HUYỀN THIÊN HỒN TÔN

Hai người vừa vào trong vương cung, một đường đi thẳng vào, căn bản không hề bị ngăn trở, ngay lúc hai người vừa mới đi tới đại điện của Triệu Kính thì Triệu Kính thân mặc long bào đã vội vàng mỉm cười đi ra.

Sau lưng gã còn có hai người, đúng là Sở Vân Phi và Dương An.

Một ít cung nữ và thị vệ xung quanh thấy một màn này thì tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn Diệp Huyền đầy vẻ hiếu kỳ.

Đối với sự tích của Diệp Huyền lúc trước, mấy ngày nay bọn họ cũng nghe được không ít, trong cung cũng xôn xao bàn tán, vốn người trong cung còn không tin mấy lời đồn này lắm, nhưng bây giờ nhìn thấy một vị nhất quốc chi quân như Triệu Kính tự mình đi ra nghênh đón Diệp Huyền thì tất cả đều tin răm rắp những lời đồn trước kia.

Lúc này, trong lòng mỗi người đều thầm kinh hãi, không khỏi suy đoán xem rốt cuộc là thiếu niên tên Diệp Huyền này có lai lịch như thế nào, mà có thể khiến cho bệ hạ tự mình ra nghênh đón.

Cho dù là Hoa La Huyên đại sư tự mình tới thì chưa chắc đã có được đãi ngộ này.

- Tới đây, Diệp Huyền đại sư, mời ngồi.

Dẫn Diệp Huyền vào đại điện, Triệu Kính tự mình dẫn Diệp Huyền đi tới ngồi ở vị trí hàng đầu bên chỗ khách tọa, lúc này mới sai cung nhân dâng trà rót nước.

Không thể không nói, hành động này của Triệu Kính khiến cho Diệp Huyền đối với gã lập tức sinh ra không ít hảo cảm.

Mặc kệ Triệu Kính có phải là thật tâm hay không, có phải là có mục đích gì hay không, thân là nhất quốc chi quân, chỉ riêng thái độ chiêu hiền đãi sĩ này của gã cũng xem như khó có được rồi.

- Chuyện lúc trước, đa tạ bệ hạ đã xuất thủ tương trợ.

Sau khi mọi người hàn huyên một lúc, Diệp Huyền liền chắp tay nói.

- Diệp Huyền đại sư khách khí rồi.

Triệu Kính vội vàng khoát tay, vẻ mặt đau đớn:

- Chuyện này là Lưu Vân Quốc có lỗi với đại sư trước, để cho đại sư chịu nhiều vất vả như vậy, trẫm cũng có trách nhiệm nhất định, hơn nữa chuyện này trẫm cũng hiểu rõ là còn có liên quan tới tranh chấp của vài vị vương tử. Ngươi cứ yên tâm, trẫm đã xử phạt bọn họ rồi, chỉ là bọn họ cũng là vương tử ruột thịt của trẫm, trẫm cũng không thể ra tay hung ác được, điểm này, mong Diệp Huyền đại sư thứ lỗi.

Triệu Kính đã khách khí tới cỡ này rồi, hơn nữa còn nói ra bản chất là do mấy vị vương tử giao phong với nhau, thật khiến cho Diệp Huyền cảm thấy có chút giật mình.

Nếu như Triệu Kính che giấu, tuy rằng Diệp Huyền sẽ không nói gì, nhưng vẫn sẽ nhớ ở trong lòng, bây giờ Triệu Kính lại quang minh chính đại nói ra, Diệp Huyền khó mà nói cái gì.

Hơn nữa Triệu Kính đại độ thế này cũng khiến cho hắn có chút kính nể, trong số tất cả quốc quân mà Diệp Huyền từng gặp ở kiếp trước cũng không có mấy người được như vậy.

- Để tỏ rõ áy náy trong lòng, trẫm nơi này có chuẩn bị một chút lễ mọn, mong rằng đại sư nhận lấy.

Triệu Kính nói xong thì vỗ tay một cái, đại điện phía sau lập tức có vài cung nữ đi tới, trên tay mỗi cung nữ đều bưng theo một khay ngọc, đi tới trước mặt Diệp Huyền.

- Diệp Huyền đại sư, mấy ngày trước ngươi chịu khổ như vậy, tại hạ cảm thấy vô cùng áy náy, chút lễ mọn này là mười khối huyền thạch trung phẩm, kính xin Diệp Huyền đại sư vui lòng nhận cho.

