HỢP ĐỒNG HẾT HẠN

Khương Khả Vọng cả nửa ngày cũng không thốt lên nổi lời nào.

Ánh mắt cô đờ đẫn, hoảng hốt như ở trong mơ.

Bùi Úc quơ quơ tay trước mặt cô, cô mới có chút phản ứng, túm lấy bàn tay đang quơ qua quơ lại kia, nhìn thật kỹ xem liệu đây có phải là thực hay không. Ngón tay cô sờ sờ bàn tay anh vừa quơ, cào cào đến trái tim anh cũng ngứa theo.

“Dọa em rồi à?” Anh trực tiếp ôm cô đang quấn chăn, ôm cả vào trong ngực.

Khương Khả Vọng vẫn chưa thể hoàn hồn, mặt dựa vào ngực anh, ngạc nhiên đến ngẩn người.

“Ở đây còn phải ghi hình mấy ngày? Ghi hình xong thì về Bắc Kinh lĩnh chứng luôn.” Bùi Úc nói, một chữ cô cũng nghe không hiểu, “Hoặc là trực tiếp xin nghỉ phép một ngày luôn, ngày mai chúng ta đi ngay.”

Anh giống như rất sốt ruột vậy, không biết vì sao anh lại phải gấp gáp như thế nữa. Giọng nói của anh tỉnh táo, Khương Khả Vọng nghe mấy câu mới phát một chút khẩn trương khó nhận ra. Hóa ra anh cũng là người thường mà thôi, không thể mỗi giây mỗi phút đều luôn bình tĩnh được, vẻ mặt lo lắng này trên mặt anh thật không dễ dàng mà nhìn thấy được.

Đang nghĩ ngợi, anh như giác ngộ ra: “Hẳn là anh phải mua một chiếc nhẫn đến cầu hôn mới phải.”

Anh liền muốn đứng lên luôn, nhưng cô kéo lại.

“Đừng đi.” Câu nói đầu tiên sau khi tỉnh ngủ, cuống họng vẫn hơi đặc lại, giọng nói khàn khàn.

Muộn như thế này rồi, làm gì còn nơi nào bán nhẫn chứ.

Ở bên anh ba năm trời, cho tới giờ anh đã tặng cho cô không ít nhẫn, đều là tiện tay mà đưa cả, cô còn tưởng rằng anh không hiểu món đồ này có ý nghĩa thế nào.

Anh đột nhiên như thế này, thật không giống anh tí nào.

Bùi Úc bị kéo lại, thoáng cái tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn hai người họ đang tay trong tay.

“Chúng ta kết hôn nhé, được không?” Anh vừa ôn hòa vừa ôn nhu hỏi cô một lần nữa.

Khương Khả Vọng lại bắt đầu giật mình, sự im lặng của cô là ánh lửa nhỏ, thiêu đốt sự chờ đợi của anh. Trước khi bị anh từng bước xâm chiếm đến thịt nát xương mòn, hiểm hiểm dập tắt đi nó.

“Đã muộn lắm rồi, đi ngủ trước đã.” Cô chỉ có thể nói ra một câu như thế.

Lập tức, bờ môi liền bị anh chặn lại, dùng sức nghiền một lần. Hai tay ôm lấy má cô, anh vui mừng cười cười: “Anh đi tắm trước đã.”

Tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, trong màn đêm sâu thẳm này, nó như bao trùm toàn thế giới vậy. Khương Khả Vọng cuộn mình trong chăn dựa vào đầu gối, một tay chống cằm, vẫn không hiểu rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì đây.

Trong nháy mắt, quanh đi quẩn lại, anh lại đến cầu hôn cô.

Sao anh lại muốn kết hôn với cô?

Lúc anh mặc áo tắm đi ra, cô vẫn đang chống cằm cố hết sức tự hỏi mình, rồi gò má cô lại được phủ lên bằng một thứ mềm mại, là anh lại cúi đầu xuống hôn cô.

Trong nhiều ngày như vậy, lúc đối mặt với anh cô vẫn luôn trong trạng thái phòng bị cao độ nhất. Lần đầu tiên, cả người cô cũng trở nên ngớ nga ngớ ngẩn, dường như trở về trạng thái lúc vừa ở bên anh vậy.

Lúc vừa ở bên anh, cô cũng không tài nào nghĩ ra được vì sao người cao cao không thể với tới như anh, sẽ có hứng thú với cô nữa.

