KẾ HOẠCH NUÔI THẢ NHÃI CON

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Từ sau khi cùng nam nhân kia gặp mặt.

Liên tiếp mấy ngày sau, Thiệu Hiểu Khiếu đều không thấy người nọ ở trong nhà.

Chẳng qua, mấy ngày này hắn ngược lại đem thím Trương lừa gạt qua.

Không lừa gạt là không được.

Thím Trương lúc trước cứng phòng hắn gắt gao như phòng tặc vậy.

Hễ nơi nào có Tông Tông, thím Trương đều đề phòng đến gắt gao, chẳng sợ Tông Tông nghĩ đến cái gì, thím Trương đều có thể tìm vô số lý do để ngăn cản, cái này làm cho Thiệu Hiểu Khiếu không thể không đem chút năng lực kéo thím Trương về bản doanh của mình.

Đem đồ ăn bưng lên bàn, Thiệu Hiểu Khiếu liền mở miệng nói: “Chúng ta bắt đầu ăn thôi.”
“Dạ.” Tông Tông vỗ bàn tay nhỏ, chưa đầy ngắn ngủi mấy ngày, núi băng cũng đã hòa tan, trên khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng có nụ cười.

Thím Trương ngồi trên ghế có chút câu nệ, mông ngồi xuống mới có một nửa, bà nói: “Hay là mọi người ăn cơm trước, tôi đợi một chút nữa rồi theo mọi người ăn sau.”
Ở Lâu gia làm cũng được mười mấy năm, nhưng ngồi trên bàn ăn vẫn có chút không được tự nhiên.

“Đừng nha.

Tôi với Tông Tông ăn rất hiu quạnh, bà ngồi xuống ăn cùng chúng tôi đi.”
“Ừm ừm.” Tông Tông liên tục gật đầu, bé ngẩng đầu nhìn thím Trương: “Cha làm đồ ăn rất ngon.”
Bé mỗi bữa có thể ăn hai chén cơm luôn.

Thím Trương vẻ mặt vui vẻ, nhưng vẫn kiên trì.

Liên tiếp ba bốn ngày, một ngày ba bữa đều do Thiệu Hiểu Khiếu tự mình xuống bếp, trừ bỏ lúc đầu thím Trương lo lắng hắn làm không tốt, sau khi nếm nếm thử, liền không ăn cơm cùng nữa.

Bà đứng dậy đem ghế của Tông Tông đẩy lên phía trước, rồi nó: “Mọi người ăn trước, tôi vẫn còn chút việc.”

Nói xong, liền đi xuống nhà bếp.

Thiệu Hiểu Khiếu cũng không khuyên bảo nữa.

Ngồi xuống bên cạnh Tông Tông, mỗi người một chén bắt đầu ăn.

Hắn gắp thịt bò vào chén Tông Tông.

Nhiều ngày qua, Thiệu Hiểu Khiếu phát hiện nhóc con đặc biệt rất thích ăn thịt bò, mỗi lần đều ăn rất nhiều.

Kết quả lần này, Tông Tông ngẩn người, bé đem thịt bò để ở bên cạnh khảy khảy, còn dùng đũa gắp ít cơm phủ lên, liền nghĩ làm như vậy sẽ không nhìn thấy nó.

Thiệu Hiểu Khiếu hỏi nhóc: “ Không thích tần ô*?”
Tần ô xào với thích bò, có dinh dưỡng, mùi vị cũng không tồi, kết quả nhóc con lại không thích ăn.

Tông Tông đem đũa chọc chọc bát cơm, nhẹ nhàng gật gật đầu, lại không nói cái gì.

Khuôn mặt nhỏ rũ xuống, sợ cha chê bé kén ăn.

Nhưng đồ ăn này rất khó ăn, một chút cũng không muốn chạm vào.

Thiệu Hiểu Khiếu có chút buồn cười, cháu trai cháu gái của hắn trước kia, kén ăn kinh khủng, gặp món không thích là lấy ra ném ngay, không có đứa nào giống Tông Tông như này.

Lại có thể nghĩ ra cách lấp cơm lên.

Hắn duỗi tay cầm chiếc đũa của Tông Tông, đem thịt bò cùng với mấy miếng tần ô bị đè ép gắp ra.

Thiệu Hiểu Khiếu nhẹ giọng nói: “ Không thích ăn thì phải nói, con không nói là cha không biết đâu.”
Tông Tông ngẩn đâu, cặp mắt trong suốt tỏa sáng nói: “Cha, con không thích ăn tần ô.”

Thiệu Hiểu Khiếu cười nhạt, gật gật đầu, sau đó gắp tần ô đưa đến trước miệng Tông Tông, híp mắt lại, cười nói: “Chẳng qua nè, nên ăn vẫn phải ăn.”
Tông Tông cau mày nhấp nhấp miệng.

Thiệu Hiểu Khiếu thủ thế bất động, khóe miệng như cũ vẫn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.

Trong lúc hai cha con đang giằng co.

Tiếng bước chân hướng bên này đi đến, Lâu Dụ nhìn một lớn một nhỏ trong phòng ăn, đầu tiên là hơi nhướng nhướng mày, sau đó ngồi ở ghế chủ vị, y nói: “Con không thích ăn thì đừng ăn.”
Trầm thấp hồn hậu, thanh ầm đầy từ tính, ẩn ẩn mang theo một tý ghét bỏ.

Cũng không biết tý ghét bỏ kia là nhắm vào Thiệu Hiểu Khiếu, hay là chiếc đũa hắn đang gắp tần ô.

