Từ năm nhất đại học Hách Thúy Thúy bắt đầu không chịu sự quản thúc.
Hay nói cách khác, sau khi kết thúc quá trình thi đại học, cô không còn sợ anh nữa rồi.
Chẳng còn cách nào, cô nói vừa nhìn thấy anh là chân tay lạnh ngắt, thở cũng không nổi, cứ nghĩ xem có phải mình lại quên làm bài tập không, hay là thi cử lại xuống dốc.
Ba mẹ nghe xong thì bảo do anh tạo áp lực quá lớn cho cô, phải để cô từ từ, “Ngộ nhỡ để lại ám ảnh thì sao?”
Hừ, ám ảnh?
Trước đây răn dạy nhiều vậy, sao không thấy cô ám ảnh với việc ra ngoài chơi?
Hách Đồng Quang giận dỗi, càng muốn thờ ơ cô. Ai ngờ, vừa không nhìn, cô đã khiến người ta tức chết rồi.
Sau khi nghe được tin tức từ bạn cùng phòng Hách Thúy Thúy, lập tức đi nghiên cứu cái tên Trương Dụ kia.
Lấy hai mươi năm thiên chất của anh ra thề, anh thật không nhìn ra người này có chỗ nào xuất sắc! Thậm chí so sánh tỉ mỉ anh ta với mình, cũng không phát hiện bản thân có chỗ nào không bằng người ta.
Hách Thúy Thúy mắt mũi kiểu gì vậy? Anh thực muốn cạy đầu cô ra nhìn thử coi!
Hách Đồng Quang tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có cách nào đi hỏi trực tiếp. Tuy anh quen Khương Vân nhưng Khương Vân rõ ràng theo phe Hách Thúy Thúy, anh chỉ có thể hỏi thăm từ phía Nhan Dịch Ngữ.
Nhan Dịch Ngữ cũng hết lòng hết dạ, lời Hách Thúy Thúy nói ký túc xá đều thuật lại hết cho anh nghe.
—–“Anh chàng mặc áo sơ mi trắng đẹp trai ghê ó!”
—–“Đầu óc anh ý siêu tốt, học thuộc rất nhanh!”
—–“Hôm nay anh ý giảng cho tớ về hoàng đế triều Minh, giảng rất là thú vị…”
…
Anh giảng đề toán còn đưa ra bao nhiêu cách đây! Sao không thấy cô hưng phấn vậy!
Hách Đồng Quang nghĩ thế nào cũng không ra, cái tên Trương Dụ kia sao lại lọt được vào mắt cô?
Nhưng ngày vui chẳng được bao lâu, chẳng mấy chốc Hách Thúy Thúy ở ký túc xá bắt đầu oán trách.
—-“Anh ta dễ giận ghê, vừa giận cái là không thèm để ý người khác.”
—-“Anh ta muốn đọc sách, bảo tớ không được làm phiền anh ta.”
—-“Anh ta nói tớ cố tình gây sự! Tớ cố tình gây sự à?”
—-“Anh ta tắt điện thoại… nói để tớ nghĩ kỹ xem sai ở đâu…”
Hách Đồng Quang nghe được vừa giận vừa đau lòng, hỏi Nhan Dịch Ngữ tâm trạng cô thế nào. Nhan Dịch Ngữ nói chỉ than vãn một hồi, đợi sang hôm sau lại tốt, cô ý không thù dai.
Hừ, cái tên kia bắt nạt cô thế, cô không thù dai, anh ép cô học, sao cô thù dai nhớ lâu vậy?
Hách Đồng Quang cũng muốn mặc kệ cô, để cô đâm vỡ đầu chảy máu đi, nhưng vừa nghĩ cô ngốc vậy, nhỡ bị thật thì làm sao, anh không phải sẽ hối hận đến chết sao? Xoắn xuýt mấy ngày, vẫn quyết định nói chuyện với cô một chút.
Hách Thúy Thúy không tự chủ thốt ra chính là: “Anh quản em?”
Hách Đồng Quang khó khăn lắm mới lôi được cô ra ngoài ăn cơm, không muốn nhanh vậy đã hỏng, “Anh chỉ thấy cậu ta không xứng với em.”
Được ca ngợi một hồi, Hách Thúy Thúy cũng hơi vui vui, mũi sắp hếch lên tận trời, “Vậy anh thấy phải như nào mới xứng với em.”
Anh hít sâu một hơi, “Ánh mắt cậu ta hơi u ám, tình tình chắc cũng không tốt đâu nhỉ?”
Hách Thúy Thúy nghẹn một cái, mạnh miệng, “Đâu có! Anh ấy đối xử với em khá tốt, trước giờ không có giục em làm bài tập, nói đây là tự do của em.”
Trong lồng ngực có luồng khí bị chặn lại, hít thở không nổi, “Trượt muôn cũng là tự do của em.”
“Em trượt liên quan gì đến anh!” Hách Thúy Thúy dùng chân đá anh ở dưới bàn, “Đã bảo anh đừng có quản em! Anh ấy sẽ phụ đạo em thi cử.”
“Thành tích của cậu ta rất tốt? Vậy sao bình thường không dắt em tiến bộ?”
“Anh quản nọ quản kia có phiền không? Em lên đại học rồi! Không còn là trẻ con nữa!”
Hách Đồng Quang nhìn chằm chằm cô, nhìn đến mức khiến đầu cô càng lúc càng thấp. Giống như chú chó nhỏ bị mắng, đáng thương cực kỳ.
Lòng anh lại mềm nhũn, “Em còn nhỏ, anh sợ em bị lừa.”
“Em biết anh xem thường em.” Cái nĩa trong tay cô cuốn từng vòng mỳ Ý, “Em làm chuyện gì cũng không xong, học hành không giỏi, yêu đương cũng không biết. Không giống các anh…”
“Ý anh không phải thế…”
“ Anh muốn qua nắm tay cô, nhưng bị cô né tránh.
“Được rồi, em biết anh ta không ổn, em sẽ chia tay với anh ta.”
Cảm xúc sau khi chia tay của Hách Thúy Thúy mắt thường cũng có thể thấy không đúng, cả người ủ rũ không vui, cũng không muốn đi đây đi đó chơi bời, ở ký túc xá vùi đầu khổ học?
Nhan Dịch Ngữ dưới sự giúp đỡ của anh thành công chuyển sang khoa Tài chính, nói muốn mời anh ăn cơm. Anh nói không cần, nhờ cô chăm sóc Hách Thúy Thúy cũng đã tiêu tốn thời gian và sức lực của cô rồi.
Nhan Dịch Ngữ cười nói, “Sau khi khai giảng tôi phải đổi ký túc xá, sẽ không có cách nào giúp anh hỏi thăm tin tức.”
“Ừ, cảm ơn cô trước.”
Lúc tạm biệt, Nhan Dịch Ngữ đột nhiên nói, “Đúng rồi, tối hôm qua Hách Thúy Thúy uống rượu, anh đừng lo lắng, là rượu trái cây nồng độ rất thấp. Có điều, tửu lượng của cậu ấy thật chẳng ra sao, một chút đã nói linh tinh, nói rất nhiều.”
“Thật sao? Tôi đúng là không biết” Trong nhà không cho cô uống rượu.
Con nhóc thối, một chút cảnh giác ở bên ngoài cũng không có.
Tuy rằng không làm được bạn trai, nhưng là một người anh với trái tim của bố, cực kỳ quan tâm tới vấn đề uống rượu của cô. Ở nhà uống chút thì thôi, nếu không biết sống chết đi quán bar uống…
Hách Đồng Quang sầu đến không biết làm sao. Trong lòng hận không thể đâm tên Trương Dụ kia ngàn đao vạn chém.
Nếu không phải tên đó, Hách Thúy Thúy sẽ nếm trải mùi vị thất tình ư? Thậm chí trở thành một con sâu rượu, ma men…
Nhưng bảo anh bây giờ đi nói chuyện với Hách Thúy Thúy, anh lại hơi không dám. Cô đã rất chán ghét anh rồi, anh thực sự không muốn đẩy cô càng ngày càng xa…
Trong lòng buồn phiền, anh đứng dậy xuống lầu mở tủ lạnh lấy nước. Nhìn thấy bia, cũng lấy hai lon.
Xoay người vừa đúng gặp Hách Thúy Thúy cũng xuống tìm nước. Cô há mồm không thốt ra được tiếng nào, nhận nước khoáng trên tay anh uống mấy ngụm, “Em mơ thấy em ở trong sa mạc, làm thế nào cũng không tìm được nước, khát chết mất…”
Cô dụi dụi mắt, nhìn thấy bia kẹp trong cánh tay anh, “Buổi tối anh còn uống rượu à?”
“Anh không ngủ được.”
“Ờ ờ.” Cô gật gật, hỏi anh một cách mong chờ, “Uống ngon hem?”
“Uống không ngon.” Anh trực tiếp cắt đứt, “Vừa đắng vừa cay.”
Ơ lừa trẻ con à. Anh vừa nói xong thì phản ứng, người trước mặt cũng không phải trẻ con, nhìn thì có vẻ cô tin rồi, nhưng anh rất hiểu cô, gần như là nghe được tiếng nói trong lòng cô.
—- Không ngon anh còn uống?
Hách Đồng Quang lặng lẽ thở dài, trốn ở phía sau cánh cửa, bắt tại trận con nhóc đi rồi lại quay lại, còn thu được hai lon bia.
“Ngày mai nói với bố thế nào?” Trong một buổi tối mất bốn lon bia!
Hách Thúy Thúy nhanh trí đáp, “Em lấy hai lon trong thùng bù lại.” Ha ha, có thể thấy sự thông minh của cô đều dùng vào việc làm sao lừa được người lớn rồi.
Co lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt trong tủ, ném hết lên giường anh, sau đó thì mình thì xếp bằng lên giường, khí phách nói, “Cạn!”
Hách Đồng Quang cười muốn chết, “Em có thể cạn?”
“”Làm cái gì?” (/gan/ trong tiếng Trung vừa có nghĩa là làm vừa có nghĩa là cạn trong cạn ly, Hách Thúy Thúy nghe nhầm thành “Em có thể làm?”)
“Em biết cạn thế nào không mà cạn?”
Đầu ngơ rồi! Hách Đồng Quang giải thích cho cô, “Em phải uống cạn một lon, mới gọi là cạn. Được rồi, em cạn đi anh thế nào cũng được.”
“Ơ?” Đột nhiên cô uống không nổi, bắt đầu chơi xấu, “Em, em không biết…”
“Trên bàn rượu nào đâu có nói chơi? Em thế này, sau này không có ai uống rượu với em đâu.”
Hách Thúy Thúy cái khó ló cái khôn, “Không có bàn rượu! Ở đây nào có bàn rượu? Em đang trên giường của anh em!”
Anh chết sặc một ngụm, ho muốn lòi phổi, trên lưng có một bàn tay nhỏ không xương vỗ cho anh, thân thiết hỏi, “Anh không sao chứ? Uống nước không?”
Hách Đồng Quang bị đôi mắt sạch sẽ của cô nhìn, cũng không thể nói gì được, “Khụ… không sao rồi.”
Hách Thúy Thúy ngồi lại chỗ, cái miệng nhỏ mím mím, làm bộ hiếm lạ.
“Uống ngon không?” Hách Đồng Quang cố ý hỏi cô.
Cô cười gượng lắc đầu, “Không ngon, sao các anh lại uống?”
“Thế sao em lại uống?” Anh hỏi ngược lại.
“Em tò mò mà.” Đôi mắt cô đảo một vòng, đáp lại.
