HỢP ĐỒNG CHIA TAY

—————-Editor: Mèo—————–

Toàn thân đau nhức không thôi, cả trong lẫn ngoài đều vô cùng đai – đây là cảm thụ duy nhất sau khi Hứa Nguyên tỉnh dậy, cậu cẩn thận vươn mình, ngồi ở trên giường cúi đầu nghĩ lại toàn bộ chuyện tối hôm qua.

Cậu bị cưỡng ép tiến vào kỳ phát tình, một mình chạy trốn vào ngõ nhỏ, không dám đến nơi đông người, để mặc cho kỳ phát tình át mất thần trí.

Sau đó thì sao nhỉ?

Sau đó………Hình như cậu gọi điện thoại cho Kiều Duật, tiếp theo liền nhận được một cái ôm ấm áp, một nụ hôn dịu dàng cùng một trận làm tình nhẹ nhàng.

Đây là lần đầu tiên Kiều Duật giúp cậu vượt qua kỳ phát tình, cũng là lần đầu tiên Kiều Duật làm tình ôn nhu như thế.

Nghĩ vậy, Hứa Nguyên cảm thấy hai má nóng lên, lại rụt về trong chăn, che mất nửa khuôn mặt, chỉ còn lộ ra hai mắt ở bên ngoài.

“Kiều Duật………..”

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Omega vừa trải qua thời kì phát tình luôn có xu hướng sinh ra cảm giác ỷ lại và lưu luyến đối với Alpha của mình, ngay cả khi không bị đánh dấu.

Hứa Nguyên nắm lấy chăn, dùng ngữ khí hết sức mềm mại gọi ra cái tên này, như thể đang gọi một người yêu hết sức săn sóc mình, âm cuối còn vô cùng ẩm ướt, cảm giác như đang làm nũng.

Cậu vẫn còn đắm chìm trong mộng đẹp hôm qua.

“Dậy rồi.” Kiều Duật ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở cửa phòng, từ trên cao nhìn xuống Hứa Nguyên, hắn  vẫn là bộ dáng lạnh nhạt thờ ơ đó, như thể mọi thứ đêm qua đều là giả, giống như một lữ khách lạc lối trong sa mạc, tưởng tượng ra mình gặp được một ốc đảo, huyễn hoặc bản thân để không bị chết khát hoặc phát điên lên.

Vì thế, “tách” một tiếng, mộng đẹp bị phá vỡ, tan thành nhiều mảnh.

Lý trí cuối cùng cũng trở lại, Hứa Nguyên bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, thất thần nhìn về phía Kiều Duật, trong ánh mắt hiện lên một tia hoảng sợ không rõ, giống như bản thân đã phạm phải một sai lầm cực lớn.

Kiều Duậ sửng sốt một chút, tránh đi ánh mắt của cậu, ném quần áo xuống giường, giọng nói lãnh đạm: “Tự mặc quần áo đi, tôi chờ em ở phòng khách.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, dộng tác dứt khoát lưu loát, một giây cũng không muốn lưu lại. Chỉ còn lại từ “Được” của Hứa Nguyên phiêu du trong không khí.

Hứa Nguyên nhặt quần áo, cúi đầu nhìn xuống vô số dấu vết trên người, nhếch mép, mặc quần áo đi xuống lầu.

Alpha mặc tây trăng phẳng phiu, tư thái đẹp đẽ ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm tờ giấy, đang lật qua lật lại. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Nguyên, giơ đồ vật trong tay lên.

“Thứ này, từ giờ sẽ thành phế thải.”

Tờ giấy được đưa vào trong tay Hứa Nguyên, vì thế cậu dễ dàng nhìn thấy chữ trên đó, lúc này mới nhớ rằng bọn họ khi ấy có lập một bản hợp đồng, đây chính là một bắt đầu hoang đường, cũng từng là thứ khiến cậu mừng thầm vì cuối cùng có một cơ hội.

“………..Có ý gì?”

Kiều Duật đứng đối diện cậu, rõ ràng cách nhau gần như vậy, lại không thể thấy rõ biểu tình: “Tôi không muốn tiếp tục nữa, cậu có thể thu dọn đồ đạc rồi rời đi.”

“Vì sao chứ?” Hứa Nguyên siết chặt hợp đồng trong tay, cậu cảm thấy bản thân đang run lên, “Thời hạn còn chưa hết, vì sao lại……..”

“Hứa Nguyên.” Kiều Duật đánh gãy lời cậu, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, “Thứ này về bản chất không có giá trị pháp lý, khi nào bắt đầu, khi nào kết thúc là do tôi quyết định, Tôi bây giờ nói, tôi không muốn tiếp tục nữa, chấm dứt đi, không rõ ràng sao?”

“Nhưng mà, nhưng mà đã nói là ba năm.” Hứa Nguyên vẫn không kịp phản ứng, nói năng lộn xộn cố gắng tìm cho mình một lý do thích hợp, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra.

“Không có nhưng mà.” Kiều Duật nhìn chằm chằm cậu, “Tôi chơi chán rồi.”

Ngữ khí hắn tùy ý như vậy, thản nhiên không khác gì khi nói “Tôi đang đói”, lại vô cùng bén nhọn như đinh thép, ghim chặt Hứa Nguyên xuống sàn, không thể động đậy.

Hóa ra là vậy?

Hắn chơi chán rồi, nên những ân oán, gút mắc mười mấy năm qua đều dễ dàng kết thúc như vậy. Từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ không gặp lại nữa, cả đời cũng không liên lạc lại nữa, có lẽ mấy năm sau, sẽ chẳng còn ai nhớ rằng có một cái tên như vậy từng xuất hiện trong cuộc đời nhau, những kỷ niệm vương vấn cũng chỉ giống như sương mù sáng sớm, một khi mặt trời lên thì hoàn toàn biến mất, chẳng còn lại gì.

Lần gặp mặt này là được sắp xếp, lại nhẹ nhàng kết thúc như vậy. Nhanh chóng và im ắng lạ thường.

Omega cúi đầu, chờ khi ngẩng lên, đã thu lại tất cả sự kinh ngạc cùng khó hiểu. Thanh âm nhẹ nhàng mà nói “Được.”, khóe miệng trước sau vẫn treo một nụ cười, ngoan ngoãn động lòng.

Kiều Duật có lẽ không biết, đây chính là phần tôn nghiêm cùng thể diện cuối cùng cậu còn giữ lại cho mình.

Bình luận

Truyện đang đọc