Thủy Linh Tử biến sắc, lúc này mới phản ứng được, vội vàng ly khai khỏi vách đá hai bước, đứng giữa đường hành lang.
- Cái gì vậy?
Thái Nhi kinh ngạc nói.
Thủy Linh Tử hơi kinh cụ, thần tình khó coi.
Vừa rồi nếu không có Thạch Mục xuất thủ tương trợ, khẳng định nó sẽ bị ánh sáng đen đó đắc thủ đánh lén.
- Không biết, ta không thấy rõ. Xem ra nơi này không phải là không có nguy hiểm, tiến lên cẩn thận một chút đi, lần này ta đi phía trước.
Thạch Mục lên tiếng, nhìn Thủy Linh Tử.
Nói đoạn, hắn cất bước vượt qua Thủy Linh Tử, đi trước dẫn đầu.
Thái Nhi đứng trên vai Thạch Mục, tự tiếu phi tiếu nhìn Thủy Linh Tử, rất có ý châm chọc.
Thủy Linh Tử sắc mặt khó coi, lúc trước cùng nhau đi tới, đều không gặp phải nguy hiểm gì, hắn liền có hơi sơ suất, suýt nữa chịu thua thiệt lớn.
Dù sao hắn cũng lão quái nhiều năm, tâm tính kiên định, hít sâu một hơi, thần tình liền khôi phục bình tĩnh, cất bước tiến lên.
Đường hành lang rất dài, đi một hồi lâu còn chưa tới đầu, phía trước một mảnh đen như mực, cũng không thấy được tận cùng.
- Đây là địa phương quỷ quái gì thế, sao khắp nơi đều là vật ly kỳ cổ quái.
Trong mắt Thái Nhi, hào quang bảy màu chớp lóe, cảnh giác nhìn chung quanh, miệng lầm bầm.
Thạch Mục mỉm cười, đang định lên tiếng.
Mặt đất dưới chân đột nhiên chấn động mạnh một cái, toàn bộ đường hành lang lay động kịch liệt, như là động đất, khiến cho Thạch Mục và Thủy Linh Tử đều nhoáng thân thể lên.
Vào thời khắc này, ánh sáng đen trên vách đá bên cạnh Thạch Mục lóe lên, một đoạn ánh sáng đen hơi cong từ bên trong bắn ra rất nhanh, đánh vào hậu tâm của hắn.
Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng đen trên vách đá bên cạnh Thủy Linh Tử cũng hiện ra như điện xạ, đánh tới thân thể của nó.
Thạch Mục không tỏ vẻ kinh ngạc chút nào, trong nháy mắt ánh sáng đen vừa mới xuất hiện, tay áo bào lập tức vung lên, một mảnh hoàng mang xuất hiện ở sau lưng, ngưng tụ thành một tường đá màu vàng.
Trên vách đá có năm đạo linh văn màu vàng, mơ hồ hợp thành một đồ án núi cao, trông cực kỳ huyền diệu.
Ầm, một tiếng tiếng nổ trầm đục!
Ánh sáng đen lóe lên, đâm vào tường đá màu vàng, thổi phù một tiếng, ngấm chìm vào tường đá, gần nửa đường liền bị bách ngừng lại, không có cách nào xâm nhập vào.
Thủy Linh Tử cười lạnh một tiếng, lúc trước bởi vì khinh thường mới bị đánh lén, thời khắc này sao lại mất thể diện trúng chiêu một lần nữa chứ.
Thân thể hắn tích lưu lưu nhất chuyển, toàn thân nổi lên mấy tầng lam quang, màu sắc khác nhau, tầng thứ rõ ràng.
Một mặt lam quang bỗng nhiên xuất hiện cái khiên lóng lánh, chắn trước ánh sáng đen.
Nhưng ánh sáng đen lợi hại xuất kỳ, không ngờ lại mơ hồ, không một tiếng động liền nhìn rõ cái khiên, trên khiên bị dung ra một lổ nhỏ.
Sắc mặt Thủy Linh Tử khẽ biến thành sợ, tuy rằng nhanh như tia chớp bấm quyết niệm thần chú, lam quang ngưng tụ trên người thật nhanh, biến thành một đóa băng hoa màu xanh cỡ một thước.
Một đạo bạch quang lớn bằng ngón cái từ hoa tâm băng hoa bắn ra, tản ra hàn khí khiếp người, đụng vào ánh sáng đen đó.
