HƯỚNG DẪN HẸN HÒ CÙNG MÃNH 1

Edit: Cánh Cụt

Chu Lâm bình luận hai cái trong vòng bạn bè của Mạnh Nhất, cái thứ nhất là lời khen thật sự phát ra từ nội tâm, cái thứ hai bảo ăn nướng BBQ là vì muốn trò chuyện.

Nhưng mà tới giữa trưa ngày hôm sau, bình luận với mục đích tương tác này vẫn không được trả lời.

Chuyện này ngoài dự kiến của Chu Lâm, hắn không rõ là Mạnh Nhất thật sự không thấy, hay là không muốn gặp lại mình, tóm lại vẫn có chút xấu hổ.

Vì thế để giữ gìn lòng tự trọng, Chu Lâm lén lút xoá bình luận này, làm như không có việc gì xảy ra.

Mấy ngày sau tương tác giữa Chu Lâm cùng Mạnh Nhất xuống lại con số 0, giống một đoạn thời gian trước đây, Mạnh Nhất không còn liên lạc với hắn, cũng không còn xuất hiện ở “phòng livestream của 00”.

Chu Lâm lại tiếp tục cảm nhận được cuộc sống trống rỗng.

Cuối tuần Chu Lâm về nhà ba mẹ ăn cơm, trên bàn cơm mẹ Lâm nhắc tới Mạnh Nhất: “Nghe ông con nói là bà của Mạnh Nhất mất rồi à? “

Chu Lâm nói: “Vâng ạ.”

Mẹ Lâm thở dài: “Ai, nhớ năm đó Tiểu Mạnh vừa tới đây làm việc, trời xa đất lạ, tìm không được viện dưỡng lão cho bà, khi thấy cậu ấy xếp hàng ở việc dưỡng lão chờ, mẹ thấy cậu ấy gấp đến độ xoay quanh, nên tìm người quen giới thiệu cho cậu ấy một chỗ, không nghĩ tới chỉ chớp mắt, bà đi rồi.”

Trước đây Chu Lâm chưa từng nghe thấy mẹ kể việc này, sau khi nghe xong mới phản ứng lại: “À, khó trách bà Mạnh ở bên cạnh ông.”

“Đúng vậy.” Mẹ Lâm hỏi, “Hiện tại Tiểu Mạnh đang ở quê à?”

Chu Lâm rầu rĩ mà “Vâng” một tiếng.

“Khi nào thì trở về?”

Chu Lâm nói: “Không biết, có thể không trở lại.”

Mẹ Lâm trừng mắt liếc hắn một cái, ghét bỏ nói: “Nhìn mày này! Cậu ấy không trở lại thì mày không định đi tìm à.”

Bế tắc của Chu Lâm được gỡ bỏ.

Nếu muốn ăn nướng BBQ cùng Mạnh Nhất, tất nhiên là tới phương bắc ăn mới là chính tông nhất!

Chu Lâm cảm thấy mẹ hắn không hổ danh là mẹ hắn, biện pháp hiệu quả hơn hắn nghĩ nhiều.

Sau khi về nhà Chu Lâm lập tức mở bản đồ, căn cứ theo địa điểm Mạnh Nhất muốn hắn gửi con gấu, tìm địa chỉ cụ thể, kết quả phát hiện cách hơn mình những 2000km.

Chu Lâm không có khái niệm rõ ràng về khoảng cách, từ nhỏ đến lớn nơi mà hắn đi xa nhất là Bắc Kinh, vào mười mấy năm trước tốt nghiệp tiểu học tham gia trại hè cùng Vương Xảo Xảo thì đi, lúc đến thì cũng không đi đâu mấy, cuộc sống của hắn lúc nhỏ khá nhạt nhoà.

Giờ phút này vừa nhìn thấy con số hơn 2000 km, thật ra Chu Lâm cũng không có cảm giác gì quá mãnh liệt, đến lúc tra vé máy bay mới biết hơn hai ngàn tệ, hắn mới cảm thấy khoảng cách giữa mình với Mạnh Nhất xa như nào.

Chu Lâm nhìn vé máy bay hơn hai ngàn tệ trên màn hình, do dự không đến một giây, mua.

Loại Chu Lâm mua là chuyến bay sáng sớm hôm sau, nhưng hắn không nói cho Mạnh Nhất, hắn nghĩ đến giờ thì cứ bay qua, tạo cho đối phương một bất ngờ.

Buổi tối Chu Lâm lên phòng livestream thông báo, giải thích là sáng sớm mai có chuyện quan trọng cần ra ngoài, hôm nay tạm dừng livestream.

Fans phòng livestream hiểu, sôi nổi tỏ vẻ: “00 cùng Nhất Nhất nghỉ ngơi sớm chút, trên đường chú ý an toàn.”

Chu Lâm đóng máy tính, bắt đầu sắp xếp hành lý.

Trước đó hắn làm cả một danh sách, ở mặt trên ngoại trừ tắm rửa quần áo, còn có thuốc say xe, băng keo cá nhân cùng với chăn nhỏ, tóm lại ghi hết những đồ vật có khả năng dùng đến để ngừa vạn nhất.

Chu Lâm cẩn thận như vậy là có nguyên nhân, năm đó hắn đi Bắc Kinh tham gia trại hè, bởi vì trước một đêm xuất phát hắn hưng phấn quá không ngủ nổi, ngày hôm sau bị dậy muộn nên quên cầm theo tiền tiêu vặt mẹ gửi, cuối cùng phí dọc đường đi đều mượn Vương Xảo Xảo, cuối cùng khi hai người mua vật lưu niệm thì không xu dính túi, tay không mà về.

Vì để không giẫm lên vết xe đổ, lần này trước khi ngủ Chu Lâm cẩn thận kiểm tra giấy tờ tuỳ thân cùng với thẻ ngân hàng, bảo đảm không sót thứ gì mới yên tâm mà lên giường ngủ.

Cả đêm đó Chu Lâm ngủ ngon, trong mộng hắn thuận lợi đến sân bay chỗ quê nhà Mạnh Nhất, có một cuộc gặp gỡ thân thiết với Mạnh Nhất.

Hai mắt Mạnh Nhất đẫm lệ mông lung, nói: “Tôi chờ anh lâu lắm rồi.”

Chu Lâm nói: “Tôi cũng vậy.”

Buổi sáng hôm sau Chu Lâm tỉnh lại sau ba chuông báo, tinh thần phấn chấn pha ly cà phê uống, sau đó lấy đống thức ăn cho Nhị Nhị.

Nhị Nhị còn chưa tỉnh, nằm ở ổ cún mới mua, hơi chu môi lên ngủ, Chu Lâm càng xem càng cảm thấy đáng yêu, ngồi xổm xuống quay Nhị Nhị một đoạn ngắn, gửi Mạnh Nhất, nói: “Nhìn con tôi này!”

Nhưng mà mãi cho đến lúc Chu Lâm bước lên máy bay, cũng không thấy Mạnh Nhất trả lời.

Chu Lâm tắt máy xong nghĩ, không trả lời thì không trả lời, dù sao cũng sẽ gặp mặt, đến lúc đó muốn nói cái gì cũng được.

Chu Lâm đến sân bay chỗ quê nhà Mạnh Nhất vào buổi chiều, mặt trời lên cao, nhiệt độ không khí ở miền bắc ấm áp hơn nhiều so với tưởng tượng của Chu Lâm, cái chăn trong vali chắc không có chỗ sử dụng.

Sau khi Chu Lâm xuống máy bay thì gọi taxi đến nhà Mạnh Nhất.

Dọc theo đường đi hắn thấy thấp thỏm, trong lòng nghĩ lát nữa gặp Mạnh Nhất nên nói câu gì đầu tiên, nói “Tôi tới tìm cậu ăn nướng BBQ” là tốt, hay nói “Tôi rất nhớ cậu” thì mới tốt.

Trong lòng Chu Lâm xóc nảy theo xe taxi, ngoại trừ khẩn trương với chờ mong, còn có một loại cảm xúc đặc thù xoay quanh trong lòng, hắn không biết đây là cảm xúc gì, loại cảm giác này có chút xa lạ với hắn.

Xe taxi đi nhanh trên đường, rốt cuộc đi tới địa chỉ Mạnh Nhất gửi Chu Lâm.

Chu Lâm xuống xe, đứng ở bên ngoài căn nhà gạch đỏ cũ kỹ mà ngơ ngẩn.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng căn nhà cũ nát như này vẫn vượt ngoài suy nghĩ của Chu Lâm, gạch trên tường trải qua năm tháng ăn mòn đã trở nên gồ ghề lồi lõm, mái ngói trên nóc nhà bị tàn phá đến mức không nhìn ra nổi hình dáng hoàn chỉnh, đến cửa gỗ cũng nghiêng lệch phải dùng xích sắt buộc.

Chu Lâm rất hụt hẫng, hắn nghĩ đến việc Mạnh Nhất cùng bà từng phải sống trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, trong lòng lại cảm thấy xót xa.

Hắn kéo vali, từng bước một bước qua con đường nhỏ mà Mạnh Nhất cũng từng đi qua vô số lần, cuối cùng ngừng ở trước cửa nhà cậu, gõ vang cửa gỗ.

Một giây, hai giây…… Một phút, hai phút……

Tim Chu Lâm đập càng lúc càng nhanh, đến lòng bàn tay cũng ướt mồ hôi, nhưng bên trong cánh cửa vẫn không có động tĩnh.

Chu Lâm nghĩ chắc Mạnh Nhất ra ngoài, vì thế lấy điện thoại từ trong túi ra, muốn gửi Mạnh Nhất tin nhắn, hỏi cậu đang ở đâu.

Kết quả mới vừa click mở khung chat với Mạnh Nhất, đã thấy dòng “Đối phương đang nhập”, theo sau là một dòng tin nhắn: “Anh đang ở đâu?”

Chu Lâm ngẩn ra, không rõ có ý gì, hắn thành thật mà nói: “Tôi ở cửa nhà cậu, cậu đang ở đâu?”

Mạnh Nhất yên lặng vài giây rồi mới trả lời: “Tôi cũng ở cửa nhà anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc