HƯỚNG DẪN VÀO GIẤC NGỦ

Lương Sùng hồi thần, ngồi ở thư phòng làm việc một lúc thì nghe thấy Ninh Diệc Duy gọi anh từ ngoài cửa.

“Lương Sùng Lương Sùng Lương Sùng.” âm thanh Ninh Diệc Duy từ xa lại gần.

Lương Sùng ngẩng đầu nhưng không đứng dậy, chuyên chú nhìn ra khe cửa.

Không lâu sau, một bàn tay đè lên khung cửa, Ninh Diệc Duy thò đầu vào nói: “Anh đang làm việc hả.”

Trong tay Ninh Diệc Duy cầm một cái khăn lông, nước trên đuôi tóc nhỏ xuống cổ áo T-shirt thấm ra vệt nước.

Cậu tắm rất lâu, cả người như bị nhiệt khí trong phòng tắm chưng thành trong suốt, đốt ngón tay nắm khăn mặt là một mảnh hồng hào.

“Chuyện gì?” Lương Sùng hỏi cậu.

“À, em không tự sấy tóc được,” Ninh Diệc Duy ngượng ngùng nói “Cần anh giúp.”

Lương Sùng gật đầu, khép máy vi tính lại, đứng lên cùng Ninh Diệc Duy đến buồng tắm ở phòng cho khách.

Hơi nước trong phòng tắm đã tan đi không ít, Lương Sùng lấy một cái ghế cho Ninh Diệc Duy, để cậu ngồi trước bồn rửa tay, mở máy sấy, đưa tay gẩy gẩy tóc Ninh Diệc Duy.

Chất tóc Ninh Diệc Duy mềm mại, sấy không dễ khô, hơn nữa Lương Sùng không thuần thục, sấy hồi lâu cũng chỉ khô một nửa. Ninh Diệc Duy rất ít khi được hưởng thụ loại đãi ngộ này, tựa vào lưng ghế như đại gia còn không ngừng ý kiến ý cò với Lương Sùng.

“Đầu gió hơi gần,” Ninh Diệc Duy nhắm mắt đắc ý nói “Nóng quá.”

Lương Sùng im lặng không lên tiếng đưa máy xa ra chút, Ninh Diệc Duy còn nói: “Xa như thế sấy không khô.”

Lương Sùng không thể nhịn được nữa, tắt máy sấy đi, nhìn Ninh Diệc Duy dương dương tự đắc trong gương, lạnh lùng nói: “Câm miệng, ngồi thẳng lên cho tôi.”

Thời gian đặc quyền của Ninh Diệc Duy chỉ kéo dài được 3 phút liền bị tuyên án chấm dứt.

Cậu bất đắc dĩ liếc Lương Sùng một cái, ngồi thẳng được một chốc lại lười nhác úp sấp lên mặt đá hoa cương trên bồn rửa tay, chôn mặt trong khuỷu tay, dáng vẻ chẳng hề phòng bị gì cả.

T-shirt của Ninh Diệc Duy không đủ dài, lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng noãn, xương sống hơi nhô lên, nhìn như một tay cũng có thể bẻ gãy.

Lương Sùng còn nhớ rất rõ, giây phút đầu tiên anh nhận ra tình cảm của mình với Ninh Diệc Duy.

Mùa đông năm ngoái lạnh hơn nhiều so với những năm trước, tuyết dường như chưa bao giờ ngừng rơi, nhiệt độ thành phố D cũng hạ xuống dưới 0 độ, thậm chí có ngày mưa tuyết rơi liên tục đến nửa giờ.

Lương Sùng tiếp nhận công ty đã hơn nửa năm, Khang Mẫn Mẫn rời khỏi vị trí tổng giám đốc rồi mang chồng đi an dưỡng, Lương Sùng liền bận đến chân không chạm đất, mỗi ngày nếu không phải ngủ nghỉ trong phòng riêng ở văn phòng công ty thì chính là ngủ trên máy bay, hoặc khách sạn ở đất nước khác, một tháng hiếm khi được về nhà mấy lần.

Anh giao thẻ khóa (khóa từ dùng để quẹt) nhà cho Ninh Diệc Duy, phòng ngừa cậu muốn đến khi anh không có mặt, mà Ninh Diệc Duy lại có tật cẩu thả, vứt thẻ đi đâu mất tăm, Lương Sùng bảo thư ký làm thêm 5 cái, chỉ qua có nửa năm mà Ninh Diệc Duy toàn bộ đều dùng hết.

Lúc nhận điện thoại của Ninh Diệc Duy, Lương Sùng đang từ cầu thang máy bay đi xuống, tài xế chờ cách đó không xa mở cửa xe cho anh.

Lương Sùng hôm đó rất mệt, một chữ cũng không muốn nói nhiều, thư ký thay anh cầm điện thoại. Có lẽ cảm thấy ba chữ “Nhóc Nô Lệ” có chút khó mở miệng nên thư ký gọi Lương Sùng, cho Lương Sùng xem màn hình. Ninh Diệc Duy rất ít khi gọi điện thoại cho anh, nên Lương Sùng nhận máy ấn nghe.

“Chuyện gì?” anh hỏi Ninh Diệc Duy.

Ninh Diệc Duy rõ ràng hơi chần chừ, cậu trước tiên hỏi ngược lại Lương Sùng: “Anh ở đâu vậy?”

“Sân bay.”

“Anh phải ra ngoài sao?” Ninh Diệc Duy dường như đang băn khoăn, tốc độ nói cũng chậm chạp.

Lương Sùng ngồi vào xe, chờ tài xế đóng cửa lại, nói với Ninh Diệc Duy: “Vừa trở về.”

“À thì,” Ninh Diệc Duy ngừng vài giây, cẩn thận hỏi anh “Ngày hôm nay anh về nhà phải không?”

Lương Sùng thực sự rất mệt, nãy giỡ cứ nghe Ninh Diệc Duy vòng vo, liền không kìm được lộ ra chút thiếu kiên nhẫn: “Đến cùng là có chuyện gì?”

“Em làm rơi mất thẻ,” Ninh Diệc Duy tội nghiệp nói “Hơn nữa máy điều hòa ở nhà hỏng, ba mẹ cũng không ở nhà.”

“…”

“Nếu anh về thì em sẽ ở quán cà phê đối diện khu nhà đợi anh.” Ninh Diệc Duy bổ sung.

“Tôi sẽ về,” Lương Sùng nói xong cúp điện thoại, nói với tài xế “Không về công ty nữa, về nhà tôi.”

Xe ô tô đậu đã lâu chạy ra ngoài một đường thông thuận, Lương Sùng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe, thái dương hạ xuống ở đường chân trời mà dư quang vẫn còn, anh yên lặng vài giây, cầm áo khoác để một bên, xuống xe.

Ninh Diệc Duy ngồi dựa vào cửa sổ trong tiệm cà phê, trong tay là cốc cà phê uống dở, mở máy vi tính gõ gõ, không biết đang làm gì. Lương Sùng đi tới, gõ lên kính thủy tinh bên người Ninh Diệc Duy, Ninh Diệc Duy sợ hết hồn, giống như con thỏ hốt hoảng nhanh chóng quay đầu nhìn, đôi mắt trừng thật to.

Lương Sùng không nhịn được cười.

Bất kể thế nào, uể oải của những ngày bôn ba liên tục vẫn là bị một Ninh Diệc Duy chân thực ngồi ở đó xua tan hết.

Ninh Diệc Duy đóng máy vi tính, trả tiền, mang cặp sách từ tiệm cà phê đi ra, chậm rãi  đến bên cạnh Lương Sùng. Trên người cậu mang theo nhiệt độ từ tiệm cà phê khiến Lương Sùng cảm thấy rất ấm áp.

“Hôm nay nhanh thế,” Ninh Diệc Duy nói “Anh không tới công ty sao?”

Lương Sùng ‘Ừ’ một tiếng, nói: “Đi thôi.”

Nhà Lương Sùng chính là tầng cao nhất trong tòa kiến trúc chung cư bên bờ hồ, là căn hộ thiết kế 4 tầng. Anh cho tài xế ra về rồi mang Ninh Diệc Duy vào trong. Hai người không trò chuyện, Ninh Diệc Duy cũng im lìm, lẳng lặng theo vào sảnh chung cư, tiến vào thang máy.

Cửa thang máy mở, đợi hai người đi vào phòng, cánh cửa liền khép lại phía sau.

Nhiệt độ trong phòng ổn định ở 28 độ, Lương Sùng cởi áo khoác, vứt lên giá treo áo, Ninh Diệc Duy phía sau anh bỗng gọi anh một tiếng: “Lương Sùng.”

Lương Sùng quay lại, thấy Ninh Diệc Duy cười híp mắt nhìn anh, cầm trong tay chiếc hộp vuông vắn được đóng gói cẩn thận, nói với anh: “Sinh nhật vui vẻ!”

Lương Sùng cảm thấy nhịp tim của mình ngừng đập ít nhất nửa giây, rồi mới theo quy luật mà nhảy tiếp. chính anh chẳng nhớ đến, cha mẹ càng không nhắc, mà cấp dưới có lẽ sợ sẽ khiến Lương Sùng cảm thấy thất lễ, bởi vậy cấm khẩu tập thể.

Người duy nhất chủ động chúc mừng sinh nhật Lương Sùng trên toàn thế giới này, vẫn luôn là Ninh Diệc Duy.

Thấy Lương Sùng không nhúc nhích, Ninh Diệc Duy tiếp tục nói: “Không phải chính anh cũng quên chứ.” Cậu đến gần hai bước, đem quà nhét vào tay Lương Sùng: “Trí nhớ kém như thế, có thể điều hành công ty được sao.”

Vừa nãy đi ở ngoài một chốc,tay Ninh Diệc Duy đã lạnh, ngón tay sượt qua mu bàn tay và lòng bàn tay Lương Sùng, lạnh lẽo nhưng rất mềm mại.

“Ninh Diệc Duy” Lương Sùng chăm chú nhìn Ninh Diệc Duy: “Trí nhớ em tốt lại có thể rơi mất năm cái thẻ khóa, không sót cái nào.”

Ninh Diệc Duy mím mím môi, lấy ra một xấp thẻ trong ví tiền, khoe khoang cho Lương Sùng xem, có chút đắc ý nói: “Anh sao lại dễ lừa vậy nhỉ. Em và Tử Duệ tháo gỡ một cái điện thoại cũ, lắp thẻ cài vào trong đó gắn thiết bị theo dõi, em không có làm mất.”

Cậu còn nói: “Chỉ là muốn lừa anh về nhà.”

“Anh muốn xem thử quà là gì không?” Ninh Diệc Duy không ngừng nói, còn yêu cầu Lương Sùng “Mở ra xem đi.”

Lương Sùng mở ruy băng trên hộp ra, mở tiếp giấy gói, sau cùng là cái hộp giấy.

Ninh Diệc Duy tặng Lương Sùng một mô hình thủy tinh trong suốt, ở giữa hai miếng thủy tinh gắn một vật nho nhỏ lóe sáng.

“Là mô hình đồng hồ quang tử.”Ninh Diệc Duy giải thích, “Em tự làm đó, cái viên ở giữa là kim cương (*). Anh biết kim cương là sự dối trá lớn nhất trên thế giới này chứ, nhưng mà Tử Duệ nói tặng quà không thể tặng vật quá rẻ được nên em đã mua một viên đặt vào.”

(*) https://vi.wikipedia.org/wiki/Kim_c%C6%B0%C6%A1ng_nh%C3%A2n_t%E1%BA%A1o

Giải thích một tẹo về ý của Ninh Diệc Duy. Theo mình biết thì Kim cương tự nhiên, tức là thuần kim cương thì không bị pha trộn với các hợp kim khác thì rất là đắt. cho nên mới có chuyện kim cương kết hợp với các hợp kim khác làm ra kim cương nhân tạo để bày bán hàng loạt, tuy nhiên phần trăm kim cương là rất ít nên Ninh Diệc Duy mới nói kim cương là sự dối trá lớn nhất thế giới. bởi kim cương tự nhiên chỉ có cỡ tỷ phú mới mua được.các bạn có thể tham khảo thêm về kim cương nhân tạo ở link trên.

Lương Sùng cầm chiếc hộp nhỏ xinh, cúi đầu tỉ mỉ ngắm nhìn, không nhìn Ninh Diệc Duy.

“Chúc anh luôn có thêm nhiều thời gian” Ninh Diệc Duy nói “Tuy rằng không quá thực tế.”

Qua rất lâu Lương Sùng mới tìm về âm thanh của mình, anh nói với Ninh Diệc Duy: “Cảm ơn.”

“Nên cám ơn.” Ninh Diệc Duy trả lời ngay, “Em không có mua bánh ngọt cho anh, nếu muốn ăn anh có thể tự đến tiệm cà phê ở khu đối diện mua, vừa nãy em thấy trong tủ lạnh có một cái cỡ 60cm. Trời lạnh chết đi được, nếu anh đi thì mang cho em một cốc cacao nóng nha.”

“Em muốn uống cacao nóng?”Lương Sùng bắt được thông tin mấu chốt trong câu nói của Ninh Diệc Duy.

Ninh Diệc Duy cảm thấy Lương Sùng khẳng định muốn sai cậu đi xuống lầu mua, cậu không muốn ra ngoài tẹo nào, nên sống chết không thừa nhận: “Không có không có, em nói là anh đi thì mua giúp em một cốc mà.”

Lương Sùng quên mất mình đã đến tiệm cà phê mang cacao nóng và bánh ngọt về như thế nào, chỉ nhớ sau khi vào cửa thấy Ninh Diệc Duy nằm ngủ trên sô pha.

Ninh Diệc Duy mười chín hay mười bảy tuổi nhìn bằng mắt thường đều không khác chỗ nào,bề ngoài là thanh niên pha lẫn thiếu niên, khóe môi luôn trề xuống, có đôi nét không thành thục.

Cậu mặc chiếc áo lông mỏng không quá to, so với sô pha lớn lại hiện ra vẻ gầy yếu, nằm cũng tùy ý, một cánh tay buông thõng khỏi rìa ghế, mu bàn tay chạm vào thảm trải sàn. Lương Sùng nửa quỳ bên người Ninh Diệc Duy, nhìn một hồi, vươn tay thử thăm dò bàn tay nắm lại của cậu. Bàn tay Ninh Diệc Duy ấm áp, nhỏ nhắn cứ như có thể trượt khỏi tay Lương Sùng bất cứ lúc nào.

Lương Sùng thật cẩn thận mà hôn lên vầng trán, lông mi, chóp mũi, và hai má Ninh Diệc Duy rồi lập tức dời ra, ôm Ninh Diệc Duy đến phòng cho khách, ra ngoài đóng cửa lại.

Vì Ninh Diệc Duy còn quá nhỏ, hiểu biết quá ít, cần phải để cậu tự do lựa chọn.

Tóc Ninh Diệc Duy đã được sấy khô. Lương Sùng không nói một lời thay Ninh Diệc Duy kéo lại áo, cất máy sấy

Bình luận

Truyện đang đọc