HỨA NHAN, EM CHẠY KHÔNG THOÁT!

Chủ tịch Triệu thấy con gái nức nở, lại nghe con trai hỏi, cũng phần nào đoán được sự tình. Ông phất tay, hướng Triệu Thanh Liên nói:

"Được rồi, đừng khóc nữa, con trở về phòng trước, tạm thời đừng ra ngoài."

Ở bên cạnh, Triệu phu nhân vô cùng tức giận trước dáng vẻ khóc lóc của con gái nhưng vì chồng đã nói sẽ giải quyết, bà cũng không tiện phát tác. Trước kia bà yêu thương nâng niu Triệu Thanh Liên bao nhiêu thì bây giờ ngược lại cảm thấy ghét bỏ bấy nhiêu. Cái bà quan tâm nhất chỉ có tiền tài và danh vọng mà thôi, nếu đứa con này đã không còn nổi tiếng nữa thì sao bà phải quan tâm?

Chỉ thấy Triệu phu nhân đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thanh Liên một cái rồi mới cất bước trở về phòng.

Triệu Thanh Liên cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi xuống, dáng vẻ nhu nhược yếu ớt khiến Triệu Hữu không đành lòng nói:

"Em trở về phòng đi, anh sẽ nghĩ cách."

Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Triệu Hữu cũng hiểu rõ, muốn giải quyết vấn đề do Phỉ Ngạo gây nên không hề dễ chút nào, thậm chí có chút lực bất tòng tâm.

Đợi con gái đi rồi, Triệu chủ tịch mới nhấc điện thoại lên liên lạc cho Phỉ Hoài, hi vọng ông ta có thể giúp một chút. Nhưng lại chỉ nghe ông ta nói:

[Ngay cả tôi cũng không có cách nào.]

Hi vọng của bọn họ, đơn giản bị một câu này dập tắt hoàn toàn.

Đang lúc rối rắm, ngoài cửa đột nhiên có bóng người lao nhanh tới.

"Ông chủ, không xong rồi! Mau lên mạng nhìn xem!" Người làm vội vàng chạy vào nói với Triệu chủ tịch.

Ông nhăn mày bảo Triệu Hữu mở máy tính lên, không ngờ nhìn thấy trên mạng xã hột đột nhiên lan tràn tin tức về Triệu Thanh Liên, toàn bộ đều là scandal! Có tin tức nói cô nàng hống hách bắt nạt người mới, có thóa mạ nhân viên trong đoàn phim, thậm chí dùng tiền mua vai diễn, mà nặng nhất chính là việc thuê người hãm hại đồng nghiệp của mình đến mức nhập viện trong tình trạng nguy kịch...

Tất cả những vụ lùm xùm này đã được công ty chủ quản ém xuống từ lâu, giống như đem một nắm đá quăng xuống ao to vậy, nhưng vẫn bị Phỉ Ngạo cho người đào lên toàn bộ. Danh tiếng của Triệu Thanh Liên trong nháy mắt rớt xuống dưới đáy vực, sự nghiệp xem như hoàn toàn bị hủy, hơn nữa số người trở mặt với cô tăng theo cấp số nhân, những fan cuồng luôn miệng bao che cho cô cũng không nhịn được mà biến thành anti fan, đang hăng hái ở trên mạng xã hội bình luận chửi người...

Cùng lúc đó, việc Triệu gia hối lộ lãnh đạo nhà nước cũng bị điều tra ra, cái này quả thật muốn dìm chết bọn họ, một con đường lui đều không cho! Từ xưa đến nay mọi công ty sau khi thành lập và phát triển đến mức độ nhất định đều sẽ bắt đầu dùng thủ đoạn để trốn thuế hoặc kiếm tiền một cách bất chính. Phía trên sẽ nhận tiền, sau đó bao che cho bọn họ, hình thành một mối quan hệ hợp tác. Có công ty nào muốn vươn cao mà không dùng tiền để đút lót lãnh đạo nhà nước chứ?

Đúng là có rất nhiều công ty dùng tiền hối lộ lãnh đạo nhà nước, nhưng ai bảo Triệu gia làm không sạch sẽ để người khác bắt thóp? Ai bảo Triệu Thanh Liên làm ra chuyện khiến nam nhân kia tức giận?

Chuyện hối lộ vừa được đem ra ánh sáng, những vị đã nhận tiền từ Triệu gia cũng không trốn thoát được trách nhiệm.

Chỉ trong vòng hai ngày, bên ngoài gà bay chó sủa, loạn không thể loạn hơn. Sau khi Triệu gia và Tô gia rớt đài, những người khác bắt đầu lo lắng không yên, chỉ sợ ngày hôm sau sẽ đến lượt bọn họ bị đạp xuống. Nhưng là may mắn, ngoài hai nhà kia ra, không còn bất kì thế gia nào xảy ra chuyện nữa.

Triệu Hữu vất vả chạy đôn chạy đáo hai ngày liền, ngay cả chợp mắt một chút cũng không dám, nhưng không thể làm gì được, hắn hoàn toàn bất lực! Tuy nói Triệu gia cũng không đến mức đi tù, nhưng gia sản xem như xong rồi, chỉ còn mấy căn nhà nhỏ của hắn là còn chưa bị người tới ủi phẳng thôi! Hắn thật không hiểu rốt cuộc em gái mình đã làm gì để Phỉ Ngạo tức giận đến mức làm rối tung cả thành phố lên thế này?

Trong phòng, Triệu Thanh Liên giống như phát điên, đầu tóc rối bù cầm lấy chăn gối ném lung tung, không những vậy, chỉ cần là những thứ cô ta chạm vào đều biến thành vật để cô ta trút giận. Âm thanh loảng xoảng vang lên không ngừng, khiến Triệu Hữu mệt mỏi khép mắt lại.

Nếu không phải mấy năm qua hắn chăm chỉ làm ăn, sau đó dùng tiền mua vài căn hộ bên ngoài, chỉ sợ lúc này Triệu gia ngay cả nhà để ở cũng không có. Triệu phu nhân cùng một dạng với Triệu Thanh Liên, từ lúc bị kéo ra khỏi biệt thự đã bắt đầu la hét om sòm.

Bệnh viện thành phố, phòng bệnh VIP.

Đã qua hai ngày, Hứa Nhan vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Bạch Hạo Trì ở lại đến nửa ngày thứ nhất thì rốt cuộc về nhà một chuyến, phần là muốn trợ giúp Phỉ Ngạo đạp ngã Triệu gia trong thời gian sớm nhất, phần là bị Hứa Vân nhìn chằm chằm cũng chịu không nổi. Cô nhóc này không thích anh ở bên cạnh Hứa Nhan quá lâu, cứ như vậy, anh phải đi đi về về liên tục...

Trong phòng, Tiểu Vũ cuộn người nằm trên giường của Hứa Nhan, đôi mắt đỏ hoe.

Giường bệnh mặc dù rất lớn, nhưng Tiểu Vũ cũng không nhỏ chút nào, Hứa Vân sợ thằng bé không cẩn thận đụng trúng chị mình, vội vàng tiến lên dụ dỗ:

"Tiểu Vũ, dì có nói con nên nằm ở giường bên cạnh mà, sao lại trèo lên giường của mẹ rồi? Nếu con đụng trúng mẹ, làm mẹ đau thì phải làm sao?"

Thiên Vũ nghe vậy cũng không lập tức đi xuống, nắm tay bé nhỏ túm chặt góc chăn trên người Hứa Nhan sau đó nấc lên:

"Con... hức... con muốn ở cạnh mẹ."

Dù sao cũng là một đứa con nít mới ba tuổi, thấy mẹ cứ nằm yên một chỗ không nhúc nhích như vậy làm sao mà bình tĩnh nổi. Từ lúc tỉnh dậy thấy mình ở biệt thự, Tiểu Vũ liền liên tục nói muốn gặp mẹ, Phỉ Ngạo không thể làm gì hơn đành đưa thằng bé đến bệnh viện cho Hứa Vân chăm sóc. Suốt hai ngày liền, thằng bé cứ lởn vởn bên cạnh mẹ, không hề khóc chút nào. Bất quá bác sĩ nói có thể hai ngày này Hứa Nhan sẽ tỉnh, Tiểu Vũ cũng tin răm rắp, kết quả mắt cô vẫn luôn nhắm chặt không có chút động tĩnh khiến thằng bé sợ hãi, lúc này liền thút thít.

Hứa Vân thấy cháu trai khóc thì cũng muốn khóc theo, đúng lúc này, một giọng nam trầm vang lên từ ngoài cửa:

"Tiểu Vũ."

"Chú Trì..."

Tiểu Vũ thấy người đến là Bạch Hạo Trì thì rất vui mừng, từ trên giường cẩn thận tuột xuống, động tác rất nhẹ nhàng như sợ Hứa Nhan bị đụng trúng. Hai gò má phúng phính theo bước chân của Thiên Vũ mà hơi hơi rung lên.

Bạch Hạo Trì vươn tay ôm thằng bé vào lòng rồi ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhan. Hôm nay anh lại đến thăm cô.

Tiểu Vũ mếu máo nhìn anh: "Chú Trì, mẹ không tỉnh, mẹ không thương Tiểu Vũ sao?"

"Không phải, mẹ rất thương Tiểu Vũ mà, chỉ là mẹ của con đang mệt nên cần ngủ nhiều một chút thôi, con đừng lo."

Bạch Hạo Trì vừa an ủi Thiên Vũ vừa nắm chặt tay Hứa Nhan, da thịt mềm mại hai ngày này càng trở nên mịn màng, những vết thương trên người cô đều đang chuyển biến tốt. Chỉ là cô vẫn mê man như cũ.

Hứa Vân thấy Bạch Hạo Trì đến thì tranh thủ thời gian ra ngoài ăn cơm một chút, lúc đi ra đến hành lang thì bắt gặp Phỉ Ngạo đang hướng về phía này. Anh mặc một chiếc áo thun đơn giản bao lấy nửa trên cường tráng, dáng vẻ tuấn mỹ dễ gần, không giống như trước kia, mặc vest vào liền lạnh lùng đến đáng sợ. Tay trái anh cầm giỏ trái cây, tay kia thì ôm một bó hoa ly tươi, thấy cô, anh hơi gật đầu.

Hứa Vân cũng cúi đầu chào anh:

"Cảm ơn anh đã đưa chị đến bệnh viện này."

Khuôn mặt tuấn mỹ của Phỉ Ngạo hiện lên nụ cười miễn cưỡng:

"Là việc anh nên làm."

Nếu không phải anh nhất quyết muốn kéo Hứa Nhan trở lại bên mình thì lúc này cô đâu phải khó chịu như vậy, cả ngày phải nằm một chỗ truyền dịch.

Hứa Vân cũng không tiếp tục dây dưa, lướt qua người anh rồi đi thẳng.

Trên hành lang dài rộng, dáng vẻ của Phỉ Ngạo có chút đơn bạc. Anh đi đến phòng bệnh, khẽ đẩy cửa ra. Đập vào mắt anh là hình ảnh Bạch Hạo Trì đang ôm Tiểu Vũ và nắm chặt tay Hứa Nhan.

Nghe tiếng động, Bạch Hạo Trì quay đầu lại, khẽ gật đầu với anh xem như chào hỏi.

Phỉ Ngạo không nói gì, tự mình đem hoa đến cắm vào bình, giỏ trái cây thì đặt trên bàn. Hai ngày rồi anh mới có thời gian đến thăm cô, còn cố tình mua hoa ly mang theo để căn phòng không bị nhiễm mùi thuốc, mặc dù thật ra phòng VIP vốn sạch sẽ thoáng mát, không có bất kì mùi hương gì khó ngửi.

Bạch Hạo Trì thích cảm giác được nắm tay Hứa Nhan, rất muốn chạm vào cô, nhưng có Phỉ Ngạo ở đây thì anh chỉ có thể ngồi an phận bên cạnh cô mà thôi.

Âm thanh sột soạt vang lên một lúc rồi ngừng lại, Phỉ Ngạo thay xong bó hoa mới, đột nhiên nhìn về phía Bạch Hạo Trì và Tiểu Vũ:

"Hai người đã có Tiểu Vũ, vì sao không kết hôn?"

Anh thắc mắc điều này từ rất lâu rồi nhưng chưa có dịp để hỏi. Khoảng thời gian qua quan sát, anh có thể khẳng định Bạch Hạo Trì thật sự yêu Hứa Nhan, cũng đã cùng cô sinh một đứa nhỏ đáng yêu, vì sao vẫn chưa kết hôn?

Bạch Hạo Trì đầu tiên là hơi nâng chân mày, sau đó nhận ra nam nhân trước mặt hiểu lầm bọn họ. Uổng cho một Phỉ Ngạo thông minh tài giỏi, khi sa vào lười tình lại trở nên ngốc nghếch như thế này! Sao anh ta không nghĩ đến vấn đề Tiểu Vũ là con trai của mình?

Bạch Hạo Trì cũng không nhớ rằng mỗi lần anh xuất hiện trước mặt Phỉ Ngạo thì Tiểu Vũ luôn gọi anh là papa! Cứ như thế, không hiểu lầm cũng không được.

"Tôi vốn định lần này trở về nước sẽ cầu hôn cô ấy." Bạch Hạo Trì suy nghĩ một lúc, ăn ngay nói thật.

Phỉ Ngạo nghe xong ngẩng đầu lên, trong mắt chợt hiện một chút không vui, sau đó nhanh chóng bình thường trở lại. Anh nói mà như hạ lệnh đuổi khách:

"Vậy sao? Đáng tiếc không còn cơ hội nhỉ? Hiện tại cậu có thể đi rồi."

