KẾ HOẠCH TẤN CÔNG HOTBOY TRƯỜNG

Bôi thuốc cho Hàn Dương rồi, Phó Sâm lập tức tiễn cậu đi về. Hàn Dương nhạy bén nhận ra Phó Sâm hình như có hơi kì lạ.

Quả nhiên, lúc đi học lại thì Phó Sâm bắt đầu tránh cậu như trước. Hàn Dương muốn cùng anh ăn cơm, anh từ chối ngay. Hàn Dương trong tiết học viết giấy cho anh, anh cũng không truyền về. Hàn Dương cầm tập đến hỏi bài anh, tuy anh vẫn phụ đạo cho cậu như thường nhưng không hề nói một lời thừa thãi nào.

Cậu chán nản, rõ ràng hồi trước Phó Sâm vẫn còn đối xử tốt với cậu mà. Tuy chả chịu đồng ý lời tỏ tình của mình nhưng cũng không đến mức này.

Thấy Hàn Dương rốt cuộc cũng từ bỏ nghĩ ngợi, Phó Sâm thở phào nhẹ nhõm rồi nhớ đến chuyển xảy ra sau khi tiễn cậu đi.

"Từ trước tới nay con chưa từng đưa bạn về nhà." Mẹ Phó đứng trước cửa phòng hỏi anh.

"Chỉ là bạn học bình thường mà thôi."

Chăm chú ngắm anh một hồi, mẹ Phó mới mở miệng: "Phó Sâm, con đừng quên đã đồng ý cái gì với mẹ."

Bàn tay buông thõng bên người Phó Sâm siết chặt, trong mắt anh là đủ loại cảm xúc trào dâng. Lách người lướt qua mẹ mình, anh về phòng đóng chặt cửa ngay. Lát sau, có giọng nói truyền đến: "Con nhớ rõ."

Là chuyện lấy mạng sống ra để đe dọa, làm sao mà không nhớ rõ được.

Trong ký túc xá, Hàn Dương lại hỏi Chu Chính làm sao để theo đuổi: "Còn cách nào khác có thể theo đuổi người ta không?"

Việc này khiến Chu Chính thấy rất lạ: "Anh Hàn, lâu lắc lâu lơ vậy mà anh còn chưa theo đuổi được à? Rốt cuộc là đứa con gái nào vậy? Dám để anh Hàn của chúng ta cực khổ như thế."

Hàn Dương lười biếng bảo: "Ai bảo với mày đó là con gái?"

Câu nói ấy lập tức khiến ba tên cùng phòng sợ chết khiếp. Ngô Viên ngừng ăn đồ ăn vặt, Lý Đào cũng bỏ bài tập của hắn xuống. Cả đám đồng loạt nhìn chằm chằm vào cậu.

Một lúc sau, Chu Chính xấu hổ cười bảo: "A... Haha, anh Hàn, anh thích... con trai á?"

Ngô Viên cũng nói: "Anh Hàn à, anh... cong từ bao giờ vậy?

"Sao nào? Bộ tao nhất định phải thích con gái hả?" Phản ứng của đám này cũng không khiến cậu thấy kì cục. Đây đều là phản ứng của người bình thường.

Thêm chốc nữa, Lý Đào mới nói: "Vậy người anh thích là ai thế?"

"Là người bọn mày đều quen, Phó Sâm."

Tin này so với việc Hàn Dương cong vòng còn làm người ta khiếp sợ hơn. Chu Chính lập tức hiểu rõ điều gì đó:

"Nên lúc trước, anh Hàn anh..." Nhớ lại việc mình từng làm, Chu Chính thấy Hàn Dương không đấm mình chết đã là rất tốt tính rồi.

Hàn Dương nheo mắt lại: "Giờ biết mày làm hỏng chuyện tốt gì của anh mày rồi đúng không?"

Ngây người một lát, bọn họ đều chấp nhận được chuyện Hàn Dương là gay. Nhưng mà cậu hỏi họ làm sao để theo đuổi Phó Sâm, họ cũng bó tay chấm cơm.

Chả thể dựa vào tụi Chu Chính, Hàn Dương đành tự lực cánh sinh. So với ngày trước, cậu càng thể hiện việc mình thích Phó Sâm lộ liễu hơn.

Vừa mới tan học, Hàn Dương lập tức bắt lấy tay Phó Sâm, không để anh đi.

"Chúng ta cùng ăn cơm đi."

Đám Chu Chính ở đằng sau nhìn Hàn Dương đang túm lấy Phó Sâm, không khỏi xấu hổ thay. Anh Hàn đúng là chả có rụt rè gì hết.

Phó Sâm có thể nói là đứng ngồi không ăn. Còn Hàn Dương cũng chẳng ăn cơm đàng hoàng, cứ nhìn chằm chằm anh.

"Ăn cơm đàng hoàng đi."

Một tay cậu chống cằm trên bàn, cười nói: "Ăn cơm đâu có quan trọng như ngắm cậu đâu."

Phó Sâm bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đừng quậy nữa. Cậu mau ăn đi."

"Dạ, anh Sâm." Hàn Dương quả thật lập tức ngoan ngoãn ăn cơm.

Anh sửng sốt, ánh mắt càng tối lại: "Cậu vừa kêu tôi là gì?"

Cậu nghiêng đầu cười nói: "Anh Sâm ạ, có dễ nghe không anh?"

*Từ đây lại đổi xưng hô nữa nhé các cô, bạn Dương đem giá đi xào cho anh Sâm của bản ăn hết rồi. Từ giờ cứ luôn miệng gọi anh Sâm ơi, anh Sâm à =))))

Sao mà không dễ nghe chứ. Trước mắt Phó Sâm là gương mặt cười rạng rỡ của Hàn Dương, đôi mắt anh đào cong cong, cánh môi đỏ bừng lúc đóng lúc mở, nhẹ nhàng gọi tên anh. Trong phút chốc, Phó Sâm muốn kéo Hàn Dương vào lồng ngực, hôn ngấu nghiến đôi môi kia.

Sau khi thi cuối kì xong, đám học sinh như Hàn Dương chính thức được nghỉ đông. Tuy thế ngày nào cậu cũng ở nhà mà chạy ra hẻm nhỏ kia, ngồi chơi với Phó Sâm.

"Anh Sâm ơi, anh thích mèo như vậy thì sao không đem nó về nuôi?" Ngồi xổm bên cạnh, cậu nhìn anh cho mèo ăn.

Tay Phó Sâm khẽ cứng đờ, vẻ mặt thay đổi rồi khôi phục trong chớp mắt: "Ở nhà không tiện nuôi."

Chẳng hỏi gì thêm nữa, Hàn Dương chỉ nghĩ là Phó Sâm không tiện chăm thật.

"Sang năm sẽ phải thi đại học rồi, anh có dự định gì không? Anh muốn thi trường nào vậy?"

"Ừm, là đại học X." Thật ra Phó Sâm chẳng cần phải suy nghĩ gì, cuộc sống của anh vốn đã được lên kế hoạch hoàn hảo từ sớm.

"Trường X à..." Hàn Dương hơi buồn bã. Trường này có điểm chuẩn rất cao. Tuy thành tích của Phó Sâm có thể đậu thật nhưng thành tích của cậu lúc cao lúc thấp, chẳng biết có thi nổi hay không.

"Còn cậu thì sao?" Phó Sâm mong chờ Hàn Dương nói ra đáp án mà anh muốn.

"Em hả? Anh đoán đi."

Tay Phó Sâm nhẹ nhàng vuốt lông mèo. Anh rũ mắt, khẽ cười một chút.

Đêm giao thừa cùng ngày, gia đình Hàn Dương hoà thuận, vui vẻ cùng nhau gói sủi cảo. Trong phòng khách luôn truyền đến âm thanh của đêm hội xuân từ TV.

"Đây, cục cưng. Ăn sủi cảo mà mẹ tỉ mỉ làm rồi con chắc chắn sẽ thi đậu vào trường mình muốn."

"Cảm ơn mẹ. Với lại đừng kêu con là cục cưng nữa, con sắp lớn thêm một tuổi rồi." Đối với xưng hô này, Hàn Dương vừa nghe lập tức không thể không xù lông.

Cha Hàn dùng đũa gõ đầu cậu: "Rồi rồi, mẹ con thích kêu thì để bả kêu đi."

Hàn Dương thấy mình đâu phải đang ăn sủi cảo. Là bị thồn ăn cơm chó của cha mẹ kìa, còn no hơn cả ăn sủi cảo.

Xem đêm hội xuân cùng cha mẹ một lát, Hàn Dương liền tắm rửa rồi về giường nằm. Cậu cầm di dộng, nói chuyện linh tinh với Phó Sâm trên Wechat.

Lúc đếm ngược thời khắc giao nhau giữa hai năm, Hàn Dương gọi điện cho Phó Sâm. Điện thoại lập tức được nhận, âm thanh trầm trầm truyền đến: "Alo."

"Ba, hai, một, chúc anh Sâm năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ." Ngoài cửa sổ là pháo hoa rợp trời, đèn nhà nào cũng sáng trưng. Chỉ có phòng Phó Sâm là bị bóng tối bao phủ, có mỗi một tia sáng le lói từ bên ngoài ghé vào.

Đứng bên cửa sổ, anh có thể nghe được âm thanh mẹ mình nổi điên rồi đập phá đồ vật trong phòng khách. Nhưng bên tai lúc này là giọng nói trong trẻo của người thương, khiến cho Phó Sâm lần đầu cảm thấy ăn Tết không tẻ nhạt như thế. Trong căn phòng tối đen như mục cũng không hẳn chỉ toàn là cô đơn.

Bình luận

Truyện đang đọc