HỒNG LỆ BẤT TƯƠNG TƯ

Phần 5 (hết): Chương 10+11+hậu ký

_______

10.

Ngày mà An Lộc Sơn tự sát, ở thị trấn nhỏ, phụ thân trấn thủ bị quân đảo chính bao vây đến con kiến cũng không thể chui lọt.

Trong tay của phụ thân chỉ có 3 nghìn binh mã, nhưng đối thủ lại có đến 13 vạn binh mã, là lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe, trong thành còn có những bách tính vô tội, còn có đứa con gái rượu và cháu ngoại của ông.

Song Song cha không xứng làm tướng.

Một đời làm tướng của phụ thân, ngay lúc quốc gia an nguy lại chọn đầu hàng. Ở lãnh thổ Hà Nam, quân phản loạn đi qua bất cứ nơi nào thì họ đều thất thủ, tướng quân của triều đình Đại Đường hi sinh đất nước, chỉ có phụ thân ta anh dũng hy sinh tính mạng và cũng chỉ có ta nhìn thấy được những giọt nước mắt từ khóe mắt đục ngầu của ông.

Ta và phụ thân còn có những bách tính trong thành, rất khó để thoát khỏi móng vuốt của quân phản loạn.

Nếu như không phải Đại Đường thủ ở Tuy Dương, trấn thủ ở lãnh thổ cuối cùng của Hà Nam, có lẽ giang sơn này đã thực sự rơi vào tay giặc, có thể phụ thân ta sẽ không vì đầu hàng mà bị triều đình giết.

Có thể nói chiến tranh ở Tuy Dương liên tục xảy ra 16 ngày đêm, hơn 60 tướng quân nổi dậy đã bị bắt, giết chết hai vạn quân phản loạn. Tuy Dương vào 20 ngày sau bị bóc lột đợi đến khi viện bên của triều đình đến.

Khi phụ thân ta bị xử tử bởi quân tiếp viện của triều đình vì tội phản bội, Kiệt Nhi trong lòng ta bị cưỡng bức đem đi khóc thét lên, ta bị quân đội triều đình gông cùng lạnh lẽo, những từ “Ngụy” treo ở trong vườn bị kéo đến trong cung của viện binh.

Bốn năm sau trong thời loạn thế, ta lại gặp Lý Mạo lần nữa, thời gian giống như không có sự thay đổi, lúc trước ở Thành Trường An, chàng là hoàng tử uy lực, ta là con gái của quan tứ phẩm. Đến nay chàng là một tướng quân dẹp loạn, còn ta là nữ gia đạo của tướng quân đầu hàng. Theo luật, cha của ta đầu hàng dâng thành, ta nên bị làm nô lệ đi lưu đày.

Lý Mạo nhìn thấy ta, vẻ mặt ủ rũ, các quân sĩ bước ra từ trong lều, bất chấp tất cả mà kéo ta ra, vùi đầu vào cổ ta, dáng vẻ lưu luyến giống như phát điên.

Chàng ôm lấy mặt ta, hơi thở nặng nề, vừa kiềm chế lại vừa muốn điên lên: “Song Song nàng hận ta như vậy sao, không tiếc mọi thứ mà rời xa ta?”

Trong tâm trí ta đều là cái chết của phụ thân, còn có Kiệt Nhi đã bị cưỡng ép mang đi, ta thẫn thờ nói: “Lý Mạo, ta từng nói ta có chết cũng không muốn chết cùng một nơi với ngươi.”

“Ta không cho phép, Song Song, ta đem nàng đi có được không? Song Song, ta cái gì cũng không cần nữa, ta chỉ muốn đem nàng đi.”

Ta nhìn thấy khuôn mặt mà ta đã không gặp trong suốt 4 năm, cảm thấy trong lòng mình đều trống rỗng: “ Lý Mạo, đừng quên phụ thân của ta bị giết dưới tay chàng, thi hài của ngài còn chưa được ai dọn cả.”

Lý mạo thất thần nắm chặt lấy tay ta, cười lố bịch: “ Song Song, quốc pháp đã như vậy, ta thực sự không có cách khác.”

“Ta trả lại cho nào một gia đình có được không?”

Nước mắt ta sớm đang nhạt nhòa trên đôi mắt, nhưng ta không biết được tại sao lại cười lên: “Lý Mạo chàng không xứng.”

“Cha của ta từng nói, tiếp tục sống vì đại cuộc, tiếp tục sống mới có hi vọng, Lý Mạo, chàng sai rồi, chàng sai rồi, ta tiếp tục sống ta ở bên cạnh chàng chỉ có sự chán ghét và tuyệt vọng vô hạn.”

Chàng cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ửng: “Vậy thì nàng phải trở thành nô lệ, làm một kẻ hèn hạ, cưỡi hàng nghìn người, ngủ với hàng nghìn người, theo ta về thăm con của chúng ta có được không?”

Con… con… ta nín thở cẩn thận không nghe được tiếng khóc của con, lòng ta quặn thắt, không biết lấy dũng khí ở đâu mà đánh bật Lý Mạo ra xa: “Kiệt Nhi đâu, Kiệt Nhi của ta đâu?”

Ta chỉ hy vọng chàng mệt mỏi vì khóc và ngủ thiếp đi nhưng tên Lý Mạo cầm thú này nói với ta: “Song Song, cho dù đó là tạp chủng của nàng và ai sinh ra, thì từ nay về sau, nàng chỉ có thể là người của ta…”

Ta hung hãn tát hắn một bạt tay, cổ họng tràn ngập mùi vị của máu: “Tên súc vật, đó chính là con ruột của ngươi, là con ruột của ngươi đấy!”

Ta kéo gông xiềng nặng nề, chạy ra khỏi lều bằng những bước đi lớn nhất mà ta có thể, trong một đám vũ khí tìm thấy được một hình bóng nhỏ ta khóc lên, hét lên nhìn thấy người theo Lý Mạo bước ra, hận không thể chém hắn thành trăm mảnh: “Người đem con thành ra thế nào rồi! Ngươi nói đi! Ngươi nói đi!”

Lý Mạo dìu ta, giọng run rẩy: “Ta không có đem đứa trẻ như thế nào cả, Song Song, nàng tin ta…”

“Người đâu, đem con ta qua đây!”

Các tướng sĩ trước lều lo lắng nhìn nhau, để bước chân yếu ớt của ta chầm chậm quỳ xuống trên đất, mắt ta đau đến mức không thể mở ra được.

“Vương gia, không phải nói Vi gia trên dưới nam nhân đều bị xử chém, nữ nhân sẽ bị đi đầy sao?”

Trong thế giới của ta, ta như điên lên, ta cảm thấy cả bầu trời của ta như sụp đổ, tiếp tục sống, tiếp tục sống còn có lý do gì chứ?

“Bổn vương vẫn chưa hạ lệnh, ai có thể động tay vào bọn họ chứ?!”

“Nhưng lúc Vi Chiêu Huấn bị xử tử, ngài nói sẽ tịch thu hết Vi gia.”

Cuộc sống này của Lý Mạo là lần đầu tiên lộ ra cái nhìn tuyệt vọng như vậy: “Song Song nàng nghe ta nói…”

Ta cảm thấy thế giới của ta như một khoảng không vô tận, dần dần cái gì cũng không nghe thấy, vốn dĩ con người ta đang trong lúc đau khổ tột cùng đều sẽ có cảm giác đó.

Từ trước đến nay không giải thích tại sao lại có người muốn tự tử, bây giờ ta thậm chí bắt đầu sợ cảm giác không thể chết đi.

11.

“Song Song, con sẽ có thể có lại, nàng ăn ít gì đi.”

Lý Mạo cắt đứt mọi sự cầu xin cái chết của ta, ta không muốn ăn một hạt cơm, rơi từng giọt nước mắt, mỗi ngày nằm trên giường, ánh mắt dần mờ đi.

Không biết là tại sao ta luôn mơ thấy Quý Phi nương nương, mơ thấy bà vẫn chưa chết, mà là cùng với các tu sĩ đi qua Đông Hải.

Trong giấc mơ bà chải tóc bằng một chiếc lược tinh xảo, vô cùng ngờ vực hỏi ta: “Vi Song Song, tại sao từ đầu đến cuối, ngươi lại tồi tệ như vậy?”

Khi ta mỗi ngày đều nghe thấy bà ấy hỏi ta như vậy, giấc mơ luôn bị cắt đứt.

Hoàng thổ của Mã Ngôi Pha rốt của là có thi hài của bà ấy không, dường như trở thành một ẩn số.

Có thể qua không lâu, ta sẽ biết thôi, ta từ từ mở đôi mắt. ngọn lửa trong đôi mắt ta đã trở thành con quỷ gọi hồn, nó giống như đang vẫy tay gọi ta, theo khẩu hình mà đem ta đi đến tìm phụ thân ta và Kiệt Nhi.

Ta nhìn thấy tô đựng canh của Lý Mạo đem qua, dạ dày tao cuồn cuộn, cơ thể ta nôn ra máu đen.

Lý Mạo dìu cơ thể của ta, bát canh rơi xuống vỡ tan tành trên đất, chàng gay gắt hỏi: “Ai đã hạ độc nàng?”

“Quân y đâu, nhanh truyền quân y.”

Ta thở gấp, nhẹ nhàng lau khóe miệng: “Chàng, không thể… cản được… ta…”

Hôm qua Lý Mạo sợ ta đói chết, đã tìm Quân y đến thăm khám cho ta, vị quân y đó là một người có tâm địa hiền lành, nhìn thấy ta không thể sống tiếp, đã toại nguyện nguyện vọng của ta, đưa ta một viên thuốc độc hình tròn.

Lý Mạo ôm lấy cơ thể dần dần bại liệt của ta, khóc đến cạn nước mắt: “Song Song, nàng giết ta đi, giết ta đi…”

Máu chảy từ khóe miệng của ta, rơi từng giọt lên mặt đất, giống như những quả lệ chi chín rụng xuống.

“Lý Mạo, chàng, không thể chết… chàng bây giờ… chết rồi… ta trên đường luân hồi… sẽ vấy bẩn…”

Thế giới của ta dần dần im lặng, trước mắt ta chỉ còn là một màn đen tối giống như đêm hôm ấy ta rời khỏi thành Trường An, những ngôi sao lấp lánh lại nhẹ nhàng đến vậy.

Kiếp sau sẽ không có Lý Mạo nữa.

Hậu Ký:

Thọ Vương Lý Mạo từ Hà Nam đem theo một thi thể của nữ tử, cùng một đứa trẻ 3 tuổi.

Không ai biết được nữ tử này, đứa trẻ này và Thọ Vương có quan hệ gì, chỉ biết được Thọ Vương ở ngoài cung điện hạ quỳ suốt 3 đêm, mới cầu xin được đem nữ nhân này chôn cất theo nghi thức hoàng gia, nhưng họ Vương phi ở 4 năm trước đã tự sát ngay cả tư cách chôn cất trong lăng của hoàng gia cũng không có.

Không chỉ như vậy Thọ Vương còn đem đứa trẻ đó nuôi lớn ở trong phủ, lấy tên là Lý Kiệt.

Hai vụ việc kỳ lạ này đã gây tranh cãi khắp con phố ngõ hẻm, có người nói năm đó Thọ Vương phi đã sinh ra một cặp long phụng với tình nhân cho nên đã bị Thọ Vương chán ghét, cũng có người nói thi thể mà Thọ Vương đem về mới chính là Thọ Vương phi thật sự, còn có người nói 4 năm trước Thọ Vương phi tự sát thật ra chính là Thọ Vương trắc phi, …

Chân tướng chỉ có Lý Mạo biết được, người nằm trong lăng hoàng gia là Song Song, đứa trẻ dẫn về chính là Kiệt Nhi, con của hắn và Song Song.

Ngày đó quân hạ lệnh Vi gia bị đánh phá, loạn trong giặc ngoài vẫn chưa được giải quyết, các sĩ tử đang chiến đấu mệt mỏi, cũng không xem kỹ tướng mạo mỏng manh của Kiệt Nhi, lại bị xem là nữ nhi đem lên xe nô lệ bảo toàn được một mạng nhỏ.

Đáng tiếc lúc đó Song Song của hắn đã đi xa rồi…

Số mệnh thật biết trêu ngươi, Song Song của hắn vì cái chết của Kiệt Nhi mà đã không bao giờ tha thứ cho hắn nữa, mãi mãi rời xa hắn, đến nay Kiệt Nhi được tìm thấy trở về, hắn cũng không có can đảm để đi cùng với Song Song của hắn nữa.

Vòng luân hồi bất tận đó là sự bình an cuối cùng của nàng ấy.

Còn chàng cũng chỉ có cây lệ chi ở trong sân đã chết đi không bao giờ nảy mầm được nữa, đợi đến khi có một ngày sứ giả ở hoàng tuyền đến, dẫn chàng đi, dẫn chàng đến cầu Nại Hà, uống một bát canh Mạnh Bà mà Song Song đã từng uống qua.

- Hết -

Bình luận

Truyện đang đọc