KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG THIÊN TÀI BẢO BỐI


Cố Thời Mộ liếc nhìn Ôn Huyền Trừng, khoan thai nói: “Khi cấp dưới của tôi đang điều tra chuyện của Khê Khê, Tiểu Sơ, Tiểu Thứ thì họ đã phát hiện ra rằng một người giúp việc đã từng phục vụ mẹ của các người năm đó, bây giờ có cuộc sống rất tốt.

Mười mấy năm trước, bà ta chỉ là một người bình thường.

Thế mà đột nhiên đầu tư rất nhiều tiền để mở một câu lạc bộ tư nhân với bà Bạch Hải Đường, hơn nữa bà ta cũng có mối quan hệ thân thiết với bà Bạch Hải Đường đây…”
Con ngươi của Bạch Hải Đường như co rút lại, bà ta vịn tay của ông cụ Ôn, giãy giụa đứng dậy từ trên mặt đất rồi trừng mắt nhìn Cố Thời Mộ mà tức giận nói: “Cố Thời Mộ, rốt cuộc cậu đang muốn nói cái gì vậy? Cậu, cậu đang ám chỉ điều gì? Cậu muốn vu khống cho tôi sao?”
Cố Thời Mộ liếc nhìn bà ta, cười nhạt: “Bà Bạch, tôi vẫn còn chưa nói gì mà bà đã hoảng sợ như thế à? Sao hả, chột dạ ư?”
Ôn Minh Viễn không phải là kẻ ngu ngốc, ngược lại ông rất thông minh.

Cố Thời Mộ chỉ hơi vặn lại một chút là ông đã biết anh đang ám chỉ điều gì.

Ông nhìn chằm chằm Cố Thời Mộ với giọng nói run rẩy: “Ý cậu là...!cái chết của mẹ tôi có liên quan đến dì tôi ư?”
“Ngoài chuyện đó ra, tôi cũng đã phát hiện ra một chuyện...” Cố Thời Mộ không trả lời câu hỏi của ông mà lại nhắc tới một chuyện khác: “Vừa rồi, khi lão chủ tịch Ôn mắng ông, ông ta đã liên tục nói rằng bà Bạch vì chăm sóc cho ba anh em của ông nên cả đời này mới không sinh được con của bà ta.

Là như vậy phải không? Tôi nghe đúng chứ?”
Ôn Minh Viễn gật đầu: “Đúng vậy, cậu không nghe lầm.”.

truyện kiếm hiệp hay
Cũng vì lý do này mà ông và hai em trai của mình vô cùng kính trọng Bạch Hải Đường.

“Nhưng tài liệu mà cấp dưới của tôi điều tra được không phải nói như vậy.” Cố Thời Mộ liếc nhìn ông cụ Cố và Bạch Hải Đường: “Cấp dưới của tôi phát hiện ra rằng Bạch Hải Đường mắc bệnh vô sinh.


Trước khi gả cho lão chủ tịch Ôn, bà ta đã biết điều đó rồi…”
Anh nhếch miệng nhìn ông cụ Ôn, cười nhạt: “Lão chủ tịch Ôn, bà Bạch không phải vì ba đứa cháu trai của mình mà không muốn sinh con của bà ta, mà là bà ta mắc chứng vô sinh không thể sinh con! Không biết lão chủ tịch Ôn có biết chuyện này không? Ông đã biết mình bị Bạch Hải Đường lừa dối, hay là đã biết nhưng vẫn cố ý phối hợp với lý do thoái thác của Bạch Hải Đường? Đó là muốn để ba người con trai của ông cảm kích sự hy sinh của Bạch Hải Đường, cảm kích bà ta đã cho ba đứa con của ông tất cả ân đức của tình mẫu tử?”
Câu hỏi này thật đau lòng.

Cho dù câu trả lời có như thế nào thì ông cụ Ôn cũng sẽ xấu hổ.

Câu trước chứng minh ông ta là người ngu ngốc.

Câu sau chứng minh ông ta đã giúp vợ kế lừa dối con trai mình.

Ôn Minh Viễn và mấy anh em Ôn Huyền Dương không khỏi nhìn về phía ông cụ Ôn.

Da mặt của ông cụ Ôn giật giật.

Dưới ánh mắt của mọi người, ông ta đành phải trả lời: “Tôi không biết.”
Ông ta nhìn Bạch Hải Đường và hỏi: “Tại sao bà lại nói dối tôi? Chẳng phải bà đã từng nói trong nhà đã có ba đứa con rồi, bà sợ nếu sinh thêm một đứa con nữa thì sẽ không còn sức khỏe tốt, không thể chăm sóc tốt cho ba anh em Minh Viễn.

Vì vậy bà mới quyết định không sinh con mà, đúng không?”
Bạch Hải Đường rối bời ruột gan.

Bà ta không ngờ rằng mọi chuyện lại bất ngờ ập đến với mình.


Nếu biết sớm hơn, bà ta sẽ không nhân cơ hội mà chạy đến nhà Ôn Minh Viễn để ra oai, hòng hãm hại Đường Thủy Tinh.

Bà ta không có ý ngụy biện.

Làm sao bà ta lại không muốn có con của riêng mình chứ?
Nhiều năm qua, để mang thai đứa con của chính mình.

