Từ khi mở ra cánh cửa của thế giới mới, mỗi một lần gặp mặt Hạnh Gia Tâm, đều có niềm vui bất ngờ không giống nhau.
Bản thân Đàm Hữu cũng không phải một người theo đuổi kích thích, nhưng kích thích liên tiếp mà xuất hiện trước mặt cô, làm cô cảm thấy bộ phim cũng không xuất sắc như cuộc sống của mình.
Từ rạp chiếu phim tư nhân ra tới, đúng là thời điểm mặt trời chiều ngã về tây, thời tiết rất tốt, mặt trời cam hồng to tròn treo trên trời, Hạnh Gia Tâm kéo cánh tay của cô, hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Đàm Hữu liếc nhìn nàng một cái, nói: “Mình đột nhiên cảm thấy cậu mạo hiểm vào thương trường cũng không tồi.”
“Vì sao?” Hạnh Gia Tâm không rõ tại sao cô đột nhiên lại xoay chuyển chủ đề nhanh như vậy.
“Bởi vì kim chủ đại nhân, cậu cũng không có chút thiệt hại nào.” Đàm Hữu cảm thán một câu, nở nụ cười.
Hạnh Gia Tâm ôm cánh tay cô, cũng cười.
Hai người lăn lộn một vòng như vậy, lại đến thời gian ăn cơm chiều. Hạnh Gia Tâm cũng không khách khí: “Cậu nói mình không chịu thiệt, vậy cậu nấu cơm cho mình ăn có được không?”
Đàm Hữu vừa định nói được, ánh mắt nhoáng lên, thấy được một người quen.
Tiếu Mỹ Cầm đứng cách các nàng không đến 100 mét, trên cánh tay treo giỏ rau, đang nhíu mày nhìn các nàng.
Đàm Hữu trong lòng căng thẳng, phản ứng đầu tiên là lột ra cánh tay Hạnh Gia Tâm đang bám vào cô, nhưng đầu óc vừa chuyển, lại biết hành động như vậy vào giờ phút này chắc khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Vì thế cô không nhúc nhích, chỉ là vỗ vỗ cánh tay Hạnh Gia Tâm, ý bảo nàng nhìn đến chỗ Tiếu Mỹ Cầm.
Hạnh Gia Tâm thấy được, ngẩn người, lại nhìn nhìn mặt Đàm Hữu mặt, lúc này mới vô cùng tự nhiên mà nới lỏng tay treo ở trên cánh tay Đàm Hữu.
Đàm Hữu đi phía trước hai bước, nhờ động thế mà tự nhiên tách ra khỏi Hạnh Gia Tâm, bước nhanh tới trước mặt Tiếu Mỹ Cầm.
“Mẹ, mua đồ ăn sao?” Đàm Hữu cười nói.
“Ừ.” Tiếu Mỹ Cầm lên tiếng, không nhìn Đàm Hữu, chỉ là nhìn Hạnh Gia Tâm đứng phía sau Đàm Hữu cách đó không xa.
“Bánh quy…” Đàm Hữu dừng một chút, “Vừa vặn đụng phải.”
Tiếu Mỹ Cầm chuyển tầm mắt qua nói: “Cùng nhau về nhà ăn cơm đi.”
Những lời này ý nghĩ rất rõ ràng, nếu ở gần nhà đụng phải Đàm Hữu, vậy Đàm Hữu chắc chắn là phải về nhà.
Đến nỗi Hạnh Gia Tâm muốn đi theo cô cùng về hay không, Đàm Hữu quay đầu lại nhìn phía Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm đang ngơ ngác mà bóp ngón tay chờ cô.
Đàm Hữu lại chạy chậm trở về, nói với Hạnh Gia Tâm: “Muốn tới nhà mình ăn cơm không?”
Hạnh Gia Tâm trộm nhìn Tiếu Mỹ Cầm một cái: “Không được, hôm nay hình như không quá thích hợp…”
Đúng là không thích hợp, tiểu ngốc tử lúc này cũng rất nhanh trí.
Đàm Hữu sờ sờ mũi, cô thậm chí sợ hai người cùng nhau đứng ở trước mặt Tiếu Mỹ Cầm, khí vị trên người cũng không thể che dấu.
“Vậy… Chúng ta hôm nay tới nơi này thôi.” Đàm Hữu giơ tay bắt một chiếc taxi, “Liên hệ sau.”
“Ừ, có rảnh gọi điện thoại cho mình.” Hạnh Gia Tâm lên xe trước, vẫy vẫy tay với hướng Tiếu Mỹ Cầm đang đứng.
Đàm Hữu quay đầu lại xem qua, Tiếu Mỹ Cầm không có biểu cảm gì, dưới ánh hoàng hôn làm nổi bật, sắc mặt nghiêm túc, lóe màu đỏ nhạt.
Tiễn Hạnh Gia Tâm đi, Đàm Hữu đi theo phía sau Tiếu Mỹ Cầm, đi lại mua chút đồ vật, cùng nhau trở về nhà.
Tiếu Mỹ Cầm vẫn luôn không nói gì nhiều, Đàm Hữu tìm chủ đề, bà cũng chỉ là thanh đạm đáp hai tiếng.
Làm bữa cơm đơn giản, ăn xong, Đàm Hữu cầm sách chuẩn bị nhân dịp hôm nay nghỉ ngơi mà chuyên tâm đọc, Tiếu Mỹ Cầm đột nhiên nói: “Mẹ cho rằng ngày hôm qua ngươi đi tìm ai kia.”
“Ai?” Đàm Hữu nhất thời không phản ứng lại.
Tiếu Mỹ Cầm liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Nhưng ánh mắt đã thuyết minh hết thảy, Tiếu Mỹ Cầm ảo tưởng một người đàn ông đang trong quan hệ tình yêu, lấy kết hôn làm mục tiêu cho cô, tất cả việc tư của Đàm Hữu, đều sẽ có quan hệ với người đàn ông kia.
Đàm Hữu đột nhiên rất là hối hận, nhất thời kích động nói ra, một khi hiểu lầm, cuối cùng sẽ trở thành mâu thuẫn lớn không thể giải quyết.
Cô chỉ có thể giơ giơ quyển sách trên tay: “Con về phòng.”
Chạy xong một chuyến đường dài này, có thời gian một ngày nửa để nghỉ ngơi.
Đàm Hữu đã mơ mơ màng màng mà dùng xong một ngày, ngày hôm sau không dám trì hoãn nữa, sớm rời khỏi giường.
Quyển sách trên tay này cô đã xem gần hết, hiện tại cái cô cần nhất là thực tiễn, nhưng thời gian nửa ngày không đủ để cô lại đi qua Hàm Giang một chuyến, hơn nữa vừa mới đã xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, cô cũng không nghĩ lại đụng phải Thẩm Ức Tinh.
Cân nhắc đi dạo mấy cửa hàng sửa xe tương đối quen thuộc, lỡ như đụng phải đặc thù tình huống thì sao.
Kết quả không nghĩ tới, cơm sáng mới vừa ăn một nửa, Thẩm Ức Tinh liền điện thoại cho cô.
Đàm Hữu nhìn cái tên nhảy lên trên di động, rất khiếp sợ.
Thẩm Ức Tinh không có công việc gì đứng đắn, ngày thường đi dạo ở mấy cái tiệm mà hắn đầu tư, vốn sẽ không thức sớm như vậy.
Cô sợ có chuyện gì, nhanh chóng tiếp điện thoại.
“Này! Hữu tử!” Thẩm Ức Tinh ở bên kia hi hi ha ha mà kêu, “Tôi đang ở trạm thu phí của Quất thành đây!”
Thanh âm này vừa nghe chính là uống nhiều quá, Đàm Hữu bị dọa nhảy dựng, lập tức liền đứng lên: “Chính cậu lái xe?”
“A… Tôi không thể tự mình lái xe sao?” Thẩm Ức Tinh cực kỳ không hài lòng, “Xe tôi không có lái giỏi như cậu, tôi cũng có thể lái mà!”
“Dừng xe!” Đàm Hữu kêu, bắt áo khoác liền đi ra ngoài, “Hoặc là nói cậu đã bị cảnh sát giao thông cản lại?”
“Ha ha ha ha ha……” Thẩm Ức Tinh dũng cảm mà cười rộ lên, cười một hồi mới trả lời cô một câu, “Tôi đùa với cậu chơi ấy mà, uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu…”
“Cậu, tên ngốc bức.” Đàm Hữu mắng một câu, “Thật không tự mình lái?”
“Cậu mới là ngốc bức,” Thẩm Ức Tinh mắng trở về, “Tôi có tài xế.”
“Cho tài xế nói chuyện với tôi.” Đàm Hữu nói.
“Này! Tài xế!” Thẩm Ức Tinh kêu, “Nói chuyện!”
Giọng nói nghe có chút khoảng cách: “Nói cái gì?”
Đàm Hữu yên lòng, áo khoác cũng mặc vào, ở trong khu của đoàn xe đi một vòng, tìm cái ghế lại ngồi xuống: “Tới Quất thành có chuyện gì?”
“Tìm cậu.” Thẩm Ức Tinh nói, “Uống rượu! Đã hứa là uống rượu!”
“Cậu đây là uống với ai rồi chạy tới chỗ tôi.” Đàm Hữu nói, “Tôi bận lắm, phải đi làm.”
“Uống với Trần nhị thiếu.” Thẩm Ức Tinh lẩm bẩm lầm bầm một trận, Đàm Hữu nghe không rõ hắn đang nói cái gì.
“Tìm khách sạn ngủ một giấc đi.” Đàm Hữu đánh gãy hắn lẩm bẩm, “Chơi cả đêm không mệt sao?”
“Rất là có tinh thần đây!” Thẩm Ức Tinh thanh âm đột nhiên cất cao, đâm vào làm đau lỗ tai Đàm Hữu.
“Tinh thần thì cậu tìm quán nào mà nhảy Disco đi.” Đàm Hữu xoa xoa lỗ tai, “Tôi thật không rảnh bồi cậu, chúng ta hôm nào hẹn lại.”
“Hôm nào hôm nào, cậu chỉ biết hôm nào……” Thẩm Ức Tinh tiếp tục lẩm bẩm.
“Cúp đây.” Đàm Hữu dứt khoát mà treo điện thoại.
Tình cảm của cô và Thẩm Ức Tinh, nếu Thẩm Ức Tinh xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn muốn tận lực đi hỗ trợ. Nhưng nếu Thẩm Ức Tinh uống nhiều quá tìm người la lối khóc lóc, Đàm Hữu không tiếp.
Thẩm Ức Tinh có rất nhiều bạn bè có thể cùng uống rượu la lối khóc lóc, không thiếu một mình Đàm Hữu.
Em gái ở văn phòng đi ngang qua, trông thấy Đàm Hữu, cười thò qua nói: “Hôm nay cô không nghỉ ngơi sao, không ngủ bù à.”
“Đến giờ, ngủ không được.” Đàm Hữu đứng lên, “Lúc này lại mệt nhọc.”
“Đi ngủ thôi.” Em gái nói, “Buổi chiều cũng không có việc gì, cô yên tâm ngủ.”
“Hôm nay tóc cô cuốn rất đẹp.” Đàm Hữu thuận miệng khen một câu, một lần nữa trở về ký túc xá.
Ăn hết bữa sáng lúc nãy chưa ăn xong, thật đúng là giống mình nói, có chút mệt nhọc.
Bị Thẩm Ức Tinh đánh gãy như vậy, một lòng tích cực hướng về phía trước của cô có chút phai nhạt, vì thế móc di động ra lật lật lịch sử trò chuyện với Hạnh Gia Tâm.
Cảm giác rất khó miêu tả, Hạnh Gia Tâm là động lực của cô, nhưng cũng là áp lực.
Đàm Hữu than ra một hơi thật dài.
Vào Quất thành, Thẩm Ức Tinh mục tiêu rõ ràng mà báo địa chỉ đoàn xe của Đàm Hữu.
Lái xe cho hắn hiện tại chính là tên nhóc trong tiệm, quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói: “Thẩm ca, anh có mệt không?”
“Không mệt.” Thẩm Ức Tinh ngáp một cái nói.
“Một đêm không ngủ mà.” Thanh niên lải nhải, “Nếu không tìm gian phòng anh nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi tìm người.”
“Mở phòng?” Thẩm Ức Tinh chụp lưng ghế thò đầu lại gần, “Mở phòng với mày?”
Thanh niên ngẩn người, rồi sau đó lỗ tai đỏ, mặt cũng đỏ, không phải thẹn thùng, là tức giận: “Tự anh mở!”
Thẩm Ức Tinh chỉ tay lái: “Vậy mày tránh ra.”
“Em nói chính là tự anh mở phòng, không phải kêu anh lái xe!” Thanh niên không thể nhịn được nữa, lá gan lớn lên, “Anh thật sự uống nhiều quá!”
“Anh không uống nhiều…” Thẩm Ức Tinh lẩm bẩm một câu, tiếp tục chụp lưng ghế nói chuyện phiếm với thanh niên, “Mày nói mày phản ứng lớn như vậy làm gì, tư tưởng một chút cũng không cởi mở, chuyện tình yêu, mặc kệ giới tính gì, chỉ cần người ta yêu nhau, đó không phải đều là tình yêu sao…”
“Em không hiểu những việc này.” Thanh niên nhìn chằm chằm đường trước mặt, sắp nhìn chằm chằm đến đèn đỏ phai màu.
“Ai.” Thẩm Ức Tinh chọc chọc bả vai của hắn, “Mày có thể nhìn ra anh thích dạng người như thế nào không?”
“Dù sao không phải kiểu người như em vậy.” Thanh niên vội nói một câu.
Thẩm Ức Tinh một cái tát vỗ vào ót hắn: “Thật đúng là không phải như mày vậy!”
“Không phải em thì là ai cũng được.” Thanh niên thả lỏng, lời nói cũng nhiều hơn, “Tuần trước không phải anh mang tới trong tiệm một chị gái xinh đẹp sao? Chị gái đó khá xinh đẹp.”
“Mày kêu là chị, anh gọi là em gái.” Thẩm Ức Tinh hồi tưởng, không quá nhớ cô gái kia tên gọi là gì, cũng chính là buổi tối trước ngày đó uống rượu xong, ngày hôm sau lại dạo khu mua sắm, chỉ nhớ rõ chân cô gái khá dài, nói chuyện nũng nịu.
“Đúng vậy.” Thẩm Ức Tinh gật gật đầu, “Anh rất thích cái loại này.”
“Cái loại này ai cũng thích.” Thanh niên vui tươi hớn hở mà tiếp một câu.
“Mày nói như vậy anh không thích nữa!” Thẩm Ức Tinh lập tức dương cao giọng, “Anh mày sao có thể là người tục khí như vậy chứ!”
Thanh niên bất đắc dĩ mà cảm thán: “Thẩm ca anh thật sự uống nhiều quá.”
Thẩm Ức Tinh té trên chỗ ngồi, hảo hảo mà nghĩ nghĩ vấn đề mấy cô gái.
Nghĩ đến đầu có chút mờ mịt, nghĩ tới canh tượng đua xe ở dưới chân núi tối hôm trước.
Đàm Hữu khom người cưỡi motor mang theo Trần Tích gào thét mà qua, cô gái mới tới hung hăng mà hỏi lại hắn “Anh quen biết Đàm Hữu?”, rõ ràng nhất đương nhiên là ở nơi ánh sáng tối tăm, cô nàng hôn Đàm Hữu, lãnh khốc mà tuyên thệ chủ quyền.
“Chậc……” Thẩm Ức tinh chép chép miệng, vẫn cứ cảm thấy khiếp sợ, lại có chút hụt hẫng.
Xe một đường chạy đến cửa đoàn xe của Đàm Hữu, bị bảo vệ cửa ngăn cản lại.
Thanh niên mở cửa sổ xe giao thiệp với bảo vệ cửa, Thẩm Ức Tinh bình tĩnh bất động giống nằm liệt giữa bùn lầy. Thanh niên quay đầu lại hỏi hắn: “Thẩm ca, người anh muốn tìm gọi là gì?”
Thẩm Ức tinh đột nhiên mở cửa xe, trực tiếp xuống xe.
Thanh niên không biết làm sao, bảo vệ cửa chỉ phải đuổi theo ở sau lưng Thẩm Ức Tinh: “Này! Cậu tìm ai!”
Thẩm Ức Tinh không để ý đến hắn, chờ bảo vệ cửa đi đến gần, hắn đột nhiên cất bước chạy lên.
Chạy trốn rất nhanh, chỉ cần không bị đuổi theo là được, đến nỗi chạy hướng nào, Thẩm Ức Tinh có chút nhớ không rõ.
Nơi này hắn chỉ ghé qua một lần, sớm nhất lần đó, lần mà hắn và Đàm Hữu quen biết.
Lúc này choáng váng lắc lư lay động mà nhớ tới, đột nhiên cảm thấy ở trên đường tăm tối, bộ dáng Đàm Hữu hạ cửa sổ xe, vươn đầu cười với hắn thật là đẹp.
Cô nói: “Người anh em, buổi tối còn tản bộ à?”
Tán cái rắm bộ, hắn rõ ràng là bị người ta ném.
Bảo vệ cửa chạy càng lúc càng nhanh, Thẩm Ức Tinh cũng chạy trốn càng lúc càng nhanh.
Bảo vệ cửa vừa chạy vừa kêu: “Bắt lấy hắn! Bắt lấy hắn!”
Bên cạnh đi ngang qua mấy người đàn ông, không ai dám tiến lên bắt hắn, nhưng trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ gầy gầy cao cao, giơ tay liền nắm lấy cánh tay hắn, bả vai của hai người hung hăng mà đánh vào nhau.
Đàm Hữu đau đến mắng câu: “Thao.”
Thẩm Ức Tinh cười rộ lên, nhìn xem, người phụ nữ nào này còn dũng cảm hơn cả đàn ông, nói chuyện cũng thô tục, làm gì có chỗ nào giống như con gái.
Cho nên cô ta liền đi tìm một người giống con gái?
Thẩm Ức Tinh lại cau mày.
Hắn há mồm liền hỏi Đàm Hữu: “Cô thích khác biệt sao?”
Đàm Hữu đẩy đẩy cánh tay hắn, làm hắn đứng thẳng: “Thẩm Ức Tinh cậu phát điên cái gì vậy?”
“Tôi tới tìm cậu uống rượu.” Thẩm Ức Tinh ủy khuất.
“Còn uống còn uống……” Đàm Hữu chỉ vào đầu hắn, “Hiện tại đầu cậu toàn là nước tiểu ngựa.”
Thẩm Ức Tinh nói: “Trong đầu tôi đều là cậu.”
“Thao.” Đàm Hữu lại mắng một câu, không nhẹ không nặng mà đạp một cái trên cẳng chân hắn.
Bảo vệ cửa tới trước mặt bọn họ, hỏi Đàm Hữu: “Quen biết à?”
“Đúng vậy.” Đàm Hữu cảm thấy mất mặt cực kỳ, “Tới tìm tôi, uống nhiều quá.”
“Cái này đã uống bao nhiêu rồi.” Bảo vệ cửa trên dưới xem xét Thẩm Ức Tinh, “Nếu không phải ăn mặc giống như công tử nhà giàu, tôi còn tưởng rằng hắn muốn cầm dao hành hung.”
“Ngượng ngùng.” Đàm Hữu vội vàng kiếm bao thuốc đưa qua.
Bảo vệ cửa rút ra hai điếu thuốc, nói với Thẩm Ức Tinh: “Về sau đừng vậy.”
Thẩm Ức Tinh dựng ngược mày, nhìn bảo vệ cửa: “Tôi mới…”
Từ “Không” khi vừa ra khỏi miệng bị Đàm Hữu một cái tát chụp ở phía sau lưng, thanh âm ra khỏi miệng giống như đánh rắm vậy.
Thẩm Ức Tinh quay đầu lại nhìn Đàm Hữu, thập phần bất mãn.
Ánh mắt Đàm Hữu nhìn hắn, càng bất mãn.
Đoàn xe vốn không có chỗ cho người này ở, Đàm Hữu kéo tay áo Thẩm Ức Tinh quơ quơ, làm hắn đứng ngay ngắn: “Xe cậu đâu?”
“Cửa.” Thẩm Ức Tinh trả lời.
Đàm Hữu lôi kéo Thẩm Ức Tinh đi hướng cửa, đi được gần, Đàm Hữu đều thấy xe của Thẩm Ức Tinh, Thẩm Ức Tinh đột nhiên dừng bước chân, đánh chết cũng kéo không nhúc nhích.
Người này cao hơn cô cường tráng hơn cô, ngày thường còn thích đi phòng tập thể thao làm bộ làm tịch mà tập thể hình, uống nhiều quá ngoan cố giống như một con trâu, Đàm Hữu kéo như thế nào cũng bất động.
Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Ức Tinh, Thẩm Ức Tinh cũng nhìn chằm chằm cô, cau mày không nói lời nào.
Đàm Hữu chỉ có thể dỗ: “Không phải cậu muốn uống rượu sao? Đứng đây làm gì?”
“Cậu muốn đi uống rượu với tôi sao?” Thẩm Ức Tinh lập tức buông lỏng.
“Đúng vậy, tôi đi theo cậu uống rượu.” Đàm Hữu chỉ chỉ ngoài mặt, “Chúng ta phải đi đến chỗ uống rượu ngon.”
“Không cần cố ý tìm chỗ.” Thẩm Ức Tinh tự động đi ra ngoài, “Chỉ cần có hai chúng ta là được.”
Hai người rốt cuộc ra cửa, thanh niên từ trên xe bước xuống, chạy tới trước mặt họ, lại chạy về mở cửa.
Đàm Hữu nhét Thẩm Ức Tinh vào ghế sau, giơ tay nhanh chóng đóng cửa lại, phất tay với thanh niên: “Đi mau đi mau!”
Thanh niên do dự, Thẩm Ức Tinh đã hạ cửa sổ xe duỗi nửa người ra: “Đàm Hữu! Cậu lên xe!”
“Tôi phải đi làm.” Đàm Hữu bất đắc dĩ nói.
“Vừa rồi còn nói đi uống rượu, đánh rắm sao!” Thẩm Ức Tinh một giây liền thay đổi phong cách, giống như đang thanh tỉnh.
Đàm Hữu sờ sờ cái mũi: “Coi như tôi đánh rắm đi.”
Cô xoay người đi, Thẩm Ức tinh không tru lên nữa, cô đã đi ra ngoài vài bước, Thẩm Ức Tinh đột nhiên nói câu: “Hôm nay tâm trạng tôi rất không tốt…”
Thanh âm không lớn, nhưng ngữ điệu đủ đau thương, Đàm Hữu dừng bước chân.
“Hôm nay tâm trạng tôi thật không tốt.” Thẩm Ức Tinh lặp lại.
Đàm Hữu thở dài, xoay người bước nhanh trở về bên cạnh xe: “Nhích vào trong chút.”
“Làm gì!” Thẩm Ức Tinh rống.
“Cậu mẹ nó kêu tôi đi vào mà!” Đàm Hữu rống trở lại.
Lúc sau đối thoại, hai người cơ hồ đều là dùng rống. Không có nội dung thực chất gì, chủ đề cũng chỉ một, đơn giản là “Tôi tìm cậu uống rượu mà cậu không uống”, “Cậu bao lớn rồi tôi phải đi làm đây cậu có thể đừng ấu trĩ như vậy hay không”.
Nhưng ồn ào đến vô cùng xuất sắc, thanh niên ở phía trước lái xe, bị hai người rống đến sửng sốt.
Cũng không nói điểm đến, để cho hắn mơ hồ mà chạy.
Chuyển động hơn hai mươi phút, Thẩm Ức Tinh rốt cuộc rống mệt mỏi, giọng nói của hắn cũng sắp đứt, nói với Đàm Hữu: “Nước…”
Đàm Hữu: “Ở trên xe của cậu mà, cậu mẹ nó kêu tôi tìm nước à!”
“Thao……” Thẩm Ức Tinh đào đào lỗ tai, chính mình cầm bình thủy, vặn nửa ngày vặn không ra.
Đàm Hữu đoạt lại đây một phen vặn ra đưa về, biên độ động tác quá lớn, nước tràn ra một chút, rơi vào trên quần của Thẩm Ức Tinh.
Thẩm Ức Tinh nhìn chằm chằm chân mình, hơn nửa ngày cười nói câu: “Thao…”
Nước bị hắn uống hết nửa bình, khi đưa cho Đàm Hữu m, Đàm Hữu đẩy một phen.
Thẩm Ức Tinh nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy trong đầu choáng váng tràn ra không ít, tư duy có loại thanh tỉnh sau khi trải qua chông gai vươn tới thành công.
“Cậu còn ghét bỏ tôi.” Hắn nói.
“Tôi không chê cậu thì chê ai.” Đàm Hữu nói, “Bủn xỉn muốn chết.”
Thẩm Ức Tinh khom người từ tủ lạnh nhỏ lấy ra một bình nước khác đưa qua: “Được rồi chứ, cậu uống bình mới được chưa.”
Đàm Hữu tiếp nhận, tỉ mỉ nhìn đôi mắt hắn: “Tỉnh à, cậu tỉnh cũng thật thật đột nhiên.”
“Vừa rồi tôi ngủ sao?”
“Cũng không sai biệt lắm.” Đàm Hữu uống miếng nước, “Ồn ào đến tôi đau cả họng.”
Thẩm Ức Tinh khụ khụ: “Tôi cũng đau.”
“Hà tất đâu.” Đàm Hữu bưng nước lên chạm chạm bình nước trong tay hắn, “Sao lại thế này hôm nay, tối hôm qua ở cùng Trần Tích chịu kích thích?”
Thẩm Ức Tinh vừa định nói chuyện, điện thoại của Đàm Hữu vang lên.
Đàm Hữu móc di động ra, ra dấu với Thẩm Ức Tinh, tiếp điện thoại: “Mẹ, làm sao vậy?”
Thẩm Ức Tinh ngẩn người, đây xem như lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần gũi với người nhà của Đàm Hữu.
“Ai nói với mẹ… Ông ta sao lại biết điện thoại của mẹ… Không, con không có ý đó.” Mày Đàm Hữu càng nhăn càng chặt, “Mẹ bình tĩnh một chút, chuyện thế này lại không phải xảy ra một lần hai lần… Có khả năng gì chứ, căn bản không thể nào. Hiện tại con đang bận, về nhà rồi nói sau.”
Thẩm Ức Tinh thấy cô buông di động, hỏi câu: “Làm sao vậy?”
Đàm Hữu cắt đứt điện thoại: “Không có gì.”
Sao có thể không có gì, Thẩm Ức Tinh uống nhiều quá, nhưng không đến mức phát hiện sai cảm xúc của Đàm Hữu.