Một “sát thủ đường sá” ngay cả quy tắc giao thông cũng không tuân thủ tốt được, anh lại là người vừa nghiêm túc vừa chính trực, người trong mắt anh không được cẩu thả dù chỉ một chút, cô nhất định là tương đối kém cỏi.

Thế nhưng chính người đàn ông lần đầu gặp gỡ đã quở trách cô này, lại cười với cô một nụ cười hết sức đẹp mắt, nói có thể thỏa mãn được tất cả nguyện vọng cô có thể nghĩ đến ở độ tuổi này.

Tất cả nguyện vọng, hẳn là không bao gồm hôn nhân rồi. Đây là một cái giá lớn, cô đổi đi là chẳng còn cách nào lấy lại tuổi thanh xuân nữa, sau này cũng không còn cách nào quay đầu nữa.

Cô cho rằng mình đã bỏ ra một cái giá lớn.

Thế nhưng là, hiện tại anh lại cầu hôn cô.

Bùi Úc tắt đèn đi, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực.

Trên người anh mang theo hơi nước rất dễ ngửi, từ trong mái tóc của anh nhàn nhạt bay ra, cùng hương với cô.

Khương Khả Vọng đưa lưng về phía anh, cảm giác sau lưng gáy mình bị chóp mũi của anh khẽ cọ cọ, cái cảm giác quen thuộc đầy thân mật này lại khiến cho cô không biết phải làm thế nào nữa. Cô cuộn mình lại, cuộn tròn thành một ổ trong lòng anh, hai tay anh vòng lấy người cô, đặt xuống cổ cô một nụ hôn như chuồn chuồn lướt.

Cô bị anh hôn một cái làm giật mình, lật người túm lấy vai anh.

Trong bóng tối, con mắt của cô trợn tròn lên, nhưng làm sao cũng không thấy rõ mặt anh.

“Bùi Úc, đến cùng là anh đang làm cái trò lừa đảo gì thế?”

“Khả Vọng,” Bùi Úc có chút ngoài ý muốn, vỗ vỗ lưng cô.

“Anh đừng tưởng rằng nói kết hôn là có thể làm tôi cảm động, nếu anh dám lừa gạt tôi, nếu anh dám lừa tôi…” Vẻ mặt cô hung hăng, ngữ điệu cũng hung hăng, “Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu, tôi sẽ làm anh đẹp mặt cho xem.”

Anh lần nào cũng có thể đâm đúng vào nhược điểm của cô.

Đúng là cô luôn hướng tới kết hôn, lúc còn ở bên anh cô đã nghĩ đến vô số lần rồi, nghĩ đến nỗi muốn điên luôn.

Nhưng đối với đàn ông, cô không thể nhịn được mà lấy Khương Kiến Quốc ra để tham khảo, cảm giác bọn họ đều không thể khiến cho người ta tin tưởng nổi.

Bùi Úc giữ cô sát vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô mà an ủi: “Không lừa em, không hề lừa em mà, em cũng cứ việc đừng buông anh ra, nếu em mà buông anh ra thì mới là làm khó anh đấy.”

“Vì sao anh lại muốn kết hôn với tôi?” Cô vẫn cố chấp như thế, không chịu tin tưởng lời anh nói.

“Bởi vì anh không thể thừa nhận được việc mất đi em.” Con mắt thích ứng được với bóng tối, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy một chút điểm hình dáng gương mặt anh, anh nghiêm túc nói với cô, “Những ngày gần đây của anh trôi qua rất đau khổ, Khả Vọng, những ngày như thế, anh không muốn trải qua nữa.”

“Thật sao?” Cô cố gắng dựa vào nét mặt anh tìm ra chút kẽ hở, quá tối, cô chỉ nhìn thấy trong con ngươi anh một điểm trắng.

Anh rất bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Thật mà.”

Tất thảy đều quá tuyệt rồi, cho nên không giống thực chút nào.

“Anh vẫn còn muốn kí hợp đồng với tôi à?” Nghe thấy câu mình hỏi, cảnh giác, mang theo chút buồn cười.

Bùi Úc đối với vấn đề này có chút không hiểu được, cảm thấy hơi buồn cười: “Vì sao chứ?”

“Hợp đồng trước hôn nhân.” Khương Khả Vọng biết, kết hôn đối với những người như anh, có ý nghĩa như thế nào, đây là một chuyện tương đối mạo hiểm.

“Ngoại trừ phải ký đơn đăng kí kết hôn, còn lại em không phải kí gì cả.” Anh ôm cô thật chặt, để cô yên tâm.

“Vậy cháu gái của anh phải làm sao giờ?” Cô lại hỏi.

Chuyện hợp đồng cô cũng không quan tâm quá, cái quan tâm hơn vẫn là cái này.

“Anh đã tìm bác sĩ tâm lí cho con bé rồi.” Bùi Úc vuốt ve tóc mai cô, “Đến lúc anh sẽ nói với con bé rằng chúng ta sẽ kết hôn.”

Đây đúng là một chuyện hết sức tàn nhẫn.

“Đứa nhỏ kia nói rằng anh sẽ không kết hôn với ai hết.” Mỗi câu mà cô gái nhỏ hôm đó nói ra, đều khắc sâu trong tâm trí Khương Khả Vọng, với cạnh bệnh chiếm hữu mạnh của cô, thực sự quá khó để mà không có ấn tượng gì.

Nghiêm túc mà nói, cô nhóc kia đã không còn là một đứa con nít nữa rồi. Dù sao có thể ngẫu nhiên mà tự biên tự diễn một màn qua điện thoại để tạo ra hiểu lầm như thế, một đứa trẻ thế nào lại muốn trăm phương ngàn kế chia rẽ tình cảm của người khác chứ? Cô ta đã mười bảy rồi, lại rất không tình nguyện trưởng thành, ăn mặc giống như thể con gái của Bùi Úc. Mỗi khi Khương Khả Vọng nghĩ tới lại tháy sợ đến nổi da gà.

“Con bé nói vậy với em à?” Bùi Úc im lặng hồi lâu, giọng nói một chìm dần, “Con bé còn nói gì nữa?”

Khương Khả Vọng lắc đầu, không muốn nói thêm gì nữa. Cô cảm thấy hai mí mắt đang đánh nhau dữ dội rồi, cái cảm giác bối rối cuộn trào như thế này đã lâu cô chưa trải nghiệm.

Đến lúc trời sáng, trợ lí Vương đến đưa quần áo cho Bùi Úc.

Là Khương Khả Vọng ra mở cửa, ánh đèn vàng ở hành lang chiếu đến, trong hơi lạnh của buổi sớm mai lại lộ ra sự tĩnh mịch vô cùng. Trợ lí Vương nhìn thấy cô, chào hỏi rồi đẩy giá đỡ treo đầy quần áo vào trong, rồi lại khom người đi ra ngoài.

Bùi Úc dùng dao cạo râu dùng một lần của khách sạn, đi ra phòng tắm, nhìn thấy giá quần áo, hỏi: “Trợ lí Vương đến rồi à?”

Khương Khả Vọng gật đầu, gương mặt hơi phiếm hồng. Anh đi đến, kéo cô lại gần, hôn một cái lên trán, sau đó tùy ý cầm một chiếc áo sơmi trên giá mặc vào, vừa cài khuy vừa đi đến ban công mở cửa sổ ra.

“Khả Vọng.” Trợ lí Vương chân kia vừa đi, Comilla chân sau đã gõ cửa đi vào, “Ngày cuối cùng quay cho tốt, xong rồi chúng ta đi Thâm Quyến.”

“Đi Thẩm Quyến là làm gì thế, có thể hoãn được không?” Khương Khả Vọng thuận miệng hỏi.

“Không được lắm, làm gì đấy?” Comilla nghi hoặc đi lên vài bước, bỗng nhiên dừng lại, “Bùi tiên sinh…”

“Chào buổi sáng.” Bùi Úc quay đầu lại, quần áo được ủi qua mặc lên người anh trông rất sạch sẽ, anh vừa cài khuy đến cái thứ ba phía trên, lộ ra một chút cơ ngực khiến cho người ta suy tư.

Comilla hoàn toàn sửng sốt, không thốt lên được lời nào.

Càng đừng nói đến việc đưa bản lịch trình ra, vắt óc tìm mưu tính kế xem làm sao có thể để trống lịch trình một ngày, để cho họ có thể quay về Bắc Kinh đến cục dân chính đăng kí.

Chị ta thế nào cũng nghĩ không thông, hai người này muốn nói chia tay là chia tay luôn, cái đùng lại muốn kết hôn. Từ đầu đến đuôi rõ ràng là đang đùa giỡn qua lại mà.