Cung nữ đầu tiên kéo tơ lụa trên khay ngọc xuống, huyền khí nồng đậm lan ra, cư nhiên là mười khối huyền thạch trung phẩm.

- Lưu Vân Quốc chúng ta ở nơi vắng vẻ, huyền mạch rất thưa thớt, mười khối huyền thạch trung phẩm này vẫn là năm đó trẫm đổi được ở liên minh thập tam quốc, loại bảo vật này, ở chỗ trẫm tuyệt đối là phí của trời, chỉ có ở chỗ của Diệp Huyền đại sư thì mới có thể phát huy được công dụng của nó.

Ngữ khí của Triệu Kính rất thành khẩn.

Đôi mắt Diệp Huyền trở nên sáng ngời, huyền thạch trung phẩm này hắn không nhận thì cũng kỳ.

Huyền thạch trung phẩm và huyền thạch hạ phâm, tuy rằng đều là huyền thạch, nhưng giá trị lại chênh lệch cực lớn.

Đầu tiên, một khối huyền thạch trung phẩm bằng với một trăm khối huyền thạch hạ phẩm, tương đương với một trăm vạn huyền tệ, giá cả xêm xêm với một khối ngũ hành chi tinh, thuộc về tầng thứ bảo vật ngũ giai

Mười khối chính là một ngàn vạn huyền tệ.

Tiếp theo, huyền khí ẩn chứa bên trong huyền thạch trung phẩm hơn huyền thạch hạ phẩm gấp trăm lần, hơn nữa huyền khí bên trong vô cùng nồng đậm, so với huyền thạch hạ phẩm thì cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.

Đối với Diệp Huyền bây giờ mà nói, thứ hắn thiếu nhất chính là loại tư nguyên này.

Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết mà hắn tu luyện, mỗi thời khắc đều hấp thu huyền khí thiên địa, số lượng gấp mấy chục lần so với võ giả bình thường, cho nên yêu cầu đối với độ nồng đậm cũng cao hơn rất nhiều.

Bởi vậy cho nên huyền thạch hạ phẩm bình thường đối với Diệp Huyền mà nói thì không có bao nhiêu tác dụng, nhưng huyền thạch trung phẩm này thì lại khác hẳn, đủ để đẩy tốc độ tu luyện của hắn lên một đỉnh cao khác.

Cho nên mười khối huyền thạch trung phẩm này, tương lai vô luận là luyện chế thành trận pháp, hay là dùng để tu luyện, dùng cho luyện hồn hay luyện đan đều có hiệu quả cực tốt.

Mà liên minh thập tam quốc Diệp Huyền đang ở, nằm ở nơi hẻo lánh của Thiên Huyền đại lục, huyền thạch trung phẩm chắc là rất hiếm, bởi vậy cho nên mười khối huyền thạch trung phẩm này, mặc kệ từ góc độ nào mà nói, Diệp Huyền cũng vô pháp cự tuyệt được.

Chit chit!

Diệp Huyền còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy tiểu tử điêu đột nhiên xuất hiện trên vai của hắn, đôi mắt nhỏ như bảo thạch của nó sáng lấp lánh nhìn mười khối huyền thạch trung phẩm kia, sắp chảy cả nước miếng, hai tiểu móng vuốt quơ quơ, ý bảo Diệp Huyền mau nhận lấy đi.

Động tác nhân cách hóa này khiến cho mấy người Triệu Kính vừa giật mình xong cũng cười lớn.

- Diệp Huyền đại sư, đây là sủng vật của ngươi sao? Xem ra sủng vật này của ngươi cũng muốn ngươi mau nhận lấy huyền thạch trung phẩm này rồi.

Triệu Kính mỉm cười nói.

- Mau trở về cho ta.

Diệp Huyền trừng tiểu tử điêu một cái.

Tiểu tử điêu lập tức lộ ra vẻ ủy khuất, thân hình lóe lên, liền biến mất không thấy đâu nữa.

Biểu lộ nhân cách hóa khiến cho mấy người Dương An đều cảm thấy khiếp sợ.

Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy linh sủng thông tuệ như vậy.

- Nếu bệ hạ đã có lòng như vậy thì ta xin nhận lấy.

Diệp Huyền cũng không ra vẻ nữa, trực tiếp nhận lấy mười khối huyền thạch trung phẩm kia.

- Chút lễ mọn thứ hai chính là một thanh huyền binh.

Lời vừa dứt thì cung nữ thứ hai liền xốc tơ lụa lên, một thanh trường kiếm liền xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Bình luận

Truyện đang đọc