Hắn nói: “Có chuyện gì cậu cứ nói, hoặc nhiều hoặc ít tôi đều có thể giúp đỡ chút.”
“Cậu trước giúp đỡ bản thân đi Thẩm lão bản,” Đàm Hữu thở dài, “Mặc kệ giữa cậu và Trần Tích có thù oán gì, làm việc tam tư một chút, đừng ảnh hưởng đến cửa hàng của cậu, tôi còn chưa có làm công cho cậu đâu.”
Thẩm Ức Tinhnh cười cười: “Cậu an tâm đi, tôi còn có thể không giữ được cửa hàng để thỉnh tòa đại Phật như cậu sao.”
“Tôi xem cậu cũng không sai biệt lắm.” Đàm Hữu buông bình nước, sửa sửa quần áo, “Chúng ta đây coi như là uống rồi, tôi phải đi về.”
“Uống nước khoáng sao?”
“Quân tử chi giao đạm như nước.”
“U, không thấy ra cậu có văn hóa như vậy.” Thẩm Ức Tinh cúi đầu, moi moi một đống ướt nhẹp trên quần, “Cậu cũng không đủ ý tứ, quen bạn gái cũng không nói cho tôi biết.”
Đàm Hữu ngẩn người.
Thẩm Ức Tinh tiếp tục nói: “Trước đó chúng ta từng nói xuất hiện người kia, là cô ấy phải không. Tên gọi là gì, chúng ta đã thấy mặt, còn không biết tên.”
Đàm Hữu nói: “Cậu không cần biết tên.”
“Có ý tứ gì a.” Thẩm Ức Tinh ngẩng đầu xem nàng, “Sợ tôi đoạt là thế nào, đêm đó tôi ở cùng một xe với cô ấy đây, cũng đâu có làm gì?”
“Cậu muốn dám làm gì cô ấy,” Đàm Hữu nhìn thẳng hắn, “Thử xem xem.”
“Thao…” Thẩm Ức Tinh cảm thán, “Đàm Hữu cậu yêu đương thành bệnh tâm thần à.”
Đàm Hữu không có giải thích với Thẩm Ức Tinh quá nhiều, thậm chí ngay cả thân phận “bạn gái” này cũng cam chịu.
Đêm đó thấy Hạnh Gia Tâm ở trong xe của Thẩm Ức Tinh, ý lạnh trong nháy mắt đập vào sống lưng, cô đến bây giờ còn có thể cảm giác được không thua kém lúc đó.
Thẩm Ức Tinh tuy rằng từng có rất nhiều bạn gái, nhưng hắn làm người còn không có trở ngại, sẽ không cường đoạt dân nữ. Cho nên Đàm Hữu hiểu rõ, thay vì nói cô sợ Thẩm Ức Tinh coi trọng Hạnh Gia Tâm rồi làm cái gì với nàng, chi bằng nói cô sợ Hạnh Gia Tâm tiến đến trong vòng của đám phú nhị đại này, sẽ phát hiện, Đàm Hữu cô chẳng là cái gì cả.
Cô không đủ thú vị, không đủ săn sóc, không phải lớn lên đẹp, càng không phải có tiền có tài nguyên.
Thẩm Ức Tinh Trần Tích cũng không ở cùng một thế giới với Hạnh Gia Tâm, nhưng thế giới của bọn họ, so với Đàm Hữu, vẫn cứ cách Hạnh Gia Tâm gần rất nhiều.
Loại sợ hãi ích kỷ này ngày thường không rõ ràng, một khi tới những lúc thế này, Đàm Hữu sẽ một bên phỉ nhổ chính mình, sau đó tiếp tục làm chuyện mà mình phỉ nhổ.
Chẳng sợ chiếm giữ vị trí bên người Hạnh Gia Tâm, cũng không muốn nhường cho người cách nàng gần hơn.
Đàm Hữu tùy hứng mà cảm thấy bọn họ cũng không đủ tư cách, nhưng rốt cuộc ai đúng quy cách, Đàm Hữu trước nay