HÔN QUÂN TA TIỂU NGẠO THIÊN CỔ

Con mẹ nó đây mà còn là người sao?

Bách quan thì vô cùng thán phục, bệ hạ của bọn họ thật sự quá trâu bò!

Xuất khẩu thành chương, mỗi một bài đều là danh tác kinh điển!

Mấy bận cổ kim, tìm không ra thi nhân nào có thể sánh vai cùng hắn!

Danh xưng Thi Tiên Từ Thánh đặt trên người hắn cũng không quá đáng!

Lúc này Lâm Bắc Phàm hung hăng nói: "Diệu Thủ Không Không, ngươi rốt cuộc có được hay không?”

"Từ lúc nãy đến giờ vẫn luôn là ngươi ra đề, trẫm làm thơ, tốt xấu gì ngươi cũng phải làm ra được một bài nhat"

"Đúng rồi, tốt xấu gì ngươi cũng làm ra một bài nha!"

"Còn nói mình là người văn hóa, kết quả một bài thơ cũng nói không nên lời!"

"Không có bản lĩnh thì nhận không có bản lĩnh, còn giả bộ làm gì?"

"Rõ ràng là một tên trộm còn giả bộ văn hóa, buồn cười!" Bách Quan cũng kêu gào theo.

Diệu Thủ Không Không bị dọa cho tức giận thiếu chút nữa hộc máu!


Nếu như nhất thời xúc động lấy ra bài thơ của mình, thì thật sự là mất mặt xấu hổ, đành khoát tay áo, chán nản nói: "Được rồi được rồi, lão phu nhận thua rồi, không đấu nữa, được chưa!"

"Nói sớm như vậy chẳng phải đã xong rồi sao?"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Dựa theo ước định, ngươi phải đáp ứng một việc của trãm!"

"Đây là điều hiển nhiên, Diệu Thủ Không Không ta mặc dù chỉ là một tên trộm, nhưng mà nói gì cũng có thể tinl"

"Chẳng qua phải nói rõ trước, lão phu chỉ biết trộm đồ, những chuyện khác lão cũng sẽ không làm!"

Diệu Thủ Không Không nói. Lâm Bắc Phàm khinh thường nói: "Nếu quả thật muốn trộm đồ, trãẫm cũng không cần ngươi. Bởi vì trẫm có lựa chọn tốt hơn!"

"Còn có thuật trộm cắp mạnh hơn cả lão phu? Lão phu không tin!"

Diệu Thủ Không Không lắc đầu.

"Không tin cũng thôi đi, dù sao không cần ngươi tin!" Lâm Bắc Phàm nói.

"Mau nói ra điều kiện của ngươi đi. Lão phu làm xong thì đi, không muốn gặp lại ngươi nữa!"

Diệu Thủ Không Không thúc giục. "Được, vậy trẫm nói đây, ngươi phải nghe cho kỹ!"


Lâm Bắc Phàm cười nói: "Trẫm muốn ngươi gia nhập Đại Hạ, dốc sức vì trãm!"

Văn võ bá quan kinh ngạc, khó trách bệ hạ khoan dung như vậy, hóa ra là coi trọng Diệu Thủ Không Không, muốn mời chào hắn.

Diệu Thủ Không Không cũng kinh sợ: "Khá lắm, hóa ra ngươi một mực có chủ ý với lão phu, thật là tiểu hồ ly gian xảo! Nhưng mà, ngươi muốn lão phu giúp ngươi ra sức, tuyệt đối không có khả năng!"

"Chính ngươi đã đáp ứng là chuyện có khả năng làm được!"

Lâm Bắc Phàm nhướng mày.

"Tuy rằng đồng ý, nhưng lão phu chính là trộm thần danh dương thiên hạ đấy, làm sao có thể đem chính mình buộc vào trong một quốc gia chứ? Thời gian không còn sớm, lão phu đi đây!"

Vèo một tiếng phóng lên trời, rất nhanh biến mất không thấy.

Nhưng, tiếng cười đắc ý của Diệu Thủ Không Không lại truyền trở về.

"Đúng rồi, Tiểu hôn quân, lão phu thấy viên Dạ Minh Châu trong Ngự Thư Phòng của ngươi rất không tệ, mang về chơi đùa hai ngày, hai ngày sau ta sẽ trả lại cho ngươi, ha hai"

Sắc mặt mọi người đại biến.

"To gan! Dám trộm Dạ Minh Châu của bệ hạ"

"To gan làm loạn, lẽ nào lại như vậy!"

"Mau đuổi theo! Không nên để cho hắn chạy thoát!"

Đại nội thị vệ vội xuất động khẩn cấp.

Lâm Bắc Phàm phất phất tay: "Không cần đuổi nữa, hắn rất nhanh sẽ trở về! Mọi người ngồi xuống, tiếp tục ngắm trăng! Cung đình nhạc sư, tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục xem ca múal"


Bình luận

Truyện đang đọc