HƯỞNG TANG


Mộc Diêu đứng thẳng người bên cạnh xác của Viên Đạo Kiều, đôi mắt của nó nhìn quanh đám người, từ Triệu Tử Mại đến Trần Dụng và Tào Mân mới vừa chạy tới…… Bên cạnh đều là kẻ địch mà nó lại chỉ còn một đôi mắt đã gần như tàn phế.
“Bao vây nó lại.”
Tào Mân vừa ra lệnh đã có một cái lưới lớn ụp xuống chỗ Mộc Diêu.

Nhưng lúc gần chụp lên người nó thì con diều lại chạy thoát.

Mộc Diêu dán mặt đất bay ra ngoài, nó thong thả nổi giữa không trung, dùng một đôi mắt dọa người mà quan sát những kẻ bên dưới.
Trong đám người có tiếng kêu kinh hoàng, ai cũng hối hả chạy trốn, dẫm đạp lên nhau.

Bọn họ sợ chỉ cần chậm một chút thì sẽ vô cớ gặp họa.
Rốt cuộc nó cũng tìm được nàng kia trong ánh mắt mơ hồ của nó, trong tiếng rống nghẹn ngào của đám nha dịch.

Nó nhìn thấy nàng ấy đứng trong đám đông đang tháo chạy, giống một pho tượng thần uy nghiêm mang theo thương xót.
Nó đánh tới phía nàng ấy, đôi cánh vẽ chữ “Thọ” chợt bung ra giống như muốn đánh bay nàng đi.
Còn nàng thì vẫn bất động, chỉ dùng một đôi mắt đỏ như hổ phách nhìn nó.
“Tranh…… Tranh……” Nó phát ra tiếng kêu khiến người ta sợ hãi, nhưng trong ánh mắt tàn khuyết lại như chứa một tầng ánh sáng của khát vọng.
Là khát vọng với cái chết.
May mà nàng cũng hiểu được khát vọng của nó.
Trong lòng bàn tay Mục Tiểu Ngọ bùng lên một ngọn lửa, lúc nó bốc cháy lên lập tức chiếu sáng thân thể mỏng như cánh ve của Mộc Diêu, đồng thời khiến nó càng thêm giống một thần vật giáng thế.


Nàng vung tay ném ngọn lửa trên tay về phía Mộc Diêu, ngọn lửa màu xanh nhanh chóng biến thành một quả cầu lửa, nuốt cả người nó ở bên trong.
Tiếng trúc gãy vụn truyền đến từ trong quả cầu lửa, hai cái cánh to rộng của nó bị đốt trọi, hai chữ “Thọ” đỏ rực cũng bốc lửa, giống như hai đóa hoa đang nở tới cực thịnh rồi tàn héo.
Mộc Diêu chờ đợi, chờ đợi khoảnh khắc rời khỏi thế gian mà vốn nó không nên tới, chờ đợi đến lúc vạn vật về với cát bụi.
“A.”
Phía sau bỗng truyền đến một tiếng thét chói tai, tim nó siết lại.

Đáng chết, trái tim ngu ngốc vốn không tồn tại kia! Nó quay đầu, dùng một chút sức mạnh cuối cùng trong sinh mệnh của mình mà nhìn.
Là Linh Nhi, đôi mắt nàng rưng rưng, trong suốt như nước hồ dưới chân Lỗ sơn.
Lòng không rung động thì không đau, nó nhìn nàng và cảm thấy trái tim còn sót lại của mình cũng bị lửa đốt sạch.
***
Gió tây nhẹ nhàng thổi qua không trung càng ngày càng cao xa, một đám mây lững lờ nhàn nhạt che khuất mặt trời vốn cũng không quá nóng.

Thời tiết cũng vô hình chung trở nên dễ chịu hơn.
Tào Mân khăng khăng muốn đưa đám người Triệu Tử Mại tới cửa thành.

Dù bọn họ từ chối mãi nhưng cuối cùng cũng không thắng được nhiệt tình của đối phương nên đành thôi.

Nhưng cái kẻ được Tào Mân coi là “ân nhân” kia lại không gia nhập mấy lời khách sáo đưa đẩy kia.

Một mình Mục Tiểu Ngọ cưỡi một con ngựa đi tuốt đằng trước, bóng dáng cao gầy thẳng tắp kia giống như một thanh kiếm sắc bén chém sắt như chém bùn.
“Vị Mục cô nương này thật đúng là lợi hại, chỉ một ngọn lửa đã thiếu cháy tà vật kia.

Không biết nàng là cao nhân phương nào.” Tào Mân còn chưa kịp hoàn hồn từ “trận chiến báo thù” mấy ngày trước vì vậy dọc đường đi hắn cứ lải nhải mãi với Triệu Tử Mại.
“Lúc ấy hai mắt Mộc Diêu đã bị tổn hại, không có bất kỳ lực sát thương nào nên Mục cô nương mới có thể dễ dàng hàng phục nó.

Tào đại nhân chớ nói mãi tới việc này, đỡ phải đưa tới mối họa cho ông cháu nhà họ.” Triệu Tử Mại sợ Tào Mân tuyên truyền việc này khắp nơi nên cẩn thận dặn một câu.
“Không dám không dám, đại nhân lo lắng nhiều quá rồi.

Mục cô nương báo thù cho phu nhân hạ quan nên thuộc hạ cảm kích còn không kịp, làm sao dám tìm phiền toái cho nàng.” Tào Mân vội giải thích.
Triệu Tử Mại khẽ gật đầu rồi giục ngựa đi nhanh vài bước.

Ai biết hắn lại bỗng nhiên quay đầu sang một bên sau đó ghim cương ngựa dừng lại.
Cửa hàng diều của Trần thị đông nghẹt người, ngoại trừ mấy thương nhân đang mua bán sôi nổi còn có không ít dân bản địa cũng tới Trải qua trận “Đại chiến” mấy ngày trước đây nên hiện tại mọi người đều cho rằng diều của Trần gia có thể trừ tà.

Bọn họ sôi nổi tới mua về treo trên cửa, coi như tạo thành phong cảnh độc đáo của Lỗ thành.

Nhưng ở trong góc của cửa hàng nhộn nhịp ấy lại có một người an tĩnh ngồi.

Những náo nhiệt ồn ào chung quanh giống như hoàn toàn không liên quan tới nàng.

Một mình nàng bình yên hưởng thụ thanh tĩnh của mình.
“Linh Nhi.” Triệu Tử Mại thốt ra tên nàng.
“A, hiện tại cô nương này làm việc cho Trần gia.

Bởi vì Viên gia không còn ai, Trần Dụng thấy nàng đáng thương nên giữ nàng lại.” Tào Mân giải thích một câu sau đó lắc đầu tán thưởng nói, “Vị cô nương này đúng là thông minh, không biết nàng ấy dùng cách gì mà có thể mê hoặc được tà vật kia.

Triệu đại nhân, ngài ngẫm lại xem đến con gái đẻ của Viên Đạo Kiều nó còn không buông tha vậy mà lại nương tay với Linh Nhi cô nương……”
“Có lẽ sự tình không phải giống như Tào đại nhân tưởng tượng đâu,” Triệu Tử Mại trầm ngâm một lát mới nhẹ giọng nói, “Nhưng quả thực có vài điều ta còn chưa hiểu hết, quả thực muốn hỏi vị cô nương này một chút.”
Dứt lời, hắn nhảy xuống lưng ngựa và đi vào cửa hàng diều Trần thị, tới trước mặt Linh Nhi.
“Triệu đại nhân?” Linh Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, sự yên lặng trong mắt nàng khiến hắn kinh ngạc, “Đại nhân có việc hỏi ta sao?”
“Ngươi biết ta muốn hỏi cái gì ư?”
Linh Nhi không cần nghĩ ngợi đã nói, “Đại nhân muốn biết ngày đó ta làm sao chạy thoát khỏi tay Viên Đạo Kiều.”
Triệu Tử Mại dừng một chút sau đó chậm rãi nói ra suy đoán của mình, “Nó che chở ngươi, không cho Viên Đạo Kiều tổn thương ngươi cho nên ngươi mới có cơ hội chạy từ trong rừng ra.

Linh Nhi cô nương, ta suy đoán có đúng không?”
Tươi cười trên mặt Linh Nhi dần biến mất, lông mi của nàng hơi run lên, môi cũng thế.

Nhưng nàng vẫn quật cường không khóc.
Lát sau nàng ấy đứng lên, duỗi tay gỡ một con diều đang treo trên bức tường phía sau.


Nàng ấy cười ôn nhu nói, “Ta học Trần công tử mấy ngày mới có thể làm ra con diều này.

Nhưng tay nghề của ta quá thô ráp, có lẽ diều trong cửa hàng đều bán hết rồi cũng sẽ chẳng ai thèm ngó tới nó.”
Đó là một con Mộc Diêu, so với con diều hình bướm của Trần Dụng thì không lớn hơn bao nhiêu.

Theo Linh Nhi nói thì nó quả thực thô ráp, bất kể là khung bằng trúc hay hoa văn phối màu trên đó đều không vừa ý.

Chỉ có đôi mắt của nó là cực kỳ sinh động, khóe mắt nhướng lên một chút lộ vẻ hơi hung ác, hai đồng tử màu đỏ tươi giống như được nhỏ máu mà thành.
“Đại nhân đừng sợ, Mộc Diêu ta làm sẽ không giết người.

Nó chỉ luôn tìm kiếm một người có thể cho nó chút ấm áp mà thôi.” Trong mắt Linh Nhi giống như có ôn nhu như nước.
***
“Đại nhân, nàng ta nói như thế nào? Ngày đó rốt cuộc nàng ta chạy ra khỏi cánh rừng bằng cách nào?” Triệu Tử Mại mới bước ra khỏi cửa hàng Tào Mân đã đi lên đón.

Hắn còn nhìn thoáng qua Linh Nhi ngồi phía xa rồi hỏi.
“Nàng ta cũng chưa nói gì nhiều.” Triệu Tử Mại cao giọng cười sau đó quay đầu thét to để Bảo Điền đuổi theo.

Lúc này hắn giơ roi cùng sai nha chạy về phía cửa thành, “Tào đại nhân, chớ có tiễn nữa, núi cao sông dài cuối cùng vẫn phải từ biệt, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Hắn chạy về phía ông cháu họ Mục, gió thổi qua giống như có tiếng còi trúc vang lên.


Bình luận

Truyện đang đọc