HỒNG HOANG LIỆT DIỄM CHI THẦN

Một ngày sau, chúng nữ cùng với Vô Thiên đều đã trở lại Băng Ngưng Cung, khi trở về hắn lại lấy ra một chút tài nguyên tu luyện đưa cho Yến Nhi để nàng phân phát cho đám tinh anh của Lục Đại Tông Môn cùng với Tây Đại lục. Tuy đối với hắn đây cũng chỉ là một chút xíu tài nguyên không đáng nhắc tới, thậm chí là còn thua số tài nguyên hắn đưa cho Băng Ngưng Cung nhưng mà khi Yến Nhi nhìn thấy thì cũng khiến nàng không khỏi trợn tròn mắt.

Bên trong cái giới chỉ hắn đưa chứa toàn là linh dược cao cấp, số lượng nhiều tới mức chất thành một tòa núi nhỏ. Còn có cả Tinh Thạch thượng phẩm thì nằm la liệt khắp nơi, có chỗ có cả cực phẩm Tinh Thạch. Một mớ tài nguyên này nếu so ra thì còn nhiều hơn cả tích lũy của một Chủ Thần như nàng nữa.

Nhưng nghĩ đến thân phận của hắn thì nàng cũng bình tĩnh đôi chút sau đó đem giới chỉ đeo lên tay, lại cùng với chúng nữ tìm ra một vài thiên tài của Băng Ngưng Cung để ứng phó với chuyện sắp tới.

Các nàng lựa chọn cũng chỉ là tuyển chọn một vài thiên tài nổi bật trong Cung thôi chứ đệ tử trung tâm của Băng Ngưng Cung hiện tại thì đã được hưởng tài nguyên không thua gì đám thiên tài chuẩn bị tới kia, phải biết rằng tài nguyên lần trước hắn móc được từ chỗ Bàn Cổ và Hồng Quân đủ để Băng Ngưng Cung ngàn năm hưng thịnh a.

Trong khi chúng nữ bận bịu tuyển người thù hắn, kẻ làm ra mấy chuyện lại đang vô cùng rảnh rỗi mà đi lòng vòng khắp nơi thôi.

...

Cứ như vậy một tuần nhanh chóng trôi qua, Lục Đại Tông Môn từ hôm qua cũng bắt đầu đem người đến, kẻ tới đầu tiên là Vạn thú tông, tông môn này không chọn đúng một trăm người mà chỉ chọn ra có năm mươi người cùng năm mươi chiến sủng.

Mà mấy Tông Môn khác cũng lần lượt phái ra một trăm tinh anh tới Băng Ngưng Cung nhận tài nguyên tu luyện. Mấy lão gia hỏa đi theo nhìn thấy một màn phân phát tài nguyên thì tên nào cũng líu lưỡi nhìn nhau thầm than đúng là đại Thần ra tay thật mạnh a.

Mấy ngày sau Phi Yến cũng mang theo một Thần Khí phi hành mang theo sáu bảy trăm tinh anh của Tây Đại lục cùng đến Băng Ngưng Cung để nhận tài nguyên.

Hai nhóm người Đông Đại lục cùng với Tây Đại lục lại nhau nhau cùng nhau ở dưới chân Thiên Tuyết Sơn bế quan đột phá tạo nên một tràng cảnh vô tiền khoáng hậu.

- Ha ha lão tử đột phá rồi...

- Ha ta cũng đột phá...

- Cuối cùng bổn cô nương cũng đột phá rồi hi hi...

Kết quả là sau mấy ngày bên dưới chân núi không ngừng vang lên từng tiếng cười vui vẻ, trong những người kia ai ai cũng là thiên tài chân chính nên họ chỉ cần có đủ tài nguyên là có thể dễ dàng đột phá.

...

Lại qua thêm nữa tháng thời gian thì một đám thiên tài bên dưới gần như đã tiêu hóa hết mớ tài nguyên kia và không ai không đột phá một đại cảnh giới trở lên.

Mà sau khi bọn họ vừa tiêu hóa hết mớ chỗ tốt kia thì Yến Nhi lần nữa hiện thân, nàng dùng thân phận nữ Thần của mình đem cả hai nhóm người Đông, Tây Đại lục cùng nhau hợp lại thành một tạo nên một cái Diệt Ma Quân vô cùng cường hoành.

