HÔN SAU MÊ LUYẾN


Nhắn tin với Tang Nguyệt xong, Tần Thịnh từ trên sô pha đứng lên,đi vào phòng bếp, “Mẹ, bánh ngọt mẹ làm xong chưa?”“Mẹ cái gì mà mẹ.

” Tần Kiêu trong lòng còn giận chuyện con trai không nói gì với mình đã đi lãnh chứng, lãnh chứng xong cũng không nói gì với mình,nên nhìn anh như nào cũng không vừa mắt, “Con vừa về đã liên mồm gọi mẹ,con cho rằng con vẫn là đứa trẻ to xác ba tuổi à? Cái gì cũng hỏi mẹ, lò nướng không phải đang nướng bánh ở bên kia sao,con không nhìn thấy à?”Tần Kiêu cũng ở trong phòng bếp, Đường Khê làm bánh ngọt,ông ở một bên làm trợ thủ,đóng gói bánh đã ra lò vào túi,buộc lại.

Tần Thịnh không thèm tranh luận với ông, đi đến trước mặt mẹ, níu lấy cánh tay mẹ anh, khiêu khích liếc mắt nhìn ba anh một cái, lại gọi thêm một tiếng mẹ.

Đường Khê bật cười ra tiếng.

Tần kiêu buông túi đóng gói trong tay xuống, đi tới, hất cánh tay đang níu lấy cánh tay Đường Khê của Tần Thịnh đi, đẩy anh sang một bên, hừ lạnh một tiếng, “Biến biến biến,lếch đi, tìm vợ con ấy, đừng quấn lấy vợ ba.

”Tần Thịnh không chút để ý, “Tang Nguyệt mới vừa nhắn tin cho con, em ấy đặt nhà hàng rồi, chờ con về hẹn hò,giờ con đi luôn đây.

”Trong giọng nói ẩn ẩn lộ ra vẻ đắc ý.

Tần kiêu cười lạnh một tiếng, “Có tiền đồ tí đi.

”Con trai hôm nay một mình trở về, nhìn chằm chằm vào di động, cảm xúc rất thấp,ông đã biết ngay là thằng nhãi con này đang đợi Tang Nguyệt nhắn đến, Tang Nguyệt mới nhắn tin cho nó, nó đã gấp không chờ nổi đi khoe.

Tần kiêu không thể nhìn nổi bộ dáng mất giá của trai nữa, tiếp tục đóng gói điểm tâm ngọt.

Đường Khê mở lò nướng ra nhìn thoáng qua, nói: “Còn mười phút nữa, lại chờ thêm một mẻ bánh tart trứng nữa là xong rồi,mẹ còn có thể làm bánh bông lan ngàn lớp trong vòng mười phút rất ngon, đều là loại con gái tử thích ăn.

”Tần Thịnh ừ một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng bếp,về phòng khách ngồi.

Trong phòng bếp có Tần Kiêu làm trợ thủ là đủ rồi, Tần Thịnh không ở trong đấy làm ngứa mắt ông nữa.

Ngồi không đến hai phút, lên lầu về phòng ngủ, nhanh chóng tắm rửa qua một cái, thay bộ quần áo mới, đứng ở trước gương sửa sang lại quần áo đầu tóc, nghĩ đến cái gì đấy lại đi ra khỏi phòng ngủ, vào phòng trang điểm của mẹ.

Phòng trang điểm của Đường Khê bày chỉnh tề đủ loại đồ trang điểm, Tần Thịnh tùy tay cầm mấy bình nước hoa, mỗi một lọ đều xịt vào trong không khí,ngửi ngửi mùi hương.

Anh chưa từng dùng nước hoa, cũng không có hiểu biết,dường như rất nhiều người trẻ tuổi hiện nay ra ngoài đều thích xịt nước hoa, bao gồm cả nam.

Nước hoa của mẹ đều rất dễ ngửi, nhưng không có mùi anh ngửi thấy trên người Tang Nguyệt, Tần Thịnh cuối cùng vẫn là từ bỏ việc xịt nước hoa lên người, không có quen.

Nhưng mà anh thử xịt nước hoa vào trong không khí nên cũng ám vào người anh,anh vừa mới xuống tầng một chút Tần kiêu đã ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, sách một tiếng, “Con có phải trộm xịt nước hoa của mẹ con không đấy?”Tần Thịnh sắc mặt cứng lại, bình tĩnh nói: “Không có.


”Tần kiêu không vạch trần anh, đem điểm tâm ngọt muốn tặng cho Tang Nguyệt đã gói xong đưa cho anh.

Tần Thịnh nhận lấy, chào tạm biệt mẹ, “Mẹ,con đi đây.

”Đường Khê nhìn con trai tinh thần rạng rỡ, chuẩn bị đi hẹn hò cùng con dâu cũng có chút vui mừng, nghĩ đến tính cách của con trai, lại nhịn không được dặn dò, “Cùng con gái nhà người ta ở chung thì phải chủ động chút, phải biết nói ngọt vào.

”Tần Thịnh ừ một tiếng, nói: “Con biết rồi.

”Hôm nay anh không gọi tài xế mà tự mình lái xe, không trực tiếp đến chung cư của Tang Nguyệt luôn mà đi trung tâm thương mại mua túi cho cô trước.

Tần Thịnh xách đầy túi trong tay đi vào chung cư, đến ngoài cửa nhà Tang Nguyệt gửi cho cô một tin nhắn: 【Anh đến rồi.

】【 Được,giờ em xuống dưới liền.

】Tang Nguyệt cho rằng anh đang ở dưới tầng chung cư chờ cô, nhắn trả lời xong, nhanh chóng đi đến huyền quan thay giày,nhìn gương bên cạnh cửa sửa sang lại quần áo, mở cửa, nhìn thấy Tần Thịnh đứng ở ngoài cửa, hai tay xách đầy đồ, sửng sốt.

Tần Thịnh đem bánh bông lan với điểm tâm ngọt trong tay đưa cho cô, “Mẹ làm,bảo anh mang cho em ăn.

”Mẹ anh làm cho cô ăn?Tang Nguyệt thụ sủng nhược kinh, nhận lấy, cúi đầu nhìn, bánh bông lan với điểm tâm ngọt đều được làm rất tinh xảo, “Này đều là dì làm sao?”Tần Thịnh cau mày,cắn môi, ánh mắt sâu thẳm dừng trên khuôn mặt cô, không trả lời câu hỏi của cô.

Tang Nguyệt nhận thấy có gì không đúng, theo bản năng nghĩ lại xem mình có phải lại đắc tội anh chỗ nào rồi không, hay là anh đang chờ cô giải thích vụ nói dối ngày hôm qua.

Này cô cần phải giải thích như thế nào đây?Tang Nguyệt chột dạ cúi đầu, cắn cắn môi, tính giả ngu.

Hai người đứng đối diện nhau, trầm mặc một lát, Tần Thịnh mở miệng, “Em gọi mẹ anh là gì?”Tang Nguyệt sửng sốt,nhận ra anh không phải vì chuyện ngày hôm qua mà là xưng hô của cô với mẹ anh, bọn họ là vợ chồng, cô hẳn là phải gọi mẹ theo anh, nhưng phải gọi một người chưa từng gặp mặt là mẹ làm Tang Nguyệt nhất thời có hơi thẹn thùng, lông mi hơi rũ xuống, ấp úng một hồi mới bật ra một từ mẹ nho nhỏ từ trong cổ họng.

Tần Thịnh ừ một tiếng, lúc này mới vừa lòng trả lời câu hỏi của cô, “Đều là mẹ làm.

”Tang Nguyệt thiệt tình khen, “Mẹ anh khéo tay thật nha.

”Cô nhìn hộp bánh bông lan ngàn lớp, rất muốn ăn, do dự không biết có nên ăn luôn giờ không.

Tần Thịnh nhìn ra suy nghĩ của cô, “Ra ngoài ăn cơm trước đã.

”Ăn bánh vào khẳng định sẽ không ăn được bữa tối.


Tang Nguyệt ừ một tiếng, đem bánh bông lan bỏ vào tủ lạnh trong phòng bếp,khi đi ra ngoài thì phát hiện Tần Thịnh vẫn luôn đứng ở ngoài cửa,mở tủ giày ở huyền quan ra “Em hôm nay đi siêu thị mua cho anh đôi dép lê, lần sau anh tới thì trực tiếp thay.

”Tần kiêu ừ một tiếng,đưa túi mua hàng trong tay cho cô, “Tặng em.

”Trải qua ngày hôm qua nhìn nhau qua cửa sổ cũng nhận được túi nên Tang Nguyệt cũng không có gì ngoài ý muốn, tập mãi thành quen.

Cô nhận lấy túi mua hàng, đặt sang một bên,lấy ra hộp đồng hồ đưa cho anh, cũng nói giống anh “Tặng anh.

”Tang Nguyệt cố ý quan sát phản ứng của Tần Thịnh khi nhận được quà,anh mở hộp quà ra nhìn, trên mặt không có biến hoá gì, thần sắc bình đạm, nhưng Tang Nguyệt cảm thấy giờ tâm tình anh đang không tồi.

Trao đổi quà cho nhau xong, hai người xuất phát đến nhà hàng.

Xuống dưới tầng, Tang Nguyệt liếc mắt một cái liền phát hiện ra Tần Thịnh hôm nay đã đổi xe,lúc trước là Bentley, còn chiếc này là Lamborghini.

Không có tài xế, chỉ có hai người bọn họ.

Tang Nguyệt ngồi ở ghế phụ, thắt chặt đai an toàn, thuận miệng tìm đề tài cùng Tần Thịnh nói chuyện phiếm, “Xe này không tồi nha.

”Từ lúc lãnh chứng đến bây giờ, hai người bọn họ cũng chưa nói chuyện nhiều với nhau, mỗi lần gặp mặt phần lớn thời gian đều là im lặng, Tang Nguyệt cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì còn lâu cô cũng không hiểu Tần Thịnh.

Nếu đã kết hôn thì phải chung sống hoà hợp, tìm đề tài giao lưu.

Công việc của cô yêu cầu giao tiếp cùng khách hàng xa lạ thường xuyên, năng lực xã giao cũng không tồi, bình thường nói chuyện phiếm với bạn bè cũng thường là do cô tìm đề tài, muốn nói chuyện vui vẻ, phải biết được điều đối phương hứng thú, gãi đúng chỗ ngứa.

Hầu như người đàn ông nào cũng yêu xe, khen xe anh cũng giống như khen anh, khen là được rồi.

“Thích sao?” Tần Thịnh nghiêng đầu nhìn cô.

Tang Nguyệt: “Ân, này xe thoạt nhìn rất ngầu nha.

”Tần Thịnh thu hồi ánh mắt trên người cô, khởi động xe, không chút để ý, “Tặng em đấy.

”Tang Nguyệt: “! ! ”Cô chỉ là thuận miệng khen một câu, không có ý muốn xe a,sao mới khen một câu đã muốn tặng xe rồi.


Tang Nguyệt nhanh chóng cự tuyệt, “Không cần đâu,em có xe rồi.

”Sợ anh nhất quyết phải tặng xe cho mình, Tang Nguyệt tìm một cái cớ hợp lí, “Chúng ta là vợ chồng,anh với em cũng như nhau,em ngày thường cũng rất ít lái xe, ngồi ghế phụ là được rồi.

”Tần Thịnh ừ một tiếng, không nói muốn tặng xe cho cô nữa.

Anh với cô đúng thật là như nhau,nhưng xe này không phải của anh, mà là của ba anh, mấy ngày hôm trước vừa đưa đến, ba anh còn chưa lái lần nào.

Nếu Tang Nguyệt thích,anh sẽ không đưa cho ba nữa, giữ lại để hai người lái.

Xe lái ra khỏi chung cư, Tang Nguyệt định đổi đề tài, nghĩ nghĩ, vẫn là thôi, ngậm miệng giữ yên lặng.

Lỡ đâu nhắc tới những thứ khác,nói không chừng anh lại muốn tặng cho cô.

Vẫn là im lặng là an toàn nhất.

Hai người còn chưa thân, để tránh cho lúc ăn cơm quá xấu hổ, Tang Nguyệt cố ý không đặt phòng bao.

Ngồi xuống đối diện nhau, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng đôi tình nhân bàn bên cạnh đang nói chuyện phiếm, có vách ngăn nên nếu không chú ý nghe, không nghe rõ đang nói đến cái gì.

Nhà hàng này Tang Nguyệt với Nguyễn Anh đã tới vài lần, thức ăn cùng tay nghề của đầu bếp tay đều rất tốt.

Tang Nguyệt đề cử mấy món có hương vị không tồi mà cô đã từng thử cho Tần Thịnh, Tần Thịnh thấy cô nhắc đến mấy món của nhà hàng thuộc như lòng bàn tay, hỏi: “Em thường tới đây sao?”Tang Nguyệt: “Đã tới vài lần.

”Hiếm khi Tần Thịnh chủ động hỏi cô một câu, Tang Nguyệt cho rằng đây là qua mấy lần gặp, Tần Thịnh đã thấy quen thuộc với cô hơn một chút nên muốn nói chuyện nhiều hơn, chờ anh tiếp tục hỏi.

Đợi một lúc vẫn không thấy anh nói thêm gì.

Được thôi, hôm nay vẫn là ông chồng cao lãnh xa lạ như cũ.

Cả một bữa cơm, số câu hai người đối thoại chắc chỉ đếm được trên một bàn tay.

Tần Thịnh rất ít nói chuyện, lại hay dùng đôi mắt thâm thúy kia nhìn cô chăm chú, như là muốn nhìn thấu xem trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì,nhìn đến khi Tang Nguyệt có chút thấp thỏm, âm thầm phỏng đoán anh có phải đang chờ cô chủ động giải thích vụ nói dối tối hôm qua không.

Tang Nguyệt cứ rối rắm mãi, rốt cuộc vẫn không có nhắc đến chuyện tối hôm qua, thứ nhất,cô thật sự không biết phải giải thích như thế nào, thứ hai,cô đã ân cần đặt nhà hàng chủ động mời anh ăn cơm,thành ý xin lỗi đã biến thành hành động rồi,anh cũng không chất vấn cô,anh không hỏi,cô cũng để mặc cho mọi chuyện qua đi.

Cô đoán không sai, Tần Thịnh đúng là đang chờ cô chủ động cho anh một lời giải thích.

Từ tối hôm qua đến giờ,cô không hề nhắc một câu nào liên quan đến chuyện nói dối,anh cho rằng cô sẽ giải thích vào lúc ăn cơm, nhưng cô trước sau cũng không có nhắc đến.

Anh không rõ người trẻ tuổi bây giờ đều là làm sao vậy, nói dối hết lần này đến lần khác, bị phát hiện còn không biết tích cực thừa nhận sai lầm, chỉ biết trốn tránh vấn đề,làm người ta sốt cả ruột.


Cơm nước xong, Tần Thịnh đưa Tang Nguyệt về nhà, cảm xúc rõ ràng không có cao như lúc mới tới, biểu tình thực nghiêm túc.

Tang Nguyệt đại khái đoán được anh không vui vì cái gì,cô không tính nói ra nguyên nhân nói dối, chột dạ không dám nói lời nào, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi xe đến chung cư, Tần Thịnh đúng lúc nhận được một cuộc điện thoại, Tang Nguyệt xuống xe trước, còn chưa kịp dò hỏi Tần Thịnh muốn lên nhà ngồi không thì một giọng nói hung tợn vang lên, “Tang Nguyệt,em thế nhưng dám đội mũ xanh cho anh, trong xe là ai, có phải Tống Hướng Duệ không!”Tang Nguyệt theo bản năng quay đầu, thấy Trịnh Giới mặt đỏ bừng bừng đi tới, người đầy mùi rượu, hung hăng đạp một cái lên xe, bàn tay đập lên cửa sổ xe, rít gào, “Tao muốn nhìn xem lá gan đứa nào lớn như vậy, dám đoạt người phụ nữ của ông đây, xuống xe cho tao ngay,ông đây đánh chết mày.

”Tang Nguyệt nhíu mày, “Anh cút ngay đi,anh phát điên cái gì.

”Trịnh Giới càng đập mạnh hơn vào cửa sổ xe.

Cửa xe từ bên trong đẩy ra, Trịnh Giới không phòng bị, bị cửa xe đập phải lảo đảo lùi về sau vài bước, đứng vững lại,cuộn tròn nắm tay, đang muốn xông lên giáo huấn người ta thì nhìn thấy rõ người từ trên xe đi xuống, bước chân dừng lại, ánh mắt có chút dại ra.

Tần Thịnh bình tĩnh nhìn anh ta, hỏi một câu “Mày muốn đánh chết ai?”“Thịnh ca.

” Trịnh Giới trong nháy mắt tỉnh cả rượu, ngữ khí cung kính, “Thịnh ca,sao lại là anh?”Tần Thịnh đi đến bên cạnh Tang Nguyệt, duỗi tay ôm lấy eo cô,tự nhiên công khai thân phận, “Nếu đã tới rồi thì lên nhà kính trà chị dâu đi.

”Trịnh Giới không thể tin được, lời nói lắp ba lắp bắp, “Thịnh! ! Thịnh ca,sao anh với Tang Nguyệt lại yêu nhau, Tang Nguyệt là! ! ”Nói còn chưa dứt lời, ánh mắt sắc bén của Tần Thịnh đã liếc qua nhìn anh ta một cái, hầu kết Trịnh Giới lăn lộn,nửa câu chưa nói hết bị nghẹn lại.

Tang Nguyệt bị Tần Thịnh ôm eo, cả người cứng đờ, phần eo mẫn cảm run run, cô không quen tiếp xúc thân mật như vậy,cô duỗi thẳng eo, khinh thường mà liếc nhìn Trịnh Giới một cái, khinh thường nói: “Kính trà thì thôi không cần, bảo anh ta đi đi.

”Tần Thịnh nhàn nhạt hỏi Trịnh Giới, “Nghe thấy chị dâu mày nói gì chưa?”Đại não Trịnh Giới trống rỗng, không cam lòng nhìn Tang Nguyệt, hốc mắt đỏ lên.

Hai bảo vệ tuần tra của chung cư thấy tình huống không đúng, đi qua dò hỏi.

Tang Nguyệt nói với bảo vệ, Trịnh Giới không phải cư dân của chung cư, theo đuôi cô đi vào, có mưu đồ gây rối, bảo vệ liền nhanh chóng lôi Trịnh Giới đi.

Sau khi Trịnh Giới bị lôi đi, Tang Nguyệt cúi đầu nhìn thấy cánh tay Tần Thịnh vẫn còn ôm vào trên eo cô không buông ra.

Tần Thịnh chú ý tới tầm mắt của cô, buông eo cô ra, “Anh đưa em lên.

”Tang Nguyệt gật đầu, hai người đi vào sảnh chung cư.

Vào thang máy, Tần Thịnh hỏi: “Trịnh Giới thường xuyên đến nhà quấy rối em như này sao?”Tang Nguyệt ăn ngay nói thật, “Anh ta thường xuyên nhắn tin gọi điện cho em chứ chưa có chặn em ở dưới chung cư, hôm nay là lần đầu tiên.

”Tần Thịnh: “Anh sẽ nói chuyện với ba nó.

”Ý này là anh sẽ không để cô và Trịnh Giới có dây dưa gì với nhau.

Anh là chồng cô,anh hẳn là nên giải quyết chuyện này nên Tang Nguyệt không cùng anh khách khí, ừ một tiếng, ý là mình đã biết.

.


Bình luận

Truyện đang đọc