Bạch Hạo Trì cũng chỉ muốn đến thăm Hứa Nhan một chút, vì vậy cười cười xoa đầu Tiểu Vũ rồi nói:

"Papa về trước, buổi tối lại đến thăm con và mama."

"Vâng ạ." Tiểu Vũ lau nước mắt gật đầu với anh, thân thiết nắm tay đưa anh ra đến tận cửa.

Phỉ Ngạo ở bên trong vẫn còn đang suy nghĩ về lời nói của Bạch Hạo Trì. Nếu bọn họ định về nước kết hôn, vậy chẳng phải chính anh là người đã nhảy vào cướp Hứa Nhan sao? Đây xem như phá hoại hạnh phúc gia đình người khác?

Nếu anh không uy hiếp cô, vậy hiện tại có lẽ cô cũng sắp tổ chức đám cưới cùng Bạch Hạo Trì rồi? Anh bỗng cảm thấy thật may mắn vì đã làm ra hành động điên rồ kia, dùng Tiểu Vũ ép cô trở lại bên mình, cho dù hèn hạ nhưng anh vẫn không hối hận chút nào.

Bóng người cao lớn đi đến bên giường ngồi xuống, Tiểu Vũ liền chạy qua ngồi lên đùi anh. Thằng bé đối xử với hai nam nhân đều là cùng một dạng, không ghét bỏ ai cả.

Phỉ Ngạo một tay ôm Tiểu Vũ, nhìn cô gái mình yêu nằm bất động trên giường mà đáy lòng như bị người cào cấu, vô cùng không thoải mái.

"Hứa Nhan, người hại em đều đã trả giá rồi, bây giờ bên ngoài rất náo nhiệt, em có muốn đi xem một chút không?"

Anh vươn tay vuốt mấy sợi tóc mỏng của cô, đầu ngón tay trượt qua từng đường nét trên khuôn mặt, phác họa ra dung nhan xinh đẹp. Lông mi của cô rất dài và dày, mũi nhỏ cao thẳng, làn da lại trắng mịn không tì vết, bốn năm vất vả khiến cô thu lại dáng vẻ ngây ngô của năm đó, trở nên vô cùng thành thục quyến rũ. Lúc này mặc dù đang nhắm mắt nằm an tĩnh trên giường bệnh nhưng vẫn có một loại sức hút khiến người ta không nhịn được muốn nhìn nhiều thêm một chút.

"Chúng ta còn có một cuộc hẹn ăn cơm tối, em quên rồi sao?"

Căn phòng rộng lớn chỉ có âm thanh trầm thấp của nam nhân không ngừng vang lên, mùi hương ly ly nhàn nhạt tỏa ra xung quanh.

Tiểu Vũ cũng học theo anh mà ngây ngô nói:

"Mẹ, Tiểu Vũ muốn ăn cơm với mẹ, muốn ăn những món mẹ nấu."

Cho dù Phỉ Ngạo biết cô sẽ sớm tỉnh lại, nhưng vẫn không khống chế được tâm tình phức tạp của mình, càng nói thì giọng càng trở nên ôn nhu. Ngón cái vuốt ve xương gò má của cô, chậm rãi nói:

"Em chẳng phải rất thích những nơi yên tĩnh sao? Em muốn đi đâu, anh đều đưa em đi."

Một tay Phỉ Ngạo che lại mắt của Tiểu Vũ, thân thể hơi cúi, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Trên môi truyền tới cảm giác ấm nóng mềm mại khiến anh luyến tiếc vô cùng, lồng ngực khẽ chấn động, nhưng cũng chỉ dám lén hôn cô một cái như vậy rồi nhanh chóng tách ra.

Hứa Nhan giống như nghe được nguyện vọng của Phỉ Ngạo mà lông mi run lên, cô mơ màng khẽ hé mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh giường. Hình ảnh nhòe nhòe như một thước phim cũ bị xước, đầu cô vừa nặng vừa đau, hoàn toàn không phân rõ đây là nơi nào.

Vì sao thân thể lại không còn chút sức lực nào thế này? Đúng rồi, cô bị tai nạn, hiện tại hẳn là ở bệnh viện?

Mấy hôm nay mặc dù cô ngủ mê nhưng vẫn liên tục nghe được giọng của Bạch Hạo Trì, lúc này thấy có người ngồi bên cạnh thì theo bản năng khẽ hé môi:

"Trì...?"

Giọng cô hơi khàn, lại rất nhỏ yếu, như có như không, nếu không phải Phỉ Ngạo đang áp sát cô, anh có thể đã bỏ qua một chữ này. Nhưng là, anh tình nguyện không nghe thấy cô gọi tên người đàn ông kia ngay khi vừa tỉnh dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc