HỦ LINH CHÚ

Ánh mắt An Nhã khẽ dời đi, nghe động tĩnh ngoài cửa, có ba người đang đi lên từ tầng một. Đường Tống quay đầu nhìn về phía trước, khóe miệng hơi cong lên, nói: "Một lát phải nhớ kỹ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, tuyệt đối không được lên tiếng."

Đường Tống không hiểu nhìn cô.

Chỉ thấy An Nhã đem ra một bình thủy tinh tinh xảo, bên trong chứa lấy ba con hạc giấy màu vàng. Ngón tôiy mảnh khảnh lấy ra một cái, đặt trong lòng bàn tôiy, sau đó nhắm mắt lại, trong miệng không biết đọc cái gì, chưa đầy một lát một bàn tôiy khác móc thẻ phòng ra, đem con hạc giấy đối thẻ phòng vỗ, chắp tôiy trước ngực.

Những động tác này đối với Đường Tống mà nói rất xa lạ, thậm chí không hiểu.

Chờ lúc An Nhã mở to mắt hai tôiy tách rời, Đường Tống phát hiện hạc giấy kia không thấy, chỉ có một tấm thẻ phòng, sau đó cúi người nhét nó ra ngoài khe cửa.


Mặc dù không hiểu động tác trước đó, nhưng động tác này Đường Tống càng không hiểu rõ, đây là đưa thẻ phòng cho người tôi ư?

Lời nói đến cổ họng...

Đông, đông, đông ——

Là tiếng đập cửa.

An Nhã quay đầu, khóe miệng nhếch lên ý cười sau khi cô gái này lắc đầu, liền mở cửa ra.

Ngoài cửa đứng ba gã thanh niên.

Vốn định đạp cửa đi vào, nhưng gã thanh niên đứng đầu lắc đầu ý bảo như vậy là đối xử không tốt với con gái, huống chi vừa nhìn thấy từ phía sau, hai cô gái cũng đều rất xinh đẹp, đã chạy không được... Dứt khoát tiên lễ hậu binh.

Không bao lâu, đã âm thanh mở khoá cửa, dưới đôi mắt u ám của gã thanh niên, khóe miệng hơi cong lên.

Chỉ là trong nháy mắt cửa mở ra, ba gã thanh niên đều kinh ngạc đứng tại chỗ.

Là một gã thanh niên dáng người cao to, mặc trên người áo choàng tắm, trên tóc còn ướt. Vẻ mặt bất mãn mở cửa ra, sau lưng hắn còn có bóng dáng cô gái đang đứng, nhìn kỹ liếc mắt với người bên cạnh một cái, gã thanh niên lắc đầu.


"Có việc gì?" Tên đó hỏi.

Gã thanh niên sao không biết người này, đây là tên đầu sỏ nổi danh ở kế bên, rất nhiều chuyện cần hắn chiếu cố.

Lập tức cười cười, cúi người chào: "Thật xin lỗi, chúng tôi tìm nhầm phòng."

Nam nhân gật gật đầu, đóng cửa lại.

Nhìn số phòng trên cửa mấy cái, hắn cũng không hiểu, rõ ràng là tâng ba sao lại thành tầng hai? Khó hiểu nhíu mày quay người rời đi, đi lên lầu.

Vẻ mặt An Nhã bình tĩnh, đóng cửa lại, không biết sao một người bình thường trên thân lại có một chút lệ khí ẩn sâu.

Khó hiểu quay người, đã thấy vẻ mặt Đường Tống vô cùng nghi hoặc, khẽ gọi một tiếng: "Sao vậy?"

Đường Tống biết một người trong ba gã kia, vì sao hắn trông thấy nàng nhưng giống như người xa lạ? Còn giọng điệu của gã kia...

Hẳn là tất cả những việc này với chuyện cô ấy vừa làm có liên quan?


Không phải tận mắt nhìn thấy, Đường Tống sao cũng sẽ không có khả năng tin tưởng.

"Bọn họ, chuyện gì xảy ra?"

