HỢP ĐỒNG KÝ NHẬN CHỜ EM LỚN


Kình Hân ngồi đã uống xong ly nước, vì chờ quá lâu cô quyết định sẽ đứng dậy đi về.
Thế nhưng cô lại không biết, bản thân đã bị người khác đặt vào trong tầm ngắm từ lâu rồi.
Ngay lúc này tay cô lại bị kéo lại, cô theo quán tính đẩy người ra, nhưng bàn tay đẩy hắn ra không được, trái lại còn bị chê cười:
“Cảm thấy thế nào? Tôi không tồi chứ?”
Diệp Dĩnh Dư ríu rít thân mật, anh ta ôm cô rất sát, tay còn ép cô chạm vào ngực hắn, điều đó làm Kình Hân rất khó chịu.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tình duyên rộng mở, tôi lại gặp em thôi ái!”
Diệp Dĩnh Dư vừa mới nói hết câu, Kình Hân đã không ngần ngại lên gối.

Thứ cô cần biết không phải những câu nói ngớ ngẩn của Diệp Dĩnh Dư, cô chỉ tạo cho mình cơ hội đẻ có thể chỉnh anh mà thôi.
Diệp Dĩnh Dư bị đau đến ôm của ngã gục hoàn toàn trên đất, trên môi anh khi này không ngừng run lên, nói ra lời vô cùng khách sáo:
“Em thật là cá tính… ha ha…”
“Đừng có làm phiền tôi! Tôi đang bận tìm người!”
“…”
Kình Hân định bỏ mặc Diệp Dĩnh Dư ở đó rồi rời đi, song cô lại tự nhiên quay trở lại, ngồi trước mặt hắn hỏi:
“Này.”
Diệp Dĩnh Dư giả như không nghe thấy, miệng còn rên rỉ:
“Ây zô đau quá, không biết nửa đời sau còn có thể lấy vợ hay không nữa.

Khổ thân tôi! Phải chi có người chịu trách nhiệm, chăm sóc tôi nửa đời sau thì tốt biết mấy.”
Diệp Dĩnh Dư tâm cơ nói ý.
Kình Hân không so đo với kẻ bị hâm, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Bên dưới anh có vấn đề, mắt thì không sao đúng chứ? Có thấy một cô gái cao ngang tôi, rất xinh đẹp không?”
“Ai cơ, tôi chỉ thấy em thôi, những kẻ khác đều vô hình trong mắt tôi rồi.”
Một câu nói đùa thật nhạt nhẽo, Kình Hân chướng tai chướng mắt, tát vào mặt kẻ đang đùa cợt không đứng đắn kia một cái tát rất kêu.

Nhưng Diệp Dĩnh Dư lại chẳng có chút hối cải nào.
“Má tôi đỏ rồi, đỏ vì thấy em đó.

Tôi không để ý em đánh tôi đâu.”
Kình Hân không biết nói thế nào để khiến tên này hành động đúng với lứa tuổi của mình.

Cô nhớ lần đầu gặp hắn, trông hắn cũng nghiêm túc lắm mà?
“Anh đã 33 tuổi rồi, gần gấp đôi số tuổi của tôi mà anh có vẻ như không nghe rõ lời tôi hỏi thì phải? Tôi đang rất nghiêm túc, tôi hỏi lần cuối, anh có thấy Ngọc Uyên Thư hay không?”
Ngay khi Kình Hân chạy ra khỏi nhà, chuyện đầu tiên cô nghĩ đến và muốn làm đó chính là đi tìm Ninh Thương Thần.
Vì lo lắng, cô chắc chắn sẽ làm như thế.

Nhưng cuối cùng lại một đoạn tin nhắn được gửi đến khiến cô chuyển hướng đến một nhà hàng và phải chờ rất lâu sau đó.
Chính Ngọc Uyên Thư đã gọi cô tới đây và bây giờ lại chẳng thấy mặt mũi ở đâu cả.
“Ngọc Uyên Thư á? Hình như tôi biết cô ấy đang ở đâu đấy.”

Trước cửa công ty H.
“Gọi tên họ Ninh đó ra đây!”
Một người phụ nữ tóc nâu đang bị bảo vệ ngăn chặn, cô ta vẫn đang mặc áo bệnh nhân, dạ có chút lớn, hình như là sản phụ mới sinh.
“Mời cô đi cho!”
“Cút ngay cho bà, hôm nay bà phải tới công chuyện với tên khốn đó.”
Ninh Thành và những người con của ông cũng đi ra tới nơi.

Ninh Thương Thần nhìn thấy người phụ nữ kia, an lòng thở nhẹ, cũng may không phải Kình Hân.
“Bảo vệ tránh ra đi, để cô ta vào.”
Nhân viên xung quanh nhìn Ninh Thương Thần bàn tán không ngớt miệng, bọn họ khi nãy nghe được người phụ nữ nói thì biết được, cô ta tới đây để tìm người chịu trách nhiệm với đứa con cô ta mới sinh trong bệnh viện.
“Không ngờ là chủ tịch lạnh lùng của chúng ta cũng có một mặt phong lưu thế này.”

“Đây đâu gọi là phong lưu, để lại hậu quả rồi còn đùa được sao?”
Bọn họ nghĩ rằng anh chính là kẻ mà sản phụ kia đã nói tới.

Ninh Thương Thần cau mày nhìn người phụ nữ, bỏ ngoài tai lời bàn tán mà hỏi rõ:
“Cô là ai? Đến đây làm gì? Tôi cũng không quen biết cô.”
“Đương nhiên anh không quen biết tôi rồi, người tôi đến tìm là hắn.”
Cô ta chỉ tay về phía Ninh Thành.
“Tìm tôi?” Ninh Thành có chút ngạc nhiên, cảm thấy người phụ nữ này cũng điên rồi.
Như đã được biết Ninh Thành đã đi thắt ống dẫn tinh từ hồi trẻ, nếu thật sự cô ta đến đây vơ đại một người để giá họa thì chỉ Ninh Thành chính là một bước đi sai nhất.
Nhưng cô ta vẫn không thu tay lại, trừng mắt đi tới phía sau Ninh Thành.
“Còn trốn? Tôi chính là chỉ tên khốn anh đấy!”
Cô gái không phải chỉ Ninh Thành mà là người đang trốn sau lưng ông - Ninh Viễn.
“Cô lại là ai? Tôi không quen biết cô, đừng có mà nói bừa.”
Ninh Viễn đời tư chẳng trong sạch chút nào, hắn ta mang tiếng là con cả nhà họ Ninh, nhưng xét cho cùng cũng chẳng khác gì mấy tên đàn ông tầm thường bị vây quanh bởi sự ảo tưởng, ngu ngốc và sắc dục.
Hậu quả bây giờ là kẻ hắn từng ăn nằm cùng đã có con, còn hắn lại nhục mặt trốn chui trốn lủi sau lưng cha mình.
“Ninh Viễn, chuyện này là thế nào?”
“Con… con…”
Thời cuộc chưa đủ loạn, Ninh Từ Siêu thêm mắm dặm muối:
“Con e là chuyện tốt lần này của anh cả sẽ khiến chúng ta mất mặt lắm nha.

Nhà họ Thịnh hôm trước còn nói anh cả trêu ghẹo con gái nhà họ, anh cả đã bị coi thành tên rác rưởi háo sắc trong giới thượng lưu rồi.

Không ngờ hôm nay có kẻ khác ở tầng lớp dưới lại còn sinh con xong chạy tới đây làm loạn trước cổng công ty của lão Ngũ.

Nếu hôm nay chúng ta không có ở đây thì lão Ngũ sẽ gánh thay chuyện của anh cả mất a~”

Ninh Từ Siêu rót lời vào tai Ninh Thành, ý chính là nói chẳng có ai trong giới thượng lưu này sẽ đồng ý gả con gái cho một kẻ tệ như Ninh Viễn.

Ninh Từ Siêu còn bày ra vẻ mặt trêu tức:
“Anh cả cũng thật là, ăn chưa chùi mép cũng chẳng đậy vung mà!”
“Mày!”
“Thôi đủ rồi.”
Ninh Thành biết tật của Ninh Viễn, ông ta đã không ít lần giúp hắn giải quyết tàn dư, nhưng tới mức này tàn dư kia còn để lại hậu quả, Ninh Viễn cũng thật không đáng để ông ta phải giúp đỡ nữa.
“Thưa cha! Con không hề có những chuyện này.

Phải rồi! Là lão Ngũ cố tình đem người tới! Hắn nhất định vẫn còn ghi thù con chuyện năm đó!”
Ninh Thương Thần ì ra, nhìn người kia không ngừng luyên thuyên, lại hỏi:
“Năm xưa? Chuyện nào cơ?”
“Còn hỏi? Mày còn chưa biết à? Chính là chuyện năm đó của Kình Linh! Mày phải biết vì sao con ả đó chết rồi chứ? Chắc chắn mày đã biết nên mới ám hại tao phải không?”
Ám hại? Biết chuyện gì cơ? Chuyện này còn có liên quan đến tên Ninh Viễn này hay sao?
Ninh Thương Thần nắm chặt nắm đấm run lên, Ninh Từ Siêu biết anh giận nên giữ anh lại.
“Đừng bận tâm đến lời hắn nói, hắn chỉ đang khiêu khích cậu thôi.”
“Ninh Viễn.”
Ninh Thành trừng mắt nhìn hắn, cảnh cáo hắn không được tiếp tục nói.

Ninh Viễn không dám hó hé gì thêm.
“Mau nói đi! Mày mau tiếp tục nói đi thằng khốn!”
Anh tức giận, ánh mắt lao về phía hắn không kiêng dè, chẳng lo ngại Ninh Thành vẫn đang nhìn.

Nếu không có Ninh Từ Siêu giữ lại thì Ninh Thương Thần nhất định đã lao tới túm cổ hắn hỏi cho ra nhẽ.
“Về trước đi Ninh Viễn, ta sẽ nói chuyện với con sau.”
Ninh Viễn không dám cãi lời, chỉ dám gật đầu nghe lệnh:
“Vâng thưa cha!”
Ninh Viễn hơi nghiêng đầu về phía Ninh Thương Thần nhếch mép cười, sau đó thì đem theo cả người phụ nữ làm loạn kia rời đi.
Ninh Thành không muốn đối mặt với những câu hỏi của Ninh Thương Thần nên cũng bỏ đi ngay sau đó.
Khi tất cả bọn họ cùng rời đi, Ninh Thương Thần trực tiếp thổ huyết ngay ở đó.


Bệnh thì có thể ức chế được, còn cảm xúc thì không thể.
“Nghe Tiểu Can nói cậu đã dùng thuốc đó, là do tác dụng phụ của thuốc sao?”
“Tôi vẫn ổn.”
Ninh Thương Thần mặt xanh tái lại, trông giống như kẻ sắp chết đến nơi.
Hạ Tiểu Can chạy ra đỡ Ninh Thương Thần, khuôn mặt anh sốt sắng đem anh ta trở về phòng làm việc.
Bác sĩ âm thầm được gọi tới, chuẩn bị một vài liều thuốc an thần cho anh, sau đó còn nói:
“Tôi không biết các người cho cậu ta uống thứ gì nhưng có vẻ cậu ta không khả quan lắm đâu.

Hàm lượng độc tố trong cơ thể của cậu ta rất lớn, tôi sẽ kê thuốc cho cậu ta, nhớ nhắc cậu ta ăn uống đầy đủ, đừng có bỏ bữa ăn trưa nữa.”
Ninh Thương Thần không cần phải tiếp thu những lời ấy vì Hạ Tiểu Can đã ở bên ngoài nói chuyện với bác sĩ.

Anh ngồi trên ghế sofa, im lặng quan sát những vân ánh sáng xuyên qua tấm cửa kính có thể nhìn thấy cả thành phố bên ngoài.
Anh đã lấy lại được bình tĩnh, nhưng lại không hề ổn định.
“Lão Ngũ, lão Ngũ!”
Ninh Từ Siêu lay nhẹ vai áo anh, nhưng phản ứng của Ninh Thương Thần lại rất chậm chạp.
Anh bỗng nhiên nhớ lại chuyện của vài ngày nay, chỉ một khoảng thời gian ngắn nhưng tâm trạng anh lại ngày càng cảm thấy nặng nề.
“Giá như tôi có thể biết ba của Kình Linh ở đâu thì tốt biết mấy.

Như thế thì tôi có thể thường xuyên đến thăm cô ấy rồi.”
Ninh Từ Siêu thấy vẻ mặt bi quan của anh, không khỏi tò mò những chuyện đã xảy ra rất lâu trước đây.
“Tôi chỉ biết cậu lúc niên thiếu quen rất thân Kình Linh, nhưng cô ta đã chết từ lâu, sao cậu không quên cô ta đi nhỉ? Cậu rất lý trí, vậy sao lại không thể kiểm soát cảm xúc của mình chỉ vì một người phụ nữ chứ? Cậu không nên như vậy đâu.”
“Không tôi cần như thế.

Nếu không tôi sẽ không còn thật sự sống nữa.

Việc trở thành một cỗ máy vô cảm chẳng có gì tốt, chỉ có Ninh Thành mới thích thú với chuyện đó thôi.”
“Còn Kình Linh… tôi có rất nhiều lý do để không được phép quên cô ấy!”.


Bình luận

Truyện đang đọc