An Vy trở về thì đã gặp Hải Minh đợi sẵn ở cửa phòng. Đôi mắt nó vẫn còn đỏ vì khóc nhiều
" Cậu làm sao vậy? " - Hải Minh lo lắng đi tới trước mặt An Vy
" Không sao. Cậu tìm tôi có chuyện gì à? " - An Vy ngước lên nhìn Hải Minh
" Tới giờ ăn rồi, tôi tới gọi cậu đi cùng " - Hải Minh vẫn nhìn nó lo lắng
" Tôi không sao mà. " - An Vy cười cho qua chuyện - " Để tôi gọi Thái Điệp rồi cùng đi "
" Thái Điệp không có trong phòng, tôi đã nhấn chuông rất nhiều lần nhưng không thấy ai trả lời "
" Vậy chắc cậu ấy đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi " - An Vy nói rồi cùng Hải Minh đi tới nhà hàng. Mọi người đã tập trung rất đông
" An Vy, Hải Minh chỗ này " - Ngọc Ngân vui vẻ vẫy tay gọi hai đứa.
" Mọi người đến đông đủ cả rồi ạ " - An Vy vui vẻ đi tới ngồi cạnh Ngọc Ngân - " Nhưng Thái Điệp vẫn chưa tới sao? "
" Nó còn đang bận yêu đương rồi, cậu không cần bận tâm tới " - Bảo Nam lên tiếng khó chịu khi nghe đến tên Thái Điệp
" Mày nói xấu gì tao đấy? " - Bảo Nam vừa dứt lời thì Thái Điệp đi vào
" Nói gì đâu " - Bảo Nam lạnh lùng nói rồi cúi đầu ăn.
" Hôm nay nó làm sao vậy nhỉ? " Thái Điệp nghĩ bụng rồi kéo ghế ngồi vào bàn ăn
" Chị, sao nãy giờ em không thấy Khánh Anh đâu vậy? " - An Vy kéo tay Ngọc Ngân rồi nói nhỏ vào tai Ngọc Ngân
" Chồng em rành đường ở đây lắm. Không lo thất lạc đâu " - Ngọc Ngân cười trêu nó, vô tình Hải My đến tìm Hải Minh thì nghe được lời nói của Ngọc Ngân thì vô cùng tức giận
" Chị nói gì thế? Chị kì cục " - An Vy nhăn nhó nhìn Ngọc Ngân
" Đàng nào mà chẳng gọi như vậy? " - Ngọc Ngân vẫn không buông tha cho nó
" Không thèm nói với chị nữa đâu, em ăn xong rồi, em về phòng đây " - An Vy tìm cách chạy lẹ
" Vừa mới ăn có chút mà " - Hải Minh kéo tay An Vy lại khi thấy nó đẩy ghế ra thì Hải My bây giờ mới đi tới đằng đằng sát khí hất tay An Vy ra khỏi tay Hải Minh
" Cái cục sạc dự phòng của em, hai về lấy cho em đi, em đang cần gấp " - nói xong Hải My kéo Hải Minh đi
" Ơ con nhỏ này " - Hải Minh ú ớ rồi đi theo Hải My
" Tôi cũng về phòng trước đây " - Bảo Nam đẩy ghế ra rồi quay lưng đi lạnh lùng
" Hờ vừa nóng giờ lại lạnh, ốm mất " - An Vy ngồi xuống ghế nhìn Thái Điệp và Ngọc Ngân tỏ vẻ không hiểu gì nhưng nhận lại câu trả lời chỉ là cái nhún vai của hai người.
Ở một nơi khác, Khánh Anh đi dạo trong khu rừng, hướng mắt xuống nhìn dòng suối đang chảy dữ dội, đôi mắt khẽ khép hờ, bàn tay cầm một tấm hình, bàn tay kia tựa vào thân cây hồi ức lại quá khứ một năm về trước...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Anh hai nhìn nè, đẹp không? " - một cô bé chừng hai tuổi chạy lon ton bên cạnh một chàng trai đang đưa máy ảnh lên chụp hình
" Rất đẹp. Rất hợp với Camella đấy " - chàng trai cười rồi ngồi xuống cầm bông hoa cài lên tóc cô bé rồi đi ra xa quỳ một chân xuống hô to - " Camella cười lên nào "
Cô bé hiểu rằng anh hai đang muốn chụp hình cho mình nên đã làm dáng rất đẹp. Đứa trẻ cứ ngây thơ nhìn ngắm cánh rừng, đôi môi chúm chím cứ thi thoảng lại thốt lên vì nhìn thấy những con bướm khoe sắc. Hai tay nắm lấy nhau ngước đầu nhìn cặp bướm đang bay lên cao
" Em thích bươm bướm hả? " - Chàng trai đi tới quỳ xuống bên cạnh cô nhóc
" Dạ " - cô nhóc cười chúm chím nhìn chàng trai
" Kia là anh hai, còn con bên cạnh sẽ là Camella. Hai anh em sẽ bay cao, bay xa, bay hoài luôn, không bao giờ ngưng nghỉ, cũng không bao giờ xa nhau. Chịu không? " - Chàng trai chỉ vào cặp bươm bướm đang bay lượn trên đầu và nói
" Được ạ, được ạ " - cô nhóc nhảy cẫng lên vui sướng vỗ tay
" Bây giờ Camella có muốn bay không nào? " - Chàng trai nói rồi bế cô nhóc lên, nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ vang vọng khắp một khu rừng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Mày lại nhớ đến Camella à? " - Bảo Nam xuất hiện kéo hắn về với thực tại
" Tao chưa phút giây nào quên được sự hiện diện của Camella " - Khánh Anh vẫn khép hờ đôi mắt trả lời
" Chuyện xảy đến không ai lường trước được. Mày đừng tự trách mình nữa " - Bảo Nam đi tới vỗ vai Khánh Anh
" Đáng lẽ tao phải luôn ở bên cạnh Camella, đáng lẽ lúc đó tao không nên để Camella đứng đợi ở đó " - Khánh Anh vừa nói vừa đấm vào lồng ngực mình
" Bình tĩnh đi. Tao tin rồi sẽ tìm thấy con bé thôi, mày phải mạnh mẽ lên " - Bảo Nam quát lớn rồi giữ lấy tay hắn
" Tìm thấy sao? Một năm qua tìm kiếm vẫn không có tin tức gì. Mày bảo tao phải bình tĩnh như thế nào? " - Khánh Anh quỳ xuống đưa tấm hình lên nhìn rồi ôm vào lòng đau khổ nói - " Phải làm sao đây? Camella em mau trở về đi "
Bảo Nam lặng lẽ đứng đó nhìn, trong lòng cũng chua xót không kém. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, là Ngọc Ngân. Khánh Anh nghe điện thoại sau đó đứng dậy cất tấm hình cẩn thận vào túi
" Có chuyện gì thế? "
" Chị Linda gọi chúng ta tới tập hợp ở ngoài bãi biển " - Khánh Anh nói rồi cùng Bảo Nam đi xuống
Bây giờ mọi người đã tập hợp theo lớp đông đủ ở bãi biển, Khánh Anh đi tới báo cáo chỉ số rồi quay về hàng lớp
Ngọc Ngân và Vũ Phong đi tới sau khi các lớp báo cáo xong thì mọi người được tản ra tắm biển và chơi các trò chơi. Không cần phải nói An Vy và Thái Điệp đã chạy nhanh ra biển rồi. Mọi người chơi vui vẻ kết thúc một ngày đầu tiên!