HUYỄN THẦN CƯỚP THIÊN TỊCH

Chỉ cần Tiểu Băng Quân muốn, nàng luôn luôn có thể ở tại thời gian không thích hợp, địa điểm không thích hợp tìm được cái mình cần.

Lò than nhỏ, bánh trà, cùng với trà cụ cần thiết để pha trà, vậy mà tất cả đủ cả.

“Không dùng phương thức của người Hán sao?” Quét mắt nhìn trà cụ đơn giản, Thiên Mạch hỏi nữ tử ngồi chồm hổm trên mặt đất chuyên chú nhóm bếp lò. Hắn biết chỉ cần hắn mở miệng, cho dù là khó nàng cũng sẽ làm, bởi vậy cũng không có hỏi đêm hôm khuya khoắt mọi người đều đã ngủ nàng như thế nào lấy được mấy thứ này.

Rút miếng than củi cháy sáng ra, Tiểu Băng Quân rửa tay trong bồn nước ở một bên rồi lau khô, sau đó dùng cái kẹp bằng trúc gắp bánh trà sưởi ở trên lửa.

“Chủ tử, thiếp sẽ không dùng phương pháp của người Hán.” Lúc này nàng mới ngước khuôn mặt bị hơi lửa đốt có chút hồng lên, cười đến ngượng ngùng. Mặc dù từng được dạy qua ngôn ngữ cùng văn hoá của người Hán, nhưng bởi vì thời gian hôn mê quá dài, học không được tinh thông, chỉ đại khái có thể nói có thể nghe, cũng nhớ rõ một chút thi từ, sâu hơn chút nữa thì không biết.

Thiên Mạch không nói gì nữa.

“Trà của Băng tộc bọn thiếp kỳ thật cũng rất ngon, làm ấm thân thể rất tốt.” Tiểu Băng Quân cúi xuống, nhịn không được nói, sợ hắn không thích, lại bổ sung một câu, “Sáng mai thiếp liền đi học….”

“Không cần.” Thiên Mạch cắt lời nàng. Hắn bất quá chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nàng không cần khẩn trương như vậy.

Tiểu Băng Quân ngọt ngào cười, miệng tuy không nhiều lời, trong lòng nhưng đã hạ quyết định.

Lò lửa ấm áp khuếch tán bốn phía, dần dần ngăn lại cái lạnh ban đêm.

Hong bánh trà nguội, châm nước vào bình đặt trên lửa, giã bánh trà. Động tác Tiểu Băng Quân đâu vào đấy, như là đã làm rất nhiều lần. Tiếng chày gỗ trong đêm yên tĩnh có vẻ hết sức xa xôi, cũng không quấy nhiễu người.

“Lúc còn ở Băng thành, ban đêm thường thường cùng Luyến Nhi giống như vậy, vừa pha trà vừa nói chút chuyện phiếm. Uống một tách tuyết trà, cả người từ trong ra ngoài đều ấm áp, rất thư thái.” Nàng rũ lông mi dài xuống, khoé miệng treo ý cười nhợt nhạt, chậm rãi nói chuyện cũ.

Thiên Mạch lấy tay chống đầu tựa vào một bên bàn đá, lẳng lặng nhìn nàng, không hề nói tiếp.

“Đáng tiếc nơi này không có tuyết rơi, cũng không có nhuyễn hương nhung chỉ Băng thành mới có.” Nói tới đây, trong giọng nói của Tiểu Băng Quân có nhàn nhạt tiếc nuối, lại có một chút bối rối, không biết là do nhớ tới đã rời khỏi Băng thành mười năm, hay là nhớ tới tỷ tỷ Thu Thần Vô Luyến của nàng.

Băng thành, nhuyễn hương nhung, tỷ muội, pha trà đêm… Thiên Mạch đột nhiên cảm thấy có thể nhớ được cũng là một loại hạnh phúc. Hắn còn có cái gì có thể nhớ đây.

Bánh trà bị giã thành từng mảnh nhỏ, nước trên bếp lò cũng đã bắt đầu phát ra tiếng sôi ‘ùng ục’ rất nhỏ. Tiểu Băng Quân không có cái sàng, liền đem trà vụn bỏ vào trong bình, vừa nấu vừa dùng thìa nhẹ nhàng khuấy đảo.

“Dùng nhuyễn hương nhung nấu trà, vừa mê vừa say, lại vẫn mang theo hương trúc mát lạnh, làm cho người ta nghĩ đến mùa hạ ở phía Nam.” Hơi nước mênh mông, nàng dùng tay không vén mái tóc dài chưa buộc qua sau tai, khoé môi nở nụ cười, giống như hương tuyết trà trong lời nàng vậy. “Luyến Nhi thích ăn trước mấy thanh ngải cứu cực đắng, sau mới dùng trà. Tỷ ấy nói như vậy mới cảm thấy trà có thêm mỹ vị. Giống như nhân sinh vậy, sau cái khổ vị ngọt càng làm cho người ta cảm thấy hiếm có.” Rõ ràng là hoàn cảnh lớn lên giống nhau, không biết vì sao Luyến Nhi lại sớm hiểu chuyện hơn nàng rất nhiều.

“Nàng thì sao?” Thiên Mạch cảm thấy có chút hứng thú.

“Thiếp?” Tay khuấy nước trà bỗng nhiên ngừng lại, mặt Tiểu Băng Quân hơi hơi nóng, nhưng vẫn tự nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng khi được hắn hỏi. “Thiếp thích bánh dung cao mật ong ngòn ngọt.”  Nàng ngại ngùng không nói mật dung cao rất ngọt rất ngọt, trên cơ bản không có người có thể nuốt trôi, là vì nàng đặc biệt thích ngọt mà làm ra. Bất quá Luyến Nhi không cho phép nàng ăn nhiều, sợ nàng đau răng. “Ăn bánh mật dung cao xong lại ẩm trà, liền sẽ nếm không ra vị ngọt của trà hương tuyết, nhưng trong cái thanh nhã lộ ra cái mát lạnh, cực kỳ thoải mái.”

Nước sôi, Tiểu Băng Quân múc bọt nước do hoa sơn trà tạo thành vào một cái chén, sau đó bỏ một chút đường đỏ vào trong bình tiếp tục khuấy. Đợi cho đường tan, nước trà như gợn sóng bốc lên, lại rót chén bọt của hoa sơn trà vào một lần nữa, hoà trộn đều nhau xong liền nhấc bình trà ra khỏi lò than đặt lên bàn đá. Thuận tay đặt một bông cúc trắng vào trong tách, mới đổ nước trà vào, sau đó hai tay bưng tách trà đưa tới trước mặt Thiên Mạch.

Dưới ánh trăng, đáy nước màu nâu trong veo, cúc trắng xoè ra, ánh lên nửa vầng trăng.

Vừa vào miệng, Thiên Mạch không thể nói rõ có uống được hay không, chỉ cảm thấy có chút ngọt, có chút ấm. Giương mắt nhìn ánh mắt chờ mong của Tiểu Băng Quân, không khỏi lại bưng lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói: “Chúng ta có thể đi Băng thành.” Hắn không có tâm nguyện cùng nhớ nhung, không ngại vì người khác đạt tới tâm nguyện để tháo bỏ tưởng niệm.

Tiểu Băng Quân a một tiếng, miệng mở một hồi lâu không khép lại, đợi sau khi lấy lại tinh thần, vui mừng đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, muốn nói chút gì, lại vô ý nhìn đến chân Thiên Mạch khi đó, nháy mắt an tĩnh lại.

“Chủ tử, thiếp không muốn trở về.” Nàng gục đầu xuống, nhẹ nhàng nói, khoé mắt liếc trộm thấy hắn dừng động tác dùng trà, vội vàng bổ sung thêm một câu, “Luyến Nhi không còn nữa, thiếp không muốn trở về.” Một năm Băng thành có vài tháng tuyết rơi, tất cả hoa cùng cây cảnh đều chen chút nở hoa kết quả trong vòng mấy tháng còn lại, mà mấy tháng kia trời cũng lạnh, giống như đầu xuân ở nơi này. Chân của hắn gặp lạnh lại càng đau dữ dội, sao có thể đi tới đó.

Thiên Mạch chỉ hơi trầm ngâm liền biết trong lòng nàng lẩn quẩn ý nghĩ gì, cũng không kiên trì, chỉ nói: “Vậy liền tìm nàng ấy đến.” Nói xong, đặt tách xuống, lấy qua gậy chống, đứng dậy đi về gian phòng.

Tiểu Băng Quân có chút sững sờ, không biết là hắn có phải bởi vì chính mình làm sai mà tức giận không.

“Khuya rồi, ngủ đi, mấy thứ kia ngày mai lại kêu người tới dọn dẹp.” Giống như biết nàng lại miên man suy nghĩ, đi được một khoảng, Thiên Mạch lại bỏ lại một câu.

Có lẽ là trà ấm, có lẽ là đêm tĩnh, hắn cảm thấy chính mình lúc này nằm ngủ mà nói có lẽ sẽ không nằm mơ nữa.

“Được.” Đợi đến khi bóng lưng vĩ ngạn biến mất bên trong cánh cửa, Tiểu Băng Quân mới đột nhiên phản ứng kịp, lúng ta lúng túng đáp lại, trong lòng vẫn chưa thực ổn định. Mãi đến khi đứng dậy nhìn thấy tách trà của Thiên Mạch chỉ còn lại một bông hoa cúc, lại cao hứng trở lại.

Cảm thấy vẫn không buồn ngủ, liền cũng rót một tách trà, một mình một người ngồi ở chỗ kia chậm rãi uống. Gió mát trăng thanh, hương trà nhàn nhạt, cũng là thú vui tao nhã thong dong. Đương nhiên, nếu nước trà có thể ngọt một chút thì tốt rồi.

—————

Sáng hôm sau, sau khi Thiên Mạch gợi ý, Tiểu Băng Quân thỉnh người Sở gia dẫn đám người Vệ Lâm ở trong viện phiền muộn lo lắng trùng trùng hai ngày nay du ngoạn trên phố giải sầu. Hiển nhiên bởi vì chuyện của Sở đại gia, người Sở gia đối với bọn hắn có vẻ còn ân cần hơn so với trước đây, cơ hồ là có cầu tất ứng.

Bọn hắn đi rồi, Sở Tử Ngạn lại đến chơi, bây giờ là một mình một người, không mang theo Tiền Ngũ An.

“Mạch huynh, thực không dám giấu diếm, Sở gia tại Đinh Châu là thế gia hạng nhất hạng nhì, nhưng tại quận Thành Sơn đây mặc dù có chút sản nghiệp, nhưng không đáng nói tới.” Sở Tử Ngạn là người thông minh, hôm qua gặp mặt liền biết Thiên Mạch không bị nghi thức xã giao thế tục trói buộc, bởi vậy sau khi thoáng bày tỏ lòng biết ơn đối với chuyện tình của huynh trưởng, liền đề cập tới chuyện khác.

Thiên Mạch không có đáp lại, Sở Tử Ngạn lại biết đối phương đang nghe. Hắn không biết chính mình vì sao lại đối với một người mới quen không rõ lai lịch nói những lời này, chỉ là tự nhiên dưới cái nhìn chăm chú từ đôi mắt đen giống như có thể thấu hiểu toàn bộ kia vậy mà lại nói ra.

“Nơi này vẫn do huynh trưởng quản lý, tại hạ chỉ giúp đỡ gia phụ xử lý một chút chuyện vặt ở Đinh Châu. Tháng trước nhận được tin tức của huynh trưởng, nói Lý gia ở Thành Sơn muốn dùng một số tiền lớn mua Niệp Thuý cốc ở ngoại ô của chúng ta làm sơn trang nghỉ mát. Niệp Thuý cốc là sản nghiệp trọng yếu của Sở gia ở tại quận Thành Sơn, sao có thể bán đi, cho nên gia huynh mới nhẹ nhàng cự tuyệt, không nghĩ tới bởi vậy gặp phải tai hoạ.” Nói đến đây, hắn thở dài một hơi.

Ngay cả Tiểu Băng Quân còn nghe ra nhiều sơ hở trong lời nói của hắn, càng không cần phải nói tới Thiên Mạch.

Niệp Thuý cốc rốt cuộc có cái gì tốt mà khiến cho Sở gia cố ý từ Đinh Châu xa xôi đi tới quận Thành Sơn lạ nước lạ cái này để thiết lập sản nghiệp, để cho Lý gia biết rõ không thể có được vẫn muốn cướp đoạt? Địa vị của Lý gia ở quận Thành Sơn như thế nào? Cái gọi là tai hoạ thực chất là dạng tai hoạ gì, vậy mà khiến hắn phải bôn ba từ Đinh Châu qua đây?

Chỉ là Thiên Mạch rất nhiều khi sẽ không chủ động đặt câu hỏi, đối với hắn mà nói, nếu muốn, có rất nhiều cách để biết câu trả lời. Hơi nghiêng người, bưng lên tách trà khác, nhìn thấy những lá trà nhỏ dài bên trong nở ra, xanh biếc, ánh mắt của hắn không dấu vết quét mắt nhìn nữ tử đứng phía sau lưng, không rõ nàng vì sao lại nhất định phải đứng ở vị trí kia.

“Lý gia kia rất bá đạo!” Biết rõ tính cách Thiên Mạch, không muốn Sở Tử Ngạn quá mức xấu hổ, Tiểu Băng Quân liền thuận miệng tiếp một câu. Trên thực tế, từ khi sinh ra vận mệnh nhất định gắn với việc thông hôn, lại trải qua nội loạn trong điện Hắc Vũ, nàng thấy nhiều chuyện còn bá đạo hơn chuyện này, lúc này nghe kỳ thật không có nhận xét gì. Hoài bích kỳ tội*, ngươi có thứ tốt, liền không thể tránh được bị người để mắt, càng không thể ngăn cản người khác dùng đủ loại thủ đoạn tới cướp đoạt.

Sở Tử Ngạn không khỏi cảm kích nhìn nàng một cái, tựa hồ hiểu rõ ý tốt của nàng.

“Quận trưởng là người của Lý gia, đương gia Lý Hữu Ngọc này lại từng là thư đồng của đương kim hoàng thượng, rất được thánh sủng. Tại quận Thành Sơn này, Lý gia cơ hồ một tay che trời.”

“Nếu nói như vậy, phải làm thế nào cho phải?” Tiểu Băng Quân nhíu mày, trong mắt hiện lên thần sắc lo lắng. “Sao không đem sơn cốc kia bán cho bọn hắn?” Trong nhận thức của nàng, biết rõ không thể đối kháng, liền nên quyết đoán buông bỏ mới đúng, những cái ngoại vật này làm sao bì kịp với tính mạng quan trọng của người nhà.

Nắp tách trà xẹt qua mép tách, tạo ra tiếng vang thanh thuý. Thiên Mạch cúi đầu nhấp một ngụm nước trà xanh biếc, vừa vào miệng thì chua chát, sau khi nuốt xuống lại lưu hương nơi răng môi, làm cho người ta cảm nhận được dư vị không dứt.

Sở Tử Ngạn nhìn hắn một cái, đối với việc hắn có nghe hay không đột nhiên không thể nắm chắc như trước, chỉ là cảm thấy cảm xúc của người này nội liễm vô cùng, làm cho người ta không cách nào nắm bắt được.

“Theo như lời phu nhân nói, Sở gia quả thật nên thức thời bán sơn cốc kia cho Lý gia. Chỉ là…” Hơi trầm ngâm, hắn đang định thẳng thắn nói ra nguyên do trong đó, bên ngoài xảy ra một trận tiếng động lớn, Tiền Ngũ An vội vàng đi đến.

“Mạch gia.” Trước cúi người thi lễ với Thiên Mạch, sau đó hắn mới chuyển sang Sở Tử Ngạn, sắc mặt không được tốt.

“Làm sao vậy? Tiền thúc, đại ca huynh ấy…” Không đợi hắn mở miệng, Sở Tử Ngạn đã đứng lên, đầu tiên liền nghĩ ngay tới Sở đại gia bị thương nặng có phải xảy ra vấn đề gì không.

Tiền Ngũ An lắc đầu, “Nhị gia yên tâm, đại gia không có việc gì. Chỉ là…” Nói đến đây, hắn thoáng nhìn về phía Thiên Mạch, có chút ấp a ấp úng, “Chỉ là Vệ gia bọn họ…”

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua cằm, Thiên Mạch nhàn nhạt nhìn hắn, tựa hồ đang đợi hắn nói tiếp.

Nghe thấy là Vệ gia, hồi hộp trong lòng Sở Tử Ngạn cũng tự nhiên chìm xuống, cũng nhìn về phía Thiên Mạch.

“Tiền tiên sinh, Vệ tiểu ca bọn họ làm sao vậy?” Tiểu Băng Quân bất giác tiến tới một bước, có chút sốt ruột mở miệng hỏi. Ba người Vệ Lâm bọn hắn vì chính mình mới ra khỏi núi, hiện giờ lại là nàng đề nghị bọn hắn ra phố du ngoạn, lúc này nghe được bọn hắn xảy ra chuyện, nàng sốt ruột hơn so với bất cứ người nào.

Không đợi Tiền Ngũ An mở miệng, mấy người Vệ Lâm đã từ cửa đi vào, vẻ mặt suy sụp, phía sau vẫn là gã sai vặt dẫn bọn họ ra ngoài lúc sáng. Hiển nhiên bọn hắn là theo Tiền Ngũ An đến, chỉ là lúc đầu vẫn ở bên ngoài không dám đi vào.

“Mạch gia, Băng Quân cô nương…” Vệ Lâm cúi đầu, lúng ta lúng túng gọi, cũng không nói tiếp.

Tiểu Băng Quân chú ý tới xương gò má của hắn có chút xanh tím, lại nhìn những người khác, vậy mà cũng hoặc nhiều hoặc ít bị thương đổ máu.

“Vệ tiểu ca, các người đây là?” Đánh nhau rồi hả? Nàng có chút chần chờ, nói như thế nào cũng cùng người trong thôn Vệ gia sinh sống một thời gian, biết bọn họ tuy là nhiệt tình nhưng cũng không phải hạng người lỗ mãng gây chuyện, như thế nào vừa ra ngoài chưa tới nửa canh giờ, lại xám xịt như vậy trở lại, giống như đánh nhau với người ta một trận vậy. Có điều nhìn đến bọn họ một người cũng không thiếu, nàng vốn dĩ lo lắng cũng bình tĩnh lại.

Nghe được câu hỏi của nàng, Vệ Lâm cúi đầu càng thấp hơn, cơ hồ muốn dán vào ngực.

Đặt tách trà lên trên bàn, tạo ra tiếng đụng chạm khe khẽ. Gã sai vặt dẫn đường kia cùng vài người có liên quan cũng không hiểu vì sao run run một phen.

“Nói đi.” Rốt cục, Thiên Mạch đã mở miệng, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Vệ Cánh.

Không thể nói rõ vì sao, mọi người trong thôn Vệ gia cùng Thiên Mạch vốn không phải quan hệ chủ tớ, nhưng mà ở trước mặt hắn, bọn họ đều không tự chủ được cảm thấy thấp đi một bậc, bị hắn nhìn, liền cảm thấy một loại áp lực nói không nên lời.

Vệ Cánh biết tránh không khỏi, đơn giản ưỡn ngực bước tới trước một bước, đứng ở trước mặt mọi người, mơ hồ giống như có ý tứ một mình gánh vác trách nhiệm.

“Mạch gia, chúng ta giết người.” Hắn có chút khó khăn mở miệng. Từ nhỏ sinh trưởng trong thôn Vệ gia, bởi vì người có thể khoẻ mạnh lớn lên càng ngày càng ít, mạng người ở trong mắt bọn họ là vô cùng trân quý, giết người đối với bọn họ mà nói quả thực là một chuyện không thể tha thứ.

Sở Tử Ngạn nghe thấy lời ấy, mí mắt không khỏi giựt giựt, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt. Ngược lại Tiền Ngũ An không còn vẻ bất an như trước, hạ mí mắt không biết suy nghĩ cái gì.

“Ừm.” Thiên Mạch nhàn nhạt lên tiếng, vẻ mặt không chút biến hoá.

Tiểu Băng Quân cũng trầm mặc, chỉ là khoé môi vẫn treo ý cười nhàn nhạt, không thấy thần sắc lo lắng. Trong lòng nàng, có thể để cho Vệ Lâm thiên tính lương thiện bọn họ phẫn nộ đến mất đi lý trí ra tay giết người, tất nhiên sẽ không phải là người vô tội gì.

Vô luận là người trong thôn Vệ gia hay là Sở Tử Ngạn, đều không hề nghĩ tới phản ứng của Thiên Mạch sẽ đơn giản như vậy. Lông mày vốn giãn ra của Tiền Ngũ An hơi hơi nhíu lại, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn muốn vạch rõ quan hệ với mấy người trong thôn Vệ gia? Vậy nguyện vọng của bản thân muốn hắn bị cuốn vào trong cuộc phân tranh này để hỗ trợ Sở gia chẳng phải thất bại sao?

Nuốt nước miếng, Vệ Cánh suy nghĩ chính mình có nhất thiết phải tiếp tục giải thích vài câu hay không.

“Ai làm người đó gánh, người là do ta giết, cùng A Cánh bọn họ không quan hệ.” Vệ Lâm mặt đỏ lên, bỏ qua Vệ Thành đang kéo hắn, đứng ở phía trước Vệ Cánh.

“Ngươi gánh vác? Cút con mẹ ngươi đi, ngươi làm thế nào gánh vác hả?” Vệ Cánh ngây người, sau đó mới phẫn nộ quát lớn, nói xong liền muốn đưa tay kéo hắn đến phía sau mình.

Vệ Lâm lúc này tràn đầy bi thương, làm gì lại đồng ý ngoan ngoãn nghe lời, trong lúc này hai người lại lôi kéo cùng một chỗ. Vài người khác thấy thế, bước lên trước tách hai người ra, trong phòng nhất thời hỗn loạn một phen.

Sở Tử Ngạn, Tiền Ngũ An nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.

Thiên Mạch nâng trán, cảm thấy huyệt Thái Dương có chút co rúc.

“Được rồi.” Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói không lớn, lại tinh tường truyền vào trong tai mọi người, mang theo một sự uy hiếp vô hình, khiến cho mọi người ở đây đều không tự chủ được an tĩnh lại. Sau đó, hắn giơ tay chỉ vào gã sai vặt của Sở gia đứng ở sau cùng. “Ngươi tới nói.”

Chỉ trong tích tắc đấy, Sở Tử Ngạn đột nhiên có một loại cảm giác khó hiểu, tựa hồ chuyện ngay trước mắt này ở trong mắt người này không hề coi là chuyện lớn gì.

“Tiểu nhân…. tiểu nhân….” Gã sai vặt kia tựa hồ bị doạ sợ, sắc mặt trắng bệch dị thường, lúc đi lên phía trước toàn thân còn không cách nào khống chế run cầm cập, ngay cả nói cũng không lưu loát.

“Người là do ngươi giết?” Thiên Mạch đặt tay xuống, nhàn nhạt hỏi.

“Không… không phải…” Gã sai vặt bị lời này kích động làm giật mình, bịch một cái quỳ xuống đất, rốt cuộc bắt đầu khóc. “Không có… tiểu nhân không có giết người, tiểu nhân không có giết người…”

Nhìn vẻ mặt chật vật cùng bộ dáng nước mắt nước mũi của gã sai vặt, bọn người Vệ Lâm không khỏi nhíu mi, trong lòng hết sức xem thường. Sở Tử Ngạn cùng Tiền Ngũ An chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi, nhưng lại có chút thương hại.

“Đã như vậy, không cần sợ hãi!” Thân thể Thiên Mạch hơi hơi tựa về sau, bình thản nói.

Trong giọng nói của hắn có một năng lực khiến lòng người yên ổn, chỉ là khoan thai nói như thế này liền làm cho người ta không tự chủ được ổn định tinh thần. Gã sai vặt kia đột nhiên dừng lại sự thất kinh bất thường, gương mặt ngẩng lên lại biến đổi.

Thiên Mạch ung dung nhìn người đáng thương trước mắt, con ngươi sâu thẳm đen như trời đêm, xa xôi đạm mạc, mà tại chỗ sâu nhất mơ hồ lại ẩn chứa sự rõ ràng và ôn nhuận.

Gã sai vặt ngây người, nhất thời lại quên sạch chuyện tình quanh mình.

Một màn này khiến cho tất cả mọi người có chút kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ là sợ tới mức thần trí thất thường rồi hả?

Bàn tay dưới ống tay áo của Tiểu Băng Quân bất giác siết chặt, cảm thấy thái dương có mồ hôi thấm ra, trong lòng không hiểu sao bắt đầu khó chịu, rất muốn tiến lên ngăn cách ánh mắt gần như si mê kia. Nàng biết đó là không nên, nhưng chỉ là không có cách nào không để ý.

“Chủ tử, dùng trà!” Chung quy nàng vẫn không nhịn được, nghiêng người thay tách trà nóng, sau đó đưa tới trong tay Thiên Mạch, đồng thời chặn lại ánh mắt làm cho người ta không thoải mái kia.

Thiên Mạch dời mắt nhìn về hai lúm đồng tiền vô cùng sáng lạn của nàng, một lát sau, mãi đến khi khoé môi của nàng có chút cứng ngắc, mới giơ tay lên tiếp nhận tách trà.

Tiểu Băng Quân lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, lúc đứng thẳng, gã sai vặt quỳ trên mặt đất đã khôi phục lại bình thường. Vừa không tiếp tục ngây người, cũng không giống như lúc trước sợ đến lạnh run, hiển nhiên là vì tận mắt nhìn thấy giết người nên không được bình tĩnh.

“Đứng lên mà nói.” Thiên Mạch vừa cúi đầu dùng trà, vừa nói. Đối với hành động vừa rồi của Tiểu Băng Quân, hắn biết có chút khác thường, chỉ là thế nào cũng không thể rõ nguyên do.

Tiểu Băng Quân giơ tay, mượn hành động vén tóc ra sau tai không dấu vết lau đi mồ hôi trên thái dương.

————————-

Quận Thành Sơn nước trũng, rừng trước, lưng dựa vào dãy núi Phục Long, là cửa khẩu thông từ Đông Bắc Đại Tấn vào đất liền, từ trước đó là vùng giao tranh của binh gia, vì vậy kiến trúc lấy chắc chắn cùng lâu dài làm chủ. Tường thành so với nơi khác cao một trượng, dầy ba thước, lộ ra khí thế to lớn cực kỳ. Thành hào do nước dẫn mà thành, so với nơi khác cũng rộng hơn sâu hơn, đột nhiên lộ rõ đặc điểm dễ thủ khó công. Hơn nữa lại là đầu mối giao thông then chốt trên đất liền từ Nam chí Bắc, cho nên trải qua bao triều đại vẫn là trọng trấn phồn hoa.

Đám người Vệ Lâm vừa lên phố liền bị khí thế hùng bá làm khiếp sợ, vừa nhìn vừa tấm tắc khen ngợi, cảm thấy cái gì cũng đều mới mẻ, chỉ hận phụ mẫu sinh mình không nhiều thêm hai cặp mắt.

Gã sai vặt dẫn bọn hắn đi du ngoạn gọi là Sở Mực, là người bên cạnh Sở đại gia, tuổi còn nhỏ, thích khoe khoang, mang mọi người tới một nơi phồn hoa nhiều người mà vào.

Người ở Thành Sơn tập võ rất giỏi, người giống Vệ Lâm bọn hắn lưng đeo cung tiễn, cách ăn mặc kỳ quái như vậy chỗ nào cũng có, bởi vậy năm đại hán mặc áo da thú cùng nhau xuất hiện mặc dù chói mắt, nhưng cũng không dẫn tới nhiều phản ứng. Thêm nữa bọn hắn mặt mày chất phác thật thà, thế cho nên ngay cả hài đồng cũng dám chen lẫn trong đám bọn họ.

Sự tình rốt cuộc phát sinh như thế nào, bọn hắn không ai rõ ràng lắm, chỉ là lúc phản ứng kịp, đã bị một đám người bộ dáng giống như quan binh vây quanh.

Mặc dù tiếng Quan Thoại phổ biến ở phía Đông Bắc Đại Tấn, nhưng ở Thành Sơn lại không thông dụng cho lắm, bởi vậy suy nghĩ hồi lâu, sau khi Sở Mực nơm nớp lo sợ giải thích, Vệ Lâm bọn hắn mới biết được chính mình mấy người lại trở thành bọn đạo tặc trộm quan ấn của quận trưởng.