“Khương Khả Vọng, kết hôn là chuyện tốt.” Lúc đứng cùng nhau trong thang máy, Comilla vẫn có chút sụp đổ, “Hai người kết hôn nhưng phải thật tốt đấy, đừng có mà náo loạn nữa.”

Trái tim bé bỏng của người đứng xem là chị ta đã vẫy vùng không nổi rồi.

Hoạt động ở Thâm Quyến vẫn là đẩy về sau, ghi hình chương trình xong bọn họ đã bay chuyến buổi chiều, đáp xuống sân bay Bắc Kinh.

Sau khi chạy tốc độ cao, trời vừa vào đêm, Khương Khả Vọng dựa lưng vào ghế ngủ gật, trong mông lung nghe thấy Bùi Úc tiếp điện thoại, cũng không nghe rõ nói cái gì, lúc lâu sau mới mở to mắt ra, phát hiện anh đang nhìn mình.

“Bố em tỉnh rồi, mau đến xem sao?”

Tình hình của Khương Kiến Quốc cũng không tốt lắm, sau khi cứu rồi hôn mê một tuần mới tỉnh lại, não bị tổn thương nghiêm trọng. Khương Khả Vọng vào phòng bệnh, ông nhìn thấy cô, cười đến không tim không phổi.

“Khả Vọng, con đến rồi à?” Thế mà tinh thần ông rât sáng láng, ngoắc tay về phía cô, “Đến đây, ngồi nào.”

Không biết có phải là một vụ này rồi trùng sinh không, để cho ông nghĩ thoáng hơn chút, một câu cũng không nhắc đến chuyện công ty, chỉ lo lắng hỏi tình trạng gần đây của cô.

“Gần đây con khỏe không? Tiền có đủ dùng không?”

Cô nhàn nhạt lắc đầu, trên thực tế cô đã rất lâu rồi chưa ngửa tay ra xin tiền ông nữa rồi.

“Khả Vọng, con nhất định phải học tập thật giỏi nhé.” Khương Kiến Quốc cầm tay cô nói, ngữ trọng tâm trường* nói, “Thi đại học Bắc Kinh, thi đến được Bắc Kinh rồi, sau này mỗi ngày bố đều có thể gặp con rồi.”

“Bố?” Khương Khả Vọng hơi chần chờ hỏi một tiếng.

Ông lại phối hợp mà nói rất nhiều, nội dung lung tung, làm cho người ta dở khóc dở cười.

“Con tốt nghiệp đại học rồi ạ.” Cô cũng không nên tỷ đấu với bệnh nhân, nhưng vẫn không nhịn được uốn nắn ông.

“Ơ…” Khương Kiến Quốc bừng tỉnh ngộ ra.

“Con cũng muốn kết hôn rồi, ngày mai là kết hôn.” Khương Khả Vọng chịu đựng khổ sở, nói cho ông biết.

“Kết hôn? Nhỏ như thế này đã kết hôn?” Ông ngạc nhiên nghĩ nghĩ, như mới tỉnh mộng gật đầu, “Con gái bố muốn kết hôn… Bố phải tặng xe, Khả Vọng, lần trước con hỏi bố muốn mua Porsche, bố còn chưa mua cho con đâu đấy.”

Khương Khả Vọng mất hồn mất vía rời phòng bệnh, trên đường trở về, mấy lần lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho mẹ, nhưng rồi đều buông xuống.

Cô lo rằng mình vừa nghe giọng mẹ sẽ rơi lệ mất.

“Đưa cho anh.” Bùi Úc lấy, gọi vào số.

Cô ghé vào trên khung cửa sổ, nghe thấy tín hiệu đã kết nối rồi, Bùi Úc và mẹ cô hàn huyên sau đó mới hỏi tình hình của Khương Kiến Quốc.

“Được, tốt rồi, cảm ơn cháu nhé Bùi Úc.” Mẹ cô hơi ngượng ngùng, còn hỏi anh, “Khả Vọng đâu hả cháu, sao con bé không tự gọi điện thoại thế?”

“Cô ấy mới làm xong việc vội trở về nên hơi mệt ạ.” Bùi Úc nhìn cô một cái, sau đó nói tiếp, “Mà thêm nữa, cô ấy đang xấu hổ ạ.”

Khương Khả Vọng quay đầu lại.

“Xấu hổ?” Bà không hiểu.

Anh cười cười: “Dì ơi, ngày mai chúng con sẽ đi lĩnh chứng ạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc