- Thiên Ân_ cô mở cửa bước vào phòng hắn
Hắn nhíu mày nhìn cô
- Em đến đây làm gì?
- Em chỉ muốn đến phụ anh thôi mà_ cô cứ nghĩ khi hắn quên nó thì sẽ hoàn toàn yêu cô nhưng tại sao hắn lại càng ngày càng lạnh nhạt với cô, cô không đủ tốt với hắn sao, tình yêu cô dành cho hắn vẫn chưa đủ hay sao, có cái gì mà cô không bằng nó chứ, cô và hắn chẳng phải đã bên nhau từ nhỏ đến lớn sao, ngày trước hai đứa yêu nhau lắm cơ mà, không, cô không cam tâm!!!
- Anh đang rất bận_ hắn đuổi khéo cô, thực không hiểu nguyên do trái tim hắn không thể nào tồn tại cô được, dường như nó đã được một người khác chiếm giữ mất rồi, một người mà ngay cả hắn cũng không biết
Cô dù không muốn nhưng cũng đành ngậm ngùi rời khỏi
Cô vừa rời đi thì hắn ngã ra sau ghế, xoa xoa thái dương, hắn rất đau đầu, thực muốn nói cô biết rõ nhưng không nỡ làm tổn thương cô, bây giờ hắn chỉ có thể xem cô là bạn, là một người em gái mà thôi
- Giám đốc, anh đang đau đầu sao?_ nó bước vào phòng, hỏi han hắn
Hắn khó khăn gật đầu
- Để tôi giúp anh_ nó nói xong bước đến giúp hắn xoa đầu
Hắn trước nay rất ghét con gái chạm vào mình, nhưng sao hắn lại không cảm thấy ác cảm với nó, chẳng lẽ thật như mọi người nói Bảo Nghi chính là người hắn yêu nhất sao?
Hắn cố gắng nhớ lại, đánh úp lại là một trận đau đầu kinh khủng
- AAA_ hắn đau đến nỗi hét lên
- Thiên Ân, đừng cố gắng nhớ nữa, anh sẽ đau đầu đó, anh đau em cũng sẽ đau_ nó ngân ngấn nước mắt ôm hắn, nó không muốn người nó yêu phải chịu đau đớn
Nhìn nó rưng rưng lệ, tim hắn đột nhiên nhói đau
- Tôi không sao, cô ra ngoài đi_ hắn vẫn chưa giải thích được cảm giác của mình
Nó đành bước ra, Thiên Ân, đến bao giờ anh mới nhớ ra em đây?
___________________
- Công ty này to thật đó, con đi mà mỗi cả chân_ Thiên Vũ mệt nhọc nói
- Được rồi vậy chúng ta về phòng làm việc của hai chú nhé
Anh và cậu dẫn Thiên Vũ đến phòng của hai người
- Hai chú thích mẹ con phải không?_ Thiên Vũ đột nhiên hỏi làm anh và cậu giật mình, thằng nhóc này quả thật tinh mắt
Hai người đành gật đầu thú nhận
- Haizzz, mẹ con hảo số đào hoa a~_ Thiên Vũ thở dài, mẹ à, vận đào hoa của mẹ thực tốt nga
- Đáng tiếc cô ấy không thích bọn chú
Thấy anh và cậu buồn bã, Thiên Vũ liền vỗ vai an ủi hai người
- Nhất định sẽ có người con gái tốt giống mẹ con yêu hai chú mà
Cả ba mỉm cười, cũng mong là vậy!!!
- Kì Dương, Quân Bảo, hai cậu có ở đây không?_ hắn đột nhiên xuât hiện làm anh và cậu không tài nào giấu Thiên Vũ được
- Có...có đây
- Đây là...???_ hắn nghi hoặc nhìn cậu nhóc đáng yêu ngồi trên ghế sofa, thực quen mặt!!! (giống mình mà cũng không biết =.=)
- Chào tổng giám đốc, con là Thiên Vũ_ Thiên Vũ không tỏ ra khẩn trương như anh và cậu, thản nhiên nở nụ cười tươi rói với hắn
Hắn không hiểu sao thấy mình rất có cảm tình với đứa bé này, nhịn không được cúi xuống bồng Thiên Vũ lên
- Thiên Vũ, sao con vào được đây?_ hắn ôn nhu cười
- Mẹ con làm ở đây a
~-Mẹ con là ai?
- Bảo Nghi_ câu trả lời của Thiên Vũ làm hắn giật mình, nó đã có con rồi sao?
- Haha, Thiên Ân, cậu tìm bọn tớ chi vậy?_ anh cười giả lả, tán đi suy nghĩ của hắn
- Ah, mình chỉ muốn hai cậu để gặp đối tác dùm mình thôi
- Vậy sao, được
Hắn không nỡ xa Thiên Vũ nên nài nỉ hai cậu ình bồng về phòng, thực khó khăn mới được hai người đó đồng ý
_________________
- Tiểu Vũ, ba của con là ai vậy?_ hắn không thể hiểu tại sao mình lại hỏi như thế
- Con không có ba_ Thiên Vũ buồn bã xụ mặt, ba à, ba của con là ba đó
- Tại sao lại không có?_ hắn sửng sốt
- Con không biết
- Vậy chú làm ba nuôi của con có được không?_ hắn thật tâm muốn cậu nhóc đáng yêu này làm con nuôi của mình
- Thật sao? Dạ được, ba_ Thiên Vũ cười đến híp mắt, làm ba ruột hay hơn
Nghe thằng nhóc gọi ba, lòng hắn như được rót mật, vô cùng ngọt ngào
Nó vừa vào định đưa hợp đồng nhờ hắn kí tên thì nghe Thiên Vũ gọi hắn là ba, nó giật cả mình
- Thiên Vũ, không được nói bậy
- Tôi vừa nhận tiểu Vũ làm con nuôi, cô không phiền chứ
- Dạ, không phiền_ nó liếc xéo Thiên Vũ, cái thằng nhóc nghịch ngợm này!