KẸO KIM CƯƠNG

Đường Du nhanh chóng đổi quần áo trong phòng thay đồ, lúc cô đi ra chỗ hậu trường thấy bạn học vẫn túm tụm thảo luận về bó hoa hồng kiều diễm kia.

Cô rời đi chỉ mới mấy phút, dường như bọn họ đã xác định người được tặng là ai, tất cả đều xu nịnh vây quanh bí thư chi bộ của khoa Nhạc giao hưởng - Diệp Viện.

Diệp Viện cũng học đàn cello, nói đúng lương tâm thì ngoại hình cô ta thuộc dạng đỉnh cao trong khoa, cũng vinh dự được coi là Hoa khôi của ngành giống Đường Du.

Đường Du quen sống khiêm tốn, không thích khoe mẽ phô trương, đi học một năm cũng cơ bản không có ai biết cô là tiểu thư nhà giàu. Còn Diệp Viện thì thiên về phong cách hướng ngoại ngạo nghễ.

Hải Nghệ chưa bao giờ thiếu người đẹp, nếu Diệp Viện mạnh về năng lực giao tiếp, thì Đường Du là loại hình khí chất nội hàm.

Nguồn tài trợ cho buổi diễn lần này là do Diệp Viện kéo được, số tiền vượt hơn năm trước, đơn vị tài trợ là tập đoàn Chu thị đang xuân phong đắc ý. Bây giờ Chu Thái tử lại cho người đưa một bó hoa to như vậy tới hậu trường.

Có người nói nhỏ: "Vừa nãy mình thấy toàn bộ buổi biểu diễn Chu Trạm đều nhìn vào khu vực nhóm cello, chắc là có ý với Viện Viện nhỉ? Nếu không thân phận của anh ấy mà lại tự mình đến buổi diễn này?"

"Nhất định là vậy, mọi người không biết chứ, lúc trước mình đi cùng Viện Viện đến bàn chuyện tài trợ, anh ấy nói chuyện với Viện Viện rất lâu rất nhiệt tình đó."

Diệp Viện kiêu ngạo thưởng thức bó hồng đỏ rực, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ yên lặng cười, dùng thái độ như đúng như không đó nhận lấy sự hâm mộ của mọi người.

Cô ta rất thích cảm giác được theo đuổi ngợi khen này.

Đường Du nghe được những lời thảo luận đó, nhưng cô không nói gì, càng không để lộ điều gì vả mặt người ta, chỉ thản nhiên nhìn bó hoa hồng một cái rồi đi thẳng khỏi hội trường biểu diễn.

Chu Trạm nhắn tin nói rằng anh ta đỗ xe ở cổng sau trường, Đường Du một đường tìm đến đó, liếc mắt đã thấy chiếc Rolls Royce bắt mắt của anh ta.

Cố gắng bình ổn lại hơi thở, cô đi tới, đang muốn khom người gõ cửa kính xe, Tiểu Lục lại bỗng bước từ trên xe xuống, đi vòng ra sau giúp cô mở cửa, nói với giọng khách khí:

"Cô Đường, mời lên xe. Chu tổng chờ cô ở nhà hàng Vân Đóa."

"..."

Nhà hàng Vân Đóa xây theo kiểu Pháp, nổi tiếng với vẻ lãng mạn tình cảm.

Chắc chắn lại là chiêu trò tâm cơ của vị tổng tài bá đạo này đây.

Đường Du do dự hai giây ---

Thôi được, chỉ cần có thể nói chuyện rõ ràng trực diện, thì miễn cưỡng thỏa mãn anh ta một lần vậy.

Đường Du ngồi lên xe.

Tiểu Lục lái xe rất trầm ổn, giống như được dặn dò rất kỹ, dọc đường đi, Đường Du không thấy được một chút xóc nảy nào.

Thậm chí cả lúc phanh xe cũng nhẹ tựa lông hồng, không cảm thấy gì.

Khi đến nhà hàng, Tiểu Lục xuống mở cửa cho Đường Du, dáng vẻ dè dặt:

"Cô Đường có thấy thoải mái không ạ?"

