HÔN QUÂN TA TIỂU NGẠO THIÊN CỔ

Lâm Bắc Phàm tay chỉ Bạch Trúc, lớn tiếng đọc: “Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh! Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh! Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành! Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh!" (Dịch nghĩa: Khách nước Triệu đeo giải mũ thô sơ, có thanh gươm ngô câu sáng như sương tuyết. Yên bạc soi chiếu con ngựa trắng, lấp lánh như sao bay. Thanh gươm này có thể giết chết một người trong khoảng mười bước, cho nên không đi xa ngàn dặm. Sau khi làm xong việc, người hiệp sĩ rũ áo ra đi, giấu kín thân thế cùng tên tuổi.)

Bách quan lần nữa không hẹn mà cùng vỗ tay: "Được!"

Diệu Thủ Không Không khiếp sợ đến rớt cằm: "Không ngờ ngươi lại làm ra được!"

Tiếng nịnh bợ của văn võ bá quan lại một lần nữa cuồn cuộn mà đến!

Như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, lại giống như sông hoàng hà tràn lan không thể vấn hồi!

Nhưng mà lần này Lâm Bắc Phàm cũng không đắc ý cười to mà xấu hổ cúi đầu, nói: "Các vị ái khanh không nên khen ngợi, bài thơ này chuẩn bị vội vàng, không làm được tốt như trước, xấu hổ rồi!"

Bá Quan lập tức không còn gì để nói!

Làm tốt như vậy, còn có thể xấu hổ?

Cho dù so ra kém hai bài thơ trước một chút, nhưng đây cũng là thiên cổ thi chương đấy, trong thời gian ngắn như vậy ngươi đã làm ra một bài thơ thiên cổ liên quan tới sát thủ, trình độ làm thơ như vậy đã là vô tiền khoáng hậu rồi!


Không nói người sau này không làm được, nhưng tuyệt đối xưa nay chưa từng có người làm được, ngươi còn muốn thế nào nữa?

Còn không cho người khác sống nữa sao?

"Diệu Thủ Không Không, hiện tại đến phiên ngươi!"

Lâm Bắc Phàm làm một tư thế mời.

"Lần này không tính, chắc chắn là ngươi đã sớm có chuẩn bị!"

Diệu Thủ Không Không lớn tiếng kêu lên. Quan lại một lần nữa phẫn nộ, hơn nữa giận tím mặt. "Sao lại không tính?”

"Ra đề bài chính là ngươi, hiện tại làm ra lại nói không tính, ngươi có chủ tâm trêu người đúng không?"

"Tặc chính là tặc, vĩnh viễn không giữ chữ tín, không có đạo nghĩa!"

"Bệ hạ, không nên chấp nhặt với hắn!"


Diệu Thủ Không Không thẹn quá hóa giận cãi: "Các ngươi thì biết cái gì? Các ngươi nhìn cho rõ, nữ sát thủ này tuy che khuất khuôn mặt, nhưng thoạt nhìn vẫn là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành! Khẳng định là bệ hạ khao khát nữ sát thủ kia, cho nên sớm có chuẩn bị, nhân dịp này lấy ra!"

Mọi người nhìn Lâm Bắc Phàm, lại nhìn sát thủ Bạch Trúc, phát hiện đối phương nói có vẻ có lý.

Lâm Bắc Phàm: "...

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Trúc có chút không được tự nhiên, chỉ có thể xấu hổ đạp đạp Lâm Bắc Phàm một cái...

Lâm Bắc Phàm: ...

"Cho nên, đề này vẫn không tính là vì vậy, chúng ta làm lại!"

Tay áo Lâm Bắc Phàm run lên: "Được, vậy tiếp tục đi! Không giấy dụa một phen, ngươi cũng không biết cái gì gọi là tuyệt vọng!"

Tiếp theo, Diệu Thủ Không Không tiếp tục ra đề.

Nhưng mỗi lần đề bài xuất hiện, Lâm Bắc Phàm lại làm thơ, bài nào bài đó là kinh điển.

Diệu Thủ Không Không phát điên, tuyệt vọng!

Sao hắn thi từ gì cũng làm được vậy?

Ngay cả đề bài siêu cấp khúc chiết cũng có thể trả lời dễ dàng?


Bình luận

Truyện đang đọc