HỒNG TỤ CHIÊU

7.

Ngày hôm đó ta nằm mơ thấy Nhan Chỉ.

Nàng nằm hấp hối trong phòng sinh, cả người toàn là m á u. Bên cạnh là Thải Trà và mấy bà mụ hộ sinh, Giác nhi được bọc trong chăn, nàng nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nó, nhìn từng người rồi nở một nụ cười khoan thai.

Nhan Chỉ dần nhắm mắt, dường như linh hồn nàng đang rời khỏi thể x á c, sự ra đi bình an và thoải mái.

Nàng bằng lòng từ bỏ Tiêu Phồn sao? Nàng yên tâm để lại đứa bé sao? Lúc này Nhan Chỉ bỗng mở mắt, nhìn ta với một nụ cười ẩn ý... Ta giật mình tỉnh giấc, tẩm y ướt đẫm mồ hôi.

"Tỉnh rồi?". Nến được thắp lên, ta bị ánh sáng bất ngờ làm lóa mắt.

Đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Phồn đang đứng bên giường ta, "Hoàng thượng, sao người lại đến đây?". Hắn đứng đó chắp tay ra sau lưng, thời gian đã quá đỗi khoan dung với nam nhân này, so với lần đầu gặp gỡ thì giờ đây hắn càng quyến rũ hơn xưa tựa như hương rượu nồng hậu mát lạnh.

Hắn nhìn chằm chằm vào ta, giọng nói khàn khàn: "Ban nãy ngươi luôn gọi tên của tiên hoàng hậu".

"Vâng, thiếp nằm mơ thấy tiên hậu".

Một bạt tai đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong cung, ta thật sự không thể tin nổi nhưng đau đớn bên mặt trái đã nhắc nhở ta rằng tất cả mọi chuyện đều là sự thật. Đến nỗi ta phải tự nhéo chính bản thân để trấn tĩnh lại.

Tiêu Phồn gào lên đầy giận dữ: "Ả độc phụ nhà ngươi! Sao ngươi dám gọi thẳng tên tự của nàng ấy?".

Ta vịn vào thành giường mà đứng lên, lúc này đây lòng tin của ta đã sụp đổ rồi.

Ta cứ luôn cho rằng Tiêu Phồn không thể quên Nhan Chỉ nhưng cũng khó lòng buông bỏ Hoắc Miễu ta. Bao lâu nay, mỗi hành động của hắn dành cho ta đều thể hiện tình yêu rất nồng nhiệt khiến ta đắm chìm trong mộng đẹp không thể nào dứt ra được, ấy thế mà hôm nay lại bị hai chữ "độc phụ" t á t một cái rõ đau!

"Tại sao lại không dám? Cô ta là hoàng hậu xuất thân đầu đường xó chợ, ta cũng là hoàng hậu nhưng lại đến từ Hoắc gia. Tại sao Hoắc Miễu ta lại không thể gọi thẳng tên của cô ta?". Ta thất lễ.

Mắt Tiêu Phồn trợn to, hắn định giơ tay lên t á t ta. Giờ đây ta như muốn bùng nổ, vì sao ta phải mãi mãi làm thiếp phủ phục dưới gối của nữ nhân thấp hèn đó? Bao năm nay ta chỉ muốn một câu trả lời thỏa đáng nhưng khi có được đáp án ta lại không muốn đối mặt với nó.

Ta nghênh mặt: "Ngươi đánh đi..."

Hắn khựng lại rồi cười lớn, nụ cười này trông rất sảng khoái mà rất quen thuộc. Ngày trước, sau đại điển phong hậu, hắn cũng ở trong cung của ta cười vui sướng như vậy.

"Hoắc Miễu, ngươi nghĩ trẫm không dám đánh ngươi hay sao?".

Ánh mắt của hắn tràn đầy sự giễu cợt cùng ghê t ở m khiến ta chùn bước. Trong đầu ta lóe lên vô số ý nghĩ, chẳng lẽ những năm này ta đã bỏ lỡ điều gì sao?

"Chẳng qua là ngươi ỷ vào xuất thân của mình mà thôi, ngươi nghĩ tất cả những chuyện mà ngươi gây ra không lưu lại dấu vết nào hay sao?".

Ta dùng hết sức lực mà hỏi: "Ta đã làm chuyện gì? Suốt bao năm nay ta giúp ngươi chưởng quản lục cung, nuôi nấng con cái, rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì mà ngươi mắng ta là độc phụ?".

Hóa ra tình yêu của Tiêu Phồn dành cho ta cũng chỉ là kính hoa thủy nguyệt (hoa trong gương, trăng trong nước) mà thôi.

Hắn là người dệt nên mộng cảnh tuyệt đẹp khiến ta say giấc nồng, giờ đây hắn cũng chính là người tự tay phá tan giấc mộng đẹp đẽ đó.

Bàn tay của Tiêu Phồn hạ xuống một cách tàn nhẫn, cái t á t này rất mạnh khiến ta ngã xuống đất "Ngươi hại c h ế t Nhan Chỉ...".

Ta ngẩng đầu hoảng hốt, bên má đã sưng phù.

"Ngày nàng ấy lâm bồn, chính ngươi đã động tay động chân suýt nữa thì một x á c hai mạng, nếu không phải A Chỉ liều mạng sinh ra Giác nhi..." Hắn tức đến nỗi nói không nên lời, ngọn lửa thịnh nộ trong mắt hắn như muốn nuốt chửng ta.

"Hóa ra là vậy". Ta lẩm bẩm nói.

Cái c h ế t của Nhan Chỉ không liên quan đến ta và mẹ. Vì sao hắn và cả bọn họ đều một mực chắc chắn quy tội cho ta? Tất cả thật rối ren, ta không hiểu, ta không biết gì cả.

Nếu hắn đã hoài nghi ta từ lâu vậy sao bây giờ mới ngả bài? Trước đó kiêng dè Hoắc gia, bây giờ lại…

"Ngươi muốn làm gì?". Ta sợ hãi.

"Ngươi ỷ vào thế lực của nhà mẹ đẻ, vậy ta sẽ nhổ tận gốc Hoắc gia! Để ta nói cho ngươi biết, tối nay thánh chỉ đã được tuyên bố, Hoắc gia kéo bè kết phái, mưu hại tiên hậu, cha mẹ ngươi sẽ bị c h é m đ ầ u, những kẻ còn lại bị lưu đày biên cương, vĩnh viễn không được quay về...".

Ta khiếp sợ không thốt nên lời, cố gắng vươn tay túm lấy y bào của hắn.

Làm sao Tiêu Phồn có thể đối xử với ta như vậy? Quá đỗi kích động khiến ta không kiềm chế được mà thổ huyết.

Hắn ngồi xổm xuống vuốt v e ngón tay ta, gương mặt tàn nhẫn và sảng khoái.

"Hoắc Miễu à, có đau không? Mấy năm nay, mỗi lần ở bên cạnh ngươi khiến ta rất thống khổ! Ngươi hại c h ế t người mà ta yêu nhất, ta lại phải cho ngươi hết thảy vinh sủng của nàng... Mỗi lần thân mật với ngươi khiến ta rất thống khổ ngươi có biết không hả?".

"Hoắc gia cường đại, ta chỉ có thể nhẫn nhịn đợi thời cơ để chà đạp tất cả các ngươi. Ngươi không phải là nữ nhi thế gia kiêu căng ngạo mạn hay sao? Ta rất chán ghét gương mặt cao cao tại thượng này! Đích nữ Hoắc gia quả nhiên uy phong... uy phong đến mức có thể hại c h ế t A Chỉ của ta phải không?".

Hắn thì thầm vào tai ta: "Có biết vì sao ta muốn thành hôn với ngươi không?".

"Không... Ta không muốn nghe...".

"Bởi vì ngươi không thể sinh con! Hoắc Miễu à, ngươi có thể chất âm hàn, cả đời này không thể có con! Chuyện này cha mẹ ngươi đều biết, chỉ có ngươi là chẳng biết gì! ". Tiêu Phồn cười như điên, còn ta đã nước mắt đầm đìa tự bao giờ.

Đêm nay thật kinh hoàng, cũng chính là đêm đau đớn nhất trong cuộc đời của ta.

Cha mẹ, tình yêu, tôn vinh,... ta không còn gì nữa rồi.

Trước khi ngất xỉu, ta nghe thấy tiếng của Tiêu Phồn: "Dù ngươi có sinh được ta cũng không để ngươi sinh ra bất kì đứa con nào!". Ta thà tin rằng lời nói này là vì Tiêu Phồn trả thù cho Nhan Chỉ chứ không muốn thừa nhận đây là âm mưu hắn che giấu bao năm nay.

Ta đau quá, rất rất đau...

8.

Đại Tề.

Mùng một tháng tư năm Tuyên Đức thứ sáu, cao tổ hạ chỉ xử tử gia chủ Hoắc gia, đồng thời phế truất Hoắc hoàng hậu.

Sau khi thánh chỉ phế hậu bố cáo thiên hạ, ta bị đày vào lãnh cung.

Cuộc sống ở đây rất khó khăn, đêm dài đằng đẵng, ta chỉ có thể niệm Phật siêu độ cho từng người trong Hoắc gia. Ta hối hận rồi, nếu lúc trước ta không nằng nặc đòi gả cho hắn có khi bây giờ Hoắc gia đã không đến nông nỗi này…

Nhiều năm trước, khi ta làm hoàng quý phi cũng đã thấy được sự sủng ái của Tiêu Phồn đối với Nhan Chỉ.

Quả là cố kiếm tình thâm, sao ta có thể địch lại được chứ?

Tuy rằng ta luôn xem thường dung mạo của Nhan Chỉ, nhưng điều đó thực chất lại xuất phát từ lòng đố kị mà thôi, hay ở phương diện khác ta luôn áp đảo nàng dường như có thể đánh gãy sự thiên vị của Tiêu Phồn. Ấy thế nhưng tước vị hoàng quý phi kia đã khơi dậy sự hiếu thắng trong ta, ta nhất định phải đánh cược, dùng một đời an yên để đổi lấy tấm chân tình của Tiêu Phồn.

Từ khi vào cung ta đã trở nên mù quáng, chỉ biết tranh giành tình cảm, trong mắt chỉ có Tiêu Phồn. Tai họa tày trời ập đến Hoắc gia mà ta cũng chẳng hay biết gì, thật n g u xuẩn.

Ta đã thua rồi, thua một cách thảm hại... giờ đây ta chẳng còn gì cả.

Ta không buồn giải thích về cái c h ế t của Nhan Chỉ nữa, giờ đây ta đã không còn cha mẹ, sự chân thành của ta lại bị chà đạp tàn nhẫn. Ngày xưa ta yêu Tiêu Phồn nhiều bao nhiêu thì hiện tại ta lại hận hắn bấy nhiêu.

Đừng bao giờ xem thường lòng hận thù của bất kì nữ nhân nào trên thế gian này.

Giác nhi đến lãnh cung khi ta đang luyện chữ.

Tuy ta đã bị phế khỏi hậu vị, ở nơi lãnh cung không thấy ánh mặt trời nhưng cũng không cần lo về vấn đề ăn mặc. Tiêu Phồn muốn ta phải sống, hắn cho rằng ta mà chết đi thì quá thanh thản rồi.

Ta nhất định phải sống trong thê lương, sống một cách tạm bợ thì hắn mới cảm thấy hả dạ.

Đã ba năm rồi, ba năm sống trong lãnh cung khiến ta càng thêm quật cường. Tiêu Phồn muốn ta sống không bằng c h ế t nhưng ta lại cứ sống thật tốt, thật vui vẻ.

Giác nhi vò nát trang giấy, sau đó hất cả lọ mực lên mặt ta. Tiểu Hoàng Môn ghì ta xuống đất, Giác nhi đá vào ngực ta một cách dữ tợn hệt như phụ hoàng của nó, còn ta lại không thể động đậy cũng không thể phản kháng.

Năm nay Giác nhi cũng đã chín tuổi rồi, cao hơn lúc trước rất nhiều. Thằng bé đá rất mạnh, lồ ng ngực như vỡ vụn, ta nở một nụ cười, trước mắt dần trở nên mơ hồ, chịu không nổi nữa…

Tất cả mọi đau khổ cuối cùng cũng kết thúc.

Ba năm nay ta đều suy nghĩ rằng phải làm cách nào để trả thù cho Hoắc gia đây? Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng ra một ý kiến khá hay ho.

Trong khoảng thời gian đó, ngày nào Giác nhi cũng đến tra tấn ta. Ta rất hiểu thằng bé, tính tình ngang ngược lại tự phụ, Tiêu Phồn bận rộn triều chính không có thời gian trông nom, chỉ biết giao nó cho thái phó. Gặp chuyện gì cũng không hỏi đầu đuôi rõ ràng liền trách cứ, không chỉ vậy mà bọn hạ nhân thường xuyên nịnh bợ, lâu dần đứa trẻ này trở nên tàn bạo, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Quả nhiên nụ cười của ta đã chọc giận thằng bé.

"Bà cười cái gì?".

"Tất nhiên ta phải cười rồi. Mẫu hậu ruột thịt của ngươi đã c h ế t còn ta lại sống yên lành thế này, phụ hoàng ngươi không nỡ lấy mạng của ta đấy!".

Ta ngửa mặt lên trời mà cười một tràng dài: "Người ngươi gọi là mẫu hậu suốt sáu năm chính là ta, còn nàng đã sớm mục rửa thành đống cát rồi...".

Giác nhi dường như nổi đ i ê n, nó nhìn xung quanh rồi dừng ánh mắt tại nghiên mực Đoan Khê, "Giữ chặt cánh tay phải của ả tiện nhân này cho ta!".

Đám người hầu vội đến khuyên can nhưng Giác nhi lại càng thêm cố chấp: "Các ngươi tính tạo phản sao? Lời nói của bổn thái tử mà các ngươi cũng dám làm trái hả?".

Thằng bé cầm nghiên mực Đoan Khê ngồi xổm xuống, trên mặt ta dính đầy mực, nó nắm chặt cổ tay ta rồi nện nghiên mực xuống thật mạnh, càng đau ta lại càng cười. Dần dần ta cười thành tiếng, đau đớn khiến ta bỗng tỉnh táo lạ thường, xóa tan sự mềm lòng cuối cùng.

Tiêu Phồn ơi là Tiêu Phồn, ba năm nay cuối cùng ta cũng tính kế ngươi được một lần, ta muốn cho ngươi biết thế nào là phụ tử bất hòa.

Dù sao ta cũng có công nuôi nấng Giác nhi, nó có thể hận ta nhưng không thể g i ế t ta. Ta cố ý chọc điên nó, khiến nó tra tấn ta một cách dã man. Đêm nay là ngày c h ế t của ta, ta sẽ tự s á t để khiến Giác nhi mang tiếng ác cả đời.

Chủ nhân của giang sơn này có thể tầm thường nhưng lại không được tàn bạo.

Ta không có lỗi gì cả, chỉ có nó và Tiêu Phồn mới phải hổ thẹn với ta!

Ta cười đ iê n dại, chợt hiểu ra nhiều điều mà từ trước đến nay vẫn luôn nghĩ không thông.

"Hóa ra là vậy, Nhan Chỉ... Nhan Chỉ thì ra là ngươi, uổng công ta nhập cung làm thiếp!". Giác nhi giật mình lùi về sau, nó suy sụp ngồi trên mặt đất rồi cứ nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, nghiên mực Đoan Khê dính be bét m á u.

Hết thảy đều đã sáng tỏ, ta luôn tự cho mình là thông minh không ngờ lại n g u như lợn! Tất cả đều đã được Nhan Chỉ tính toán kỹ lưỡng hết rồi.

Không hổ danh là nữ tử mà Tiêu Phồn sủng ái, không hổ danh là thê tử kết tóc khiến hắn nhớ mãi không quên. Nhan Chỉ đã dùng cái c h ế t của mình để sắp đặt kết cục đẹp đẽ này cho ta từ lâu rồi!

9.

Tuyên Đức năm thứ chín, Hoắc Miễu nuốt vàng tự s á t.

Khi Tiêu Phồn hay tin đã là ngày hôm sau. Lão cung nữ đến đưa cơm sợ đến nỗi làm rơi thực hạp trong tay, Hoắc Miễu nằm ở trên giường, quần áo xộc xệch, bốn bức tường xung quanh loang lổ vết máu trông rất ai oán.

Tiêu Phồn kiềm chế sự thất thố của mình: "Tại sao?".

Ba năm, nàng đã ở lãnh cung ba năm rồi tại sao hôm nay lại chọn cái c h ế t? Thái giám hầu hạ bên cạnh không dám đáp lời.

"Nói". Một hạ nhân vội quỳ xuống "Nghe nói hôm qua thái tử lại đến...".

Tiêu Phồn hất đổ mọi thứ: "Lại đến? Nó đến đó làm gì?".

"Vâng... Một tháng thái tử sẽ đến đó bốn lần, mỗi lần đến liền...".

Tiêu Phồn nghiến răng: "Nói tiếp...".

"Ngày hôm qua thái tử đến, không hiểu đã cãi cọ việc gì mà thái tử đã cầm nghiên mực Đoan Khê rồi đập nát bàn tay phải của Hoắc thị". Thái giám không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Phồn, "Máu trên tường kia đều là huyết thư kêu oan của Hoắc thị".

Hắn cả gan nói thêm: "Hoắc thị ở lãnh cung ngày ngày luyện chữ, dưới gối còn có cả một đống giấy".

"Tất cả đều viết tên của hoàng thượng...". Tiêu Phồn, ngày nào nàng cũng viết hai chữ này, hận thù đến cuối cùng cũng ngưng đọng ở đầu bút mà hóa thành tên của hắn.

"Tra! Tra cho trẫm!".

Lúc này trong lòng Tiêu Phồn không rõ là cảm giác gì nữa.

Ngày đó hắn đứng ở bên ngoài, tiếng kêu gào thảm thiết của Nhan Chỉ khiến hắn đổ mồ hôi lạnh. Đến lúc tiếng khóc của Giác nhi vang lên hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ bà mụ lại vội vã chạy đến: "Hoàng thượng, hoàng hậu không xong rồi!". Hắn chạy vào phòng sinh, lúc này A Chỉ đã muốn dầu cạn đèn tắt.

Thời khắc cuối cùng của sự sống, nàng rớt nước mắt cầu xin hắn: "Chăm sóc con trai của chúng ta thật tốt!".

"Đau! Thiếp... rất... hận.. Hoắc... Hoắc Miễu...". Bàn tay nắm chặt vào áo hắn dần buông thỏng.

Tiêu Phồn suy sụp, bà đỡ đứng bên cạnh khóc lóc nói: "Hoàng thượng, thai này cực kì nguy hiểm nhưng hoàng hậu lại lệnh cho chúng nô tỳ bảo vệ đứa trẻ, chúng nô tỳ chỉ đành làm theo mà thôi".

Lời nói của Nhan Chỉ khiến hắn mặc định Hoắc Miễu đã hại nàng, đó cũng chính là nguồn cơn của hàng loạt hành động trả thù nhắm vào Hoắc gia và Hoắc Miễu.

Tiêu Phồn phải mất tận ba năm để diệt trừ Hoắc gia, phế bỏ Hoắc Miễu, cuối cùng cũng báo thù cho thê tử của hắn.

Thế nhưng giờ đây Hoắc Miễu lại cam lòng nuốt vàng tự s á t để kêu oan khiến hắn nảy sinh nghi ngờ.

Hắn lật lại vụ án năm đó, điều tra cẩn thận.

Bà mụ từng hộ sinh cho hoàng hậu đã bị hắn ban c h ế t nhưng vẫn còn người thân. Sau khi điều tra mới phát hiện ra rằng gia đình của bà ta đã không còn ở quê nữa, may thay ám vệ cũng tìm thấy con trai của bà mụ.

Người nọ quỳ trên mặt đất, thừa nhận tất cả mọi chuyện mà mình biết.

"Ngày đó mẹ thần đã được dặn dò, một khi hoàng hậu rời đi, cho dù hoàng thượng không ban c h ế t thì bọn họ cũng phải đi theo. Hoàng hậu có ơn với nhà chúng thần nên chúng thần nhất định phải bảo vệ thái tử. Những thị nữ xung quanh hoàng hậu đã đồng ý, đợi thái tử biết được, ắt ban thưởng cho từng người."

Chân tướng thật đáng sợ.

Nhan Chỉ cố ý bồi bổ thân thể, thai nhi càng lớn thì sinh nở càng khó khăn. Nhóm hộ sinh đều là người của nàng nhưng nàng lại cố ý để Tiêu Phồn hiểu lầm họ là tay sai của Hoắc Miễu. Quyền lực của Hoắc gia vô cùng to lớn, Tiêu Phồn chắc chắn không thể xuống tay với Hoắc Miễu.

Nhan Chỉ rất hiểu hắn, một người kiêu ngạo như vậy sao lại có thể tha thứ cho kẻ hại c h ế t thê tử một cách dễ dàng, chính điều này sẽ trở thành cái gai đâm sâu vào lòng hắn.

Thời gian càng dài thì cái gai ấy càng lún sâu, đến một ngày nào đó, Tiêu Phồn sẽ phải tự tay nhổ cái gai ấy ra mà thôi.

Hoắc Miễu xem Nhan Chỉ là cái đinh trong mắt, nàng cũng xem Hoắc Miễu là cái gai trong thịt. Nàng nhẫn nhịn đủ thứ, ngay cả phụng liễn của hoàng hậu cũng phải nhường... vậy nhưng Tiêu Phồn không trách phạt, ngược lại còn sắc phong Hoắc Miễu làm hoàng quý phi!

Còn nàng thì sao? Nàng là gì chứ?

Bần tiện chi giao bất khả vong, tào khang chi thê bất hạ đường!

( Bạn bè từng chơi với mình lúc nghèo nàn thì khi mình giàu sang cũng chẳng nên quên, còn người vợ từng chịu hoạn nạn với mình thì khi phú quý cũng không nên bỏ).

Nhưng bậc quân vương nào lại yêu một thê tử tầm thường, không có gia thế cũng không có sự trợ giúp chứ? Làm sao nàng có thể địch lại sự bức ép của sủng phi?

Nàng rất sợ... Bởi lẽ nàng có thể nhận ra rằng Tiêu Phồn cũng có tình cảm với Hoắc Miễu. Hắn từng là con cháu thế gia nhưng lưu lạc bên ngoài, chung quy cũng không thể cưỡng lại được vẻ đẹp cao quý của Hoắc Miễu. Bởi lẽ bọn họ vốn là cùng một loại người.

Vậy nên Nhan Chỉ mới đặt cược tính mạng của mình, lấy tình yêu của Tiêu Phồn để đổi một cái c h ế t đau khổ cho Hoắc Miễu.

10.

Mọi chuyện rõ ràng.

Cuộc tranh đấu của hai nữ nhân đã hạ màn. Nhan Chỉ dùng cái c h ế t của mình để hãm hại Hoắc Miễu, mà Hoắc Miễu lại dùng chính cái c h ế t của mình để Tiêu Phồn nảy sinh chán ghét với Giác nhi ngang ngược. Họ liều mạng như thế cũng chỉ vì trái tim của một nam nhân mà thôi.

Cố kiếm tình thâm, Nam Viên di ái.

Sử thư chỉ ghi tám chữ này nhưng lại nói lên hết số phận cùng cuộc đời của Nhan hoàng hậu và Hoắc hoàng hậu trong lịch sử Đại Tề.

Rốt cuộc Tiêu Phồn yêu ai? Nhan Chỉ và Hoắc Miễu muốn biết, thần tử và bách tính muốn biết, sử quan hậu thế lại càng muốn biết.

Nếu yêu Nhan Chỉ thì tại sao lại cùng Hoắc Miễu đồng táng tại Nam Viên?

Nhưng nếu yêu Hoắc Miễu thì tại sao lại đày nàng vào lãnh cung, diệt trừ cả nhà mẹ đẻ của nàng?

Có lẽ Tiêu Phồn cũng không rõ nữa... chung quy, người nào cũng phụ lòng nhau.

- Hoàn -

______________________

CHÚ THÍCH:

。 Cao tổ: là miếu hiệu của một số vua chúa trong lịch sử Trung Quốc, những vị vua Cao Tổ thường là người khai sáng ra triều đại đó.

。 Điển tích, nguồn gốc của câu nói “tào khang chi thê bất khả hạ đường”: https://menback.com/.../tao-khang-chi-the-bat-kha-ha...

Bình luận

Truyện đang đọc