HỨA NHAN, EM CHẠY KHÔNG THOÁT!

Trong đầu luôn có ý nghĩ muốn ly hôn, nhưng Hứa Nhan lại không dám đem chuyện này ra bàn với Phỉ Ngạo. Cô chỉ có thể làm mặt lạnh cả ngày, ngay cả lúc nói chuyện với Chu quản gia cũng không cười được một cái nào.

Việc này làm cho Chu quản gia cảm thấy có chút kì quái, không biết có nên báo cáo với cậu chủ hay không? Kết quả, chưa kịp báo lên trên thì Phỉ Ngạo đã gọi ông vào phòng làm việc mà hỏi.

"Hứa Nhan... cô ta, đến tháng sao?" Người đàn ông tuấn tú ngồi trên bàn làm việc, chậm rãi đan mười ngón tay vào nhau đặt ở trước người để che đi khóe miệng hơi hơi cứng ngắc.

Chu quản gia nghe xong không nhịn được đổ mồ hôi, đưa tay vuốt vuốt trán: "Cậu chủ, chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm." Ông có phải phụ nữ đâu! Từng này tuổi cũng chưa có vợ, làm sao mà biết được chứ!

"Nghe nói phụ nữ vào thời kì này thường hay đau bụng?"

Người nào đó đem tầm mắt dán chặt vào màn hình máy tính, phát hiện khuôn mặt Hứa Nhan đang lau bàn chốc chốc lại nhăn nhó không vui, miệng lẩm bẩm gì đấy. Bình thường cô luôn cười đùa, cho dù ngày hôm qua bị anh sai bảo lung tung, mệt mỏi đến rã người cũng không bày ra dáng vẻ u ám như vậy. Ngẫm đi ngẫm lại, anh chỉ có thể quy việc này cho dì mụ mỗi tháng đến thăm một lần của đám phụ nữ phiền phức.

Chu quản gia cũng không hiểu nổi cậu chủ đang có ý gì, cười méo xệch: "Cậu chủ, hay là tôi đi hỏi Hứa tiểu thư thử xem?"

"Không cần."

Phỉ Ngạo da mặt cũng không dày đến mức đó, suy nghĩ một lúc, ngón tay thon dài hạ xuống bàn phím gõ ra một dòng chữ thật dài. Bởi vì Chu quản gia đứng bên cạnh anh nên có thể dễ dàng nhìn thấy dòng chữ kia, khóe mắt cũng là giần giật.

[Làm cách nào để phụ nữ vui vẻ?] Gõ xong, cảm thấy không thích hợp lắm liền đổi lại thành [Làm cách nào để phụ nữ vui vẻ vào ngày đó?]

"Cậu chủ, tôi đi làm việc trước."

Chu quản gia thức thời ho khan một tiếng rồi lui ra ngoài, cũng không quản Phỉ Ngạo có cho phép hay chưa. Được rồi, giờ phút này người chưa từng thật sự nói chuyện yêu đương với phụ nữ như cậu chủ của ông đang nghiêm túc, cứ làm ông thấy sờ sợ! Nhưng mà cậu chủ, mớ thông tin trên mạng có thể tùy tiện tin sao? Quá trình nghiên cứu của Phỉ Ngạo sau đó, Chu quản gia quả thật không muốn nghĩ tới.

Trước kia người đàn ông này không cần lấy lòng phụ nữ, phất tay liền có một đám người liều mạng nhào vào vòng tay anh. Cho nên hiện tại bị Hứa Nhan lạnh nhạt thì đột nhiên có chút luống cuống tay chân.

Phỉ Ngạo gọi điện thoại sai người mang đến chút đồ, sau đó đi thẳng xuống nhà bếp, nơi Hứa Nhan đang hì hục lau dọn.

Thấy có người vào, cô hơi ngẩng đầu lên, khóe môi hồng nhuận mím lại, ánh mắt quét qua khuôn mặt thu hút của anh xong lập tức cúi xuống.

"Cho cô mười phút, trở về phòng tắm rửa, có việc cần làm."

Người đàn ông nhàn nhạt ra lệnh, sau đó xoay người đi ra ngoài, thái độ cao ngạo đáng ghét này quả thật làm cô giận đến tím mặt. Suốt ngày chỉ biết bày ra dáng vẻ lạnh lùng! Cô thu dọn dụng cụ xong thong thả trở về phòng, chỉ cần nhìn mặt anh ta là những hình ảnh đêm qua lại mạnh mẽ tràn vào trong tâm trí. Đối với người đã có vợ còn cùng một đám phụ nữ tùy tiện lăn qua lộn lại trên giường, cô không chấp nhận nổi, dù... dù cô không có tư cách gì để phản đối việc này, nhưng cô cũng có quyền khó chịu chứ!

Mang tâm trạng chán chường đi tẩy rửa thân thể, lúc ra ngoài, đột nhiên phát hiện trên bàn có một hộp quà màu đỏ kèm theo tờ giấy note nho nhỏ. Cô cầm lên xem qua, nháy mắt liền choáng váng. Anh ta bị thần kinh đột xuất sao?

[Mặc vào, xuống sảnh!]

