HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 100 NGÀY

Bởi vì cảm xúc của Lâm Lâm vẫn chưa ôn định, Uất Noãn Tâm không có cách nào nói chuyện với cô ấy. Nhận thấy vụ án chỉ còn một tuần nữa sẽ bắt đầu mở phiên tòa, không thể không tăng tiến độ. Mua một ít hoa quả đến thăm cô ấy, hy vọng hôm nay cô ấy đỡ hơn một chút, từ trong cuộc trò chuyện có thể tìm một được một số bằng chứng.

Trên đường đi, vừa hay gặp được mẹ của Lâm Lâm đang ra ngoài mua dồ. Bà rất tin tưởng cô, mang cả chìa khóa giao cho cô, bảo cô khuyên bảo cô ấy nhiều chút.

Uất Noãn Tâm mang theo giỏ hoa quả bước vào cửa, nghe thấy tiếng của Lâm Lâm trong nhà vệ sinh, hình như có gì đó không đúng, liền nhẹ tay nhẹ chân bước qua đó.

“Tôi biết phải làm gì…cầu xin các người đừng làm tổn thương anh ấy…các anh nói gì tôi cũng nghe hết…cầu xin các người….”

Mặc dù cô ấy nói rất nhỏ, nhưng mấy câu đó, Uất Noãn Tâm vẫn nghe rõ ràng. Không lẽ Lâm Lâm bị người khác uy hiếp sao? Có liên quan đến vụ án này sao?

Lâm Lâm bất thình lình mở cửa, nhìn thấy Uất Noãn Tâm đứng ở cửa, sợ đến mặt mày trắng bệch, cuối đầu xuống đi về giường nằm.

Uất Noãn Tâm vội vàng kéo cô ấy lại. “Em lúc nãy….nói chuyện điện thoại với ai?”

“Em…bạn của em…”

“Lâm Lâm, em nhìn chị nè, có phải em bị người khác uy hiếp đúng không?”

“Không có! Chị nghe nhầm rồi!” Lâm Lâm hoảng hốt đẩy cô ra, né tránh.

“Lâm Lâm…”

“Đi ra! Đừng đến gần tôi!” Lâm Lâm đóng sập cửa lại, Uất Noãn Tâm khuyên như thế nào cũng không chịu ra, cuối cùng còn gào thét với cô. Cô sợ bản thân ép cô nữa, chỉ làm cho việc này rối thêm, đành trở về văn phòng luật sư.

Trên thực tế, mấy ngày này, thông qua việc xem xét hồ sơ, cô đã phát hiện ra một số chổ đáng nghi. Nhưng cô không tin một cô gái mười lắm tuổi dám hy sinh danh dự của chính mình, để phỉ báng Ngũ Liên. Trừ khi…đằng sau có người khống chế, bắt cóc người thân cô ấy, để uuy hiếp cô ấy.

Uất Noãn Tâm nghĩ đến đầu muốn nổ ra, mượn cớ ra ngoài mua đồ, đi hóng mát một chút. Nhưng vừa bước vào quán ăn, trong đầu vẫn nghĩ đến vụ án đó. Mười mấy người ký giả vây quanh bên ngoài công ty của Ngũ Liên, với ý đồ là anh ta không ra thì không bỏ qua.

Dựa vào thực lực của Ngũ gia, không có một nhà truyền thông bình thường nào dám đưa tin, ngay từ đầu đúng thực như vậy. Nhưng một tuần gần đây, đám phóng viên cứ điên cuồng theo đuổi tin tức này, khó tránh khỏi làm cho cô cảm thấy kỳ lạ.

Ở bàn kế bên hai người đàn ông trung niên ngồi nói chuyện, trong đó có một người ‘râu ria’ vui mừng khi người khác gặp nạn nói: “Mấy người có tiền bây giờ loạn hết rồi, cần phải cho một bài học, để xem sau này còn dám hay không! Ngay cả một đứa con mười lăm tuổi cũng không tha, đúng là cầm thú mà!”

“Chuyện này không đơn giản giống như những gì ông nói đâu!” Một người đàn ông đầu hói làm ra vẻ thần bí nói: “Chuyện này rõ ràng có người muốn lật đổ Ngũ Liên! Buổi tối xảy ra vụ án, cùng thời gian đó, khi tôi đang đợi đèn đỏ thì nhìn thấy Ngũ Liên, anh ta đi một mình, làm sao có thể cưỡng hiếp một người con gái mới mười lăm tuổi chứ!”

“Thật hay giả vậy? Ông có nhìn lầm không đó?”

“Cứ cho là tôi nhìn lầm người, nhưng không thể nhìn lầm xe của cậu ta. Chiếc Maybach số lượng có hạn, cả Đài Loan chỉ có một chiếc, chính là cậu ta!”

“Nhưng tại sao ông không làm chứng giúp cậu ta? Nói không chừng, cậu ta sẽ cho ông một số tiền lớn!”

“Tôi đâu có ngu! Việc này rõ ràng có người sắp xếp, người dám ở phía sau giở trò với Ngũ Liên, là nhân vật nhỏ hay sao? Làm sao không tốt nhiều khi tôi còn bị mang đi….chém!” Ông ta làm động tác cắt ngang ngay cổ. “Tôi không muốn bị cuốn vào vụ án này đâu!”

Nghe xong cậu chuyện của những người đó, Uất Noãn Tâm vội vàng chạy qua đó. Mượn một cái cớ, hỏi danh thiếp của bọn họ.

Ông đầu hói đang tìm danh thiếp, thì ông ‘râu ria’ phát hiện ở trước ngực Uất Noãn Tâm là thẻ luật sư, liền hét lên “Cô ấy là luật sư”, sau đó kéo ông đầu hói chạy ra ngoài.

“Đợi một chút…tôi không có ác ý…làm phiền các người đợi một chút….” Uất Noãn Tâm đuổi theo được hai con đường, cuối cùng vẫn để bọn họ chạy thoát. Cô xoa xoa đầu gối, mệt muốn đứt hơi.

Xem ra, vụ án này không đơn giản giống như những gì cô đã nghĩ, cô phải tìm một nhân chứng khác thôi.

………………………………

Trên đỉnh tập đoàn Nam Cung

Di động đổ chuông, Nam Cung Nghiêu hạ bút ký tên rồng bay phượng múa của mình vào một cái hợp đồng trị giá hàng trăm triệu. Anh quét mắt nhìn số hiển thị, trong mắt đọng lại một tia nguy hiểm.

“Tổng tài! Phu nhân giống như những gì ngài đã đoán, đang ở bãi đổ xe chờ Ngũ thiếu!”

“Tôi biết rồi! Tiếp tục để mắt đến bọn họ!” Nam Cung Nghiêu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bước chân kiêu ngạo cùng tôn quý bước đi dưới thế giới phồn hoa.

Đối với cô như vậy, có quá tàn nhẫn hay không?

Nhưng đối với quân cờ này, anh không thể có bất kỳ sự thương hại nào, đây là cái giá để cô tồn tại!

Muốn trách, chỉ có thể trách cô mang họ Uất!

…………………..

Tập đoàn Ngũ thị

Giám đốc tài vụ đi vào văn phòng, cung kính nói: “Tổng tài, người tìm tôi!”

Ngũ Liên bất đắc dĩ xoa trán. “Chú Đức, tôi đã nói nhiều lần rồi. Chú là trưởng bối, không cần khách sáo với tôi!”

“Tôi là thuộc hạ của Ngũ tư lệnh, còn cậu là đứa cháu mà ông ấy cưng chiều nhất. Tôi cung kính cậu, cũng là chuyện nên làm! Hơn nữa…”

“Ok! Tôi biết chú muốn nói gì, không nói chuyện này nữa, được chưa?” Cái ‘tôn ti luận’ của ông anh đã nghe quá nhiều rồi, so với những tài liệu này còn nhức đầu hơn.

“Những hợp đồng này tôi đã ký xong rồi, chú ban bố xuống dưới đi!”

“Vâng!” Chú Đức nhìn sắc mặt anh không ổn, hỏi: “Tối hôm qua cậu thức suốt đêm sao?”

“Ưm! Dù sao cũng không có việc gì làm, ngồi xử lý chuyện ở công ty, coi như ngồi viết thời gian.”

Chú Đức vui mừng gật đầu. Bên ngoài đều cho rằng Ngũ Liên ỷ lại vào thân phận là cháu của Ngũ tư lệnh, mới có thể quản lý sự nghiệp lớn như vậy, chẳng qua chỉ là một kẻ không học vấn suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác tán, thậm chí ngay cả Ngũ tư lệnh cũng nghĩ vậy.

Nhưng chỉ có ông biết được, Ngũ Liên đã thầm bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cũng là một người biết làm ăn. Chỉ là về mặt này, anh từ trước đến nay không cầu kỳ, không đề cao mình. Chỉ biết làm việc, không tranh công.

“Tại sao không nói cho Ngũ tư lệnh biết?”

“Có cần thiết không? Nói không chừng ông ấy còn nghĩ chúng ta thông đồng lừa gạt ông!”

“Chính Đức không dám!”

“Được rồi! Đây không phải quân đội, chỉ nói đùa thôi mà, không cần nghiêm trọng đến vậy đâu!” Ngũ Liên mỉm cười đứng dậy, lười nhắc căng người ra, hoạt động chân tay. “Những việc còn lại làm phiền ông rồi, tôi về nhà đây!”

Trên thực tế, Ngũ Liên đã thức trắng hai đêm rồi. Vừa tiếp nhận mấy cái xí nghiệp lớn, việc quá nhiều vốn không giải quyết hết, mà anh không muốn mượn tay người khác, đành phải thức đêm để đuổi kịp tiến độ. Bây giờ đầu cảm thấy choáng váng, trán nóng lên, không thoải mái, muốn ngủ một giấc thật ngon.

Vừa đi đến xe, độ nhiên đằng sau xe nhảy ra một bóng người, làm cho anh giật mình….

Bình luận

Truyện đang đọc