Tối hôm qua Dạ Bác Vũ ném một quả bom rung động như vậy, Hạ Đậu Khấu mất ngủ là kết quả tất nhiên.
Sáng sớm, cố gắng ngủ hai giờ lại phải tỉnh táo lại, Hạ Đậu Khấu nằm ở trên giường nghĩ tới những chuyện trong vài năm gần đây của hai người.
Ngay từ đầu, cô là vì học phí của mình do anh trả tiền, cho nên không cần anh nói, cô liền chủ động dành hết việc nhà. Sau này thì sao?
Cô đã quen.
Cô đã quen chăm sóc anh, anh cũng đương nhiên nhận sự chăm sóc. Cô phụ trách để ý mọi chuyện của anh, anh lại phụ trách cô, cuộc sống khi ở Anh, phòng ở, xe, bao gồm tài khoản ngân hàng của cô, đều là anh cung cấp.
Anh sợ cô nhận tiền của anh sẽ không được tự nhiên, cho nên anh luôn nói đó là phí dụng quản gia của cô, cô không được tiết kiệm mà làm anh sống khổ cùng cô.
Khi anh sinh bệnh, cô chăm sóc anh; khi cô sinh bệnh, anh rống to kêu to, rống đến bác sĩ nghĩ cô mắc bệnh nan y. Cô chịu chút thương tổn, anh có thể mắng cô mắng đến nửa giờ. Lúc ấy, chỉ cảm thấy anh không kiên nhẫn, tính tình không tốt, nay nghĩ lại, anh có bao giờ đối xử thân thiện với người khác như vậy?
Hạ Đậu Khấu không thể không thừa nhận, bọn họ ở chung khi thật giống như tình nhân, chỉ trừ không có tiếp xúc thân mật.
Cô thì sao? Xem anh là gì ?
Hạ Đậu Khấu ngồi dậy, trong óc vờn quanh vấn đề này cả đêm, vẫn không có cách hiểu rõ.
Cô không cố ý làm đà điểu, gần đây là vì cô bị mẹ nói ảnh hưởng, không muốn ngày sau bị người bên ngoài nói thành gần mực thì đen hoặc bụng dạ khó lường, hơn nữa lúc cha cô còn sống không thích tiếp xúc với người khác, cho nên những năm gần đây, cô luôn nói cho chính mình, Dạ Bác Vũ và cô --
Tuyệt đối không thể là người yêu.
Nhưng bây giờ Dạ Bác Vũ thổ lộ rõ ràng như vậy, cô nên đối mặt anh như thế nào đây? Từ chối? Hay là thật sự bắt đầu kết giao với anh?
Hạ Đậu Khấu nhớ tới nụ hôn ngày hôm qua, còn có ánh mắt thiêu đốt của anh, bởi sắc mặt vì mất ngủ mà tái nhợt không tự chủ được đỏ bừng.
Cô nắm lấy khăn tay trên tủ đầu giường, nghiêng người vừa thấy đồng hồ báo thức --
Gần tám giờ.
Cô ấn đồng hồ báo thức, từ bỏ ý muốn nằm lại trên giường, đứng dậy đánh răng rửa mặt, thay một bộ váy vàng nhạt, trang điểm đậm hơn bình thường một ít, che dấu kỹ khuôn mặt ngủ không đủ giấc.
Nhưng lúc cầm lấy bao công văn, cửa phòng của cô đột nhiên bị đẩy ra, Dạ Bác Vũ đến.
Động tác Hạ Đậu Khấu liền dừng lại, không biết làm sao đứng ngay tại chỗ.
“Em một đêm không ngủ?” Dạ Bác Vũ vừa thấy cô mỏi mệt, lập tức phụng phịu đi đến trước mặt cô, ngón tay dài nâng cái cằm đoan trang của cô.
“Ừ.” Cô rũ mắt, không dám nhìn anh, trái tim đập kinh hoàng.
“Có chuyện đại sự gì đáng giá em cả đêm không ngủ?” Anh thô thanh ép hỏi.
“Chính là anh!” Hạ Đậu Khấu liếc nhìn anh một cái, hai gò má liền ửng hồng.
Trước kia anh nhìn cô như vậy sao? Bá đạo như muốn đem người ta trở thành vật sở hữu của anh.