Không ai dạy anh ta cách ứng xử như thế nào mới là lịch sự à? Tặng quà kiểu này chưa bị người khác chửi vào trong mặt đã may lắm rồi! Hứa Nhan cắn môi, hung hăng mở nắp hộp ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc váy màu xanh nhạt và một cái áo thun trắng được xếp ngay ngắn, chất liệu vải vô cùng mềm mại, toàn là thứ tốt cả. Cô đem món quà này mặc vào người, phát hiện chính mình trong gương trẻ trung duyên dáng, lại bắt đầu có chút cảm động. Mặc dù cưới nhau chưa tới một tháng, nhưng anh ta dường như rất dụng tâm tìm hiểu sở thích của cô, thường thường đều chọn những quần áo đơn giản thoải mái, lần trước đi họp lớp cũng vậy. Bất quá, cô cảm động không có nghĩa là chấp nhận hành động đáng chết kia của anh ta...

Phỉ Ngạo đợi hơn hai mươi phút mới thấy cô chậm chạp đi xuống, không khỏi nhăn mày. Nhưng nghĩ lại những ngày này phụ nữ rất là thất thường, đành đem sự khó chịu vừa mới nhú mầm lên kéo đứt ngay lập tức.

"Chúng ta ra ngoài."

Anh nói, đem tay đưa tới về phía Hứa Nhan. Cô nhìn bàn tay thon dài trước mắt, lại nhìn áo sơ mi màu xanh nhạt bao lấy nửa trên thân hình cường tráng của anh, trái tim nhỏ chợt đập loạn. Người này bình thường luôn mặc đồ vest, dáng vẻ cao ngạo khó gần, nhưng thay vào quần áo đơn giản liền biến thành một soái ca chững chạc ôn hòa, làm cho ánh mắt của cô lấp lánh không thôi. Nhưng mà, cô không có bị quáng gà chứ? Bọn họ mặc đồ đôi?

"Anh... đầu anh bị va đập ở đâu sao?"

Cô kéo khóe miệng, không tự chủ được hỏi một câu khá là ngớ ngẩn. Nói xong mới nghĩ lại mình thật ngu ngốc, chẳng phải anh ta nói có việc phải ra ngoài sao? Như vậy, nói không chừng mặc đồ đôi là để chuẩn bị diễn thêm một màn kịch cho cánh báo chí xem.

Bàn tay Phỉ Ngạo đang ở giữa không trung rõ ràng hơi run lên nhè nhẹ, đúng lúc anh giận dữ rụt tay về thì lại cảm giác được một đôi tay mềm mại nắm lấy những ngón tay thon dài của mình, bên tai vang lên thanh âm ngọt ngào dễ nghe.

"Xin lỗi, tôi hơi sốc vì hình tượng mới mẻ này của anh."

Mặc dù không hiểu người này muốn làm gì, nhưng Hứa Nhan đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho mọi rủi ro rồi. Cô hít một hơi, thẳng lưng sóng vai cùng Phỉ Ngạo bước ra ngoài. Biểu hiện trông như rất bình tĩnh, chẳng qua tròng mắt không ngừng đảo qua đảo lại đã bán đứng nội tâm đang lo lắng không yên của cô.

Phỉ Ngạo cũng không phát hiện ra có gì khác thường, thấy cô thích thường phục của mình thì đột nhiên cười cười. Nụ cười này rất chân thực, không giống những lúc anh nhếch môi khinh thường người khác.

Mở cửa xe cho Hứa Nhan xong, Phỉ Ngạo tự mình ngồi lên ghế lái. Lúc này Hứa Nhan vẫn đang hồi hộp không thôi, thấy căn biệt thự ngày càng khuất xa tầm mắt, cô miễn cưỡng cười nói:

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Biết trước để lát nữa còn có sức mà chiến đấu! Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà, để như lần trước bị kéo đến buổi tiệc đính hôn rồi ăn một cái tát thì không hay lắm.

Phỉ Ngạo nghe xong câu hỏi, thân thể có chút không yên hơi nghiêng về phía bên trái, thật lâu sau đó, ngay khi Hứa Nhan cho rằng anh ta sẽ không trả lời mình thì một âm thanh trầm ấm vang lên bên tai.

"Chúng ta đi hẹn hò."

"Ừm, ở đâu?"

Cô theo bản năng hỏi lại, không thấy Phỉ Ngạo trả lời mới quay sang nhìn anh, phát hiện góc nghiêng của anh thật sự rất quyến rũ, xương cằm góc cạnh, mũi cao thon gọn, lông mi cũng thật là dày.

Lắc đầu cười khổ một tiếng, Hứa Nhan đem tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mà Phỉ Ngạo cũng tùy thời liếc mắt sang chỗ cô, mấp máy môi:

"Cô thích hẹn hò ở đâu?"

Hứa Nhan đưa tay xoa xoa lỗ tai, giống như muốn xác nhận mình có bị ù tai nghe nhầm hay không. Lần đầu tiên có người hỏi cô bọn họ "nên hẹn hò ở đâu", mà người đó còn là chồng mình, cô nên nói cái gì bây giờ?

"Tùy anh đi."

Hứa Nhan cũng không biết Phỉ Ngạo nghĩ gì nữa, anh ta muốn đưa cô đi đâu mà chẳng được? Chủ ý đi hẹn hò này là do anh ta đề ra mà?

Bình luận

Truyện đang đọc