Hách Đồng Quang uống mấy ngụm lớn, lon bia cũng sắp thấy đáy, “Những thứ em tò mò thật nhiều.”
Anh tiện tay xé ra một túi đồ ăn vặt, là các loại quả sấy khô. Ừm, ăn không ngon bằng hoa quả tươi.
Hách Thúy Thúy thấy anh vừa ăn vừa uống, cũng học theo, không tự giác uống hết một lon, bắt đầu “hơ hơ” cười ngớ ngấn.
Hách Đồng Quang hơi buồn ngủ, bèn gọi cô dậy về ngủ. Ai biết cô giơ chân đá anh, “Anh cõng em đi!”
Anh lắc lắc đầu, “Không thích.”
“Ứ~” Cô bò qua kéo cánh tay anh, “Anh cõng em, anh cõng em đi…”
“Cõng em thì được gì?”
Cô suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra được, chỉ chôn trong ngực anh làm nũng, “Anh cõng em đi mà ~ cõng như trước đây ~”
Đó là trước khi học cấp ba rồi. Sau khi lên cấp ba, cô đã quyết định không thân thiết với anh như vậy nữa…
Hách Đồng Quang vuốt v3 lỗ tai cô, nhỏ giọng nói, “Bình thường mà ngoan thế này thì tốt rồi.”
“Em ngoan mà!” Cô vùi vào ngực anh kháng nghị.
Không phải nói, Hách Thúy Thúy uống say đúng là rất ngoan, anh có chút không nỡ dứt ra.
“Thúy Thúy em thích ai nhất?”
“Ông nội!”
“Còn ai nữa?”
“Bố mẹ!” Cười vài tiếng, “Còn có Hách Đồng Quang…”
Trái tim anh đột nhiên ngừng đập, một lúc sau đập điên cuồng, một lúc lại đập chậm lại, một lúc lại không thấy đập…
Sau đó nói huyên thuyên một chuỗi anh không nghe rõ, chỉ ôm cô nhẹ nhàng chạm vào tóc cô.
“Anh cũng thích em…” Anh nhẹ nhàng nói.
Hách Thúy Thúy cười khanh khách, lăn trái lăn phải, suýt nữa ngã từ trên giường xuống. Anh vội vàng mò cô về.
Ánh mắt cô lờ đờ, dáng vẻ mơ hồ như đã không nhận ra anh là ai nữa, chỉ lôi kéo viền áo ngủ màu xanh của anh nói, “Sao không mặc sơ mi trắng?” Lại chỉ tấm ảnh trên tủ đầu giường anh, “Mặc này rất đẹp.”
Trong bức ảnh là chụp anh đoạt giải khi tham gia một cuộc thi, mặc áo sơ mi rất lịch sự, trong tay giơ bằng khen và cúp.
Hách Đồng Quang liếc mắt nhìn bức ảnh kia, quay đầu chuẩn bị đưa cô về, nhưng không ngờ cô đột nhiên tập kích hôn lên môi anh, ngậm lấy môi anh m*t mấy cái, “Vị táo…” Sau đó bèn ngủ thiếp đi.
Anh hoàn toàn choáng váng.
Hách Đồng Quang thức nguyên buổi tối, anh dự đoán rất nhiều cảnh tượng có thể xảy ra, nhưng lại quên đi một loại…
“Hôm qua em uống say à? Đầu hơi đau…” Cô đau khổ vò vò đầu.
Sao không đau chết em đi cho xong!
Lúc ăn bữa sáng, Hách Thúy Thúy dùng một giọng điệu thần bí, “Uống rượu vui anh nhỉ, lần sau em lại tìm anh uống tiếp!”
Cười mỉm.
Nhưng việc này cũng không phải không có ích, ít nhất Hách Thúy Thúy đã cảm thấy bây giờ hai người họ đã có chung một bí mật, là người mình rồi.
Đáng tiếc, sau này anh sẽ không làm người nữa.