“Mấy năm qua, lần đầu tiên nhìn em vừa phát giận lại mặt đỏ, thật đáng yêu!” Dạ Bác Vũ nắm thắt lưng của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hạ Đậu Khấu cả đêm không ngủ, thần trí còn có chút không tỉnh táo, động tác cũng không linh mẫn.
Lúc này chưa nhớ tới phải lập tức đẩy anh ra, đã bị hôn choáng váng ngã vào khuỷu tay anh.
Anh hôn tận hứng, mà cô kìm lòng không được hưởng ứng cũng làm cho anh nhịn không được tận tình, hận không thể vươn tay làm càn tìm kiếm da thịt mềm lạnh của cô. Nhưng Đậu Đậu của anh vẫn thực thanh thuần, anh tạm thời không muốn dọa đến cô, đành phải miễn cưỡng buông môi.
“Buổi sáng tốt lành.” Anh mỉm cười nhìn hai tròng mắt long lanh của cô.
Hạ Đậu Khấu vừa thấy anh cười đến thần thái bay lên, lại nhìn môi anh dính đầy son môi thật buồn cười, nhịn không được cười nhẹ ra.
Nhưng mà, cô lập tức nghĩ đến son môi kia sao lại dính lên, kích động rút giấy mềm, đỏ mặt đưa tới trước mặt anh.
“Lau miệng đi.”
“Em giúp anh.” Anh ngồi bên mép giường, ôm người ngồi trên đùi mình.
Hạ Đậu Khấu thở hốc vì kinh ngạc, cô giãy dụa muốn nhảy xuống chân anh.
“Đừng lộn xộn, nếu không hậu quả tôi không phụ trách.” Dạ Bác Vũ cố định thắt lưng của cô, đôi mắt đen không chút nào che dấu dục vọng.“Đàn ông buổi sáng thực dễ dàng xúc động, cho nên tôi khuyên em đừng lộn xộn.”
Hạ Đậu Khấu cảm giác được dưới thân nóng rực khác thường, cô đột nhiên biến thành đầu gỗ, không nhúc nhích cứng ngắc ngồi trên đùi anh.
“Đậu Đậu đáng yêu.” tâm tình Dạ Bác Vũ tốt, cúi đầu lại quyện lấy cánh môi cô.
Hạ Đậu Khấu nhìn vẻ cưng chiều trong mắt anh, cảm thấy rõ ràng anh xem người ta là con nít ba tuổi, nhưng tâm lại giống bơ nóng như sắp hòa tan.
Cô đổi mặt giấy, lung tung lau môi anh.
“Không ngon chút nào.” Dạ Bác Vũ há mồm cắn ngón tay cô.
Cô sợ tới mức buông giấy trong tay, trợn to mắt nhìn anh.
Anh cười rất đắc ý, ngay cả khi anh kiếm được mấy trăm vạn, miệng cũng chưa từng mở lớn như vậy.
“Chút nữa mang em đi mua loại son môi không vị.” Anh nói.
Hạ Đậu Khấu giật mình sửng sốt một chút, lúc hiểu ý anh, cô bắt đầu hồng từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.
“Tôi...... sau này không cho phép anh hôn loạn tôi nữa.” Cô liếc nhìn anh một cái.
“Hôn loạn?” Dạ Bác Vũ nhướng mày, bỗng dưng cúi đầu, hô hấp lại phun lên môi cô.
Hạ Đậu Khấu vừa thấy biểu cảm này, đầu nhuyễn thành bùn, lại bị hôn?
Cô đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, xoay người chạy.
Dạ Bác Vũ người cao ngựa lớn, một bước dài tiến lên, ôm thắt lưng của cô xoay người cô lại, trực tiếp khóa cô lên vách tường.
“Em có biết vì sao anh hôn em chứ?” Anh hỏi.
Hai tay cô chắn trước ngực anh, giả ngu nói:“Làm sao tôi biết, tôi không phải anh.”
Thực không xong, lúc anh tỏ tình, cô liền ý thức được tình cảm giữa hai người không phải bình thường, bây giờ hoàn toàn không còn cách nào khác lại dùng diện mạo trước kia đối đãi với anh.
“Anh đây đổi phương thức hỏi, em cho anh là loại người nào?” Anh nhìn chằm chằm cô, ung dung nhìn cô cố gắng giả bộ không thẹn thùng đáng yêu.
“Cấp trên của tôi.”
“Còn nữa?”
“Làm gì hỏi nhiều vậy, người bị sỗ sàng là tôi!” Hạ Đậu Khấu quýnh lên, giọng nói cất cao, cố tình cất cao âm điệu giống giọng trẻ con, thế nào cũng không đủ hung.
Dạ Bác Vũ ngửa đầu cười ha ha, Hạ Đậu Khấu chỉ cảm thấy hô hấp mang theo mùi sữa tắm anh tắm buổi sáng, chọc tâm thần không yên.
Sữa tắm này là cô chọn cho anh, nhưng hương vị lúc nào lại trở nên quyến rũ như vậy?
“Đậu Đậu.” Anh nói nhỏ bên tai cô, vừa lòng cảm nhận thân mình cô run rẩy. “Em đồng ý kết giao với anh sao? Anh chờ em suốt sáu năm, em hiểu được tâm tình một giây cũng chờ không nổi của anh bây giờ sao?”
Thình thịch thình thịch...... Hạ Đậu Khấu cảm giác tim mình đập như sấm, kích động muốn bịt lỗ tai.
Nhưng tay cô mới vươn đến giữa không trung, liền cảm thấy mình ngu đần, vội vàng thu tay về sau lưng.
“Tay em làm sao vậy? Muốn ôm anh thì nói, anh luôn hoan nghênh.” Anh nháy mắt với cô, mở ra hai tay lại muốn ôm cô vào lòng.
“Mới không phải.” Hạ Đậu Khấu vươn tay ngăn anh, đỏ mặt thấp giọng hỏi nói: “Nếu thật sự thích tôi, vì sao bây giờ mới nói?”
“Bởi vì anh nghĩ em sẽ biết.” Anh nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô.
“Có thể là anh đã quen?” Cô không tự chủ được nhíu mày, rất nhanh nâng mắt liếc anh một cái.
“Sao anh không có thói quen với những cô gái khác?” Anh hừ xem thường, không khách khí nói.
“Các cô gái kia không có cơ hội ở chung với anh.”
“Là anh không cho họ có cơ hội.” Anh nhíu mày nói.
Hạ Đậu Khấu nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin của anh, cô nhịn không được muốn đánh anh. Nào có người mở miệng đề nghị kết giao lại đắc ý như vậy.
“Như vậy...... Có lẽ tôi chỉ quen ở bên anh mà thôi.” Cô nói.
“Mới là lạ. Nếu không thích anh, lúc anh hôn em, em sẽ cho anh một tát.” Dạ Bác Vũ nở nụ cười giống trẻ con.
Hạ Đậu Khấu sửng sốt, ánh mắt đứng ở trên mặt anh rời không được.
Bình thường cô thích quan sát người khác, nhưng trước kia nhìn anh, vẫn luôn giữ ý định giữ khoảng cách .
Nhưng bây giờ nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, con ngươi đen sâu xa khó hiểu kia, nhìn mày rậm khí phách, nhìn khóe môi sang sảng ý cười của anh, cô chỉ cảm thấy muốn vươn tay ôm anh.
“Chúng ta chưa từng chính thức kết giao...... có lẽ chính là vì đã quá quen thuộc......” Hạ Đậu Khấu thì thào tự nói, thầm đè nén xúc động lúc này. Dù sao, cô rất ít làm việc tùy tiện.
“Thói quen có thể sửa, yêu thích sẽ không thay đổi.” ngón trỏ của Dạ Bác Vũ mơn trớn mặt mày tinh xảo của cô, ý xấu không chịu rời đi.
Hạ Đậu Khấu nhớ chuyện cũ trước kia khi anh đến quán cơm, uống cùng loại rượu, ăn cùng loại thức ăn.
Cô đột nhiên nhào vào lòng anh, ôm rất chặt.
Cô sớm nghĩ không ra cảm giác lúc ban đầu mình đối với anh, nhưng những năm gần đây, lòng của cô thủy chung chỉ có người đàn ông này, chỉ là do cô vẫn lựa chọn xem nhẹ mà thôi......
Dạ Bác Vũ dùng sức ôm lấy cô, hai má vùi vào mái tóc có mùi bách hợp của cô, miệng dường như muốn cười đến mang tai.
“Nghĩ thông suốt ?” Anh nói.
“Cám ơn anh vẫn luôn ở bên tôi.”
Anh cười nheo mắt, hăng hái nói: “Không khách khí, lúc nào em cũng có thể lấy thân báo đáp.”
Cô ngửa đầu nhìn đôi mắt tự tin của anh, trong lòng lại hỗn loạn.
Cô biết Dạ Bác Vũ -- thật ra anh muốn một gia đình, mà cô lại mang đến cho anh hết thảy, vừa lúc là bầu không khí gia đình anh khát vọng, có lẽ anh cũng không thật sự để ý cô như anh nghĩ.
Cô cho rằng anh cần phải ngẫm lại thật kỹ, bởi vì anh đối với cô tốt như vậy, cô cho rằng anh hẳn nên có được thứ đến tốt nhất.
Mà cô cũng nên suy nghĩ cẩn thận, cô có phải cũng tham muốn bầu không khí gia đình giả tạo như anh hay không.
“Chúng ta cũng chưa từng có quá nhiều cơ hội hẹn hò hoặc kết giao với người khác, có lẽ chúng ta nên thay đổi điểm này trước, lại quyết định đó là thói quen, hay là thật sự thích.” Hạ Đậu Khấu cố gắng hết khả năng nhẹ nhàng nói.
Dạ Bác Vũ trừng cô, trong lòng đùng một tiếng nổi lên lửa giận, hình dáng tuấn tú bỗng nhiên vặn vẹo, giống như bị cô hung hăng đấm một quyền.
“Tốt! Em đi hẹn hò, nhìn xem cảm giác của em đối với người khác, không có giống đối với tôi!” Dạ Bác Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, hai tay nặng nề dừng trên vai của cô, hận không thể bóp nát cô.
“Anh cũng nên đi hẹn hò, Cao chủ tịch ngân hàng không phải vẫn muốn sắp xếp anh đi ăn cơm cùng con gái ông ta sao?” Cô cố gắng nói.
“Còn gì nữa?” Dạ Bác Vũ từ kẽ răng bật ra câu nói.
“Còn có, cuộc sống của anh, tôi cũng có thể tạm thời không can thiệp sao?” Nếu không bước ra từng bước, cô cảm thấy Dạ Bác Vũ vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ cảm giác anh đối với cô.
“Có thể! Em cứ coi như tôi là cấp trên của em! Phải công tư rõ ràng, còn phải rất công tư rõ ràng!” Dạ Bác Vũ hung thần ác sát nói, đầu ngón tay càng nắm càng chặt.
Hạ Đậu Khấu đẩy cánh tay anh, muốn anh buông tay.
“Cấp trên không nên dùng tư thế này nói chuyện với trợ lý.” Cô nói.
“Tôi nói, em muốn công tư phân minh thì công tư phân minh, nhưng còn tôi thì làm -- không – được!” Anh cố chấp duy trì tư thế cũ, con ngươi đen giận trừng mắt cô.
“Anh đây là quấy nhiễu tình dục.”
“Lúc tôi hôn em mới tính.” Dạ Bác Vũ cúi đầu lại muốn hôn cô.
Cô che miệng của anh, cố chấp nói: “Không thể, anh cứ như vậy sẽ quấy nhiễu suy nghĩ của tôi.”
“Cứ quấy nhiễu đấy! Nếu tôi có khả năng quấy nhiễu suy nghĩ của em, có nghĩa là em đã động tâm với tôi, làm gì còn quản thích hay là thói quen? Dù sao, nam nữ có thích nhau thì sau này sớm muộn gì cũng sẽ biến thành thói quen......”
“Không, chúng ta đều nên biết rõ ràng.” Cô cố chấp nói.
“Gặp quỷ! Trong đầu em toàn đá sao?” sắc mặt Dạ Bác Vũ xanh mét nói.
“Anh biết rõ tình huống của chúng ta là đặc thù.”
“Hừ, tôi đã mấy tuổi rồi hả, chẳng lẽ tôi không rõ mình đang thích hay là do thói quen sao?” Dạ Bác Vũ đẩy cô ra, sắc mặt xanh mét nói.
Hạ Đậu Khấu giả bộ không nghe anh gắt.
“Vừa hay tôi muốn xuất ngoại một tuần, em muốn làm gì thì làm, vừa kéo tôi có cơ hội đi hàng đêm cuồng hoan!” Anh tức giận nói.
“Anh muốn xuất ngoại một tuần, sao tôi không biết? Là chuyện tìm nguyên liệu plastic để làm đồ trang điểm bên Nhật Bản sao?” Cô bất giác cắn thần, tới gần anh một chút.
“Sao nào? Luyến tiếc tôi?” trong mắt anh hiện lên ý cười.
“Cũng không phải anh sẽ không trở lại.” Cô cố ý không nhìn anh.
Dạ Bác Vũ nhìn vẻ lạnh nhạt trên mặt cô, đột nhiên cảm thấy yêu đơn phương thật sự rất chịu thiệt.
“Đúng, tôi chỉ không ở nhà bảy ngày mà thôi. Có lẽ tôi nên thuận tiện hỏi thăm chuyện con gái Cao chủ tịch một chút, có muốn cùng đến Nhật Bản ngâm nước nóng ăn mỹ thực hay không.” Anh phụng phịu nói, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái.
Hạ Đậu Khấu rất nhanh cắn môi dưới, nhanh đến nỗi anh không phát hiện được.
“Đi làm mau, sắp muộn rồi.” Hạ Đậu Khấu giật nhẹ cánh tay anh, dẫn đầu đi đến cửa.
Dạ Bác Vũ nhìn cô, đột nhiên phát hiện có chỗ không thích hợp --
Cô luôn tao nhã, vậy mà lúc này lại bước đi có chút vụng về, giống như học sinh tiểu học muốn giả vờ dường như không có việc gì xảy ra.
Dạ Bác Vũ cong khóe miệng, không tiếng động cười, theo đuôi cô đi ra cửa phòng.
Anh trước kia cứ cho rằng nắm chặt người ở trong tay mới là an toàn nhất, lại quên nếu chưa từng buông tay, cô sẽ không biết cảm giác được người khác giữ chặt là như thế nào.
Cho nên, có lẽ tách ra một đoạn thời gian không phải chuyện xấu; Hoặc là làm để cô thấy anh đến gần người khác một chút, cũng không phải chuyện xấu, luôn là anh nhớ cô, cho nên chưa từng cho cô cơ hội tưởng niệm hoặc lo lắng khi anh không ở bên người.
Cũng nên thay đổi rồi.
***
Bởi vì Dạ Bác Vũ, toàn bộ buổi sáng Hạ Đậu Khấu đều bị vây trong trạng thái tâm thần không yên.
Bình thường chỉ cần mười lăm phút là có thể đánh xong báo cáo, cô lại làm mất nửa tiếng. Suy nghĩ sẽ không tự chủ được trở lại trên người Dạ Bác Vũ, nghĩ anh thật sự sẽ đến Nhật Bản ngâm nước nóng ăn mỹ thực với con gái của Cao chủ tịch ngân hàng sao, dù sao buổi sáng anh thật sự muốn cô chuyển điện thoại cho Cao chủ tịch......
Tóm lại, chỉ cần Dạ Bác Vũ bên kia có gió thổi cỏ lay, cô liền quên mình vốn đang làm cái gì.
Bình thường vào mười giờ sáng cô sẽ đưa cà phê cho anh, nhưng hôm nay trước khi đưa cà phê, cô lại đặc biệt kiểm tra trang phục dung nhan của mình một chút.
Khi vào đưa cà phê, cô cố ý không nhìn vào mắt anh.
Nhưng anh lại nhẹ nhàng cầm tay cô, thấp giọng nói “Cám ơn”.
Cô đỏ mặt, giả bộ trấn định xoay người, khi đi mau đến cạnh cửa, nghe thấy tiếng anh cười, cô mới đột nhiên phát hiện mình vừa đánh tay theo nhịp nhân mà đi đường.
Cô bối rối chạy trối chết, quyết định cơm trưa của anh sẽ nói em gái trợ lý mới tới đi mua bánh kẹp cho anh, bởi vì bây giờ cô không có cách nào làm như không có việc gì mà đối diện anh.
12 giờ rưỡi, Hạ Đậu Khấu khó được xuất hiện tại nhà ăn ở lầu một của công ty, dưới cái nhìn chăm chú của nhân viên công ty, gọi một phần cơm rau.
Cô cố ý chọn góc xa nhất, nhưng vẫn cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đánh giá mình. Nói thật, cô đã sớm quen những ánh mắt đó.
Thân là trợ lý của Dạ Bác Vũ, lại là em trong nhà, người muốn thân cận cô, chín phần là vì nịnh nọt, một phần còn lại là cảm thấy thật ra con người cô không tồi, muốn làm bạn với cô. Nhưng người thuộc một phần này cũng vì cô luôn làm việc bên cạnh phó tổng giám đốc nên rất khó thường xuyên liên lạc với cô.
Hạ Đậu Khấu cầm lấy thìa, mới ăn một miếng cơm, phía trước liền có bóng người ngăn trở.
“Ăn ngon không?”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Dạ Bác Vũ đang đứng trước mặt cô.
“Anh...... Sao anh lại tới đây?” Cô ngừng thở, phát hiện nhà ăn ầm ỹ đột nhiên trở nên vô cùng im lặng.
“Đột nhiên tôi không có hứng thú với bánh kẹp.” Dạ Bác Vũ ngồi xuống bên người cô, lấy thìa cô đã dùng, lấy một miếng cho vào miệng.“Ừm, quả nhiên ngon hơn cơm trưa của tôi.”
Dạ Bác Vũ nháy mắt với cô mấy cái, cực khác với bộ dạng lạnh lùng lúc bình thường của anh.
“Anh...... anh muốn ăn, thì tự mình đi gọi một phần!” Cô khẽ quát một tiếng, cảm thấy lỗ tai bắt đầu nóng hồng.
“Đây là gì?” Anh hỏi.
“Rau xào.”
Hạ Đậu Khấu đoạt lại thìa vùi đầu vào ăn, làm bộ không có nghe thấy tiếng khe khẽ nói nhỏ từ bốn phía truyền đến.
Dạ Bác Vũ bưng một khay cơm giống cô, trở lại ngồi xuống trước mặt cô.
“Tôi không ăn củ cải đỏ.” Anh thực tự nhiên bỏ củ cải đỏ qua một bên.
“Không thể kiêng ăn.” Cô giống như lúc bình thường múc củ cải hồng đưa đến bên miệng anh, vẻ mặt cố chấp trừng mắt nhìn anh.
Dạ Bác Vũ thở dài, há mồm ăn luôn.
Hạ Đậu Khấu vừa lòng gật đầu, nhưng nụ cười trên môi anh quá tươi, làm cho cô cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Thảm, đang ở trước công chúng mà!
“Anh bẫy tôi, anh như vậy về sau làm thế nào tôi......” Hạ Đậu Khấu mặt đỏ tai hồng hô một tiếng, đành phải cúi đầu vội vã ăn cơm, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Dạ Bác Vũ bình thường là người công tư phân minh, thậm chí ở trước mặt mọi người còn không gọi tên cô, bởi vậy mặc dù tin đồ về hai người bọn họ chưa từng gián đoạn, nhưng vĩnh viễn chỉ là tin đồn. Nhưng mà --
Hành động vừa rồi của bọn họ hoàn toàn chứng thật mọi người đoán nha!
“Tôi không tuyên thệ chủ quyền như vậy, sẽ luôn có người bước lầm vào cấm khu. Vừa rồi văn phòng thu được một bó hoa tặng cho em, là quản lí nghiệp vụ ngân hàng đưa tới, còn có một tấm thiệp nữa.” ánh mắt Dạ Bác Vũ nhìn chằm chằm cô, ăn một miếng cơm, dùng sức nhai.
“Đó là vì lần trước anh ấy mời khách ăn cơm, tìm không thấy nhà hàng thích hợp, tôi cho anh ấy một số đề nghị, sau đó nghe nói hộ khách kia thực vừa lòng, cho nên anh ấy mới tặng hoa cho tôi.” Hạ Đậu Khấu liếc nhìn anh một cái.
“Ha! Vậy sao anh ta chỉ đưa hoa hồng, rõ ràng chính là Tư Mã chiêu tâm.” Dạ Bác Vũ không cho là đúng nói.
“Chắc là người ta dặn cửa hàng bán hoa, không có khả năng tồn nhiều tâm tư như anh. Huống hồ, không phải đã nói rõ là hai bên nên thử phân ra để biết mình thích hay là thói quen sao? Anh sao có thể công nhiên tỏ thái độ, nghe nhìn lẫn lộn như thế.” Cô hạ giọng nói.
Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang của cô, anh nhíu mày, trên mặt không hề có ý xin lỗi nhìn cô.
“Ai đồng ý thế với em, tôi muốn làm thế đấy, bằng không em muốn như thế nào?” Anh nói.
Lúc này, Ngô quản lí nghiệp vụ trong công ty vừa thấy Dạ Bác Vũ ở nhà ăn dùng cơm, lập tức cười meo meo đi tới chào hỏi.
