HỨA NHAN, EM CHẠY KHÔNG THOÁT!

"Hứa Nhan, hiện tại, em mới chính là vợ anh."

Vợ ư? Lời này nói ra từ miệng của Phỉ Ngạo làm cho người ta có cảm giác không chân thật chút nào. Nhưng là ánh mắt nghiêm túc cùng nóng bỏng còn chưa tắt trong con ngươi của anh khiến Hứa Nhan không thể khống chế được cảm xúc nữa, trái tim nhỏ của cô nhảy lung tung trong lồng ngực. Nhìn anh ngày càng áp sát mình, hai gò má phút chốc ửng đỏ, thậm chí lỗ tai và cần cổ trắng ngần cũng không chịu thua kém đã bắt đầu đổi màu.

Phỉ Ngạo nhìn cô gái nhỏ đang xấu hổ nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng.

"Anh cười gì chứ?"

Người nào đó bị anh chọc cho xù lông, lập tức trừng mắt. Chẳng qua Hứa Nhan vừa xoay đầu lại, hơi thở nam tính đã gần trong tang gấc. Không biết Phỉ Ngạo kéo dây an toàn ra từ lúc nào, nghiêng người liền phủ xuống một nụ hôn. Cánh môi hồng hào mềm mại bị anh khẽ liếm, sau đó không có tiếp tục dây dưa, chỉ là hôn nhẹ một cái mà thôi.

Thấy vẻ mặt của cô như vừa ăn trúng ớt cay, anh càng vui vẻ, tay nhanh chóng khởi động xe.

"Trước trở về, anh sẽ gọi bác sĩ đến xem vết thương cho em."

Hứa Nhan không trả lời, tâm tình phức tạp nhìn chằm chằm vào anh. Đối với một người đàn ông có mị lực như Phỉ Ngạo, nói không xiêu lòng cũng khó, hiện tại còn bày ra dáng vẻ ôn nhu như vậy thì làm sao cô chịu nổi?

Cô sờ sờ khóe môi, chần chừ một lúc, cuối cùng cắn răng hỏi:

"Anh nói tôi là vợ anh đúng không? Vậy hôm trước anh còn cùng người khác "thân mật" là có gì? Chẳng lẽ đó là việc một người chồng nên làm sao?"

Phỉ Ngạo nghe cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "thân mật", khẽ nhíu mày, nhất thời không nhớ nổi khoảng thời gian gần đây anh đã ngủ với người phụ nữ nào.

Hứa Nhan không thấy anh trả lời, cho là người này chột dạ không thể giải thích được, vậy nên tâm trạng cũng ảm đạm đi nhiều. Đúng lúc đó, anh lại nhàn nhạt lên tiếng:

"Em nói rõ xem, anh thân mật với ai? Khi nào?"

"Còn chối? Lần đó tôi lau dọn xong trở về, lúc đi ngang qua phòng làm việc, tận mắt nhìn thấy!"

Cô có chút tức giận, giọng cũng muốn lạc đi, cảm giác giống như mấy mụ đàn bà chanh chua đi bắt ghen vậy! Thấy mình phản ứng thái quá, vội ho khan một tiếng, bình tĩnh nói:

"Ý tôi là, tôi tận tai nghe được âm thanh của cô gái kia."

"Em xác định anh và cô ta làm chuyện đó?"

Phỉ Ngạo thấy cô quan tâm đến mình như vậy, ngược lại tâm trạng rất tốt, mặc dù đang chuyên chú lái xe nhưng vẫn có dư thời gian quay sang liếc nhìn vẻ mặt khi ghen của cô một cái. Ừ, rất đáng yêu.

"Tôi... tôi không chắc lắm. Chẳng lẽ không phải?"

"Khi đó em nghe thấy cái gì? Thuật lại thử xem."

Nghe thấy cái gì? Toàn là âm thanh dâm đãng của hai người! Bảo cô làm sao mặt dày lặp lại những từ đó được hả? Hứa Nhan uất nghẹn, thật sự rất muốn đập cho người đàn ông này một cái! Anh cố tình trêu tức cô sao?