Mà cái Diệt Ma Quân này cũng được Vô Thiên tài trợ cho mỗi người một bộ chiến giáp cùng vũ khí tương ứng với tu vi từng người. Hành động lần này của hắn cũng chỉ nhằm giúp đám người này giảm chút thiệt hại khi choảng nhau với Ma Tộc mà thôi. Nhưng mà hành động này của hắn lại khiến cho mấy lão gia hỏa kia một phen đỏ cả mắt, tuy chỉ là mấy thứ đồ Huyền Cấp cùng Địa Cấp nhưng mà đến tận hơn ngàn bộ a, cái này là tài phú bực nào mới có thể xuất ra được.

Cuối cùng trong ánh mắt kinh hãi của mấy lão gia hỏa, từng người từng người thiên tài đều hưng phấn cầm trên tay một bộ chiến giáp cùng binh khí mà bắt đầu chuẩn bị tiếp đón Ma Tộc.

Thực ra hắn có thể một tay đem đám Ma Tộc này dẹp gọn hơn nữa còn có thể một kích giết hết toàn bộ. Nhưng mà đây lại là kiếp nạn của nhân tộc trên tinh cầu này nên hắn cũng không muốn vướng vào quá sâu. Hắn hiện tại cũng chỉ muốn thủ hộ nữ nhân của mình, còn việc tặng cho bọn họ mấy thứ kia cũng chỉ là xem trên phân lượng các nàng thôi.

Thiên chàng tại sao phải rắc rối như vậy, chàng có thể một tay diệt gọn bọn chúng mà.

Đúng lúc Vô Thiên đang đứng trên cao nhìn xuống chúng nhân phía dưới thì bị Huỳnh Như nắm lấy cánh tay hỏi.

- Tiểu Hắc Miêu của ta, Ma Tộc dù sao cũng là tộc nhân của Ngọc Loan nếu ta ra tay phỏng chừng sẽ làm nàng khó xử a. Với lại tràng hạo kiếp này vốn là bọn họ phải chịu, dù lần này ta có ra tay thì lần sau cũng có một trận hạo kiếp khác ập đến thôi,không chừng còn kinh khủng hơn lần này nữa. Thay vì vậy cứ để cho bọn họ tự mình đối mặt không phả tốt hơn sao?

Nàng nghe hắn nói thì trầm mặc, sở dĩ nàng muốn hắn giúp đỡ nhân tộc chỉ vì không muốn nhìn tràng cảnh chiến loạn xảy ra, bởi vì nàng đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp luân hồi. Từng chứng kiến không biết là bao nhiêu sự mất mát, đau thương mà chiến tranh gây ra nên nàng thực không muốn nhìn nó xảy ra.

Nhưng mà lời hắn nói cũng không có sai, đây là thế giới của kẻ mạnh và chỉ có kẻ mạnh mới có quyền được sống tốt mà thôi. Nên dù lần này hắn đứng ra ngăn cản thì lần sau rồi lần sau nữa lấy ai ngăn cản đây, hắn cũng không thể nào mà nhốt mình ở tinh cầu này được. Hơn nữa Ngọc Loan còn là Công chúa của Ma Tộc nếu hắn ra tay tàn sát Ma Tộc thì nàng phải xử lý sao đây.

- Ài có lẽ chàng nói đúng, công cụ cùng phương tiện bảo vệ thì chúng ta đã cho họ rồi, còn việc có dùng được không thì phải tùy vào họ thôi.

Nàng bỗng nhiên thở dài sâu kín một tiếng, chẳng qua là sau tiếng thở dài kia thì dường như này đã cởi bỏ được khúc mắt trong lòng khiến cho nàng tươi hẳn lên làm hắn phải nhìn chằm chằm vào nàng một lúc.

Sau một hồi nhìn ngây người thì hắn mới đem thân thể thành thục mềm mại của nàng kéo vào trong ngực, môi hắn tham lam hưởng thụ bờ môi đỏ mọng của nàng và sau đó hai người lại biến mất tại chỗ để lại một khoảng không gian bình yên. Nhưng mà lúc này bên trong Không Gian Bổn Nguyên lại không được bình yên như vậy. Bởi vì hiện tại bên trong đang diễn ra một cuộc chiến vô cùng hương diễm khiến cho người ta phải đỏ mặt tía tay.

Bình luận

Truyện đang đọc