HUYỄN HOẶC



Bọn họ không dám hỏi Kiều Nhiễm, liền chạy đi chặn Trần Tuấn lại trong nhà vệ sinh chất vấn.

“Cậu là người yêu Kiều Nhiễm?”Nam sinh dáng dấp cao to rất cường tráng ngậm một điếu thuốc, đứng trước mặt Trần Tuấn, vẻ mặt khinh thường.

Trần Tuấn nhíu mày, không nói gì.

“Mẹ nó, hỏi cậu đấy!”Nam sinh vóc người thấp bé bên cạnh lén lút thậm thụt đẩy cậu ta một cái.

Trần Tuấn nhíu mày không kiên nhẫn nói: “Liên quan gì đến mấy người, tránh ra!”Tên nhỏ con ỷ vào bên mình nhiều người liền muốn đánh cậu ta, bị nam sinh rất cường tráng gạt sang một bên.

“Trần Tuấn, tôi cũng thích Kiều Nhiễm, ban đầu nghĩ sắp tốt nghiệp, tôi không muốn chậm trễ cậu ấy học tập, nhưng bây giờ tất cả mọi người đang lan truyền hai người là người yêu, trong lòng tôi nghẹn muốn chết như mắc tảng đá, cậu thành thật cho tôi, cậu và Kiều Nhiễm có thật sự yêu đương không?”Cao Dương ném thuốc lá lấy mũi chân dập tàn thuốc, sắc mặt nghiêm túc nhìn hai mắt cậu ta.


Trần Tuấn nhìn thẳng cậu ta, hồi lâu mới nói: “Tin đồn.

”Lời này vừa nói ra, Cao Dương liền vui vẻ, tay lớn vỗ bả vai cậu ta, đưa người ra khỏi nhà vệ sinh.

Những chuyện này Kiều Nhiễm hoàn toàn không biết, cô vẫn duy trì sinh hoạt hai điểm tạo thành một đường thẳng như cũ.

Ban đêm ngày thứ năm, làm cho Kiều Nhiễm không ngờ chính là Phong Vũ lại trở về, mà còn mang theo vết thương.

Mười giờ tối sau khi Kiều Nhiễm về đến nhà mở đèn phòng khách, phát hiện Phong Vũ nằm trêи ghế sofa ngủ rất ngon.

Kiều Nhiễm đi qua đứng trước ghế sofa yên lặng nhìn anh chăm chú.

Phong Vũ gầy, chẳng qua mấy ngày không gặp rõ ràng gầy hơn chút, trêи mặt râu ria xồm xoàm, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt cương nghị, mặc dù nhìn qua rất lôi thôi cũng rất có mùi vị đàn ông.

Người đàn ông trêи ghế salon hô hấp nặng nề, hình như bị cảm, mũi không quá thông khí, môi mỏng khẽ nhếch lấy hô hấp.

Thân trêи anh trần trụi, trêи cánh tay đeo băng, có vết máu màu đỏ mơ hồ chảy ra.

Ánh mắt Kiều Nhiễm một đường đi xuống phía dưới, hầu kết người đàn ông rất rõ ràng, hơi nhấp nhô theo hô hấp, lồng ngực màu mật ong vừa nhìn liền rất có cảm giác an toàn, hướng xuống dưới nữa là cơ bụng bụng dưới hoàn mỹ, hình dáng rất đẹp.


Ánh mắt cuối cùng dừng lại tại vị trí giữa hai chân anh, đũng quần bị chống lên một cục, nhìn không nhỏ.

Thật to lớn.

Kiều Nhiễm ɭϊếʍ môi, nhíu mày cười khẽ.

Trong phòng hơi lạnh, Kiều Nhiễm suy nghĩ một chút lấy ra một cái chăn mỏng từ trong phòng mình ra đắp lên người anh, để balo xuống rửa tay xong đi vào phòng bếp.

Lúc Phong Vũ tỉnh dậy, đầu tiên là ngửi thấy một mùi hương rất thơm.

Mấy ngày nay làm nhiệm vụ chưa từng ăn một bữa cơm nóng hổi, lúc này trong bụng trống rỗng, đói đến đau dạ dày, mùi thơm này quả thực là muốn câu hồn anh đi.

Người đàn ông ngồi dậy, chăn mỏng màu xanh nhạt trượt xuống bên hông.

Phong Vũ sững sờ, cầm trong tay nhìn một chút, dùng đầu óc không tỉnh táo suy nghĩ hồi lâu xác định mình chưa từng thấy cái chăn này, anh quay đầu nhìn một vòng, phát hiện là nhà mình không sai.


Trong phòng bếp truyền ra tiếng động nấu ăn, Phong Vũ ấn thái dương co rút đau đớn, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, vậy mà đã mười giờ hơn, hấp tấp lảo đảo đứng dậy.

Kiều Nhiễm nấu mì sợi xong, vừa mới quay đầu liền thấy người đàn ông đứng ở cửa.

Người đàn ông ở trần tựa vào khung cửa, dường như đang phơi bày thân thể hoàn mỹ của mình.

Kiều Nhiễm chớp mắt, hỏi: “Chú khỏe hơn chưa?”Người đàn ông mong chờ nhìn mì sợi trong tay cô, nuốt nước miếng, nói chuyện với cổ họng khô khốc: “Vẫn ổn, ban đầu chú nghĩ chợp mắt một chút rồi đi đón cháu, kết quả ngủ quên mất, bát này làm cho chú sao?”Bộ dạng này của Phong Vũ trong mắt Kiều Nhiễm giống như một con chó săn đói bụng rất lâu, vừa đẹp trai lại đáng yêu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc