vương Thế Lan ngăn lại.
“Tính tình trẻ con cứ để hắn một chốc là ổn mà.” Nói đoạn hắn bắt lấy vai nàng, thích thú bừng bừng: “Đi nào, đi xem diễn binh đi!”
Đồ Linh Trâm khó lay chuyển bộ dạng mong chờ nhiệt tình của hắn, đành theo hắn đi xem diễn binh.
Sau đó mấy ngày, Bắc Yên lại nam tiến, biên giới lại chiến hỏa.
Vương Thế Lan về Trường Sa, Đồ Linh Trâm lại mang áo giáp ra trận. Trước khi đi, cả hai đã cùng ước định, chờ chiến tranh này kết thúc, hắn sẽ lập tức mang sính lễ đến rước nàng.
Đồ Linh Trâm cười nhạt.
Mà trong triều, không biết Tần Khoan đã tiêm vào đầu hoàng đế tư tưởng gì khiến Lý Bình Thu khăng khăng muốn ngự giá thân chinh, Đồ Linh Trâm và Lý Phù Dao khuyên bảo thế nào cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là tùy ý hắn.
Trước khi xuất chinh, Lý Bình Thu một thân khải giáp, đôi mắt u ám nhút nhát bây giờ lại chứa ánh sáng chưa từng có. Lý Bình Thu trầm mặc nhìn con trai, bỗng nói: “Phù Dao, ngươi thích lão đại Đồ gia, đúng không?”
Lý Phù Dao có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn phụ thâm, một lúc sau mới kiên định gật đầu.
“Ta yêu sư tỷ, kiếp này không phải nàng không cưới.” Hắn nói: “Xin phụ thân thu hồi mệnh lệnh, đừng để tỷ ấy gả cho Vương Thế Lan.”
“Ôi, trẫm đã sớm phát hiện, chỉ là các ngươi…” Lý Bình Thu thở dài, khó khăn nói: “Đứa trẻ kia một đời trầm luân, nay nếu để nó làm thái tử phi chính là đẩy nó đến đầu sóng ngọn gió a. Con bé thân nữ nhi chinh chiến thiên hạ đã không dễ dàng, sao có thể lại bắt nàng cuốn vào vòng cung đấu? Ngươi phải hiểu, lòng người còn nham hiểm hơn chiến trường!”
“Con sẽ bảo vệ nàng.” Hắn kiên định nói từng câu từng chữ: “Nếu đến chân ái còn giữ không được, có tư cách gì bảo vệ giang sơn này đây?”
“Hay! Hay! Có chí khí! Lý gia suy nhược chừng ấy năm, đến ngươi đúng là tiếp thêm mấy phần bá khí của tổ tiên.”
Lý Bình Thu ôn nhu nhìn nhi tử: “Mà thôi, nếu Trưởng nữ Đồ gia cũng một lòng hướng về ngươi, cũng có thể làm ngươi tương lai đảm đương tốt triều đình. Trẫm dù có lỗi với Đồ Gia cũng đành giúp con trai vậy.”
Nghe đến đây, Lý Phù Dao đỏ ửng vành mắt, cười mà không phải cười, cong cong khóe miệng.
Lý Bình Thu lại nói: “Trẫm sở dĩ kiên định ngự giá là vì muốn sau chiến thắng lần này nâng cao vị thế, tương lai nếu ngươi lấy Đồ thị cũng có thêm vài phần khí. Hoàng nhi, ngươi đợi thêm mấy tháng, chờ phụ thân chỉnh đốn triều đình, liền chỉ hôn cho hai đứa.”
Lý Phù Dao mừng như điên, vội quỳ xuống, hành đại lễ, trịnh trọng nói: “Nhi thần đợi phụ hoàng cùng sư tỷ khải hoàn!”
Ngày đó không ai ngờ tời, chỉ một chốc lát nữa, là long trời lở đất, là sinh tử vĩnh biệt.
Cái đêm không trăng sao kia, hắn cứ vậy trốn trong bóng tối mà Tần Khoan không thấy, vuốt ve thi thể lạnh lẽo của nàng, khóc đến cạn nước mắt.
Ai nếm qua tư vị tuyệt vọng hơn hắn, ai nếm qua thống khổ hơn hắn…
Đêm đông thê lương, người thân nhất và người hắn yêu nhất, không một ai trở về..

 


Bình luận

Truyện đang đọc