Một tiếng vang thật lớn, bạch quang vỡ vụn, ánh sáng đen bị chấn lui, bề mặt quang mang mờ đi không ít, rung động hai cái, sau đó nhanh chóng rút vào vách đá.
Ngay trong nháy mắt nó rút vào vách đá, lại một đạo hàn băng bạch quang bay vụt đến, nhưng lại chậm mất một bước, đánh vào vách đá.
Phành!
Đá vụn vẩy ra, vách đá đánh ra một hố nhỏ, bạch quang cũng vỡ vụn ra.
Phạm vi hơn trượng trong vách đá, bị một tầng băng cứng màu trắng bao trùm, tản ra hàn khí kinh người, nhiệt độ bên trong hành lang chợt giảm xuống ngay lức khắc.
- Hừ!
Thủy Linh Tử hừ lạnh một tiếng, không ngờ lại không có thể bắt được ánh sáng đen kia.
Từ trường trong hành lang đen tuôn chảy sôi trào, quang mang lập lòe trên bề mặt băng cứng màu trắng, nhanh chóng nổi lên vô số vết nứt, sau đó vỡ vụn ra.
Thủy Linh Tử mắt thấy cảnh này, khẽ nhíu mày.
Vào thời khắc này, một tiếng động nặng nề từ bên cạnh truyền đến, toàn bộ đường hành lang lần nữa đung đưa.
Thủy Linh Tử nhìn theo hướng tiếng động, hơi biến sắc mặt.
Tiếng động từ chỗ Thạch Mục truyền đến, tường đá màu vàng trước người hắn lúc này toát ra hào quang chói mắt, gần như biến thành nửa trong suốt.
Đạo hắc quang kia đâm vào trong tường đá, liều mạng rung động, muốn rút ra, nhưng lại bị tường đá liều chết cố định, không nhúc nhích tí nào.
Ánh sáng đen rốt cục lộ ra bản thể, là một đoạn đuôi câu loại yêu vật Hạt Tử lớn bằng cánh tay, tỏa sáng đen xì, đỉnh đuôi câu đỉnh chóp lóe ra lam quang sâu kín, hiển nhiên vô cùng kịch độc.
Đuôi câu lộ ra từ vách đá, hiển nhiên bản thể còn ẩn tàng ở bên trong vách đá, không hiển lộ ra.
- Tưởng nấp trong vách đá là có thể bình yên vô sự sao, ngây thơ! Ra đi!
Thạch Mục hừ nhẹ một tiếng, trên tay nổi lên một tầng huyền hoàng quang mang, ngưng tụ thành một bàn tay to huyền hoàng cỡ mấy trượng, ngấm chìm vào trong vách đá nhanh như tia chớp, sau đó rút về thật nhanh, bàn tay to nắm một vật thật chặc, là một con Hạt Tử hai màu vàng đen.
Hạt tử dài ba bốn trượng, trên người lân giáp sáng choang, nửa người đen như mực, nửa người còn lại màu vàng, đầu Hạt Tử lớn hơn nhiều so với những loại hạt khác, hơn nữa lại mơ hồ bày biện ra hình dáng khuôn một người, nhưng xem ra đáng sợ, lạnh như băng.
Hạt Tử thét lên một tiếng chói tai, người nghe sợ hết hồn hết vía.
Hạt Tử quỷ dị liều mạng vùng vẫy, hào quang hai màu vàng đen trên người lập lòe, ý đồ tạo ra khe hở, đáng tiếc bất kể nó cố gắng như thế nào, đều giống kiến càng hám thụ, không tránh thoát khỏi sự trói buộc của bàn tay huyền hoàng.
- Nhân Diện cưu độc hạt! Thì ra là vật này đang giở trò quỷ!
Thủy Linh Tử cau mày khẽ nạt.
Ánh mắt Thạch Mục nhất động, người này gọi là mặt cưu độc hạt, hắn từng thấy qua trong điển tịch, chính là loại bò cạp kịch độc nhất trong yêu thú, độc của bò cạp có thể giết chết kẻ cao hơn mình một cấp, quả thật vô cùng lợi hại.
Hơn nữa trời sanh có thể độn địa, cho nên rất ít có người có thể bắt được con thú này, không ngờ nơi này lại có.