Biểu cảm của cậu ta cứ như chỉ cần cô nói một chữ Không, thì cậu ta sẽ mất việc ngay lập tức.

Đường Du cau mày: "Chu Trạm khắc nghiệt đến vậy à?"

Tiểu Lục lập tức lắc đầu: "Không không không, không có không có, ông chủ của chúng tôi là người rất tốt, chỉ là tôi sợ thất lễ với cô."

Ngày đó nhìn ông chủ luôn làm việc như sấm rền gió cuốn lại đứng trước chiếc máy màu hồng con nít, nghiêm túc gắp một đống thú bông, Tiểu Lục biết trái tim ông chủ đã bị một người con gái nắm lấy.

Sau đó cậu ta dần biết được, cô gái này chính là tiểu thư nhà họ Đường này đây.

Cũng là bà chủ tương lai.

Sao cậu ta dám thờ ơ chứ.

Nghĩ vậy nên cậu ta càng ân cần dẫn Đường Du vào thang máy: "Cô Đường, ông chủ ở phòng VIP A chờ cô."

Đường Du: "... Tôi biết rồi."

Nhà hàng Vân Đóa nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà này, khung cảnh xa hoa tao nhã.

Đường Du đi thang máy lên, sau khi đến nơi thì phát hiện nhà hàng vẫn luôn đông như trẩy hội hôm nay lại trống vắng khác thường.

Hay phải nói là đã được cố tình để trống.

Nhân viên phục vụ lễ phép đứng ở cửa, giống như chỉ đang chờ Đường Du, khách khí cúi người mở cửa:

"Cô Đường, mời vào."

Đường Du: "..."

Trong nhà hàng rất an tĩnh, sảnh đón khách tràn ngập mùi hương cam và phật thủ thanh đạm, trong trẻo dễ ngửi, trầm mê say lòng.

Một người phục vụ khác đi tới dẫn Đường Du đến cửa phòng bao VIP A.

Đẩy cửa vào, bên trong lại chẳng có ai.

Nhân viên nói: "Cô Đường, ngài Chu vào nhà vệ sinh, sẽ trở lại ngay thôi, xin cô ngồi chờ một chút."

"Ồ." Đường Du gật đầu: "Được."

Cửa đóng lại, cô ngồi một mình cạnh bàn ăn.

Thoáng quan sát bốn phía, không hổ là nhà hàng lãng mạn kiểu Pháp nổi tiếng, từ cách bài trí đến cả bộ dao dĩa cũng như đồng nhất, đều là phong cách vô cùng giản dị mà phóng khoáng tao nhã.

Mà trong bầu không khí này lại điểm thêm vài vật trang trí màu hồng thiếu nữ, nhìn thoáng qua đã thấy sự cố ý sắp xếp công phu.

Vậy nên trong vẻ tình cảm tao nhã kiểu Pháp lại có thêm một chút hương vị ngọt ngào.

Như một nơi mà đôi tình nhân đang nồng nhiệt yêu đương sẽ đến.

Đường Du thu lại ánh mắt, cầm chiếc ly thủy tinh trước mặt lên uống một ngụm soda.

Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra.

- -- Chu Trạm đến.

Khi ý thức được điều này, ngụm nước đang uống dở trong miệng Đường Du chẳng hiểu sao lại bị kẹt lại, cô suýt thì sặc.

Cô cố gắng đè nén cảm giác muốn ho khan, thẳng eo lên, bình tĩnh ngồi yên, chờ người đàn ông vào ngồi đối diện với cô để nói chuyện một lần cho rõ.

Nhưng mấy giây sau cô vẫn chưa chờ được hình ảnh đó.

Lại là, một đôi cánh tay dài rắn chắc từ phía sau ôm vòng quanh cô cùng nhiệt độ ấm áp:

"Bé yêu, cuối cùng em đã tới."

Ống tay áo Âu phục của người đàn ông đầy phong cách, mặt trên còn có nút cài đính đá quý, nhìn qua đã biết là món đồ của người giàu có và quyền lực.

Đường Du không hề chuẩn bị gì đã bị kéo vào trong lồng ngực, mùi thuốc lá nhẹ và hormone nam tràn ngập hô hấp, cô ngẩn người, có cả sự hoảng hốt trong chốc lát.

Lý trí nói rằng cô phải cự tuyệt.

Nhưng giọng nói trầm thấp và mùi hương của người đàn ông này không hiểu sao lại làm cô bối rối.

Giống như đột nhiên xuyên không chuyển kiếp, trở lại hơn một năm trước, đêm Chu Khâm Nghiêu ôm lấy cô nói rằng anh sẽ trở về sớm thôi.

Nhưng cũng chỉ ba giây, Đường Du vùng vẫy tỉnh táo lại, có một giọng nói vang lớn trong đầu kéo cô về thực tại ---

Người này là Chu Trạm! Không phải Chu Khâm Nghiêu!

Cô tránh ra khỏi đôi tay trước mắt, hơi giận dữ quay đầu, muốn mắng mỏ anh ta tùy tiện vô lý, nhưng ngay một giây sau đó, khuôn mặt đập vào mắt cô lại làm cô choáng váng đến không nói nên lời.

Con ngươi màu đen sâu thẳm như mực, ai nhìn một cái sẽ sa chân vào, không thể tự kiềm chế.

Đường Du đang ngồi, nên lúc xoay người cô hơi ngẩng đầu lên.

Còn Chu Khâm Nghiêu đang đứng, vừa đúng tư thế cúi người ý vị sâu xa, giam chặt cô gái nhỏ vào trong ngực.

Môi răng hai người trong nháy mắt đã kề sát vào nhau.

Bầu không khí ngưng đọng mấy giây.

Đường Du hơi nghi ngờ những chuyện trước mắt mình, nghiêm túc nhìn nhìn nháy mắt lại nháy mắt, vẫn chưa tin được vào điều mình thấy.

Môi cô giật giật: "Anh..."

Thừa dịp cô lơi lỏng, Chu Khâm Nghiêu trực tiếp hôn xuống.

Lần này không xúc động giống lần trước, mà chỉ lướt qua, như lông chim nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi cô, dịu dàng vuốt v3.

Đường Du bị hôn thấy hơi mờ mịt và mê man.

Đầu óc trống không --- Người cô nhìn thấy đúng là Chu Khâm Nghiêu không sai.

Nhưng chẳng phải Chu Khâm Nghiêu đi học bồi dưỡng kỹ thuật sửa xe nâng cao sao, còn người đàn ông trước mặt cô chẳng phải tên là Chu Trạm sao...

Suy nghĩ của cô gái nhỏ có chút hỗn loạn, ra sức đẩy người đàn ông này ra, lại cố gắng quan sát anh tỉ mỉ một phen.

Đúng là quá sức giống Chu Khâm Nghiêu, nhưng người đàn ông trước mặt cô lại có thêm khí chất cao quý và tính xâm lược tàn nhẫn.

Không quen thuộc với cô chút nào.

Đường Du lẩm bẩm: "Anh là ai..."

Chu Khâm Nghiêu hơi sững sờ, dường như không nghĩ rằng lần đầu tiên gặp lại, cô gái nhỏ của anh lại không nhận ra anh.

Như nghe được một câu nói đùa nhạt nhẽo, Chu Khâm Nghiêu có chút thất vọng: "Em không biết anh?"

"Không phải."

Dĩ nhiên Đường Du biết anh là Chu Trạm.

Cô cũng chẳng biết nên nói thế nào, bỗng... trong đầu hiện ra một ý tưởng kỳ quái.

Chần chừ chốc lát, dò xét hỏi anh:

"Trừ Chu Ngạn, anh còn có anh em họ gì đó khác không?"

Chu Khâm Nghiêu: "...?"

Mất mấy giây để hiểu ý những lời này của cô, thì ra nghĩ lâu như thế mà cô vẫn không đặt được cái tên Chu Khâm Nghiêu lên đầu anh.

Đành chịu, có lẽ là anh có biến hóa quá lớn.

Chu Khâm Nghiêu bất đắc dĩ cười một tiếng, ôm vai cô gái để kéo cô đứng lên, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.

Anh cúi xuống, hạ giọng nói bên tai cô:

"Ngoan, nghe giọng anh mà em chưa tin sao."

Sống hai mươi năm, cả cuộc đời Đường Du chỉ có Chu Khâm Nghiêu từng gọi cô như vậy.

Cô phản ứng lại rất nhanh, kinh ngạc đến tột cùng nhìn anh, miệng mấp máy: "Anh ---"

"Ừ, là anh." Thanh âm của Chu Khâm Nghiêu rất trầm, sột soạt quét qua tai cô: "Anh về rồi."

Trong nháy mắt anh chính miệng thừa nhận, trong đầu Đường Du tràn đầy vô số hình ảnh của ký ức.

Đêm đó bầu trời đầy sao và trăng sáng, anh nói anh phải đi, anh nói muốn trở thành trưởng cửa hàng xe thể thao.

Vì mục tiêu này nên anh phải đến trại huấn luyện khép kín hai năm.

Mà cũng trong thời gian này, Thái tử của nhà họ Chu trở lại, cứu vớt Chu thị sắp phá sản, lập nên thương hiệu mới, cũng trở thành người tình trong mơ của các cô tiểu thư con nhà danh giá.

Hóa ra, anh vẫn luôn ở đây.

Tới lúc cuối cùng đã ý thức được điều này, Đường Du bỗng sinh ra một tia tức giận vì bị đùa giỡn, đẩy anh ra:

"Tại sao lại gạt em?"

Chu Khâm Nghiêu bình tĩnh gọi tên cô: "Hữu Hữu."

Nhưng Đường Du chẳng bình tĩnh nổi chút nào:

"Anh vẫn luôn ở đây, sao lại không liên lạc với em? Anh biết mỗi ngày em đều chờ đợi anh, mỗi ngày đều nhớ đến anh, mỗi ngày đều chịu đựng cảm giác đau khổ không?

Đường Du vừa buồn bã lại thêm kích động, cảm thấy mình giống như đồ ngốc, đợi chờ hơn một năm, mỗi ngày đều tự an ủi, tự khích lệ bản thân. Nhưng kết quả là người kia không hề rời đi, hơn nữa lắc mình một cái đã biến thành người mà cô không thể nhận ra được ngay.

Đường Du không có cách nào tiếp nhận sự thật này.

Hốc mắt cô bỗng đỏ ửng, đứng dậy muốn đi.

Nhưng khi vặn nắm cửa phòng bao, lại không thể mở ra được.

Ngay từ lúc anh vào cửa đã được khóa lại.

Bởi vì phản ứng hiện giờ của Đường Du, Chu Khâm Nghiêu đã dự đoán được từ trước.

Anh biết Đường Du sẽ chẳng thể tiếp nhận dễ dàng, nhưng anh không thể nói ra chân tướng. Một năm nay quan hệ hai mẹ con Đường Du và Phương Lai khó khăn lắm mới hòa thuận lại được, nếu như bây giờ đột nhiên cô biết được Phương Lai bí mật ngăn cản bọn họ gặp mặt, chỉ sợ sẽ lại sinh ra hiềm khích với bà.

Chu Khâm Nghiêu tin rằng mình có thể dỗ được cô.

Cô gái nhỏ chỉ cần một chút thời gian mà thôi.

Đường Du vẫn đang cố chấp vặn cửa, quay đầu nhìn anh: "Chu Khâm Nghiêu, anh muốn làm gì? Mở cửa!"

Chu Khâm Nghiêu bình tĩnh từ từ đi tới, mắt dán lên người cô.

"Nhìn gì chứ!" Đường Du bị anh nhìn đến không thể tự nhiên, rụt người sát vào cửa một chút, giọng nói yếu ớt khó hiểu: "Anh cũng muốn nhốt em lại sao."

Mặc dù cô rất giận dữ, không muốn để ý đến anh, nhưng cô chẳng chống đỡ nổi dù chỉ nửa cái ánh mắt của anh.

Từ ngày đầu tiên biết anh đã là như vậy.

Anh nhìn cô một cái, cả cuộc đời cô đã rơi vào tay anh.

"Em biết tình hình nhà anh lúc đó." Chu Khâm Nghiêu nhẹ nhàng giải thích: "Nếu anh nói thật với em, anh sợ sẽ ảnh hưởng đến việc em thi Đại học, bây giờ chờ mọi chuyện ổn cả rồi mới trở về gặp em chẳng phải tốt hơn sao."

Lúc đó nhà họ Chu đúng chỉ còn chút nữa là phá sản, nếu khi ấy Chu Khâm Nghiêu nói với cô phải về nhà gánh lấy trách nhiệm nặng nề như vậy... Có lẽ mỗi đêm Đường Du đều sẽ lo lắng đến không ngủ được mất.

Cô gái nhỏ hiểu lý lẽ, trong lòng đã mềm nhũn lại ba phần, nhưng vẫn không lên tiếng.

"Được rồi."

Chu Khâm Nghiêu như dùng ảo thuật, không biết lấy từ đâu ra một bó hoa hải đường màu hồng phần, giấy gói mềm mại màu nude bọc quanh những đóa hoa màu hồng, đưa cho cô, giọng nói vừa mềm mại vừa dụ dỗ cưng chiều:

"Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh. Sau này dù có chuyện gì anh cũng sẽ không bao giờ lừa gạt em nói dối em."

Trái tim Đường Du vốn mềm mại, sống mũi đang cay cay lại thấy một bó hoa màu hồng phấn, hít hít trở vào, sự ghen tuông cũng dịu xuống.

Ba phần mềm mại lớn thành bảy phần.

"Gì chứ, vừa nãy một bó, bây giờ lại một bó, anh đổi nghề bán hoa đấy à."

"Lúc nãy là Chu Trạm tặng, anh biết chắc chắn em không muốn, có phải không?" Chu Khâm Nghiêu hơi cúi người xuống, dựa vào trán cô: "Nhưng bây giờ là Chu Khâm Nghiêu tặng, em có muốn không?"

Đúng là, màu sắc quá rực rỡ không hợp với Đường Du.

Cô không thích hoa hồng đỏ rực, không hợp với tính cách của cô.

Còn hoa hải đường hồng, mềm mại tươi vui, lại chạm được vào trái tim cô.

Nhưng cô lại nhỏ lại miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, nhìn về phía khác: "Không ---"

Chữ "muốn" còn chưa nói được ra miệng, Chu Khâm Nghiêu lại cúi người xuống, cưỡng ép ngăn chặn đôi môi cô, cơ bản không cho cô cơ hội lên tiếng.

Đường Du bị đẩy áp lưng lên cánh cửa, bất ngờ đón nhận nụ hôn này.

Tới trễ hơn một năm, một nụ hôn thực sự.

Lúc đầu cô không đồng ý, cứ đẩy đẩy anh ra, ngăn cản sự xâm nhập của Chu Khâm Nghiêu, trong lúc kịch liệt thậm chí còn vô tình cắn phải anh một chút.

Nhưng Chu Khâm Nghiêu chẳng hề nhượng bộ, dù Đường Du đã cảm nhận được một tia máu tanh ở đầu lưỡi, anh vẫn cứ bá đạo đâm sâu xâm nhập vào cô, không chịu buông ra.

Vùng và vùng vằng, thân thể Đường Du cũng dần mất hết sức lực.

Không còn sức mà giả vờ chống cự nữa.

Rõ ràng là cô đã khao khát giây phút này quá lâu.

Tay cô không đẩy anh ra nữa, lại dần dần bám lên sau lưng anh, hai người dính sát nhau dây dưa, hôn nhau triền miên nóng bỏng.

D*c v0ng của người đàn ông đã kiềm chế hơn một năm là không thể đo được, ý muốn chinh phục mãnh liệt và mong ước chiếm cô làm của riêng, từng tấc ép gần tới.

Hô hấp của Đường Du rối loạn, phát ra tiếng thở d0c thấp nhẹ mê người.

Chu Khâm Nghiêu cảm nhận được hơi thở của cô, hơi buông cô ra, cố gắng kiềm chế bản thân.

Trầm giọng nói bên tai cô:

"Anh nhớ em thế nào, em không biết được đâu."

Yên lặng mấy giây, Đường Du nhỏ giọng nói: "Em biết."

"Hửm?"

Gò má cô gái hơi ửng đỏ: "Lén nhìn lúc em đi báo danh, bám theo khi em đi xem phim, còn gắp thú bông giúp em, em uống say thì đưa về nhà, còn hôn trộm em nữa, Chu..."

Bỗng nhiên Đường Du lại không biết nên gọi anh như thế nào.

Không thể làm gì khác ngoài mím môi, lẩm bẩm thật nhỏ: "Từ khi nào anh lại thành tên bi3n thái cuồng theo dõi vậy."

Chu Khâm Nghiêu không nhịn được cười một tiếng, thân hình thật cao lại đ3 xuống, lướt qua cổ cô, nâng mặt cô lên: "Nếu em nói anh bi3n thái, vậy anh không còn cách nào khác ngoài cố gắng bi3n thái một lần."

Vừa nói, anh lại làm bộ muốn hôn tiếp.

Đường Du giống ngày xưa, mu bàn tay che miệng: "Không muốn."

Chu Khâm Nghiêu ung dung gỡ tay cô ra: "Ngoan."

Đôi mắt đen như mực của anh nhuộm ba phần tình d*c, hai tay đặt lên eo cô: "Cho anh hôn một lúc nữa có được không?"

"Không được."

Đường Du né tránh, khóe môi lặng lẽ cong lên thành nụ cười: "Em còn chưa tha thứ cho anh."

Tuy nói lời như vậy, nhưng tay lại cầm theo bó hoa anh tặng, ngồi vào bàn ăn tỉ mỉ nhìn ngắm. Nhưng lúc đang mân mê gảy lên cánh hoa, cô chợt nhớ tới lời thảo luận của các bạn học khi cô rời khỏi hậu trường ---

[Lúc trước mình đi cùng Viện Viện đến bàn chuyện tài trợ, anh ấy nói chuyện với Viện Viện rất lâu rất nhiệt tình đó.]

Lúc đó nghe thì không thấy vấn đề gì, nhưng bây giờ biết thì ra Chu Khâm Nghiêu chính là Thái tử nhà họ Chu, cô lại thấy không đúng.

Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, mắt hạnh hơi mở lớn: "Anh thích Diệp Viện lắm à?"

Chu Khâm Nghiêu: "?"

"Tại sao lại nhiệt tình với cô ta như vậy?"

Chu Khâm Nghiêu: "? Diệp Viện là ai?"

Đường Du nhìn Chu Khâm Nghiêu, buông hoa xuống: "Chu tổng, bây giờ anh đang giả vờ không biết gì với em đấy à?"

Chu Khâm Nghiêu nghe chẳng hiểu gì: "Anh phải biết cô ta à?"

Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát.

Phản ứng của anh có vẻ là thật sự không biết.

Đường Du nhàn nhạt à một tiếng: "Không có gì."

Đám nữ sinh trong khoa vốn có tính cách chuyện bé xé ra to, thứ không thiếu nhất ở trường nghệ thuật chính là tin đồn, có lúc chuyện chỉ bé như giọt nước, qua miệng nhiều người, cuối cùng lại thành biển rộng sông dài.

Dù đã một năm không gặp anh, Chu Khâm Nghiêu lại biến thành Thái tử gia tộc kim cương, nhưng trong lòng Đường Du vẫn luôn tin tưởng anh.

Cô mở to mắt nhìn anh: "Em đói, có đồ ăn chưa?"

Mặc dù không biết gì đó Viện trong lời nói lúc nãy của cô là ai, tại sao lại tự nhiên kết thúc đề tài này, nhưng Chu Khâm Nghiêu thấy cô gái mình yêu thương rốt cuộc đã lộ nét tươi cười, tảng đá lớn trong lòng anh cuối cùng cũng được buông xuống.

"Em đợi một chút, anh bảo bọn họ đưa thức ăn lên."

Chu Khâm Nghiêu vừa đứng lên, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng gõ dồn dập.

"Anh, anh ở đâu?!"

Là giọng của Chu Ngạn.

Chu Khâm Nghiêu hơi nhíu mày, sao Chu Ngạn biết mà tìm tới đây.

Người ta đã đến cửa thì không thể giả vờ không nghe thấy được. Dù sao cũng phải mở cửa, Chu Khâm Nghiêu đi thẳng ra đó.

Cửa vừa mở ra, Chu Ngạn dựa vào tường thở hổn hển: "Cuối cùng cũng tìm được anh... Anh à sao điện thoại của anh không liên lạc được vậy?"

Hôm nay Chu Khâm Nghiêu dẹp hết các chuyện khác, chỉ muốn bình yên ở bên Đường Du trải qua một buổi tối tái hợp, không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy.

Anh hơi không vui: "Có chuyện gì?"

Chu Ngạn cuống cả lên: "Vâng! Việc gấp!"

Chu Khâm Nghiêu: "Nói."

"Tô Mộc bị viêm ruột thừa cấp tính, phải nhập viện phẫu thuật, nhưng cô ấy sợ, nói nhất định phải gặp anh mới chịu vào phòng phẫu thuật."

Nói xong Chu Ngạn đi vào phòng bao: "Anh có nước ở đây không, em xin một hớp."

Thật sự là Chu Ngạn khát khô cả cổ rồi, Hạ Tô Mộc ở bên kia đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả thế giới đều đổ đi tìm Chu Khâm Nghiêu, còn thiếu mỗi nước chưa lật ngược cả Hải Thành lên thôi.

Anh ấy vội vàng đi tới kiếm ly nước, sau đó, cứ vậy bất ngờ không kịp đề phòng thấy người ngồi bên trong - mặt mũi vô tội - Đường Du, đang nhìn mình.

Chu Ngạn: "..."

Sau mấy giây ngây người, Đường Du mỉm cười chào hỏi trước: "Chào giám đốc Chu."

Chu Ngạn cứng đờ, lập tức phản ứng ---

Cmn, anh họ rốt cuộc cũng "ra tù" rồi?! Nên bây giờ đang đi thăm người nhà?!

Cuộc gặp gỡ tốt đẹp như vậy, anh ấy lại quá đáng quá thể đến phá hoại bầu không khí.

Khó trách ánh mắt Chu Khâm Nghiêu vừa rồi lườm anh ấy như muốn giết người.

Chu Ngạn bắt đầu thấy hối hận vì mình chưa nhìn đã xông vào khu vườn bí mật của đôi tình nhân.

Nhưng anh ấy cũng lập tức nhận ra mình đã gây họa còn nghiêm trọng hơn việc xông vào ---

Chị dâu nhỏ hơi nghiêng người, nhìn về phía Chu Khâm Nghiêu đứng ở cửa, giọng nói nhẹ nhàng:

"Tô Mộc lại là ai nữa?"

Chu Khâm Nghiêu: "..."

Em nghe anh giải thích.

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Chu tổng: Tôi muốn chém luôn cái đầu chóa của Chu Ngạn không biết mọi người có ý kiến gì không?

- ----

◆ Heart of Eternity (Trái tim vĩnh hằng): viên kim cương có nguồn gốc từ Nam Phi, nặng 27.64 carat (5.528 gram). Giá thị trường là 16 triệu đôla Mỹ (khoảng 99,07 triệu NDT). Viên kim cương này hiện thuộc về tập đoàn kim cương lớn nhất thế giới De Beers, được GIA giám định là một viên kim cương màu xanh lam tuyệt đẹp, cực kỳ lộng lẫy.

Bình luận

Truyện đang đọc