HUYẾT THẦN LỘ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu Tích lúc này gật gù đầu, coi như đã chốt được về năng lực của Sát Quỷ Diện. Nó sẽ được kích hoạt khi sát khí của hắn đạt ngưỡng, khả năng có thể xuyên thấu vật chất mà hút máu, chung quy, nó như một bản nâng cấp về khả năng hút máu của Hấp Huyết Quỷ.

Nói chung thì hút máu kiểu tàn sát sẽ luôn mạnh bạo hơn, Sát Quỷ Diện cũng có thể nói là mạnh hơn.

Đột nhiên, hắn nhìn lên cái vòng tay của mình và đột nhiên nhận ra có thứ gì đó khác lạ. Bên cạnh viên ngọc hồng bóng bẩy của tên sát nhân để lại, bên cạnh khối bích ngọc của Thuần Huyết 200 năm trước, lúc này xuất hiện thêm một viên ngọc màu đỏ tươi, sáng và hai khối màu cam với xanh.

Hắn nhìn kĩ những thứ này, có thể nói là rất quen… Màu đỏ tươi kia giống màu máu và mắt của Viêm Vọng, màu cam nóng và xanh mát này thì rõ ràng là Hỏa cùng Băng Huyết.

Nói cách khác, tay hắn xuất hiện thêm ba viên ngọc khác, đều không có dấu hiệu gì quá đặc biệt. Nhưng theo linh cảm, những viên này đều sẽ có bí mật riêng, chắc chắn là như vậy, nếu không thì cũng không xuất hiện một cách thần thần bí bí thế này.

“Chắc cũng đến lúc phải đi rồi, tạm biệt, và hẹn gặp lại.” Lưu Thanh đứng lên, nói.

Đặt những khối không gian thành đường, nàng bước ra khỏi nơi này. Chung quy, với một vị trí như vậy trong hội, với một dạng tính cách như vậy, Lưu Thanh sẽ không đột ngột đi qua đồng hành với Lưu Tích. Thậm chí, nàng có thễ vẫn nghi ngờ nếu những điều vừa xảy ra không liên tiếp đến thế.

Như đoạn băng đã nói, kí ức bị làm mờ, không phải bị xóa, cả Lưu Thanh lẫn Lưu Tích đều bắt đầu có phản ứng với những khung cảnh quen thuộc này. Những thứ ở đây bắt đầu vén tấm màn mờ trong quá khứ.

“Hãy nhớ, chúng ta phải tìm một người tên Lưu Kim Linh.” Lưu Tích nói vọng theo sau.



“Rõ ràng là thế.” Lưu Thanh đáp lại.

Cho đến khi bóng người kia đi mất, Vũ Ngân Nhu mới bắt đầu có những chuyển động đầu tiên. Có vẻ như cơ thể nàng không bị thương, các chức năng hoạt động cũng bình thường. Cựa người một lúc cho thoải mái, Vũ Ngân Nhu ngồi thẳng dậy.

— QUẢNG CÁO —



“Đã tỉnh từ lúc nãy rồi, đúng chứ?” Lưu Tích hỏi.

“Ừ, nhưng không nên xuất hiện.” Nang gật đầu đáp lại.

“À mà… cái áo kia tan thành mây khói rồi.” Lưu Tích ngập ngừng lên tiếng. Sau một trận chiến mà đến cả da thịt cũng không còn mấy mảnh, dĩ nhiên vật ngoài thân như cái áo choàng đen ấy đã rách nát.

Nàng bật cười. Hắn thì chỉ biết im lặng, biết rằng Vũ Ngân Nhu sẽ không để bụng chuyện này đâu nhưng nói gì thì nói, Lưu Tích tiếc cho một tuần miệt mài của người con gái ấy. Hắn vẫn có đối chút áy náy, cũng tiếc cho một vật phẩm bá đạo đến vậy phải biến mất khỏi thế gian này.

“Có thể làm lại mà, lông mèo còn nhiều lắm, thậm chí lần làm thứ hai này sẽ còn chuẩn chỉ hơn lần thứ nhất nhiều!” Vũ Ngân Nhu cười đáp lại.

Không biết nàng nói thật hay chỉ an ủi hắn nhưng nói chung thì Lưu Tích đã cảm thấy nhẹ lòng hơn khá nhiều rồi. Cả hai bật cười, cảm giác giữa hai bên cũng có nhiều điều khác. Vũ Ngân Nhu cũng đã nghe hết đoạn ghi âm trước, nàng cũng biết vì sao mình ở Huyết Giới.

Nhưng vì trước đây không còn kí ức, nói chung thì Vũ Ngân Nhu hạnh phúc với hiện tại. Không có quá khứ đồng nghĩa với việc không nặng lòng với những thứ như vậy.

“À mà… vì sao cậu bị bắt lại đấy?” Lưu Tích đem điều băn khoăn ra hỏi. Nói gì thì nói, việc Vũ Ngân Nhu mất tích đã lấy đi rất nhiều sự quan tâm của hắn, hắn muốn làm cho ra nhẽ vụ này.

“Lúc ấy, khi rơi xuống đầm, lúc đang định thoát ra thì bị một cái máy tóm lại. Tớ cũng không hiểu cơ chế của cái máy ấy là gì, nhưng nó kiểu dạng một loại máy tuần tra vậy. Sau đó, tớ bị giam chặt trong lồng kính, đi từng đó đến phòng thí nghiệm mất khoảng hai ngày, thậm chí đến lúc cậu bị pháo năng lượng làm trọng thương tớ cũng biết.

