HỨA NHAN, EM CHẠY KHÔNG THOÁT!

Hứa Nhan bị ông xã nhà mình kéo đi một đoạn, sau đó anh mới chậm rãi quay đầu nhìn cô:

"Không ngờ được cô cũng rất can đảm."

"Thật ra nếu đi một mình mà bị lũ con trai chọc ghẹo thì tôi tuyệt đối sẽ không ngu ngốc làm ra hành động gợi đòn như vừa rồi đâu, chẳng may bị đánh, tôi chân yếu tay mềm làm sao chống trả được?"

Phỉ Ngạo đưa tay sờ vào gò má của cô, dường như bắt đầu thích chạm vào hai cái bánh bao xinh xinh này, rất dễ chịu.

"Đây là ỷ có tôi bên cạnh nên làm càn sao?"

"Cũng gần như vậy, chẳng lẽ anh sẽ trơ mắt nhìn tôi bị tên kia đánh?" Hứa Nhan thản nhiên đáp.

Phỉ Ngạo nhướng mày, cũng không trả lời câu hỏi này của cô. Quả thật nếu hiện tại có người dám động vào người phụ nữ của anh, thì tuyệt đối phải nhận lấy hậu quả rất nghiêm trọng, tỉ như Triệu Thanh Liên trước kia tát Hứa Nhan một cái, lúc này danh vọng trong giới giải trí đã giảm đi một nửa. Thậm chí, một ít scandal tình cảm lằng nhằng của cô ta trước đây bị công ty gượng ép đè xuống cũng được moi lên, khiến không ít người thất vọng trở mặt thành anti. Từ một nghệ sĩ thanh cao trở thành một nữ diễn viên có vô vàn thị phi.

Sau vụ việc của tên Tô Thái Viễn kia, hai người cũng không còn tâm trạng vui chơi gì nữa. Phỉ Ngạo muốn đưa Hứa Nhan đi ăn, chợt phát hiện áo ngoài của cô dính vết bẩn, vì vậy ghé qua trung tâm thương mại gần đó mua một cái áo sơ mi cho cô thay. Về đến nhà mới biết, công việc hôm nay của cô tạm thời đã được chuyển giao cho người khác.

Lúc Chu quản gia ra mở cửa có thấp giọng nói gì đó với Phỉ Ngạo, thân thể anh nhất thời cứng đờ, khuôn mặt luôn luôn không thể hiện quá nhiều cảm xúc chợt rung động. Mà Hứa Nhan lúc nhìn thấy người ngồi trên sofa, đồng dạng cũng sững sờ không tin vào mắt mình.

Trong một khắc khi cô gái kia nghiêng đầu qua, trái tim Hứa Nhan giống như ngừng đập vậy. Cảm giác đau xót tràn ngập cả lồng ngực và tâm trí cô. A, giống thật! Từ phản ứng của Phỉ Ngạo có thể nhìn ra anh ta rất quan tâm đến cô gái này, mà khuôn mặt của cô ấy và cô lại giống nhau đến mức người ngoài nhìn vào sẽ dễ dàng nhầm lẫn rằng bọn họ là chị em sinh đôi! Trừ đôi mắt ra, quả thật giống đến không ngờ!

"Ngạo, em rất nhớ anh!" Cô gái nhìn thấy bọn họ thì cũng hơi giật mình bởi khuôn mặt của Hứa Nhan, sau đó mừng rỡ nói. Thân thể nhào vào trong vòng tay của Phỉ Ngạo, mà anh cũng không hề tránh né, vội ôm siết cô vào lòng.

Hứa Nhan nhắm mắt lại, cố gắng khống chế thân thể đang run rẩy của mình, nặn ra một nụ cười: "Nếu anh có khách thì tôi trở về phòng trước."

Cô bước nhanh về phía cầu thang, chỉ sợ đứng ở đây thêm một giây nào nữa thôi, thì cô sẽ không chịu nổi mà rơi nước mắt. Một lần là đủ! Chỉ một lần khóc vì anh ta là đủ! Người này đã nói rõ nhiệm vụ của cô sau khi trở thành vợ anh ta là làm ấm giường kia mà, cô còn hi vọng gì?

Nhưng là ngay lúc Hứa Nhan xoay người đi, cổ tay lại bị người ta nắm chặt.

"Cô ấy là..." Cô gái kia cũng nhận thấy có chút khác thường, vội ngẩng đầu nhìn Phỉ Ngạo.

"Anh cứ tự nhiên trò chuyện đi, tôi cảm thấy không khỏe lắm." Hứa Nhan mỉm cười, gạt nhẹ tay của Phỉ Ngạo ra, sau đó đi nhanh rời khỏi phòng khách.

Nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, lại nhìn người con gái trong lòng, Phỉ Ngạo lần đầu tiên cảm thấy mình dao động, nhưng rất nhanh liền đem tâm trạng phức tạp ép xuống.

"Giai Kỳ, em-"

"Ngạo, giúp em..."

Nói đến đây, Giai Kỳ đột nhiên bật khóc nức nở, một lần nữa ôm chặt lấy anh. Khó khăn lắm mới dỗ cho cô bình tĩnh lại, Phỉ Ngạo nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng của cô, trái tim không khỏi đập nhanh hơn.

Bọn họ quen nhau từ khi Phỉ Ngạo còn học đại học, gia đình Giai Kỳ thuộc dạng khó khăn nên phải đi làm thêm trong bar để kiếm tiền lo cho bản thân, rồi tình cờ gặp được anh. Thời điểm đó anh vẫn còn là một thiếu niên lông bông, lần đầu tiên cảm thấy thật tâm thích một người, kết quả yêu nhau được một năm thì bọn họ chia tay. Nói đúng hơn là, anh bị đá. Bất quá, mối tình đầu để lại cho anh rất nhiều kỉ niệm đẹp, đến lúc này anh vẫn chưa quên được.

"Sau khi chấm dứt với anh, em kết hôn rồi sang Mỹ sống cùng Alex, nhưng mà em nhận ra... em vẫn còn yêu anh. Chẳng qua, chuyện cũng đã rồi, em không còn mặt mũi nào tìm anh. Cho đến hiện tại, do em... hức... không thể sinh con được nên anh ta ngoại tình.. Em không thể chịu được nữa..."

Cô khóc rất thương tâm, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt nhu hòa khiến cho Phỉ Ngạo có chút thất thần. Trong đầu đột nhiên hiện lên một gương mặt tương tự, một đôi mắt đen láy có hồn lại mang theo nét quật cường, cố chấp.

"Anh... anh có thể để em ở lại đây một thời gian không? Em không muốn bố mẹ biết chuyện của em!"

Phỉ Ngạo khẽ nhăn mày xóa bỏ hình ảnh kì quái vừa xuất hiện, gật đầu bảo Chu quản gia đi chuẩn bị phòng, sau đó nhìn thật sâu vào đôi mắt của Giai Kỳ. Đây là người con gái anh từng rất yêu, khuôn mặt cô đã ám ảnh anh suốt một thời gian dài, thậm chí khiến anh nảy sinh cảm xúc với Hứa Nhan kia. Trong một lúc nóng đầu, anh đã đem Hứa Nhan về đây, biến cô trở thành vật sở hữu của mình. Nhưng lúc này gặp lại Giai Kỳ, vì sao không còn cảm giác khao khát có được cô như trước kia?

"Em và Alex ly hôn rồi?" Phỉ Ngạo có chút xúc động, đưa tay chạm vào gò má của cô, nhưng cảm giác không đúng lắm, anh khựng lại một chút rồi lặng lẽ thu hồi tay.

Giai Kỳ lắc đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng vì giận: "Vẫn chưa, cho dù ngoại tình bị em bắt tại trận nhưng anh ta không chịu ký giấy ly hôn..."

Phỉ Ngạo ừ một tiếng, sau đó nói là có việc cần làm, liền dẫn cô về phòng nghỉ ngơi. Thái độ bình tĩnh của Hứa Nhan vừa rồi lại khiến anh khó chịu, nếu cô đoán được nguyên do anh cưới cô, vì sao không tức giận?

Không tức giận ư? Hứa Nhan là bởi vì quá giận nên mới bình tĩnh đến như vậy! Cô hận chính mình quá ngu ngốc, lại đi có cảm giác với một tên khốn kiếp như Phỉ Ngạo! Thế thân? Vậy mà anh ta dám lấy cô ra làm thế thân sao? Cô bật cười, hốc mắt cay xè nhưng thủy chung không thể nào khóc được! Phỉ Ngạo, anh thật sự rất nhẫn tâm!

Trái tim đau như muốn rỉ máu, Hứa Nhan ôm ngực ngồi ở trên giường, thẫn thờ mãi vẫn chưa thể hồi phục được. Không có chuyện cô đột nhiên lọt vào mắt xanh của người đàn ông đó, cô chỉ đơn giản có khuôn mặt rất giống người anh ta từng yêu mà thôi! Cô cũng không phải kẻ ngu ngốc, nhìn thái độ vừa rồi của anh, lại nhìn diện mạo hai người cơ hồ giống nhau như đúc, liền hiểu ra bản thân bị người khác đùa cợt.

Năm ngón tay siết chặt ga giường đến trắng bệch, Hứa Nhan nhợt nhạt cười, đợi đến khi đã bình tĩnh lại được một chút thì đi tìm Phỉ Ngạo.

Lúc này anh đang ngồi trong phòng làm việc, không biết là đang suy nghĩ gì. Cửa phòng mở ra, Hứa Nhan chậm rãi đi vào, không vòng vo mà trực tiếp nói:

"Tôi nghĩ, chúng ta nên ly hôn."

Phỉ Ngạo sững sốt, không vui đáp: "Lí do?"

"Chính anh là người rõ ràng nhất, không phải sao? Tình nhân cũ đã quay về, vì vậy giải thoát cho tôi đi, cũng chính là giải thoát cho anh!"

"Cô nghĩ mình có quyền lên tiếng sao? Bố cô đã bán cô cho tôi, không phải cô tự nguyện!" Phỉ Ngạo lạnh nhạt trả lời, không nghĩ tới Hứa Nhan lại đột nhiên nói ra hai chữ ly hôn này, dù lí do là gì thì anh cũng không cho phép!

"Anh..." Hứa Nhan tức giận, chợt cười. "Vậy anh muốn để cô gái kia biết anh đã kết hôn rồi sao?"

Phỉ Ngạo nghe xong giữ im lặng, cô nhìn dáng vẻ của anh, cảm thấy khó thở một hồi, nhưng rất nhanh liền nói tiếp:

"Tôi sẽ tìm cách trả món nợ mà bố tôi đã mượn anh! Khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi cứ xem như chúng ta vui đùa cùng nhau là được! Mười năm không được thì hai mươi năm, hai mươi năm không được thì cả đời, tôi sẽ trả nợ cho anh!"

"Cô có tư cách bàn điều kiện sao?" Anh liếc mắt nhìn, đột nhiên tiến về phía cô, từng bước ép cô sát vào vách tường sau lưng.

Không hiểu sao Hứa Nhan lại có chút hoảng sợ, cảm giác này giống như lần đầu tiên khi Phỉ Ngạo xuất hiện trong phòng cô vậy!

Thấy vợ mình hung hăng đòi giấy ly hôn, lửa giận trong lòng Phỉ Ngạo bốc lên dữ dội. Cho dù anh xem cô là thế thân thì sao? Cô không có quyền phản đối việc đó!

Hứa Nhan thấy không ổn, xoay người muốn chạy ra ngoài, nhưng vừa lui lại thì đã bị Phỉ Ngạo ôm ngang eo. Anh cúi đầu, đem áo sơ mi của cô giật mạnh, nhất thời mấy cúc áo đều bị lực kéo làm cho bung ra.

Bình luận

Truyện đang đọc