HƯỚNG DƯƠNG

Khương Ninh về nhà Từ Giai Tú, buổi tối ở lại đó ngủ luôn.

Tắm rửa xong, Khương Ninh và Từ Giai Tú nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà, không cảm thấy buồn ngủ, mỗi người một tâm trạng.

Nghĩ đến Vu Dương à?. Từ Giai Tú nghiêng đầu hỏi Khương Ninh.

Ừ.

Cậu đừng nghĩ nhiều. Có lẽ anh ấy chỉ muốn được yên tĩnh một mình. Dù sao cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ấy cần có thời gian để vượt qua.

Khương Ninh chớp mắt: Mình biết.

Từ Giai Tú lấy từ trong ngăn kéo bên cạnh ra một chiếc hộp, bên trong đựng chiếc vòng cô đưa cho Khương Ninh bữa trước.

Mình mang đi sửa, sau đó cầm đến bái ở chỗ Văn Xương Tinh Quân, nó sẽ phù hộ cho cậu. Từ Giai Tú nói xong, kéo tay Khương Ninh đeo chiếc vòng lên cho cô, cán cân lúc lắc trên cổ tay.

Từ Giai Tú nghiêng người ghé sát Khương Ninh, giọng thì thầm an ủi: Rồi sẽ tốt thôi, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.

Ngoài cửa sổ, mây đen vần vũ, những ánh sao đã tắt ngóm.

Suốt đêm, Khương Ninh ngủ không ngon giấc, lại gặp ác mộng. Giấc mơ quay trở về buổi tối Vu Dương xảy ra chuyện. Cô và anh gọi điện nói chuyện về ánh trăng. Trong giấc mơ, cô luôn có cảm giác hoang mang sợ hãi. Cô muốn dặn anh lái xe cẩn thận, nhưng cổ họng như bị khóa chặt, không thốt nổi một chữ. Sau đó, bối cảnh chuyển sang hiện trường vụ tai nạn. Trên mặt đất hỗn loạn, Vu Dương bất tỉnh trong chiếc xe tải, tràn đầy vết máu.

Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, Khương Ninh.

Có người gọi cô, Khương Ninh giãy dụa choàng tỉnh, khóe mắt ươn ướt.

Từ Giai Tú chống người dậy, hỏi: Thấy ác mộng à?.

Khương Ninh vẫn đang hoảng hốt, trên trán rịn một lớp mồ hôi lạnh.

Chỉ là mơ thôi, đừng sợ. Từ Giai Tú vỗ vỗ người cô.

Ánh mắt Khương Ninh nhìn Từ Giai Tú không hề có tiêu cự. Cô hoảng hốt nghĩ, có lẽ cô đã mơ một giấc mơ khủng khiếp. Trong mơ, Vu Dương xảy ra chuyện, không còn cánh tay. Giờ tỉnh mộng, tất cả đều là giả dối. Tối qua ngủ ở nhà Từ Giai Tú, trước khi ngủ cô còn nói chuyện điện thoại với anh, mọi thứ đều ổn.

Hôm nay bao nhiêu?. Khương Ninh hỏi bằng giọng khàn khàn, trong mắt như dấy lên một ngọn lửa, nhấp nháy tỏa ra những tia lửa nhỏ.

Từ Giai Tú trả lời luôn: Mười sáu âm, hôm qua mới qua Nguyên tiêu, cậu quên rồi à?.

Ngọn lửa trong đáy mắt Khương Ninh vừa vụt sáng đã bị dập tắt, toàn thân rơi vào tuyêt vọng, lọt vào vòng xoáy tối tăm vô biên, không cách nào tự thoát ra.

Cơ thể run rẩy từng hồi, cô bỗng ôm mặt khóc nức nở vô vọng, tiếng khóc kìm nén rỉ qua các kẽ tay, mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một vỡ òa.

Từ Giai Tú đột nhiên bị dọa, vội vã luống cuống ôm lấy Khương Ninh, khẽ xoa lưng cô an ủi: Không sao đâu, không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi mà....

Khương Ninh bật khóc to hơn, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, rưng rức không thành tiếng.

Hốc mắt Từ Giai Tú ửng đỏ, không kiềm chế được, vừa ôm Khương Ninh vừa rơi lệ.

Hai người tâm trạng bất ổn, ở trong phòng mất một buổi sáng. Đến giữa trưa, Từ Giai Tú không nỡ nhìn Khương Ninh sa sút tinh thần, quyết định kéo cô rời giường, rửa mặt ăn cơm.

Khương Ninh tâm tình mệt mỏi, Từ Giai Tú mạnh mẽ giữ vững tinh thần, bắt cô thay quần áo, kéo ra ngoài.

Bọn mình đi mua quần áo mới cho Đông Đông đi. Từ Giai Tú bảo.

Khương Ninh nhớ Tết năm nay, Từ Giai Tú gần như theo mình ở trong bệnh viện suốt, không có thời gian về với con trai, trong lòng cảm thấy áy náy, gật đầu nói: Ừ.

Bọn cô đi lên trấn, vào cửa hàng quần áo trẻ em. Từ Giai Tú thuần thục chọn lựa kiểu dáng, chất vải, tất cả đều hỏi qua một lượt, thi thoảng mới trưng cầu ý kiến của Khương Ninh.

Có lẽ vì năm mới nên các cửa hàng thời trang trẻ em đều giảm giá. Rất nhiều phụ huynh đưa con em đến mua quần áo. Tiếng bố mẹ hỏi giá, tiếng chủ cửa hàng giới thiệu, tiếng bọn nhỏ vui cười đùa giỡn hòa vào nhau, vô cùng náo nhiệt.

Bỗng có một bé gái, trong lúc đuổi nhau chẳng may va vào chân Khương Ninh. Khương Ninh cúi xuống đỡ đứa bé dậy. Cô bé sợ hãi mở to đôi mắt bồ đào nhìn cô: Cháu xin lỗi.

Ánh mắt Khương Ninh đột nhiên lóe sáng, đưa tay sờ đôi má phính của cô bé, mỉm cười: Không sao.

Nói là dạo phố, nhưng ngoại trừ cửa hàng quần áo thời trang, hai người không vào bất kỳ cửa hàng nào khác. Bọn cô chỉ tùy tiện đi dạo, mệt mỏi đến mức không còn sức lực để suy nghĩ nhiều.

Buổi tối, Khương Ninh vẫn ăn cơm ở nhà Từ Giai Tú. Cô ăn vội nửa bát cơm xong rời đi luôn. Từ Giai Tú biết tâm trạng của cô nên không ngăn cản, cưỡi chiếc xe máy điện đưa cô đến hiệu sửa xe.

Khương Ninh đứng ngoài cửa hít một hơi thật sâu, cô đi vào trong nhìn lướt một vòng. Sau đó, vén rèm đi thẳng vào căn buồng phía sau.

Trong phòng, Vu Dương đang ngồi trên giường hút thuốc, không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng của tàn thuốc lấp lóe đỏ tươi trong bóng tối.

Lông mày Khương Ninh xiết chặt, không bật đèn, đứng ở cửa nhìn bóng dáng thấp thoáng ở trong phòng. Cô lên tiếng, hỏi: Anh vẫn hút thuốc à?.

Vu Dương nghe thấy giọng cô, nhất thời giật mình, động tác trì trệ, ngạc nhiên nhìn về phía cô.

Không nghe lời gì cả. Giọng cô mang chút hờn giận, bước vào, lướt qua người anh đi thẳng đến chỗ cửa sổ kéo tấm rèm, đẩy cánh cửa ra, không khí lưu thông, mùi thuốc lá lượn lờ trong phòng tản ra một ít.

Khương Ninh quay đầu, nhìn điếu thuốc anh cầm trên tay: Còn chưa tắt đi.

À. Vu Dương đang ngẩn người, lúc này mới cầm điếu thuốc dụi vào trong gạt tàn. Anh ngẩng lên, chần chừ mở miệng: Em....

Khương Ninh đi đến trước mặt anh, ngồi xuống cạnh Vu Dương: Anh ăn cơm chưa?.

...Ăn rồi, em thì sao?.

Em cũng ăn rồi.

Khương Ninh liếc mắt nhìn chiếc gạt tàn, dựa vào chút ánh sáng bên ngoài, cô thấy trong gạt tàn không chỉ có một cái đầu lọc.

Cô hỏi: Sao anh hút nhiều vậy?.

...

Anh nghiện lại à?.

....

Khương Ninh dang chân ngồi lên đùi Vu Dương, hai tay ôm cổ anh, trán cô chạm vào trán anh, mũi kề mũi, nhìn thẳng vào mắt anh: Em giúp anh cai nhé?.

Vu Dương hít một hơi.

Khương Ninh cúi xuống đặt nụ hôn lên môi anh, nhẹ nhàng mơn trớn, như gần như xa, thi thoảng đưa mắt thăm dò phản ứng của anh.

Đầu lưỡi của cô nhanh nhẹn quét nhẹ cánh môi khô khốc của anh, dùng nước bọt để làm ẩm nó. Hàm răng trắng tinh khẽ cắn môi dưới anh. Cơ thể Vu Dương run lên, đưa tay đặt lên lưng cô, nhấn người cô hướng về phía mình, hôn mãnh liệt.

Khương Ninh nhắm mắt hưởng thụ, miệng phát ra những tiếng rên, cơ thể cố tình chuyển động cọ sát vào anh, nhen lên một đống lửa.

Vu Dương hừ một tiếng nặng nề, một tay ôm Khương Ninh, áp lưng cô đặt xuống giường. Hai chân Khương Ninh quắp hai bên hông anh, mềm mại quyến rũ, triền miên kéo dài.

Vu Dương quỳ gối giữa hai chân cô, vùi đầu gặm nuốt, một tay tham lam dò vào trong áo lót của Khương Ninh, đẩy lên cao, vuốt ve nơi mềm mại quen thuộc. Khương Ninh ngâm khẽ, thở hổn hển.

Tay cô chạy dọc người Vu Dương, giống như một con rắn nước, mời gọi linh hồn anh.

Khương Ninh không hề xấu hổ mỗi khi làm chuyện này. Nhưng hôm nay, cô chủ động nghênh hợp hơn, liên tiếp thốt ra những âm thanh phóng túng, thả lỏng vòng eo mềm nhũn.

Hai người liên tục thở dốc, nôn nóng. Vu Dương mân mê luồn tay vào váy cô, xoa bóp. Toàn thân cô run rẩy, nhướn khẽ, ánh mắt mờ mịt.

Khương Ninh ôm đầu Vu Dương, thở dài lấy hơi, giọng nói đứt quãng: Vu Dương...chúng ta kết hôn đi...Em sẽ sinh con cho anh.

Thân thể Vu Dương như bị nhấn nút tạm dừng, mọi động tác khựng lại trong chớp mắt.

Tĩnh lặng, giống như chết.

Khương Ninh không dám cử động, trái tim như đang đập trong lỗ tai, thình thịch đánh trống reo hò, mỗi lúc một dồn dập.

Một lúc lâu sau, Vu Dương mới thu tay dưới làn váy của Khương Ninh, đứng dậy kéo quần áo của cô xuống.

Khương Ninh khẽ giật mình, giơ tay nắm chặt cổ anh, giọng nói run run: Anh không muốn ư?.

Đáy mắt Vu Dương giống như một vũng nước sâu, chậm rãi ngẩng lên nhìn Khương Ninh, sắc mặt mờ mịt không rõ.

Khương Ninh, em không cần phải cảm thấy có lỗi với anh.

Mặc dù kiềm chế, nhưng Khương Ninh vẫn nghe ra sự vật lộn và đau khổ trong giọng nói của anh. Khương Ninh ấp úng: Em không có....

Vu Dương ẩn nhẫn đứng dậy, quay người rời khỏi phòng.

Chỉ còn mình Khương Ninh ngồi ngây ngốc trên giường, khóe mắt cay xè.

Mãi lâu sau, Khương Ninh mới sửa sang lại quần áo của mình, vuốt phẳng tà váy, lúc đứng dậy chân hãy còn tê. Cô cúi người vỗ mạnh vài cái.

Vu Dương đứng ngoài của hàng, nghe tiếng động phía sau nhưng không dám quay lại.

Khương Ninh đi ra đứng cùng anh. Cô không nhìn anh mà đưa mắt nhìn phía trước: Em đi đây.

Cô vừa bước một bước, Vu Dương đã túm chặt lấy cô: Em đi đâu?.

Về nhà.

Vu Dương khẽ buông tay.

Khương Ninh bước nhanh về phía trước, đi về hướng không phải hướng nhà mình.

Vu Dương đứng nguyên một chỗ, mi tâm nhíu chặt, chưa kịp suy nghĩ chân đã dậm bước.

Anh theo sát lưng cô, không xa không gần, nhìn bóng dáng cô một mình lẻ loi đi trên đường.

Khương Ninh bước không nhanh, trên đường ngoại trừ mấy chiếc xe vô tình chạy qua, xung quanh gần như im ắng, chỉ có tiếng chân cô xen lẫn tiếng chân của người phía sau vang lên trong đêm, thong thả từ tốn.

Khương Ninh không quay đầu lại, quyết đoán tiến lên trước.

Vu Dương cũng không hề do dự.

Cảnh tượng ấy dường như rất quen thuộc, cho tới bây giờ, gợi nhớ lại chỉ còn là những khổ đau.

Khương Ninh đi bộ quanh trấn, rẽ vào một con đường nhỏ quanh co, đèn đường âm u kéo cái bóng của cô lúc dài lúc ngắn. Vu Dương theo sát cô, không biết cô muốn đi đến đâu, lông mày xoắn chặt.

Đi đến một khu dân cư, Khương Ninh liếc nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó. Cuối cùng, cô dừng lại trước một ngôi nhà gạch đỏ.

Vu Dương cũng dừng lại, ánh mắt vẫn rơi trên người cô.

Khương Ninh giơ tay gõ lên cánh cửa màu đỏ. Một lát sau, bên trong có người hỏi vọng ra: Ai đấy?.

Là con đây.

Cửa mở rất nhanh, Lưu Vân từ bên trong đi ra, nhìn cô mừng rỡ: Tiểu Ninh à.

Mẹ.

Lưu Vân nghiêng người kéo cô vào: Sao muộn như vậy mới tới, bên ngoài gió lớn. Con vào mau đi.

Khương Ninh đứng ngoài cửa, ánh mắt liếc xéo ra phía sau, không do dự nữa, đi vào cùng Lưu Vân.

Vu Dương thấy cánh cửa màu đỏ từ từ khép lại, anh đứng im tựa vào cây cột điện ven đường.

Trên trán toát một lớp mồ hôi lạnh. Đi bộ lâu như vậy, chỗ tay cụt nổi cơn đau nhức.

Anh ngẩng lên nhìn ánh đèn ảm đạm trên đỉnh đầu, nhớ tới lời Khương Ninh vừa nói muốn kết hôn và sinh con cho anh, trong lòng lại lấp đầy tâm trạng phức tạp. Mới đầu là rung động, mừng rỡ, kinh ngạc, tiếp theo đó là nỗi lo lắng dày vò.

Anh cúi đầu, thất thần nhìn cánh tay phải, một nửa ống tay áo lay nhẹ trong gió, nói cho anh biết, anh đã không còn là một người toàn vẹn nữa rồi. Anh của hiện tại có thể lấy gì mang đến cho cô cuộc sống cô muốn? Anh hiểu rõ sự bất lực của mình hơn ai hết. Anh không muốn dùng cánh tay đứt vây hãm cuộc đời cô.

+++

Lưu Vân kéo Khương Ninh vào trong, vừa đi vừa hỏi: Sao đêm hôm khuya khoắt tới đây vậy? Tiểu Vu đâu?.

Khương Ninh mím môi không đáp.

Lưu Vân là người từng trải, liếc mắt hiểu ngay: Giận nhau hả?.

Khương Ninh vẫn không trả lời.

Lưu Vân thở dài: Tiểu Vu xảy ra chuyện lớn như vậy, khó tránh khỏi tâm trạng không vui. Con nên thông cảm cho nó một chút.

Khương Ninh mấp máy môi: Con biết.

Lưu Vân không nói thêm, tiếp tục hỏi cô: Tối nay con ở đây à?.

Vâng. Khương Ninh gật đầu.

Lưu Vân cười cười: Trước kia mong con trở về nên đã chuẩn bị phòng cho con, không ngờ thật sự có ngày dùng tới...Đi, để mẹ dẫn con đi xem.

Vâng.

Lưu Vân dẫn Khương Ninh lên phòng ngủ ở tầng hai. Mở cửa đi vào, Khương Ninh quan sát, căn phòng này lớn hơn căn phòng bên nhà họ Khương, sạch sẽ như được quét dọn thường xuyên. Trong phòng, cửa sổ đang mở, ánh sáng yếu ớt hắt từ bên ngoài vào.

Lưu Vân lấy chăn đệm trong tủ trải lên giường: Sạch cả đấy. Bà nhìn Khương Ninh, bảo: Con nghỉ sớm đi, ngày mai dậy, mẹ nấu đồ ngon cho con ăn.

Vâng.

Lưu Vân ra khỏi phòng đóng cửa lại, Khương Ninh nhấc chân đi về phía cửa sổ, qua lớp cửa kính nhìn ra bên ngoài, cô thấy một chiếc đèn đường, ánh mắt dời xuống, bắt gặp một bóng người bị kéo dài bởi ánh đèn.

Khương Ninh đưa tay sờ lên chiếc vòng cổ, sợi dây bạc nóng rực do nhiệt độ cơ thể cô tỏa ra.

Anh vẫn đang ở đó, Khương Ninh biết, anh không nỡ rời bỏ cô.

Bình luận

Truyện đang đọc