Thiệu Hiểu Khiếu hơi hơi đem lựng dựa vào trên ghế, câu môi: “ Vậy ngươi ăn thay?”
Lâu Dụ nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn.

Thiệu Hiểu Khiếu “chật” một tiếng, đây là hoàn hoàn chỉnh chỉnh một khối băng cực lớn nha.

Lâu Dụ hừ nhẹ, “ Buổi tối ngày mai có một buổi từ thiện, chú kêu cậu đi.”
“ Không đi.” Thiệu Hiểu Khiếu tiếp tục dùng đũa trêu đùa nhóc con, có thể kén ăn, nhưng có kén ăn cũng ăn một chút, cho dù ăn ít cũng được.

Lâu Dụ chả sao cả, cũng không mở lời nữa.

Việc chú dặn hắn cũng làm rồi.

Đến nỗi Thiệu Hiểu Khiếu có đi hay không, thì cũng chẳng liên quan đến y.

“ Ba ba ăn cơm không?” Tông Tông duỗi tay, nhẹ nhẹ kéo ống tay áo của ba ba, có vẻ có chút cẩn cẩn thận thận.


Lâu Dụ nhìn đồ ăn trên bàn, ba món một canh, đồ ăn thơm nức mũi.

Chẳng qua, dù cho trước mặt bày sơn hào hải vị, nếu như ngồi ăn cùng Thiệu Hiểu Khiếu, hắn cũng cảm thấy chán ghét.

“Ba ăn rồi.” Lâu Dụ đứng dậy, đi lên lầu.

Tông Tông nhẹ giọng than thở, nhưng cũng không có sự không nỡ nào, bé tiếp tục nhăn khuôn mặt nhỏ: “ Cha, con có thể không ăn không?”
“ Ngoan, ăn xong ngày mai mang con ra ngoài chơi.”
Tông Tông thở ra một hơi, vô cùng nhẹ nhàng mà nói: “ Nhưng ngày mai con phải đi nhà trẻ, không thể cùng cha đi chơi được.”
Vậy nên, là không cần ăn phải không?
Thiệu Hiểu Khiếu ngược lại có chút ngẩn ra.

Nhóc con cần đi nhà trẻ, vậy hắn ở nhà cũng không có gì thú vị hết?
Đột nhiên nghĩ nghĩ, hắn cũng nên tìm việc cho bản thân làm mới được.

Dù thế nào nam nhân cũng phải có sự nghiệp của mình không phải sao.

Hắn dự định tiếp tục nghề nghiệp ở thế giới trước, mở một cửa hàng bán thịt.

Chẳng qua là giai đoạn đầu tiên cần giải quyết là vấn đề tài chính.

Tông Tông thừa dịp cha đang suy nghĩ, cầm chiếc đũa ăn xong mấy miếng cơm.

Sau đó leo xuống ghế, đứng thẳng tắp ở bên cạnh, “’ Cha, con ăn xong rồi, cha từ từ ăn.”
Nói xong, nhanh chóng chuồn lẹ.

Thiệu Hiểu Khiếu bực bội cười, dứt khoát một mình ăn sạch đĩa thịt bò xào tần ô.

Sau khi dọn dẹp đơn giản, liền quay về phòng ở lầu hai.

Hắn và Lâu Dụ ngay lúc đầu đã tách ra ngủ riêng, hắn ở lầu hai, Lâu Dụ ở lầu ba, cách nhau rất xa, cũng không biết có phải Lâu Dụ sợ hắn nửa đêm lén lút bò giường không, phòng ngừa chặt chẽ như thế này.

Phòng ngủ không nhỏ, toàn bộ bên trong thu hút người nhất, chính là một cái quầy.


Cái quầy này rất tinh xảo xa xỉ.

Cũng không biết bên trong đặt thứ gì, càng nhìn càng xa xỉ.

Đây đều là nguyên chủ tình nguyện không cần mặt, đi đòi tiền nhi tử, cũng muốn mua châu báu trang sức.

Thiệu Hiểu Khiếu sờ sờ cằm, hắn đột nhiên phát hiện mình có lẽ tìm được biện pháp giải quyết tài chính ban đầu rồi.

Hắn không phải là nữ nhân, cũng không cần mấy thứ này, cùng không giống nguyên chủ mỗi đêm đều cầm lên thưởng thức, còn không bằng bán đi để hắn lấy được một khoản tiền, cũng tốt hơn là hiện tại muốn mua một bộ quần áo thoải mái cũng không có tiền.

Càng quan trọng hơn là, Thiệu Hiểu Khiếu dự định làm một ông chủ ngồi đếm tiền.

Mở của tiệm nhỏ, kiếm một ít tiền, thường thường mua cho nhóc con ít quà vặt, dẫn nhóc đi chơi.

Đợi hắn rời đi, làm cho hắn cùng nhóc con có một hồi ức đẹp cũng không tệ.
Đột nhiên, Thiệu Hiểu Khiếu có chút mong đợi lên.

Nếu những người ở Lâu gia, phát hiện hắn là một nhà thiết kết châu báu lại đi bán thịt heo, không biết sẽ có biểu tình gì, đặc biệt là nam nhân biết mạnh miệng kia.

Nhân thiết bá đạo tổng tài, cao phú soái lên tận trời, mà bầu bạn bên cạnh lại là một người hán tử tay cầm khảm đao.

Thiệu Hiểu Khiếu tưởng tượng ra liền không nhin được muốn cười.

Sợ là sau khi nam nhân này biết, núi băng trên mặt sẽ nổ tung luôn.

* Tần ô

__________________
Truyện chỉ đăng duy nhất ở wattpad @Serien3566.

Không được reupppp..


Bình luận

Truyện đang đọc