HƯƠNG DẠ THẢO

[TRUNG]

Chuyện sau đó…

Trần Ngôn Thanh nhớ tới không biết nên khóc hay nên cười. Rõ ràng cả Phan Nhật Minh và Ngô Thiếu Kỳ đều xác nhận Lý Giang Thành đã không còn tâm mạch, hơi thở cũng đoạn. Anh và đám huynh đệ xanh mặt đưa mắt nhìn nhau, ngay cả khóc cũng chưa kịp khóc, đột nhiên Lý Giang Thành lại mở bừng mắt ra!

Hắn mở mắt rồi lại nhắm mắt ngay, miệng không ngừng lẩm bẩm, chú ý là không ngừng lẩm bẩm chứ chẳng phải nói chẳng ra hơi như mới rồi:

– Nằm mơ…nằm mơ…nằm mơ… Ta sao lại mơ quái quỷ thế này? Bệnh viện cũng không phải mà điện Diêm vương cũng không phải, thế quái nào, thế quái nào ta lại mơ ta đóng phim Tàu chứ!?

– Thành ca?- Trần Ngôn Thanh mừng rỡ sấn tới chụp lấy hai cánh tay hắn- Huynh còn sống?

– Á a a! Đau chết ta!- Lý Giang Thành mở bừng mắt kêu váng lên- Ngươi buông! Mau buông!

Trần Ngôn Thanh hoảng hồn vội buông tay ra, không tin nổi nhìn Thành ca nhà mình. Chỉ thấy, hắn mặt xanh như tàu lá, đau đến chảy nước mắt không giống như đang đùa, hắn ủy khuất nói:

– Ta và ngươi không thù không oán, có cần nặng tay thế không? Hừ hừ, rõ ràng là đạn bắn vào ngực, sao ta lại đau khắp người thế này!

– Thành ca?…- anh tròn mắt nhìn hắn đầy nghi hoặc- Huynh… không biết ta?

– Dĩ nhiên!- Ai đó lại ủy khuất nói- Ngươi cho ta là thánh nhân à, ngươi không nói sao ta biết!!!

– Huynh… Có thật là Thành ca không?- Không hiểu sao anh lại hỏi câu này, hắn có thể quên đám huynh đệ, hẳn không phải là ngay cả bản thân cũng quên luôn đi.

– Thành ca? Thành ca cái khỉ gì!- Hắn bực bội nói- Nói nãy giờ ngươi vẫn không hiểu sao? Ta không phải Thành ca gì đó của ngươi đâu!

Trần Ngôn Thanh á khẩu. Thành ca ôn nhu thiện lương của anh, vì đâu ra nỗi này…

– Ách… Thanh ca này…- Ngô Thiếu Kỳ đột nhiên thò tay lôi anh ra một góc. Hắn liếc nhìn Lý Giang Thành một cách áy ngạy rồi rỉ vào tai anh- Loại mất trí nhớ này không hiếm gặp đâu. Trước đây phụ thân đệ từng chẩn trị cho vài người như vậy, có kẻ té cây, có kẻ té giếng, cũng có kẻ bị người ta đập gậy vào đầu nha…

– Cái gì?- Trần Ngôn Thanh mặc dù khó tiếp thu nhưng không phải không tiếp thu được, phụ thân của Ngô Thiếu Kỳ là danh y nổi tiếng, loại bệnh gì chưa từng gặp kia chứ. Anh lập tức hỏi dồn- Thế có trị được không? Dùng thuốc gì? Bằng cách nào? Ngươi mau nói!

– Cái này…- Ngô Thiếu Kỳ lại liếc Lý Giang Thành, lộ vẻ bất đắc dĩ- Trước tiên đem chuyện cũ lần lượt kể qua, sau đó đưa người bệnh đến những nơi ấn tượng mạnh nhất với hắn, nếu vẫn không thành, trước đây hắn bị vật gì gây tổn thương cứ dùng vật ấy gây tổn thương hắn lần nữa. Bảo đảm sẽ khỏi!

– Hả?- Lâm Kiệt nãy giờ căng tai nghe lén, tức thì kêu lên- Tức là chúng ta dùng vũ khí loạn đả Thành ca như bọn phản tặc ấy à? Làm vậy có thể nhớ lại được sao?

– Chắc là… – Ngô ThiếuKỳ không chắc chắn lại lén nhìn người đang nằm kia, đáp- có thể đi!

– Cái gì!- Lý Giang Thành dù đang nội thương cũng gắng gượng kêu gào- Ta phản đối! Ta không có bệnh, ta không cần chữa!

– Haiz… cũng chỉ còn cách này!- Vũ Khải Duy chấm chấm nước mắt, gạt lệ nói- Trước tiên chúng ta cứ kể lại chuyện cũ cho Thành ca nghe đi!

Thế là, đám huynh đệ lập tức thay phiên nhau, hoa tay múa chân đủ kiểu, nói đến nước bọt văng tứ tung, tân tân khổ khổ, lão lệ tung hoành đem tất cả những chuyện xưa thuật lại. Chẳng biết chuyện xưa có đả thông thần trí của Lý Giang Thành không, nhưng, ban đầu hắn còn mặt nhăn mày nhíu, sau rồi hắn lại siết nắm tay hạ cái quyết tâm. Hắn vất vả từ quỷ môn quan bò trở về, không lý nào muốn chết lần nữa vì bị đánh hội đồng đâu!

– Thành ca…- Trần Ngôn Thanh lay nhẹ bả vai hắn, có chút kinh hỉ khẽ hỏi- huynh đã nhớ rồi?

– Không nhớ cũng liền nhớ!- Hắn hùng hồn đáp.

Đoạn, hắn ngẩng mặt lên trời thở dài ngao ngán, lẩm bẩm:

– Là ý trời, ý trời rồi. Nếu trời đã đưa ta từ cõi chết tới nơi này hẳn là có sứ mệnh giao phó, ta lẽ nào nghịch ý trời được sao?

Rồi như sực nhớ ra chuyện hệ trọng, hắn phất phất tay với chúng huynh đệ, dõng dạc tuyên bố:

– Trước mắt, chúng ta dưỡng thương đã, chuyện sau đó từ từ tính đi!

Trần Ngôn Thanh tuy không hiểu ý của hắn lắm nhưng cũng gật đầu đáp ứng. Hiện tại chúng huynh đệ đều đang thọ thương, vẫn là nhịn nhục lúc này chờ thời cơ báo thù rửa hận sau vậy. Giữ được rừng xanh còn sợ thiếu củi đốt sao?

Lại nói, bốn ngày sau, Vũ Khải Duy ra ngoài mua lương thực cùng thuốc trị thương, nhân tiện thám thính tình hình sau cơn binh biến. Qua thời gian hai nén hương tàn, hắn đã lao như bay trở vào sơn động. Có thể khiến kẻ xưa nay kiệm lời hỉ nộ không lộ mặt như hắn kích động, đó chắc chắn là chuyện lớn rồi. Quả nhiên, không đợi đám huynh đệ tra xét, hắn đã lập tức báo cáo ngay. Này lời vừa nói ra, một đoàn cùng kinh hỉ không thôi.

Thì ra, trên đường vào kinh, Vũ Khải Duy hắn gặp không ít quan binh tra xét nhà dân. Hắn vội nép vào ngõ nhỏ lánh mặt. Trời đất thương tình run rủi thế nào lại để hắn nhìn lén được tờ cáo thị trong tay đám quan binh kia. Sau đó, toàn thân hắn nhưng chịu một búa thiên lôi giáng xuống, hồn phách thoắt cái đều phiêu diêu.

Thì ra… Thì ra, bọn chúng lại không phải truy tìm tung tích bảy người bọn hắn mà là tung tích của một nữ một nam! Người nữ là đội trưởng đội cận vệ của hoàng hậu, còn người nam, cư nhiên lại là hoàng thái tử! Chính là hoàng thái tử, con trai duy nhất của tiên đế đó ah!!!

Tin tức chấn động như vậy hỏi sao không đáng kích động?! Bọn hắn những tưởng một khi hồi phục thể lực cùng nhuệ khí sẽ đi tìm lão phản tặc báo thù, sau đó, bọn hắn mặc cho tương lai mờ mịt không thấy rõ kia trôi về đâu thì trôi, phỏng chừng mạng của bọn hắn phải bỏ lại hết ở hoàng cung cũng không sao. Nay, giọt máu chính thống của chủ tử bọn hắn vẫn còn tồn tại, người kia hiển nhiên trở thành hi vọng của bọn hắn, thành tương lai của bọn hắn, thành tất cả những gì mà bọn hắn cần để bấu víu cuộc đời.

– Thành ca!- Trần Ngôn Thanh cùng đám huynh đệ quay phắt về phía Lý Giang Thành, chờ xem quyết định thần thánh của hắn.

Quả nhiên, không để mọi người thất vọng, Lý Giang Thành gắng gượng đứng dậy, siết chặt tay đao, hừng hực khí thế nói:

– Chỉ cần có lòng trời không phụ ta! Huynh đệ ta một mặt chiêu binh mãi mã, tích cóp quân lương, một mặt truy tìm tông tích hoàng thái tử, đợi thời cơ chín muồi, kéo về hoàng cung lấy đầu lão phản tặc trả thù cho tiên đế, rửa mối nhục hôm nay!

– Được! – Tập thể sáu người nhất tề hưởng ứng- Quyết định vậy đi!

Nhưng… Người xưa nói giữa lý tưởng và hiện thực là khoảng cách như trời và đại dương. Ngươi thoạt nhìn xa xa thấy biển trời nối liền một dãy, thế nhưng, dù ngươi rong ruổi cả đời chỗ tiếp nối ấy vẫn còn tại nơi xa xa.

Bảy người trãi những chuỗi ngày bôn ba khắp bốn phương tám hướng, lưu lạc đến tận miền hải giác thiên nhai, thiên tân vạn khổ, nếm mật nằm gai, hết hào hứng nhìn ban mai lại tiếc nuối thở dài khi hoàng hôn buông xuống, chớp mắt, không, với bảy người mà nói đó là một quãng thời gian mòn mõi rất dài, rất dài, dài đến tận bảy năm. Tin tức phong thanh không phải không có, chỉ là, hai người nọ tựa hồ như biến mất khỏi thế gian, bảy người chưa lần nào gặp được. Nếu không phải triều đình còn chưa dứt truy tìm họ, Trần Ngôn Thanh thực hoài nghi hai người đó đã bị bắt, hoặc giả, bị giết rồi.

Này cũng khó trách, Mai Dạ Thảo là quân nhân cũng là cao thủ, những kỹ năng lẩn trốn kẻ thù, giác quan nhạy bén dĩ nhiên vượt hơn người thường, cũng e hai người một là là mai danh ẩn tích, cải họ đổi tên, hai là đã thay đổi dung mạo nên việc tìm kiếm gặp khó khăn đi.

Nói qua cũng nói lại, hoàng thái tử tìm không thấy nhưng trời cao xem như cũng không đối xử bạc, sự nghiệp chiêu binh mãi mã, tích cóp quân lương lại bỗng nhiên thành công ngoài mong đợi!

Kể từ lúc đăng cơ, lão hoàng thúc ra sức vơ vét tài phú khắp thiên hạ, nào xây cung điện, nào xây chiến lũy, nào đắp chiến hào, rồi thu mua lương thực số lượng lớn để trữ quân lương, rồi bắt trai tráng đi quân dịch, rồi khai thác kim loại rèn vũ khí… Tất cả chỉ nhằm phục vụ mưu đồ biến vương quốc thành đế quốc hùng cường, quân lực áp đảo quần hùng, đứng trên thống lĩnh chư hầu. Vốn là, lão cướp ngôi đã không hợp lòng dân, lại làm nhiều điều khiến dân lầm than cơ cực, tiếng oán càng ngày càng lan rộng, tiếng than càng lúc càng bay xa. Những quan lại trung thành với tiên đế tìm đến, những nghĩa sĩ trí thức thức thời tìm đến, người mang lý tưởng giúp đời tìm đến, kẻ trượng nghĩa tìm đến, anh tài văn thao võ lược tìm đến, ôi thôi, chẳng mấy chốc đã hình thành thế lực chống chọi ngang ngửa với triều đình, cát cứ gần nửa giang sơn.

Lại nói tiếp, quân khởi nghĩa đồng loạt tôn bảy người lãnh đạo là tướng quân, tôn hoàng thái tử (còn đang lưu lạc) là chủ tử, lấy nhiệm vụ khôi phục giang sơn về tay cố chủ làm lý tưởng toàn quân. Mắt thấy sự nghiệp ngày một có thành tựu, bọn họ kẻ nào người nấy ngóng trông tin tức của thái tử còn hơn nắng hạn lâu ngày trông mưa. Chính vì vậy, tai mắt của quân khởi nghĩa càng đông, Trần Ngôn Thanh tự nhiên đối với an nguy của thái tử và Mai Dạ Thảo dần dần thả lỏng. Anh rất có niềm tin, một khi quân khởi nghĩa lớn mạnh, gầy dựng được uy thế, chắc chắn có một ngày Mai Dạ Thảo sẽ đưa hoàng thái tử tìm đến, nàng hầu hạ chủ tử lẽ tất nhiên là muốn chủ tử được bình an, đạt thành đại nghiệp, báo mối thù xưa, mà thế lực có thể hỗ trợ chống lưng cho chủ tử nàng cũng chỉ có quân khởi nghĩa bọn anh. Việc anh cần làm không phải là bôn ba đi tìm họ, mà là hảo hảo rèn luyện tinh binh, hảo hảo chuẩn bị tốt quân trang võ lực thôi.

– Đệ cho rằng như thế có được không?- Có một ngày Vũ Khải Duy đột nhiên hỏi anh- Chúng ta đã tìm thái tử bảy năm, liệu còn có thể tìm hắn trong bao lâu nữa? Giả như tìm được rồi, hắn lại là kẻ nhu nhược không chí tiến thủ, không đủ sức đảm đương nghiệp lớn thì sao? Không bằng chúng ta dứt khoát chọn Thành ca làm minh chủ, Thành ca rất được lòng người lại là người trọng tình trọng nghĩa, hẳn là không có việc gì đi.

Anh vẫn không ngừng duyệt sổ sách, cũng không có ngẩng đầu nhìn người đối diện, đáp:

– Duy ca, lời này của huynh ta xem như nói đùa, sau này đừng nói nữa!

Vũ Khải Duy là người đứng sau Lý Giang Thành trong bảy huynh đệ, hắn xưa nay lạnh lùng ít nói, thời gian bảy năm đã khiến một kẻ kiệm lời như hắn hết kiên nhẫn sao?

Hắn giằng lấy quyển sổ trong tay Trần Ngôn Thanh, lãnh đạm nói tiếp:

– Đệ nói ta vô tình cũng được, chủ tử của ta trước đây là tiên đế, bây giờ là Thành ca, ta không có khả năng nhận một kẻ chưa từng tiếp xúc, đến dung mạo tính khí còn chưa rõ làm chủ tử của mình!

– Huynh nhầm rồi, Duy ca!- Trần Ngôn Thanh nhếch môi cười- Cho dù ta thuận theo ý huynh, liệu huynh có thể thuyết phục tất cả những người ngoài kia sao? Vả lại, theo ta, người tính tình quá nhân từ như Thành ca mới không đủ sức làm nghiệp lớn. Thành ca có thể lấy được lòng mọi người, đối nhân xử thế đều chu toàn nhưng huynh ấy vẫn thiếu một cái tính mà đế vương cần có.

– Đó… đó là cái gì?

Trần Ngôn Thanh thở dài. Anh đứng dậy, giật lấy quyển sổ thống kê quân lương trên tay Vũ Khải Duy rồi đáp gọn:

– Ngoan độc!

– Là… ngoan độc sao?- Vũ Khải Duy ngạc nhiên hỏi lại.

– Không sai! Là ngoan độc! Huynh ấy thu phục nhân tâm vì huynh ấy cùng ăn cùng ngủ với binh lính, vì không kỳ thị nữ nhân, không bạc đãi tù bình, nhưng đó đều đại biểu cho huynh ấy vẫn còn quá mềm lòng. Ta thú thật, nếu hoàng thúc không phải ngồi ngai vàng vì cướp ngôi mà có, nếu ông ta biết cách vỗ về trăm họ, ta cảm thấy ngai vàng vào tay ông ta cũng không tệ. Vương triều an ổn không phải chỉ có minh quân, nhà nhà hưởng cuộc sống thái bình, mà cần có binh lực hùng mạnh, khiến mọi kẻ thù khiếp sợ, kẻ là quân vương trong được lòng bách tính, ngoài thống lĩnh quần hùng, đó mới là quân vương trong lòng ta. Vả lại, Duy ca có lẽ không biết, Thành ca chỉ mong có cuộc sống an nhàn hưởng phúc, huynh ấy tuyệt không mong muốn ngồi vào ngai vàng, ngày ngày đau đầu khổ sở kia đâu!

– Nhưng mà…

Ngoài cửa có tiếng người cười rộ, đó hiển nhiên là giọng của đương sự đang được nhắc đến. Lý Giang Thành vui vẻ bước vào phòng, lại hướng Trần Ngôn Thanh vái một vái dài rồi nói:

– Ngôn Thanh à Ngôn Thanh, ngươi hiểu ta còn hơn cả chính ta, thật sự bội phục ngươi!

– Thành ca quá khen!- Anh cũng vòng tay ôm quyền trả lễ hắn.

– Nếu đã như vậy, hai người xem như ta chưa nói gì.- Vũ Khải Duy nhíu mày rồi nói thêm- Thành ca, huynh không trách ta chứ?

– Uầy, huynh đệ cả mà, ta vẫn phải cảm tạ ngươi mới đúng!- Lý Giang Thành xua xua tay cười nói. Hắn là người mau lẹ như thế, dù hắn quên nhiều thứ nhưng tính ấy vẫn không đổi, ai đối tốt với hắn thì hắn đều nhớ rỡ, chuyện nào không đáng nghe hắn liền vứt sau đầu. Bỗng, hắn à lên một tiếng, có vẻ vừa sực nhớ ra việc gì quan trọng, hắn áy náy nói tiếp- Nhưng mà, Khải Duy, ta mang tin này đến vốn tưởng sẽ làm ngươi vui vẻ, nay xem ra không biết ngươi có vui hay không?!

– Sao ạ?- Vũ Khải Duy ngạc nhiên hỏi.

Chỉ có Trần Ngôn Thanh là kinh hỉ. Vừa nghe mấy lời đó, anh buông rơi quyển sách trong tay xuống bàn, kích động chụp bả vai Lý Giang Thành hỏi:

– Thành ca, không lẽ đã tìm thấy tung tích hai người kia?

Lý Giang Thành nhướng mày, hắn không có nói gì thêm, chỉ đơn giản gật đầu xác nhận.

Chuyện là, năm hôm trước Ngô Thiếu Kỳ và Lâm Kiệt lĩnh mệnh đến thị trấn ở Nam Thành gặp viên quan thủ trấn ở đó, thu thập chút tin tức của triều đình. Việc xong, bọn hắn loanh quanh mua sắm một hồi liền rủ nhau vào tửu quán đắt đỏ nhất trấn, nào gọi một bàn thịt cá ê hề, nào kèm thêm hai bình rượu thượng hạng, xem như tự khoản đãi bản thân sau n ngày lăn lộn trong rừng đi. Bên này, Ngô Thiếu Kỳ rõ dãi nhìn chăm chăm con gà quay chuẩn bị hạ thủ xuống cái đùi gà, bên phía đối diện Lâm Kiệt tròn mắt nhìn về phía cửa ra vào, hai chiếc đũa trong tay hắn liền rơi lộp độp.

– Uy, đũa cũng không cầm nổi nữa à? Xem ngươi kìa, đói đến thế sao?

Lâm Kiệt không trả lời, môi hắn mấp máy mấp máy, tay run run chỉ về phía sau lưng Ngô Thiếu Kỳ. Một giọt mồ hôi lăn qua thái dương họ Ngô, ặc, chả lẽ trốn tổ chức đi nhậu rốt cuộc cũng bị phát giác sao? Hắn cứng nhắc xoay người lại, vừa xoay vừa gượng cười:

– A ha ha… Thật là khéo…

Phía sau lưng chẳng có người quen nào hết.

Ngô Thiếu Kỳ quay phắt lại lườm Lâm Kiệt, hận không thể dùng ánh mắt xuyên vạn cái lỗ trên người kẻ kia. Thế nhưng, không đợi hắn chất vấn, Lâm Kiệt đã run run nói:

– Kỳ ca, huynh… huynh nhìn cái người mới ngồi bên cửa sổ kia đi, có phải hay không… có phải hay không là… là…

– Là cái đầu nhà ngươi!- Ngô Thiếu Kỳ không có cảm hứng nghe người kia nói, hắn chồm qua cốc vào đầu Lâm Liệt, xưa nay tiểu đệ chính là bị người khi dễ, là tiểu đệ ngốc càng cần phải bị khi dễ- Ăn cho lẹ đi! Tai vách mạch rừng nhiều như vậy, để đám kia biết chúng ta lén đi tửu quán chắc chắn cái tai ta liền trong một tháng phải nhức buốt!

– Không phải đâu, Kỳ ca!- Gương mặt bầu bĩnh của Lâm Kiệt bởi vì chịu ủy khuất liền đỏ lên, hắn tiếp tục chỉ chỉ về phía sau lưng Ngô Thiếu Kỳ, nói- Đệ là thấy người kia khá giống chủ nhân chúng ta, thật đó. Huynh mau nhìn đi!

Ngô Thiếu Kỳ bị chấn động ngay lập tức. Không phải chứ! Hắn lập tức quay phắt lại nhìn về phía Lâm Kiệt đang chỉ, nhìn một cái liền cảm thấy như thiên lôi đang bổ một búa xuống đầu hắn.

Bên chiếc bàn cạnh cửa sổ có một thiếu niên đang chống cằm nhìn ra ngoài. Hắn ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, một thân bạch y không nhiễm tạp bụi, ngũ quan sáng láng, đúng thật là cái nhan sắc yêu mị bất phàm không phải người bình thường có được. Trông cái nhan sắc kia, hết bảy tám phần đối với chủ tử ngày xưa của hai người tương tự nhau, mà chủ tử ngày xưa đó, không đâu khác chính là tiên đế ah!!!

– Ặc, – Ngô Thiếu Kỳ nuốt khan, cố đè nén thanh âm phấn khích trong lòng- Không phải chứ! Không lẽ hắn đích thật là…

– Đúng không?- Lâm Kiệt cũng chụm đầu lại thì thầm với Ngô Thiếu Kỳ, chỉ sợ bởi vì vui mừng quá lại gây nhiều chú ý- Vậy, Kỳ ca, huynh nói chúng ta phải làm sao? Trực tiếp qua hỏi hắn à?

– Không vội!- Ngô Thiếu kỳ lắc lắc ngón tay, âm hiểm nói- Người đã ở trước mặt, không lo chạy thoát khỏi tay ta. Trước mắt, chúng ta tạm theo dõi hắn đã, nếu xác thực hắn đi chung với Mai đội trưởng thì chúng ta mới có thể đảm bảo!

– Ừm,- Lâm Kiệt gật đầu tán thành- huynh nói phải!

Lại nói, mỹ thiếu niên kia cơ hồ đang rất sốt ruột, hắn gọi một bàn toàn là món đắt giá lại không có động đũa qua. Hắn trước sau chỉ một mực chăm chăm nhìn ra phía bên ngoài, đến chớp mắt tựa hồ không dám chớp, dường như hắn đang đợi một người cực kỳ quan trọng.

Bên này, bọn Ngô Thiếu Kỳ chén hết một bàn lại gọi thêm một bàn nữa, chuẩn bị tốt rồi lại vừa nhâm nhi vừa dán mắt vào thiếu niên kia. Hai người bọn hắn càng nhìn càng vừa mắt, chủ tử của bọn hắn quả nhiên là rất tuấn tú, rất yêu nghiệt nha. Không uổng công bọn hắn ngày đêm mơ tưởng, đợi bảy năm cũng không bỏ công nha.

Hai người tới tửu lâu lúc trời chưa đứng bóng, bởi vì theo dõi một người mà không dám rời đi. Nhìn mặt trời dần ngả về tây, thức ăn hết vơi lại đầy, khách trong quán đến đến đi đi mấy lượt, bụng không khỏi có chút sốt ruột.

– Chúng ta dứt khoát qua hỏi đi, Kỳ ca!- Lâm Kiệt là kẻ mất kiên nhẫn đầu tiên, hắn đưa ra đề nghị- Nếu không phải chúng ta liền đi, ở đây hết cả ngày chắc ngân lượng mang theo cũng hết luôn ah!

– Không được!- Ngô Thiếu Kỳ trước sau vẫn kiên quyết lắc đầu- Nếu phải, người ấy lấy gì tin chúng ta là người của hắn, chúng ta cũng lấy gì tin hắn là người của ta, không khéo lại khiến hắn bỏ trốn thì khốn. Nếu không phải, chúng ta lại chẳng đi rêu rao chúng ta là người triều đình treo giá vạn lượng hoàng kim trong cáo thị dán đầy ngoài thị tứ, bảo hắn mau mau đi kêu quan phủ tới bắt chúng ta à? Vả lại, ngươi xem, trời cũng sắp tối, hắn sẽ không ở đây lâu nữa đâu!

Quả nhiên, khi trời vừa chập choạng tối, tiểu nhị chuẩn bị mang thang đi đốt đèn treo ngoài cửa, bạch y thiếu niên đột nhiên nhổm dậy, sắc mặt như lá đeo nặng thu sầu liền bừng sáng như hoa cỏ mùa xuân. Hắn đặt vội một thỏi bạc trắng trên bàn, cũng không quan tâm tiểu nhị đang móc tiền thối trả lại, chạy như bay ra ngoài. Ngô Thiếu Kỳ và Lâm Kiệt không bỏ lỡ một giây, dù trong một phần nghìn giây trái tim hai người bọn hắn rỉ máu đau muốn chết, cũng quăng ba thỏi bạc lên bàn không thèm nhận tiền thối, vội vội vàng vàng đuổi theo sát nút người kia. Từ cước bộ của bạch y thiếu niên, hai người liền nhận ra, hắn không biết võ công nha.

Cách tửu quán không xa, có một người vận lam y đang vội vã đi tới, hắn một thân nam trang, lưng đeo song kiếm, đội đấu lạp có sa mạng che mặt, nói tốt thì là hiệp khách giang hồ thần bí, nói không tốt chính là kẻ mang nặng ân oán sợ bị kẻ thù phát giác đi. Bạch y thiếu niên một đường hướng về phía kẻ đó đi tới, tiếp xúc với người kia rồi, gương mặt mừng rỡ mà hắn vừa để lộ trong tửu quán ban nãy liền mất tăm. Ngô Thiếu Kỳ dụi mắt lại dụi mắt, xác nhận mình không có nhìn lầm liền cảm thấy kì quái, vừa nãy hắn rõ ràng cao hứng, bây giờ lại bày ra vẻ lạnh tanh, tựa hồ người kia quỵt nợ hắn mười năm không trả vậy.

– Ngươi không phải nói sẽ mau tới sao?- Giọng của hắn đầy tức giận, mang theo hàn khí ngút trời- Ngươi có biết lúc này rất nguy hiểm không?

– Chủ nhân bớt giận, – người kia áy náy đáp- thuộc hạ biết mình sai rồi! Xin lỗi, lần sau thuộc hạ sẽ không….

– Còn có lần sau?- hắn quắt mắt lườm người kia- Ngươi đã cho ta mấy cái “lần sau” rồi, hả?

– Ách…- xem ra là hết đường chối cãi rồi.

– Nói xem,- Hắn đột nhiên nắm tay người kia, chậm rãi kéo đi, giọng cũng hiền hòa hơn chút- việc đó ngươi làm tới đâu, không có bị thương gì chứ?

– À, không sao, không có việc gì!- Người kia như được cái đại xá của hắn, giọng nói liền trở nên vui vẻ, tay kia xua lia lịa- Thuộc hạ đuổi theo hắn đến cánh rừng phía Tây, giao tranh mấy mươi hiệp liền hạ được không ít nhuệ khí của hắn. Vốn tưởng có thể bắt gọn, đưa về sớm nộp quan phủ, lại bởi vì nửa đường xảy ra có chút biến…

– Biến?- hắn nhíu mày, quay lại nhìn người kia, tầm mắt xẹt qua một tia lo lắng, lại vì quá nhanh nên cũng liền biến mất tăm. Hắn hỏi- Có mai phục sao?

– Vâng. Huynh đệ và đồng bọn hắn từ bốn phía túa ra, cũng không gọi là nhiều lắm đâu, ước chừng năm mươi người thôi.- Người nọ lại xua xua tay, giọng nói mang theo ý cười, tựa như con số hắn vừa nêu quả rất vặt vãnh đi, hắn lại tiếp- Thuộc hạ cùng bọn họ cứ vậy liền đánh nhau, ước độ một canh giờ sau thì mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa.

– Như vậy ngươi cũng về trễ có một canh giờ thôi…- Bạch y thiếu niên lại hảo tâm nhắc nhở, hắn đợi người cũng sắp thành gỗ mục rồi, xem ra là bởi trước đó rất tự tin là thuộc hạ nhà mình sẽ mau mau tới đón.

Người kia à lên một tiếng, lần này lại tỏ ra áy náy. Hắn nghiêng đầu, hẳn là nhìn xem thần sắc của chủ nhân có còn u ám hay không rồi mới nói khẽ:

– Đám cường đạo này gây không ít khó khăn cho dân ở đây, cho nên… cho nên khi biết thuộc hạ tóm được bọn hắn, quan lão gia rất cao hứng. Ông ấy nói nhất định phải thết rượu chiêu đãi…

– Hử? Vậy… ngươi đã nán lại dự tiệc đó?- Hắn giận, giận là chắc luôn, hắn gọi một bàn toàn món đắt cắt cổ, cũng chưa có động đũa lấy một cái, thuộc hạ của hắn lại dám ăn nhậu say sưa trước hắn.

– Này…- Người kia rụt cổ lại, giọng đã nhỏ lại càng nhỏ, nếu không phải bọn Thiếu Kỳ là cao thủ có thính lực không tệ, lại biết đọc khẩu hình chắc không nghe được giọng như muỗi kêu của hắn- Quan lão gia nói, sau tiệc hắn mới trao bạc thưởng, thuộc hạ bất đắc dĩ nên mới…

Bạch y thiếu niên không nói gì. Hắn đột nhiên chụp lấy bả vai người bên cạnh, không muốn gỡ đấu lạp ra, nhưng đầu lại ghé sát vào sa mạng, chẳng biết là muốn ngửi hay hôn người kia. Thuộc hạ của hắn không có giãy giụa, chỉ run run hỏi:

– Chủ nhân? Người làm gì vậy?

– Không có gì!- bạch y thiếu niên lại đứng thẳng người, khóe môi không tự chủ khẽ cong lên, hắn hài lòng nói- Ta chỉ kiểm tra ngươi có uống rượu hay không!?

– Thuộc hạ biết chủ nhân đang đợi, nào dám ạ.- Người kia thật thà đáp.

– Ừ, xem như ngươi còn lương tâm.

– Chẳng qua….

– Hử?

Người kia không đáp mà dùng hành động đáp. Hắn dừng bước, dỡ túi vải đeo bên vai xuống, lúi húi mở nút thắt ra, bên trong túi vải to như vậy, không phải kim ngân cũng chẳng quần áo gì, mà là một con gà quay vàng rộm bọc cẩn thận trong lá cùng hai hộp bánh ngọt.

– Đây là…- bạch y thiếu niên kinh ngạc hỏi.

– Thuộc hạ nói còn phải lên đường gấp, vị tiểu thư con quan lão gia liền muốn giúp thuộc hạ chuẩn bị ít hành trang, thuộc hạ nói không bằng tiểu thư cho thuộc hạ một ít lương thực mang theo đi. Vốn là tiểu thư chuẩn bị nhiều lắm, nhưng thuộc hạ ngại đường xa mang theo hết lại nhỡ thời gian hẹn với chủ nhân, đành nhận lấy ít này đủ cho chủ nhân dùng buổi tối ạ.

– Ngươi… Ngươi ah…- Bạch y thiếu niên dở khóc dở cười, lắc lắc đầu. Hắn gói ghém túi vải cẩn thận rồi nhận lấy đeo lên vai mình. Giây lâu sau, hắn mới nói tiếp lời còn dang dở- Vì sao… chỉ có tình cảm là ngươi chậm hiểu như thế?!

– Chủ nhân?- Người kia có vẻ vẫn còn không hiểu ý hắn.

– Thôi đi!- Hắn lại nắm tay kéo người kia đi tiếp, sau khi buông bỏ một câu có cũng như không- Nếu ngươi hiểu, ta không biết nên vui hay sầu nữa!

Nhìn hai người kia dắt nhau vào khách điếm hạng sang nhất trấn, Ngô Thiếu Kỳ và Lâm Kiệt lập tức bước theo vào. Rốt cuộc, bọn hắn không có lộ diện hỏi qua mà dùng trực giác xác nhận, hai người đó, bạch y thiếu niên là thái tử bọn hắn đang tìm, còn người bí ẩn thấp hơn bạch y thiếu niên nửa cái đầu kia hẳn là Mai đội trưởng. Hai người tìm ông chủ thuê một phòng trọ, tuy không được gần phòng hai ngươi kia nhưng là cách hai phòng ở phía đối diện, quan sát (nói trắng ra là rình mò) cũng không tệ lắm.

– Đệ ở nơi này giám sát, ta lập tức về báo cho Thành ca biết tin!

Ngô Thiếu Kỳ chụp tay Lâm Kiệt ân cần phân phó, chỉ sợ so với gửi gắm chi bảo gia truyền vào tay người khác cũng không khẩn thiết như vậy. Nhận được cái gật đầu mãnh liệt của huynh đệ rồi, hắn lập tức lao đi như bay, cứ thế một người một ngựa một đường thẳng tiến không quản ngày đêm cấp cấp về báo tin cho quân ta được rõ.

Chuyện tiếp theo nữa…

Tin tức vừa bay tới, quả nhiên, đám người Lý Giang Thành đã vội vội vàng vàng giục ngựa ra roi chạy đi rước thái tử ngay. Bởi vì giao thông không thuận tiện, lại bởi tránh tai mắt triều đình, cộng với mất ba ngày Ngô Thiếu Kỳ quay về, ba ngày sau đoàn người mới tới được khách điếm kia. Trong lòng Trần Ngôn Thanh hồi hộp, chẳng rõ Mai Dạ Thảo và thái tử có kịp đợi bọn anh tới hay không, hay lần này lại một lần phí công, bọn anh lại bỏ lỡ thêm vài năm nữa.

Này một đoàn sáu người rầm rập khí thế tiến vào khách điếm, thu hút tất cả ánh nhìn của khách qua đường, còn đang chuẩn bị nhắm hướng cầu thang lên lầu, chợt một tiếng gọi đầy kích động phía sau bay tới:

– Uy, Thành ca, Thanh ca, mọi người đã tới!

Đám người đồng thời quay phắt lại, đồng thời trợn mắt. Là Lâm Kiệt nha. Hắn sắc diện vẫn hồng hào, khẳng định là ăn no ngủ kỹ lắm, so với một đoàn người ăn gió nằm sương, ngủ cũng không dám quả thực khác xa! Mà, lý do để mọi người kinh ngạc cũng không phải vì hắn, chính là hai người đứng cạnh hắn, cư nhiên…. cư nhiên lại là hai người bọn họ ngóng trông đã lâu! Rất rõ ràng và dễ hiểu, Lâm Kiệt nhân lúc tổ chức chưa cho phép, đã lén tranh thủ tình cảm cấp trên rồi!!!

Bình luận

Truyện đang đọc