An Nhã lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, nhếch mi nói: "Nếu như tôi nói thật, Đường cô sẽ tin?"

"Sao cô lại quan tâm tôi tin hay không tin cô?" Đường Tống hỏi lại.

An Nhã vô tội cười: "Cô đi cùng với tôi, nếu như tín nhiệm lẫn nhau, sao có thể tiếp tục ở chung?"

"Vậy cô tin tôi sao?"

"Tin." An Nhã nắm lấy hồ lô trong tôiy, cười cười đáp lại: "Nếu như tôi không tin cô, tôi sẽ không mời cô cùng tới đây."

Lúc này An Nhã không đeo kính râm, lúc trả lời vấn đề này hai mắt đen kịt không hề có một tia dao động, chứng minh cô không hề nói dối.

"Cảm ơn."

Nghe vậy trong lòng An Nhã dở khóc dở cười, cô gái này thật sự là vừa đần vừa đáng yêu, không ngờ nửa ngày lại nói ra hai chữ này.
An Nhã cất ngọc hồ lô: "Tôi không thích miễn cưỡng người khác, nhưng hi vọng cô phải tin tưởng, tôi sẽ không lấy sinh mệnh của mình nói đùa . Còn... Những chuyện vừa rồi, xem như tôi giải thích, cô cũng cảm thấy tôi tại giả thần giả quỷ, không có ý nghĩa."

Đường Tống không ngờ bỗng nhiên An Nhã nói thẳng như vậy, hơi bất ngờ. Thấy cô ấy quay người đi vào phòng vệ sinh, mãi đến khi nghe tiếng nước từ trong truyền đến, cô mới bất đắc dĩ hít một tiếng.

Âm thanh này là một tiếng thở dài cho nỗi ám ảnh đã ăn sâu bén rễ trong lòng, vì sao không muốn buông bỏ những thành kiến đó, bỏ qua những thứ này thì người trước mắt thật rất thích hợp làm bạn bè.

An Nhã nhàn nhã tắm rửa, thấy Đường Tống vẫn đứng tại chỗ, cơ hồ không động đậy. Từ lần thứ nhất gặp người này, mặc dù nhìn không thấu... Nhưng tâm sinh tướng, cũng nhìn ra cô rất cố chấp. Cũng may vô cùng lý trí, mới không để tâm vào chuyện vụn vặt, bằng không nhất định là tính cách tự ngược.
Ông trời cho tính cách của con người bình thường đều là mâu thuẫn, nên mới có những chuyện cá và gấu đều không thể cùng chiếm được trong tay, vì vậy thế gian này vốn không có người hoàn mỹ và tính cách hoàn hảo.

Vừa nghĩ, vừa lau tóc, nói: "Cô không đi tắm?"

An Nhã tháo giày cao gót thì hơi thấp hơn Đường Tống thấp một chút, áo ngủrộng rãi lộ ra khung xương nhỏ bé, tóc ngắn hơi xốc xếch cùng với vẻ mặt này khiến cô trẻ lại mấy tuổi.

Tuổi tác?

Cuối cùng cô ấy lớn bao nhiêu?

"Có thể hỏi những con hạc giấy kia đã làm gì không?" Hai tay Đường Tống chống lên bàn, nhíu mày hỏi.

An Nhã đặt khăn mặt ở một bên, ngồi xuống mép giường, giường phát ra tiếng kẽo kẹt.

"Cô từng nghe quỷ đả tường chưa?"

Dù cho không tin những thứ này, tất nhiên Đường Tống cũng từng nghe thaays những danh từ như thế, phim truyền hình cũng có diễn qua, gật gật đầu, sau đó hỏi: "Vừa rồi họ không biết chúng ta, là... ?" Nhưng lại cảm thấy theo khoa học thì không đúng lắm.
An Nhã lắc đầu,: "Vừa rồi là... Quỷ che mắt."

Khi nghe ba chữ này, cả người Đường Tống bất giác nổi một tầng da gà.

"Cô tin?" An Nhã thấy phản ứng của Đường Tống, cười cười nói.

Đường Tống thu lại nét mặt, cố gắng nhẹ giọng hỏi: "Cái kia... Là con hạc giấy cô đã lấy ra?"

Vẻ mặt như thế thật đúng là thú vị, cái gọi là "Cái kia..." Chắc là nói đến "Quỷ" .

An Nhã gật đầu nói: "Cái kia... Là tôi nuôi."

Vẻ mặt Đường Tống hơi mông lung, không hiểu nhìn cô.

Đôi mày An Nhã treo ý cười, nói: "Tôi biết dù cho tôi để cô nhìn thấy nó, cô cũng cảm thấy là tôi làm thuật che mắt gì đó, có thể dùng lý luận khoa học để giải thích. Nhưng... Cô Đường, cô phải biết thật ra thế giới này tồn tại một loại người nào đó, một loại không gian nào đó, mà khoa học không có cách nào phân tích."
Lời nói trực tiếp, Đường Tống rũ mày, gật gật đầu ra hiệu cô hiểu rõ.

Nhưng An Nhã cũng hiểu, sở dĩ Đường Tống cso thành kiến với huyền học, không phải chỉ vì được giáo dục từ nhỏ, mà cũng có liên quan đến Ngô Uyển Đình.

"Sao lại nuôi cái kia... Mà không để cái kia... Đi... Đầu thai?" Đường Tống nhướng mày, nhếch môi thản nhiên nói.

Cô cho rằng vấn đề này cũng không khó trả lời, kết quả cô gái trước mắt lại bình tĩnh, đôi mắt ẩn chứa tro bụi thời gian không thể hiểu được.

An Nhã xuất thần rất lâu mới đáp: "Có lúc cô làm người cảm thấy rất khó, xem như chết thì xong hết mọi chuyện, lại là một mở đầu mới. Lại không biết, muốn đầu thai làm người, có bao nhiêu khó khăn?"

Thấy Đường Tống nghiêm túc lắng nghe, ý cười bên môi An Nhã cũng phai nhạt mấy phần: "Cố sự này nói thì dài dòng, đi rửa mặt trước đi. Không còn sớm, sau này có thời gian từ từ kể cho cô nghe."
Tất nhiên Đường Tống hiểu rõ mỗi người đều có chuyện không muốn nói ra, đã như vậy, cô liền gật đầu lấy quần áo tron ba lô, đi vào phòng vệ sinh.

An Nhã nhìn cánh cửa đống chặt, sau đó ánh mắt rơi vào trong bình chứa con hạc giấy.

Đường Tống đứng dưới vòi hoa sen, tóc dài đen nhánh bị nước xối thấm ướt, bóng lưng mệt mỏi, giống như một chiếc lông mềm mại bị mưa đêm tối đen xối ướt.

Hơi nước dâng lên xung quanh, tràn ngập cả phòng tắm, làm cho thân thể của cô cũng bắt đầu trở nên mông lung. Lau đi nước đọng trên mặt, trong tiếng nước róc rách trầm ngâm nghĩ lại, mới phát hiện vừa rồi vốn dĩ An Nhã không thể tắm rửa nước nóng.

Tất cả những thứ tới cô gái này, cô lần nữa có nhận thức mới, cũng bắt đầu hiếu kỳ sự tồn tại của cô ấy.

Có lẽ thật như họ đã nói, mỗi người đều có giá trị tồn tại và ý nghĩa của họ, nên cho thiên phú mới khác nhau.
Cũng thế...

Vì sao thà tin có thượng đế chỉ dẫn, lại không tin yêu ma quỷ quái tồn tại chứ?

Tắm rửa xong thổi khô tóc, cô vừa đi ra phát hiện hạc giấy còn lại trong bình đã mất đi một, thấy An Nhã đổi một bộ quần áo ra ngoài, khó hiểu hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Tôi muốn nghe xem họ đang làm gì, thuận tiện tìm cơ hội gọi điện thoại ra ngoài. Cô ngủ trước đi, đến lúc đó tôi nghĩ chúng ta có thể rời khỏi trước khi cnahr sát phát hiện." An Nhã đang ngồi bên mép giường nói.

Do tính chất công việc, Đường Tống thường xuyên thức khuya, ngẫu nhiên một ngày hai ngày không nghỉ ngơi, cũng có thể.

"Đã vậy, tôi đi cùng cô."

Lấy một bộ quần áo đi ra ngoài, đi đến phòng vệ sinh thay, sau đó lại lấy ra một đôi giày leo núi mang vào.

An Nhã thấy cái này áo khoác và quần quân đội, còn có giày leo núi, cười nói: "Quần áo chuyên nghiệp, cô thích leo núi?"
"Do công việc của tôi áp lực tương đối lớn, có thời gian tôi sẽ đi leo núi. Với lại chuyên ngành của Văn Hạo là khảo cổ, nên... có khi tôi được chỉ điểm rất nhiều, tôi cũng không biết chuyên nghiệp hay không." Đường Tống buộc dây giày, cũng ngồi xuống méo giường, chỉ là vừa nói đến Ngô Văn Hạo, tinh thần cũng hơi ảm đạm. Ánh mắt quét đến chiếc lọ kia, đổi chủ đề, hỏi: "Cái kia... Tôi thấy trong bình mất đi một cái."

"Không thả cái kia... Ra ngoài, tôi nghe không được tiếng trong khách sạn." An Nhã nhấc ngón tay chỉ lỗ tai của mình, thản nhiên nói.

Đường Tống khó hiểu nhìn cô, nói: "Nghe... âm thanh khách sạn?"

"Cô có hứng thú?" An Nhã quay đầu nhìn cô, khóe miệng giương lên nụ cuói thật đẹp, hỏi.

Đường Tống nhìn cô, trong mắt nao nao, chủ yếu là nụ cười của cô gái trước mặt có loại cảm giác khiến cô nói không nên lời.
Luôn cảm thấy đằng sau dáng vẻ thích đùa giỡn, ẩn giấu đi một An Nhã khác, mà cái khác đó không hề vui.

An tĩnh nhìn cô ấy, mái tóc như mực tuỳ ý thả trên vai, gật đầu đáp lại: "Tôi có thể nghe sao?"

Một màn này cũng rơi vào mắt An Nhã, ánh mắt đảo qua mái tóc như mực kia nhiều lần, còn mùi hương thơm ngát sau khi tắm rửa trên người cô, khiến cả người cô dường như sáng long lanh nổi bật.

Cô gái như vậy, mà đi làm pháp y, thật khiến An Nhã nhìn không thấu. Tưởng tượng bộ dáng cô đứng trước thi thể, cầm dao giải phẫu.

Thật đúng là chết dưới dao của mẫu đơn, giải phẫu thì có làm sao?

Không khỏi cười thầm trong lòng.

"Đang cười gì?" Đường Tống nhìn chằm chằm An Nhã, đôi mắt đen nhánh, giống như mặc ngọc.

"Tôi có cười sao?" An Nhã vội vàng ngụy biện. Trong lòng lại âm thầm bồn chồn, cô gái này năng lực nhìn mặt nói chuyện lại lợi hại như thế?
"Không có sao? Nhưng đôi mắt của cô, bọn chúng đều bán rẻ cô."

An Nhã mấp máy môi, vừa muốn nói gì, lại nghe Đường Tống nói tiếp: "Cuối cùng tôi có thể nghe hay không? Hả?"

Đường Tống nhìn cô, không lường được lúc này, cô bỗng nhiên nghiêng thân tới, duỗi tay ra, vung lên mái tóc rối của Đường Tống vừa trượt xuống trên vai, mu bàn tay xẹt qua cổ, cảm giác lạnh buốt xâm nhập, khiến cả người Đường Tống đều như cứng ngắc lại.

Bình luận

Truyện đang đọc