Phỉ Ngạo đúng là cố ý khiêu khích, khiến cho chú mèo nhỏ này xù lông với anh. Bộ dáng khi tức giận lại mang theo ngượng ngùng của cô quả thật có lực sát thương rất lớn với đàn ông. Thấy cô không thèm nói chuyện với mình nữa, anh đành giải thích:

"Anh thật sự trong sạch."

"..." Có quỷ mới tin! Đàn ông các người, vào thời điểm có cô gái xinh đẹp nào đó xuất hiện thì liền hóa thân thành động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới hết!

"Lúc đó anh cảm thấy mình bắt đầu thích em, nên tìm người thử một chút xem sao. Kết quả, đối mặt với họ, anh lại lên không được."

Hứa Nhan nghe xong đột nhiên hết bực bội, còn cảm thấy buồn cười, chớp mắt nhìn anh: "Không lên được? Chẳng lẽ anh yếu như vậy sao?"

Phỉ Ngạo khinh thường không thèm so đo với châm chọc của cô, chân đạp ga tăng tốc.

"Muốn biết có yếu hay không, trở về thử một chút đi."

Được rồi, cô chịu thua! Da mặt người này sao lại trở nên dày như vậy? Bất quá thấy Phỉ đại thiếu gia kiên nhẫn giải thích, cô nghĩ mình sẽ thử tin anh một lần. Nếu đối phương đã muốn phối hợp với cô nói chuyện yêu đương, cô cũng không thể ủy khuất bản thân mình.

Thời điểm về đến biệt thự, trong phòng khách đã ngồi sẵn một người, tuy làn da trắng mịn, ngũ quan cũng có chút xinh đẹp giống phụ nữ, nhưng giọng nói của hắn phá lệ trầm thấp.

"Tên kia, có biết ông đây chờ bao lâu rồi không hả?"

"Không biết."

Phỉ Ngạo thản nhiên đáp, sau đó ôm eo Hứa Nhan đến ngồi đối diện hắn ta, sẵn tiện giới thiệu với cô:

"Đây là Trần Thụy."

"Chào bác sĩ Trần, tôi là Hứa Nhan."

Hứa Nhan mỉm cười, cảm thấy dáng vẻ lầm bầm chửi rủa của Trần Thụy lúc này thật giống như em gái mình mỗi khi thi không tốt.

"Ài, gọi tôi đến đây, cuối cùng cũng không nói được câu nào tử tế hết." Trần Thụy bĩu môi, vừa cầm băng gạc ra vừa nhìn cánh tay của Hứa Nhan rồi thở dài. "Sao cô lại không cẩn thận như vậy chứ?"

Vết thương lại vỡ ra, có những nơi đang bắt đầu rướm máu, so với ngày hôm qua chẳng khá hơn là bao. Hứa Nhan nhìn thảm trạng này, nuốt nuốt nước miếng, vô thức siết chặt lấy áo Phỉ Ngạo. Thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, anh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn:

"Lúc này mới thấy đau?"

Hứa Nhan thành thật gật đầu, mặc dù Trần Thụy đã cố gắng xử lý một cách cẩn trọng nhất, nhưng cảm giác đau rát khi bông gòn chạm vào vết thương vẫn khiến cô nhăn chặt mày.

Phỉ Ngạo đưa tay sờ sờ đầu cô giống như vuốt ve sủng vật, khẽ an ủi:

"Cố chịu một chút, nếu không sẽ để lại sẹo."

Trần Thụy trợn trắng mắt, không thể tin nổi người đàn ông này có thể dịu dàng như thế. Trong lúc hắn phân tâm, tay run lên, kết quả liền khiến Hứa Nhan hít một hơi dài.

Phỉ Ngạo quăng qua ánh mắt cảnh cáo:

"Bằng bác sĩ của cậu dùng để trưng sao?"

"Khụ khụ... Xin lỗi! Xong ngay đây!"

Rất nhanh, việc băng bó cũng hoàn tất. Sau khi dặn dò cô không được để vết thương chạm vào nước xong, Trần Thụy liền ôm đồ đi về, ra đến cửa mới quay mặt vô mắng Phỉ Ngạo là đồ vô lương tâm, đồ tư bản bóc lột!

Hứa Nhan nhìn hắn dám mắng Phỉ Ngạo không kiêng nể gì, tò mò giơ cánh tay băng kín mít lên huơ về phía cửa:

"Trần Thụy là bạn của anh sao?"

"Ừ, có thể xem là bạn." Phỉ Ngạo rót cho mình ly nước, nhàn nhã đáp.

Hứa Nhan ồ một tiếng, sau đó mới cười đầy ẩn ý nhìn anh:

"Anh nói thử xem, quan hệ của chúng ta bây giờ rất tốt đúng không?"

"Đúng vậy."

"Vậy sau này tôi có thể ra ngoài mà không cần xin phép không?"

"Không thể."

Trả lời vô cùng dứt khoát, thậm chí không thèm suy nghĩ thêm chút nào. Cái gì mà "em là vợ anh"? Nhốt cô như vậy chẳng khác gì nuôi thú cưng, đúng giờ cho ăn, hứng lên thì dắt ra ngoài dạo phố! Cô bất mãn nói:

"Anh đã bảo chúng ta là vợ chồng, vậy ít nhất cũng nên đối xử với tôi bình thường! Đây là giam lỏng!"

"Em muốn ra ngoài làm gì?"

Phỉ Ngạo mặc dù biết mình hơi quá đáng, nhưng để cô chạy nhảy bên ngoài như vậy anh không yên tâm.

Hứa Nhan biết việc đàm phán với người đàn ông này sẽ không dễ dàng, nhưng cô sống tự lập mười mấy năm qua đã sớm quen, suốt ngày ở trong nhà, buồn chán đến mức sắp tự kỉ rồi.

"Tôi nghĩ muốn đi làm, cảm giác ăn bám rất mất mặt."

"Em ăn bám chồng mình, có gì mà mất mặt?"

Phỉ Ngạo đưa cho cô một ly nước, Hứa Nhan hơi ngẩn ra rồi cầm lấy, uống xong mới bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn anh.

Anh liếc mắt qua, hơi mềm lòng, liền giơ hai ngón tay lên trước mặt cô:

"Em có thể ra ngoài không cần xin phép, nhưng anh có hai điều kiện. Thứ nhất, tuyệt đối không được cùng người đàn ông khác tiếp xúc quá gần gũi, đặc biệt là Lâm Dương."

Nói xong chừa cho cô chút thời gian suy nghĩ, mà Hứa Nhan không có vẻ gì là phản đối, dù sao thì cô cũng là phụ nữ đã gả ra ngoài rồi, hơn nữa có chút bảo thủ, sẽ không thích đến gần đàn ông. Lâm Dương cũng rất lịch sự, đàng hoàng, chưa bao giờ làm ra mấy hành động phi lễ với người khác. Thấy cô gật đầu, anh lại tiếp:

"Thứ hai là... đến DINOZ, làm thư ký cho anh."

"Không được!" Hứa Nhan gần như phản xạ có điều kiện mà hô lên. "Như vậy có khác gì chạy đến chỗ công ty anh ăn bám đâu?"

Phỉ Ngạo lật xem tin nhắn vừa mới nhận được, không ngẩng đầu lên, nói:

"Không chấp nhận thì ngoan ngoãn ở nhà, em cứ từ từ suy nghĩ."

Dưới sự kiên định của anh, Hứa Nhan không thể làm gì hơn là thỏa hiệp, bất quá cô cũng có điều kiện:

"Thời điểm ở công ty, tôi không muốn mọi người biết quan hệ của chúng ta. Hơn nữa, trong lúc làm việc công, không được làm việc tư!"

Việc tư ở đây là việc gì, tự nhiên Phỉ Ngạo cũng nghe hiểu được. Anh cũng chưa có ý định khiến cuộc sống của cô bị xáo trộn, vì vậy việc cô là vợ anh, tạm thời không để người khác biết cũng tốt. Anh cất điện thoại đi, khẽ gật đầu:

"Được, anh sẽ sắp xếp công việc cho em sau. Hiện tại em lên phòng trước, anh ra ngoài có việc, buổi tối lại về."

"Ừm."

Hứa Nhan cũng hơi mệt mỏi, đáp một tiếng rồi tự mình trở về phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc