KẾ THÊ

Editor: Bộ Yến Tử

Lưu Đồng mím môi.

Phương diện đạo lý này không phải hắn không rõ, nhưng mà hắn chán ghét loại này, lợi dụng một đứa con trai, đến giám thị, cảnh cáo hoặc là cản tay một đứa con trai khác.

Thiên gia cốt nhục, chẳng lẽ thật sự không có nửa điểm ôn nhu sao?

Phụ hoàng thiên vị Thái tử hắn có thể lý giải, là đứa con trai đầu, lại do Hoàng hậu sinh ra, tự nhiên thiên vị chút.

Nhưng chuyện này phụ hoàng cũng không cần cầm một nhi tử tới làm đá kê chân cho Thái Tử, vạch sẵn con đường thậm chí là mở đường cho hắn đi á!

Đều là nhi tử, sao không thể coi mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt chứ, cần đãi ngộ khác biệt một cách mãnh liệt như vậy sao?

Khó trách Kỳ vương huynh bọn họ người người đều nhìn chằm chằm vị trí Thái tử, muốn thủ nhi đại chi.

Sắc mặt Lưu Đồng có chút âm trầm, Thụy vương thấy được cũng chỉ cười cười, nói với hắn: 

"Xem bộ dạng của đệ kìa, nếu để tiểu tức phụ tương lai của đệ nhìn thấy, chắc sẽ cách xa đệ đó."

Lưu Đồng vội thu hồi sắc mặt, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Thụy vương.

Thụy vương trái lại an ủi hắn: 

"Đừng nóng giận, chút năm như thế, đều không phải tới như vậy sao? Sớm đã thành thói quen."

Lưu Đồng cũng không tốt để nói thêm cái gì, chỉ nói: 

"Trong khoảng thời gian này ngũ ca mệt muốn chết rồi đi? Đợi lát nữa đệ trở về, sẽ cho người cầm một ít dược liệu trong phủ tới đây cho huynh nhé."

Do từ nhỏ thân thể Lưu Đồng không tốt lắm, mỗi lần Nguyên Vũ đế gặp mặt vào dịp lễ tết, sẽ ban cho Lưu Đồng ít dược liệu, nhiều năm đều không biến đổi, cứ thế ở phủ Cửu Hoàng tử của Lưu Đồng khác những phủ khác, dược liệu rất nhiều.

Chẳng sợ thân thể hắn đã sớm không còn gầy yếu như hồi nhỏ, nhưng ở trong lòng Nguyên Vũ đế, hắn vẫn là một Hoàng tử tối tăm lại hay ốm yếu.

Lưu Đồng nhớ tới chuyện cũ, đích xác giống như lời Thụy vương nói, mấy năm nay đều tới như thế.

Khinh thị của phụ hoàng, sớm đã thành thói quen.

Thụy vương không muốn cùng Lưu Đồng nói tới chuyện phiền lòng này, liền cầm hôn sự của hắn hỏi tới.

"Quý phi nương nương thu xếp, Lễ bộ bên kia muốn gánh vác à." 

Lưu Đồng nói: 

"Ngày tốt đã chọn, chọn trong năm nay."

"Vậy thì tốt rồi, đệ có thể cùng người trong lòng đón giao thừa." 

Thụy vương trêu ghẹo hắn nói: 

"Nhớ sớm sinh một tiểu oa nhi đó."

"Ngũ ca!" 

Lưu Đồng trừng hắn: 

"Huynh đừng nhìn chằm chằm đệ, có thời gian rỗi, huynh vẫn nên cùng ngũ tẩu sớm sinh một khuê nữ đi."

"A, đây là ghét bỏ ba chất tử của đệ sao?" 

Thụy vương hừ một tiếng: 

"Ta liền nói cho bọn hắn như thế, xem Cửu thúc của bọn hắn làm sao dỗ đây."

Lưu Đồng dở khóc dở cười, liên tục xin tha, mới có thể bỏ qua chuyện này.

Không khí thoải mái chút, Thụy vương lại đang xem sổ sách thuế má bao năm qua ở Hộ bộ.

Lưu Đồng ngồi một bên chốc lát, cầm 《 diêu tử kinh dật sự 》 Thụy vương đặt ở một bên xem.

Quyển sách này lần trước hắn đã thấy Thụy vương đọc, bây giờ Thụy vương để ở chỗ này, ở giữa có gắp một tờ phiếu tên sách, một quyển sách không tính là dày, đọc mấy ngày, Thụy vương còn chưa có đọc xong.

Lưu Đồng nhẹ nhàng thở dài.

Trước kia hắn cảm thấy Thụy vương có tài học có bản lĩnh, lại muốn điệu thấp làm người, là mai một hắn, thay hắn bênh vực kẻ yếu. Bây giờ nhìn Thụy vương làm lụng vất vả chuyện quốc sự, lại cảm thấy vẫn nên thanh nhàn mới tốt, ít nhất lúc thanh nhàn, Thụy vương sẽ không nhíu mày.

Loại đồ vật như quyền thế, kỳ thực cũng không phải tốt như vậy.

Lưu Đồng rời khỏi phủ Thụy vương, qua hai ngày, Thụy vương liền trình thư lên cho Nguyên Vũ đế.

Hắn dò xét thuế má thu vào bao năm qua ở Hộ bộ, căn cứ tấu sớ về tình hình tai nạn Đại Ngụy năm nay, suy tính ra đại khái số lượng thuế má năm nay, cũng tỏ vẻ đối với Nguyên Vũ đế, do không thể sát điểm quốc khố thu vào, cho nên suy tính chi đếm, cũng chỉ có thể xem như là suy tính, cùng thuế má thu vào trong tương lai tất nhiên có chút xuất nhập.

Nguyên Vũ đế nhìn tấu chương, trong mắt có chút rét run.

Người ở Hộ bộ lừa trên gạt dưới, làm khó dễ Thụy vương không để hắn coi quốc khố, Nguyên Vũ đế tự nhiên là biết. Bất quá ông không nói gì, chính là muốn nhìn Thụy vương là làm sao làm.

Thụy vương thực hiện trả thù làm ông vừa lòng.

Không có khi quân nói kiểm kê quốc khố không có gì không ổn, cũng không có nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng nói quốc khố đã bị chuyển không, mà là thành thành thật thật viết tấu chương, âm thầm đưa đến trước mặt ông, cũng không cho triều thần biết.

Biết đúng mực, biết đại thế, ấn tượng Nguyên Vũ đế đối với hoàng nhi là Thụy vương này cũng tăng thêm hai phần.

Nguyên Vũ đế thật sự cũng không có ý tứ muốn thanh tra quốc khố, Thụy vương làm việc đến nước này, không sai biệt lắm.

Nguyên Vũ đế chiêu Thụy vương nhập Cần Chính điện, khen hắn vài câu nói hắn làm việc không tệ, liền lộ ra ý tứ muốn để Thụy vương thay Thái tử chia sẻ chuyện xấu ở Hộ bộ.

Trong lòng Thụy vương nói một câu quả nhiên, rồi sau đó ngoài miệng chối từ nói: 

"Nhi thần tự biết lười nhác đã quen, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm..."

"Không phải ai trời sinh cũng không muốn làm việc." 

Nguyên Vũ đế nói: 

"Tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, luôn muốn thay Thái tử chia sẻ. Trẫm ở tuổi của ngươi, cũng đã làm vài cọc chuyện xấu."

Thụy vương nói ở trong tâm, lúc ấy phụ hoàng ngài là Thái tử đó, cùng vương gia phổ thông làm sao mà so được chứ.

Ngoài miệng cũng là cung kính nói: 

"Nhi thần ngu dốt..."

Nguyên Vũ đế tinh tế đánh giá hắn nửa ngày, tươi cười trên mặt càng thêm vừa lòng: 

"Lần này làm chuyện xấu ở Hộ bộ, trẫm nhìn ngươi cũng không phải người không bản sự. Lại lịch lãm một hai, tương lai sẽ là trợ thủ đắc lực của Thái tử."

"Phụ hoàng..."

"Liền định như thế đi." 

Nguyên Vũ đế giải quyết dứt khoát: 

"Bây giờ Thái tử không có ở đây, ngươi nên hảo hảo chỉnh đốn Hộ bộ đi. Trẫm nhìn không khí Hộ bộ thật sự có chút chướng khí mù mịt."

Thụy vương giật giật khóe miệng.

Nguyên Vũ đế cũng không nói cho hắn biết điểm mấu chốt ở đâu, hai chứ "Chỉnh đốn", nhẹ trọng cũng không tốt.

Nguyên Vũ đế chính là cho hắn thêm một cái nan đề, nói xong câu nữa, liền cho hắn trở về, còn nói: 

"Trẫm nhìn ngươi ban sai mấy ngày này cũng mệt mỏi, cho ngươi nghỉ ngơi hai ngày, rồi sau đó lại đi Hộ bộ."

Thụy vương có thể làm sao đây? Chỉ có thể lĩnh chỉ tạ ơn, hoài sủy một bụng bất đắc dĩ, có chút ủ rũ rời cung.

Nhưng mà Nguyên Vũ đế cho hắn nghĩ hai ngày, cũng hưu không an ổn.

Ngày thứ hai, nhận được tin tức Chúc vương và Sầm vương tới cửa hỏi thăm.

Chúc vương trời sanh tính tình lỗ mãng, vừa tới liền trực tiếp mở miệng hỏi: 

"Lão ngũ, ngươi muốn đi Hộ bộ làm việc hả?"

Đây là chuyện không có biện pháp giấu diếm, cho nên Thụy vương liền gật đầu.

Trên mặt Sầm vương nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra hung quang: 

"Còn chưa có chúc mừng ngũ ca đó."

Thụy vương cười khổ.

Chúc vương thổi lông mày trừng mắt: 

"Lão ngũ thật đúng là không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng, từ trước không nhìn ra, ngươi còn có năng lực như vậy nha."

"Tứ ca." 

Thụy vương mặt lộ vẻ không ngờ: 

"Chuyện này không phải thần đệ đi cầu phụ hoàng đâu, tứ ca nếu như bất mãn, thần đệ cũng không có biện pháp, trừ phi tứ ca có thể làm phụ hoàng thay đổi tâm ý, như vậy thần đệ không thiếu được còn muốn nói cảm tạ với tứ ca."

"Ngươi chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, cùng một hình dáng với mẫu phi của ngươi."

Mẹ đẻ của Chúc vương là Tĩnh phi cùng mẹ đẻ của Thụy vương Hiển tần là chân trước chân sau có thai, lúc đó Hiển tần ở tại trong cung Tĩnh phi thờ phụ, hai người đồng thời mang thai, chuyện này tự nhiên làm Tĩnh phi không vui, Chúc vương nghe Tĩnh phi lải nhải nhiều, đương nhiên cũng có ý kiến đối với Hiển tần, còn với đệ đệ là Thụy vương cũng có phê bình kín đáo.

Chúc vương nói chuyện không dùng đầu óc, Thụy vương đã luyện thành thói quen, chính là nghe trong lời hắn nói đề cập tới Hiển tần, Thụy vương cũng lười lại cùng hắn chu toàn.

"Tứ ca nếu không có việc gì, trở về đi." 

Thụy vương thản nhiên nói: 

"Phụ hoàng hứa cho thần đệ nghĩ hai ngày, lúc này thần đệ muốn đi nghỉ ngơi."

"Ngươi!" 

Chúc vương tức giận trừng mắt nhìn Thụy vương, chỗ trán gân xanh bạo khởi, mắt thấy là muốn đi lên đánh người.

Bình luận

Truyện đang đọc