HỮU DANH

Trầm Ngư Lạc Nhạn = Chim Sa Cá LặnVới kiểu tính cách như Lương Ngư mà nói ra hai chữ "thông cảm" này đúng là quá đáng sợ rồi, thế nên sau khi Hứa Kinh Trập ngồi lên xe liền cảm thấy có phần hối hận. Vali hai người đem đều là do Lương Ngư sắp xếp, quần áo đều do y phối sẵn với lý do là lỡ như paparazzi năm nay đi làm sớm, giữ chừng bị chụp cũng không thể xảy ra vấn đề gì.

Tiểu Lạc cũng không có ý kiến gì về chuyện Hứa Kinh Trập theo cùng, cô còn an ủi anh: "Gia đình em cũng hài hoà lắm, lại là kiểu âm thịnh dương suy nữa, thầy Hứa đến là đủ cân bằng lại rồi."

Trừ khách sáo đáp lại ra, Hứa Kinh Trập dường như cũng không biết phải nói gì. Anh cũng không tiện hỏi Tiểu Lạc tại sao cô lại biết được nhiều chuyện như vậy, sợ xúc phạm người ta.

Trước kia Dương Kiệt Thụy có nói qua về một số bất động sản của Lương Ngư, nhưng không nhắc đến chuyện y còn có một căn biệt thự ở ngoại thành Bắc Kinh, Lương Ngư nói: "Căn nhà này đứng tên mẹ tôi, tôi bận công việc, rất ít khi về đó ở."

Hứa Kinh Trập nghe y nói nhà đông người, không tránh khỏi hoài nghi: "Anh còn có anh chị em à?"

Lương Ngư không giấu gì anh: "Tôi có một chị gái ruột, hai em gái ruột."

Hứa Kinh Trập bùng tỉnh, anh còn chưa kịp hỏi tuổi bọn họ, thì đã nhìn thấy Tiểu Lạc đang ngồi trên ghế phó lái quay đầu lại, quay về phía anh cười cười: "Tên đầy đủ của em là Lương Lạc, đứng hàng thứ ba trong nhà, chị Trầm bên tài vụ mấy hôm trước tên là Lương Trầm, chị ấy là chị cả."

"......." Hứa Kinh Trập phản ứng lại cũng nhanh, anh nhìn hướng Lương Ngư, buột miệng nói: "Vậy nên anh là lão nhị hả?"

(*) Lão nhị: dùng để chỉ những người đứng ở vị trí, hàng thứ hai, cũng có thể là để chỉ╰⋃╯, trêu chọc người khác là đồ ngốc.

Trán Lương Ngư nổi đầy gân xanh: "Lão nhị cái quái gì... Anh có biết ăn nói không đấy hả."Ngoại thành Bắc Kinh cũng không xa lắm, hơn nữa Tết Âm lịch đường vắng, lái xe chẳng mất bao lâu. Khu biệt thự mà bọn họ đến còn đất rộng người thưa hơn cả khu nhà của Hứa Kinh Trập: cổng riêng, sân riêng, lại có cả vườn hoa sau nhà. Mật độ người ra vào mặc dù không cao, nhưng công tác quản lý nhà đất và bảo vệ lại rất có trách nhiệm.

Tiểu Lạc xuống xe thanh toán phí tăng ca với tài xế trước, Lương Ngư lấy từng cái vali một ra khỏi cốp sau, Hứa Kinh Trập đứng nhìn gần đó cũng muốn giúp y một tay.

"Anh đi vào với Tiểu Lạc đi." Lương Ngư giục anh, "Lát nữa tôi sẽ qua đó."

Hứa Kinh Trập hỏi: "Một mình anh có ổn không?"

Tiểu Lạc yên tâm nói: "Thông lệ trong nhà là để anh em làm việc, thầy Hứa mau vào thôi, mọi người đều mong chờ được gặp anh lắm đấy."

Hứa Kinh Trập cũng không hiểu tại sao bầu không khí tự dưng lại hơi giống với fan-meeting. Lương Trầm đã đứng đợi ở cửa một lúc lâu, vừa nhìn thấy bọn họ liền mỉm cười.

"Thầy Hứa." Thật ra, nếu nhìn kỹ thì Lương Trầm và Lương Ngư là giống nhau nhất. Đường nét trên khuôn mặt cô cũng rất đậm, nhưng lại hài hòa, thiếu đi cảm giác góc cạnh cùng sắc bén của Lương Ngư. "Chúc mừng năm mới, hoan nghênh cậu đến nhà chơi."

Tiểu Lạc và Lương Trầm chắc chắn là đều biết quan hệ người yêu giả của Hứa Kinh Trập và Lương Ngư, nhưng dường như bọn họ cũng chẳng mấy để tâm, trái lại vẫn dành cho anh sự trìu mến khó hiểu.

"Mẹ và em gái tôi đều tưởng rằng hai người là một đôi." Lương Trầm khẽ nói với anh trước khi vào trong, "Vậy nên vẫn phải làm phiền thầy Hứa phối hợp một chút."

Thái độ của Hứa Kinh Trập tỏ vẻ "tôi hiểu rồi", không phải là là tết nhất vẫn phải tiếp tục kính nghiệp tăng ca thôi sao, anh quen rồi.

Tiểu Lạc đi bên cạnh bổ sung thêm: "Thầy Hứa anh yên tâm, anh cứ yêu cầu với anh em tăng tiền công lên gấp ba, kiểu gì anh ấy cũng đưa."

Hứa Kinh Trập không nhịn được bật cười, Lương Ngư kéo theo hành lý, nhìn thấy bọn họ chôn chân trước cửa liền bắt đầu mất kiên nhẫn: "Sao còn chưa chịu vào nhà? Nhạn Tử đâu?"

Y nói bằng giọng địa phương Hứa Kinh Trập cũng không nghe ra. Trước đây anh cảm thấy dường như giọng Lương Ngư là ở một vùng nào đó ở phía Nam, kết hợp cùng thời gian ký kết với Dương Kiệt Thụy thì chuyện Lương Ngư nói y chưa học xong cấp 3 đã ra ngoài lang bạt, khả năng cao đều là thật.

Biệt thự ở ngoại ô rất rộng, lúc bước vào Hứa Kinh Trập còn bị một phen choáng ngợp bởi mấy bức tranh thủy mặc nối liền từ bậu cửa lên trần nhà, Lương Ngư giới thiệu với anh rằng đây là tranh của đại sư Trần Niệm.

"Tranh thật hả?" Hứa Kinh Trập giơ tay lên cẩn thận sờ thử, "Bao nhiêu tiền vậy?"

Lương Ngư kỳ quái nhìn anh: "Đương nhiên là tranh mô phỏng rồi, tôi làm gì có lắm tiền thế mà mua hàng thật."

"......" Hứa Kinh Trập cũng hơi cạn lời trước sự keo kiệt thẳng thắn như vậy. Lúc thay giày ra, anh lại nhớ ra một chuyện: "Thế còn bình hoa anh mua mất 90 vạn kia thì sao?"

"Giống nhau được à?" Lương Ngư cây ngay không sợ chết đứng: "Đấy là đồ khoe ra với người ngoài, tôi cũng cần mặt mũi nữa chứ."

Hứa Kinh Trập: "......"

Lương Sơ và Lương Nhạn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cả hai đều có phần căng thẳng. Lương Nhạn vẫn còn đang học lớp 11, trông nhỏ hơn bạn bè cùng trang lứa rất nhiều. Khi nhìn đến Lương Sơ, Hứa Kinh Trập mới hiểu được tướng mạo trầm "ngư" lạc nhạn tốt như vậy là từ đâu ra.

Lương Ngư giới thiệu anh với mẹ mình: "Hứa Kinh Trập." Lương Ngư dừng lại một chút, mới nói tiếp, "Người yêu con."

Lương Sơ khẽ mỉm cười gật đầu, Hứa Kinh Trập cũng đáp lễ lại. Lương Ngư giải thích: "Tai của mẹ anh không được tốt, có điều bình thường đeo máy trợ thính, giao tiếp không thành vấn đề."   

Hứa Kinh Trập từng thấy ốc tai điện tử, nên cũng không nghĩ gì nhiều, thăm hỏi bà xong lại xin lỗi chuyện mình không mang quà mừng năm mới đến. Lương Sơ nói anh không cần phải khách sáo, cuối cùng mới hỏi anh liệu có thể ký tên được không.

Ký tên đương nhiên là không vấn đề gì, Hứa Kinh Trập vừa định hỏi bà muốn anh ký vào đâu, đã nhìn thấy Lương Nhạn đứng dậy, cô bé quay về phòng của mình trên tầng hai, một lúc sau lại đi ra, trong tay ôm đầy poster.

Hứa Kinh Trập: "......"

Lương Ngư không hề gợn sóng: "Em gái anh là fan của em, cái loại mà điểm danh trong siêu thoại đến ngày thứ 1825 rồi ý."

Lương Nhạn không nói gì, đá cho Lương Ngư một phát, liền bị anh mình ấn đầu giáo huấn: "Ai cho em đá anh hả, xin lỗi ngay."

Hứa Kinh Trập không ngờ tới ngày đầu tiên mình đến nhà Lương Ngư lại là để ký tên. Poster Lương Nhạn sưu tầm đều là ảnh phúc lợi limited từ đại ngôn, tạp chí, tuyên truyền phim của anh. Cô bé hẳn là rất trân trọng chúng, lúc sưu tập còn ép plastic cẩn thận, ngay cả một nếp gấp cũng không có.

Lúc anh ký tên Lương Nhạn liền ngồi bên cạnh anh, vừa xem anh ký, vừa nhìn mặt anh.

"Anh đẹp hơn anh trai em." Cô bé bỗng hạ thấp giọng, nói với giọng thần bí: "Đây là bí mật của hai chúng ta, anh đừng có nói với anh ấy nhé."

Hứa Kinh Trập không nhịn không nổi phải bật cười, cũng bắt chước cô bé, khẽ nói: "Anh không nói với anh ấy."

Lương Nhạn nghiêm túc gật đầu, lại bảo: "Hôm nay hạnh phúc thật đấy, tuy em không thể gả cho anh."

"?" Hứa Kinh Trập không hiểu được logic ở đây của cô bé.

Lương Nhạn nhắc nhở anh: "Anh dịch cánh tay lên xíu, đừng đè poster của em."

Hứa Kinh Trập: "......"

Lương Nhạn rất hài lòng, cô bé hơi kỳ lạ, nhưng không hiểu thế nào lại khiến người ta hiểu được: "Anh em là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này, anh gả cho anh ấy sẽ không phải chịu thiệt thòi đâu."

Hứa Kinh Trập giãy giụa: "...... Anh vẫn còn chưa gả cho anh ấy."

Lương Nhạn: "Các anh nhất định sẽ kết hôn." Cô móc điện thoại ra, cho Hứa Kinh Trập xem tên Weibo của mình.

"Hôm nay Lương Ngư và Hứa Kinh Trập kết hôn chưa?" Trong đó mỗi ngày chủ blog đều chỉ đăng đúng một bài duy nhất: "Vẫn chưa, nhưng sắp rồi."

Hứa Kinh Trập: ".................."

Vì số lượng poster quá nhiều, nên Hứa Kinh Trập ký xong đã là chuyện của hai tiếng sau. Lương Nhạn đốc thúc anh như làm bài tập, đương nhiên là rất hài lòng với thành quả. Không biết từ lúc nào mà trong phòng khách chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ, cô bé cũng chẳng bận tâm chuyện khác, chỉ một lòng thu dọn lại các poster đã ký tên.

Hứa Kinh Trập muốn giúp một tay liền bị cô từ chối.

"Anh đừng động vào." Lương Nhạn nghiêm túc nói: "Nhỡ hỏng mất thì làm sao đây?"

Hứa Kinh Trập đành ngoan ngoãn ngồi im, anh hỏi Lương Nhạn không biết là Lương Ngư đi đâu rồi.

"Anh em phải làm việc." Cô nói, "Giúp mẹ em chăm vườn rau ấy."

Hứa Kinh Trập hỏi: " Vườn rau ở phía sau sao?"

Lương Nhạn gật đầu, hào phóng nói: "Anh tự ra đó đi."

Biệt thự đơn lập có sân trước sân sau có thêm cả vườn rau cũng không có gì là kỳ lạ. Hứa Kinh Trập không trồng rau nhưng cũng có quen biết với nhiều nữ ngôi sao có sở thích này, chẳng qua đa phần đều chỉ là tùy tiện trồng chơi chơi thôi. Vậy nên khi anh nhìn thấy cả ruộng rau ở sân sau của biệt thự, nhất thời không phân biệt được liệu mình có phải là đi nhầm chỗ rồi hay không.

Lương Ngư đã thay quần áo, bên dưới mặc quần yếm lao động, xỏ một đôi ủng, đeo sẵn găng tay, đang chống cây cuốc cán dài trên mặt đất.

Lương Sơ ngồi trên một thảm cỏ cách đó không xa, Hứa Kinh Trập phát hiện bên cạnh ghế của bà có thêm một cây gậy chống.

Dường như Lương Trầm và Lương Lạc đang tranh cãi gì đó với Lương Ngư, nói chuyện rất lớn tiếng, nhưng đều nói bằng giọng địa phương.

Lương Ngư nhìn thấy Hứa Kinh Trập trước, y đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác "suỵt", Lương Trầm và Lương Lạc cũng không nói tiếp nữa. Hai người quay đầu qua, vẻ mặt như chẳng có việc gì, mỉm cười chào hỏi Hứa Kinh Trập.

"Nhạn Tử lấy lại poster của con bé rồi." Hứa Kinh Trập giải thích. "Em ra đây xem có giúp được gì không."

Nụ cười của Lương Trầm rất ôn hòa: "Thầy Hứa đến chơi mà, cậu tùy tiện làm gì đều được."

Vậy là Hứa Kinh Trập liền bắt đầu cân nhắc xem mình có nên trồng rau phụ một tay không.

Tiểu Lạc nói: "Hay là hai anh đi câu cá? Gần đây có một ao cá nhân tạo, chuyên cho thuê để chơi đó."

Lương Ngư nhìn Hứa Kinh Trập một lát, y gỡ một bên găng tay ra, bên còn lại dùng một răng kéo xuống, y nói với Lương Trầm: "Chuyện này mọi người đừng quản nữa, mẹ cũng về ngủ đi, hai người đỡ mẹ đi."

Lương Sơ lo lắng nhìn con trai, rồi sang đến Hứa Kinh Trập, nhìn thêm một chút nữa, dường như tâm tình mới bình ổn, lại nheo mắt cười, Lương Lạc và Lương Trầm nghe lời đến đỡ Lương Sơ đi.

Lương Ngư quay qua vẫy vẫy tay gọi anh: "Anh qua đây." Y bắt đầu bố trí nhiệm vụ, "Đánh tơi đống đất này đi."

Bình luận

Truyện đang đọc