Sau đó, bị đưa vào trạng thái ngủ đông rồi lên cái máy này.”

Vũ Ngân Nhu nói một lèo. Nàng nhận ra một điều là cái máy tuần tra trong sương mù ấy không thuộc quyền kiểm soát của lũ này mà chỉ tự động hoạt động và thu về sản phẩm thôi. Vì vậy, có khả năng cao là nó được tạo ra bởi chủ sở hữu trước đây của phòng thí nghiệm này.



— QUẢNG CÁO —



Nói cách khác, đó là máy tuần tra của Lưu Kim Linh.

“Nói vậy thì thực sự tớ không tìm được cậu là phải, coi như tới đây cũng là tốt, chí ít còn thấy người.” Lưu Tích cười đáp lại.

Đúng lúc ấy, từ phía ngoài kia, Hải Cương dìu Minh Đa vào, ngồi bệt trên bậc thềm. Tên Lôi Huyết này trông xơ xác lắm, nói thật là cảm giác như sắp chết đến nơi. Suy nhược chồng suy nhược, chấn thương chồng chấn thương, đã vậy còn không phải Thuần Huyết húp máu hồi HP như Lưu Tích. Tóm lại, Minh Đa đang rất yếu.

Nhìn sang Hải Cương, hắn trông khác hẳn với lúc đánh với Lưu Tích. Đầu tiên là ngoại hình khác, chắc chắn là như vậy, tiếp đến là cái phong thái của hắn. Khác với một Hải Cương khắc khổ, nhìn kiểu thần bí và hung hăng như đang hoạt động trong thế giới ngầm lúc trước, Hải Cương này trông thân thiện hơn nhiều.

Lưu Tích cũng mừng vì hắn chưa chết, xét cho cùng, tên Thuần Huyết họ Lưu này cũng từng thương xót cho cái chết đấy.

“Chào, gọi là gì nhỉ? Hải nhé?” Lưu Tích đập tay lên vai Hải Cương, nói.

“Hơi ngược đời khi gọi họ người khác, nhưng cũng được thôi. Tích, mày có nhận ra tao ở đâu trước đây không?” Hải Cương lên tiếng đáp lại.

“Soát vé Thiết Điện Xa?” Lưu Tích nhớ về người được coi là kế nhiệm Sa Thái, nói ra. Đó cũng là một người mù, cũng cho hắn một cảm giác rất quen.

“Đúng là vậy.” Hải Cương gật đầu xác nhận.

Lưu Tích bật cười thành tiếng, Hải Cương cũng vậy. Cả hai người bọn hắn đều coi là từng có tình nghĩa qua, chung quy thì đang nhớ, rất đáng nhỡ, rất mừng khi được gặp lại. Được một lúc thoải mái, cả hai dừng lại.

“Vậy, tao tưởng mày đã chết mà, sao mà vẫn sống thế?” Lưu Tích lên tiếng hỏi.

— QUẢNG CÁO —





“Tao bị hạ độc thôi. Tên Hoàng Thao kia đã để độc chảy vào cơ thể tao, đó là một loại độc có thể gọi là khá nhẹ, gây tê liệt là chính nhưng sau một khoảng thời gian thì nó thực sự có thể giết người. Mày biết không, tao biết rằng Hoàng Thao trữ độc trong người để đóng giả Độc Huyết nên chỉ trữ được độc nhẹ.

Với độc nhẹ, tao có thời gian để phản ứng.

Thực ra thì tao đã nghi ngờ Hoàng Thao rất lâu rồi, từ khi tao nhận ra hắn không sử dụng Huyết Khiển. Đó chính là phương pháp dùng để che dấu bản chất Thuần Huyết của hắn. Và cũng từ lúc nghi ngờ, tao đã biết sớm muộn gì mình cũng bị tên này đụng tới.

Và quả thật là như vậy, khi tao bị giam, nó đã tới và hạ độc tao. Thế rồi, nó đem tao ra một cánh đồng mông quạnh, đào hố chôn tao xuống đất sâu. Nếu bị tê liệt và nằm dưới đất, tao chết là cái chắc, vì vậy tao đã làm liều.

Trong thế giới của Tân Huyết Hội, có những kẻ được gọi là culi cầm đồ. Lúc mới gia nhập tao đã thấy vài kẻ như vậy. Bọn hắn sẽ bị khuyết tật nặng, bị mù, tai thì hơi nghễng ngãng và được nhận vào Hội để tìm kiếm cơ hội được chữa lành, trong lúc đó, bọn hắn phải cầm đồ. Với thị giác và thính giác bị giới hạn như vậy, bọn hắn không thể phản bội vì có quá ít thông tin.

Trong lúc nằm dưới đất sâu ấy, tao đã nghĩ mình sẽ trở thành một culi cầm đồ, chỉ có vậy mới tiếp cận được một tên đa nghi như Hoàng Thao. Dù là phụ tá, nhân viên, hội viên, bất cứ thứ gì cũng đều bị Hoàng Thao nghi ngờ, chỉ trừ culi cầm đồ mà thôi.

Và tao dồn chỗ độc trong máu tao lên hai mắt…

Và tao, đã lấy hai nhãn cầu chứa đầy độc ấy ra…

Tự đoạn một phần cơ thể để giải độc, tao nghĩ cách này không chỉ có mình tao làm. Thế rồi, vì bị thương càng nặng thì Cuồng Huyết càng mạnh, tao đã vượt qua lớp đất phủ trên người mình mà lao lên mặt đất, trở thành một kẻ mù lòa, bắt đầu làm quen với việc thế giới chìm trong sắc đen.”

Bình luận

Truyện đang đọc