Quan ấn của quận trưởng là cái thứ gì, có ích lợi gì, bọn hắn không biết, chỉ cảm thấy có lẽ chỉ là hiểu lầm, cho nên lúc đối phương muốn soát người mặc dù không thích nhưng không phản kháng. Bọn hắn nhớ rõ khi rời núi các lão nhân đã dặn dò, có thể không rước lấy phiền toái liền tận lực không rước lấy phiền toái. Mãi đến khi trở lại Sở gia, nghe Sở Mực thuật lại mọi chuyện xảy ra khi đó với Thiên Mạch, bọn hắn vẫn không hiểu rõ, mấy người bọn họ rõ ràng không làm gì, vì sao những người đó lại cứ cố vu khống bọn hắn.

Việc soát người giữa chốn đông người là một việc hết sức nhục nhã, bọn hắn nhịn. Cung tiễn trên lưng bị ném xuống đất giẫm đạp, nhìn đến sắc mặt Sở Mực trắng bệch, nghĩ không muốn Sở gia gặp phải phiền toái, bọn hắn vẫn lại cắn răng nhịn. Song khi cái tên hán tử to lớn kia khám xét trên người Vệ Lâm lại vân vê xoa bóp người hắn, coi hắn như nữ nhân mà khinh bạc, hắn chung quy nhịn không được, một quyền tung ra.

Chuyện kế tiếp, quả thực làm cho bọn họ cảm thấy phẫn nộ lại cảm thấy không tưởng tượng nổi. Cái tên hán tử to lớn kia một tay che mắt, một tay không biết từ chỗ nào đưa ra một đồ vật vuông vuông thẳng thẳng gì đó, nói là tìm ra từ trên người Vệ Lâm.

Ở nơi xa mọi người xem náo nhiệt cho rằng Vệ Lâm vì bị tìm ra đại ấn mới ra tay đánh người, tình cảnh lập tức sôi trào hừng hực, không ít người có chút võ công bắt đầu xoa tay, chuẩn bị giúp một tay hỗ trợ quan binh bắt mấy người này lại.

Mấy người Vệ Lâm tính tình đơn thuần chất phác, chưa từng gặp qua chuyện như vậy, nhất thời sôi máu, rút ra đao săn bên hông hỗn chiến với đám quan binh.

Quan binh tuy nhiều người, nhưng Đông Bắc Đại Tấn thái bình mấy trăm năm, sớm đã ăn thì nhiều động tay chân thì ít, bình thường chỉ biết dựa thế hoành hành ngang ngược, làm sao so được với thợ săn họ Vệ quanh năm mưu sinh trong chốn rừng núi. Vệ Lâm chịu thiệt thòi từ tên hán tử to lớn kia lại còn bị nói xấu, một khi động thủ liền lao thẳng đến hắn, hận không thể đem tên này lột da róc xương.

Bởi vậy cảm giác lúc đao săn găm vào trong thịt người truyền tới tay, lại tiếp tục truyền tới đầu óc khi đó, hắn nhìn đối phương hoảng sợ mở to hai mắt, cũng không cảm thấy không đúng thế nào. Mãi đến khi người chung quanh bị dọa đến mức lùi ra, lúc hắn bị người nào đó lôi kéo chạy trốn trong vô thức, mới dần dần lấy lại tinh thần.

“Nếu có gặp lại lần nữa, ta vẫn giết hắn.” Nghe Sở Mực nói đến đoạn giết người này, Vệ Lâm mạnh miệng nói, ánh mắt phun lửa đen bóng kia làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến con nghé con chưa biết thế sự.

Sở Mực bị những lời này chặn họng lại, lời tiếp theo cũng nói không nên lời.

Sở Tử Ngạn há miệng thở dốc, chung quy cũng chưa nói gì. Giết quan binh, bất luận bọn hắn cùng Sở gia có quan hệ gì hay không, Sở gia đều đã thoát thân không được. Nhưng mà, trong lòng hắn rõ ràng hơn chính là, kỳ thật là Sở gia liên luỵ bọn họ.

Ánh mắt Thiên Mạch nhàn nhạt đảo qua Vệ Lâm, mãi đến khi thấy dáng vẻ kiêu ngạo vừa mới dâng lên của hắn lập tức xìu xuống.

Trộm quan ấn, giết quan binh, bị gán hai tội danh này, đó là tội mưu nghịch, bất luận là ai cũng đừng nghĩ muốn thay đổi. Khác với đám người Vệ Lâm chính là, ánh mắt Thiên Mạch trong trẻo tựa như gương sáng, đối với nguyên do trong đó cùng với hậu quả toàn bộ đều đã hiểu rõ trong lòng, hắn thậm chí biết thần sắc Tiền Ngũ An vì sao trước sau khác thường.

“Niệp Thuý cốc kia vì sao lại khiến Lý gia tơ tưởng như vậy?” Hắn nhìn về phía Sở Tử Ngạn, không tiếp tục nói lời vô nghĩa.

Sở Tử Ngạn nghe hỏi, liền biết Thiên Mạch hiểu rõ mọi chuyện, khuôn mặt tuấn tú không khỏi ửng đỏ, không được tự nhiên giật giật thân thể, mới nói: “Nơi đó có bãi chăn nuôi ngựa tốt do Sở gia đào tạo…” Hắn còn muốn giải thích vài câu, nhưng lại cảm thấy trước mặt người ngay trước mắt này giải thích gì cũng đều là dư thừa, vì thế một câu chưa hết liền đột ngột im lặng.

Ngựa tốt? Thiên Mạch hơi chút trầm ngâm, sau đó liền hiểu rõ uẩn khúc trong đó. Mặc dù Đại Tấn đang thời thịnh thế, sớm đã không có sát khí mãnh liệt thời mới lập quốc, nhưng ngoại tộc cường thịnh chung quanh như hổ rình mồi, khiến cho triều đình không thể vô tư, tướng sĩ nơi biên cương vẫn phải sẵn sàng chiến đấu, nhu cầu về chiến mã chưa từng giảm bớt. Thêm nữa võ phong quý tộc hưng thịnh, vũ khí lương thực ngựa tốt đều là vốn liếng bọn họ đem ra khoe khoang ganh đưa, bởi vậy việc kinh doanh từ ngựa so với mua bán muối lậu càng làm cho người mắt thèm, đương nhiên cũng không phải một người không có bối cảnh gì có thể làm được. Sở gia nếu có thể chính mình lai giống đào tạo ngựa tốt, tự nhiên những thương nhân buôn ngựa thông thường không thể bì được. Lý gia lần này căn bản là muốn chiếm lấy bãi chăn nuôi của Sở gia một cách trắng trợn, ngoài mặt Sở gia về tiền tài quyền thế đều không thể khinh thường, phía sau không biết có thực là do lòng tham nổi lên hay lại còn có nguyên nhân khác không thể cho ai biết.

“Lúc này, quan binh hẳn là sắp đến nơi này.” Hắn nói, đảo mắt nhìn nhóm người trước mắt thần sắc khác nhau, cuối cùng dừng ở trên người Sở Tử Ngạn, “Việc này nhất định không dám liên luỵ Sở gia, chúng ta cáo từ từ đây.”

Lời này vừa nói ra, Sở Tử Ngạn cùng Tiền Ngũ An đều có khoảnh khắc ngẩn ngơ, rồi sau đó mới rõ ràng phản ứng kịp. Ý tứ của Thiên Mạch hiển nhiên là để cho Sở gia đem nhóm người bọn hắn giao cho quan phủ, như vậy Sở gia ít nhất tạm thời bỏ qua quan hệ. Chỉ là hai người ở trong lòng rõ ràng hơn, hành động lần này của quận trưởng căn bản là nhằm vào Sở gia, tránh được lần này, phía sau chỉ sợ còn có vô số thủ đoạn hại người. So với bán đứng bằng hữu đổi được bình an nhất thời, chẳng bằng mạnh dạn kéo bọn họ về phía mình. Đám người Vệ Lâm cũng thôi đi, hôm nay Thiên Mạch quyết không phải vật trong ao.

“Mạch huynh!” Nhìn Thiên Mạch lấy gậy chống muốn đứng lên, Sở Tử Ngạn vọt lên đứng dậy, “Sở Tử Ngạn ta cũng không phải hạng người không có nghĩa khí sợ phiền phức, huống chi việc này………. Vài vị Vệ huynh đệ thiên tính thuần phác, với người không cừu không oán, nếu không bị Sở gia ta liên luỵ, làm sao có thể bị người gian hãm hại. Tử Ngạn không còn mặt mũi nào, định đưa các vị rời khỏi nơi này tới nơi an toàn.” Hắn biết thợ săn họ Vệ ngây thơ, nhưng Thiên Mạch lại không thể dễ dàng bị hù doạ, vì thế đơn giản lấy thành thật mà đối đãi.

Tiền Ngũ An lúc mới bắt đầu còn nhíu mày vì nghĩ Sở Tử Ngạn tự mình chịu trách nhiệm, thầm trách không nhân cơ hội này ban ơn, nhưng dù sao cũng là người láu cá thành tính, chỉ chốc lát sau liền hiểu rõ ý tứ Nhị gia nhà hắn. Lại trộm dò xét ánh mắt sắc bén khó lường của Thiên Mạch, trên lưng không khỏi âm thầm đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng tỉnh ngộ việc giở thủ đoạn ngay trước mặt người này cũng giống như đang diễn tuồng, bất quá là chọc cười mà thôi.

Thiên Mạch thấy Sở Tử Ngạn cũng không tính là hồ đồ, vì thế đặt gậy chống về chỗ cũ.

“Như vậy, làm phiền Sở nhị gia rồi.” Hắn thản nhiên nói, không chút khách khí tiếp nhận ý tốt của đối phương.

Chú thích:

*Hoài bích kỳ tội: là một vế trong câu tục ngữ ‘Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội’ – người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Bình luận

Truyện đang đọc