“Lần đầu nhìn thấy anh dùng cơm ở nhà ăn.” Ngô quản lí cười trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Dạ Bác Vũ, vẫy tay gọi cấp dưới.“Sao không gọi hoa quả tráng miệng? Tiểu Lỗ, qua bên cạnh mua một phần hoa quả lại đây.”
“Ngô quản lí, tôi đi lấy là được.” Hạ Đậu Khấu đứng dậy nói.
“Không sao, việc nhỏ này giao cho tiểu Lỗ là tốt rồi.” Ngô quản lí vội vàng vẫy tay muốn cô ngồi xuống.
“Ngô quản lí, tôi ăn kiêng, cô ấy rõ nhất tôi thích ăn cái gì. Bình thường đều là cô ấy giúp tôi chuẩn bị hoa quả, chỉ là tối hôm qua cô ấy ngủ không ngon, buổi sáng chúng tôi đi vội, cho nên mới không chuẩn bị.” Dạ Bác Vũ cười nói.
Hạ Đậu Khấu trợn to mắt nhìn Dạ Bác Vũ tươi cười đầy mặt, ngốc người.
Cô đứng tại chỗ, hoàn toàn quên bước tiếp theo cô phải làm cái gì.
“Ai nha, vợ hiền như thế, sao không nhanh lấy về nhà?” Ngô quản lí nói.
“Cô ấy vẫn không gật đầu, cảm thấy tôi chỉ quen có cô ất, không biết Ngô quản lí có biện pháp nào tốt không, làm cho tôi thuyết phục cô ấy nhanh một chút?” Dạ Bác Vũ nói.
Ngô quản lí vừa nghe Dạ Bác Vũ bình thường không nói việc tư, thế nhưng lại mở miệng yêu cầu trợ giúp, ánh mắt thoáng chốc sáng ngời, lập tức lấy kinh nghiệm người từng trải nhiệt tình nói:“Con gái ấy, phải dỗ......”
“Tôi đi mua hoa quả, Ngô quản lí, ‘Dạ tiên sinh’, mời chậm dùng.” Hạ Đậu Khấu xấu hổ muốn đào cái hố nhảy xuống, bất chấp thất lễ ngắt lời Ngô quản lí, giọng nói lạnh hơn bình thường ít nhất bảy tám độ.
“Đậu Đậu, không cần mua, em nhanh về ngủ trưa đi, xem vẻ mặt em không có tinh thần kìa.”
Dạ Bác Vũ cười nói, cưng chiều trong mắt làm cho Hạ Đậu Khấu tâm động lại đỏ mặt muốn làm thịt anh.
Hạ Đậu Khấu trừng anh một cái, vội vàng xoay người chạy trốn, miễn cho kế tiếp Dạ Bác Vũ càng làm hành động khiến người ta sợ hãi, trái tim của cô thật không thừa nhận nổi mà!
“Sao cô ấy còn gọi anh là ‘Dạ tiên sinh’?” Ngô quản lí nhiều chuyện hỏi.
“Cá tính cô ấy thẹn thùng, sửa là được.”
Giọng nói Dạ Bác Vũ vang dội, Hạ Đậu Khấu chỉ hận bước chân mình không đủ mau, bây giờ còn ở giữa nhà ăn, làm cho ánh mắt mọi người tất cả đều tập trung trên người cô.
Chán ghét Dạ Bác Vũ, rõ ràng nói có cho cô một khoảng thời gian, lại cố ý muốn làm động tác nhỏ.
Cô quyết định đêm nay cô nhất định phải đi hẹn hò, nhất định phải cho Dạ Bác Vũ một ít giáo huấn!
Hạ Đậu Khấu vọt vào thang máy, nhìn đôi mắt sương mù trên gương thang máy, hai gò má hồng hồng, như là uống say.
Cô ôm hai gò má, lại phát hiện khóe môi mình dương lên, trong lòng có cảm xúc ấm áp dễ chịu lại ngọt ngào, giống như ăn bánh ngọt chậm rãi bành trướng, tràn ngập hương khí quen thuộc.
Mấy năm nay, cô luôn cảm thấy thỏa mãn. Nhưng mà, bây giờ cô lại có cảm giác --
Thực hạnh phúc!
A, sao cô lại lên thang máy, không phải là đi lấy hoa quả cho Dạ Bác Vũ sao?
Hạ Đậu Khấu dậm chân, rất nhanh lại chạy ra khỏi thang máy. Đều do Dạ Bác Vũ, hại cô biến thành một cô gái mơ hồ!