Ngay cả trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn với ông cụ Ôn, bà ta cũng đã từng đi khám bệnh và uống thuốc ở rất nhiều nơi.

Trước đây không ai phát hiện ra, cũng không ai kiểm tra bà ta.

Giờ đây, bí mật đã bị Cố Thời Mộ lật tẩy và một số bằng chứng cho việc bà ta tìm bác sĩ là hoàn toàn chính xác.

Bà ta có biện giải cũng vô ích.

Bà ta cúi đầu, che miệng khóc: “Anh Triết, làm mẹ kế thật khó.

Tôi chỉ muốn làm cho ba anh em Minh Viễn tin rằng tôi thật lòng đối tốt với họ, để họ an tâm thôi, tôi không hề vì lợi ích riêng.”
“Bà có vì lợi ích riêng hay không, tự bà biết rõ.” Cố Thời Mộ đảo mắt nhìn bà ta và khẽ cười: “Sau khi khám phá ra hai việc này, một câu chuyện đã hiện lên trong đầu tôi...!Nói cách khác, đó là một câu chuyện bi thương…”

“Cậu câm miệng, cậu đừng nói lung tung.” Bạch Hải Đường run rẩy nói: “Cho dù tôi nói dối đám người Minh Viễn thì tôi vẫn là dì ruột của họ.

Tôi và anh em Minh Viễn có chảy chung dòng máu.

Trên thế giới này, ngoại trừ anh Triết thì tôi có mối quan hệ thân thiết nhất với anh em của họ và yêu thương họ nhất.

Họ do một tay tôi nuôi dưỡng, tôi coi họ như ruột thịt của mình.

Mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ không thể tách rời chỉ bởi một vài câu chuyện phiếm của cậu được.”
“Bà vừa nói mối quan hệ giữa các người không thể bị chia rẽ chỉ vì mấy câu nói của tôi, vậy tại sao bà không nghe hết đi?” Cố Thời Mộ cười: “Không phải ban nãy bà đã nói nếu chủ tịch Ôn không đồng ý với điều kiện của bà thì bà sẽ không đứng dậy mà? Sao bà đã đứng lên rồi? Sao bà không quỳ tiếp đi?”
“Cậu… cậu…” Bạch Hải Đường tức giận không nói nên lời.

Bà ta vừa tức giận, trong lòng lại tràn đầy sợ hãi.

Bà ta là một người có bí mật.

Người ngoài không thể biết được bí mật của bà ta.

Trong đời bà ta chưa bao giờ hối hận như thế này.

Đó không phải việc của bà ta, tại sao bà ta lại cứ nhất thiết đến cười nhạo Đường Thủy Tinh chứ?
Bây giờ thì hay rồi, đã khiêu khích một tên hung thần.

Không biết anh sẽ nói ra những điều khủng khiếp gì nữa đây.


Bà ta khẽ run run, đưa tay lên đỡ trán rồi ngả vào vòng tay của ông cụ Ôn: “Anh Triết, đầu tôi choáng váng quá...!Tôi...”
“Bà Bạch, ráng chống cự, đừng ngất.” Cố Thời Mộ nhìn bà ta cười đắc ý: “Cho dù bà có ngất đi, tôi vẫn kể lại chuyện xưa.

Bà nên tỉnh táo đứng đây nghe, như vậy còn có thể biện bạch vài lời.

Nếu bà ngất đi thì sẽ không nghe thấy tôi nói gì đâu.”
Vốn dĩ Bạch Hải Đường định giả vờ ngất xỉu, nhưng bây giờ sau khi nghe những lời của Cố Thời Mộ thì bà ta sắp ngất đi thật.

Nhưng những lời của Cố Thời Mộ có lý, bà ta thực sự không có can đảm để ngất đi vào thời điểm kinh khủng này.

Bà ta nằm trong vòng tay của ông cụ Ôn, rưng rưng nước mắt nhìn Ôn Minh Viễn nói: “Minh Viễn, dì là dì của con.

Con là do một tay dì nuôi nấng lớn lên, chẳng lẽ con định nhìn một tên nhóc thế hệ sau làm nhục dì như vậy ư?”
Ôn Minh Viễn luôn luôn hiếu thuận, nhưng lần này, ông lại không vì lời trách cứ của bà ta mà bảo vệ cho bà ta nữa.

Ông nhìn bà ta chằm chằm, đôi mắt sâu như biển cả, trong đáy mắt như có sóng to gió lớn.

Bà ta sởn gai ốc trước ánh mắt của Ôn Minh Viễn, bà ta run rẩy hỏi: “Minh Viễn, con nhìn dì như vậy làm gì? Chẳng lẽ con không tin dì mà lại tin vào lời nói bậy bạ của một người xa lạ sao? Đêm nay dì vì An An mà chủ trì công đạo, đắc tội với cậu ta nên cậu ta mới cố tình nói những chuyện vớ vẩn để chia rẽ tình cảm giữa mẹ con chúng ta.

Minh Viễn, đừng tin cậu ta.”
Ôn Minh Viễn nhìn chằm chằm bà ta một lúc mà không nói lời nào, đưa mắt nhìn về phía Cố Thời Mộ: “Cậu Cố, tôi rất có hứng thú với câu chuyện ngày xưa của cậu.”
“Thật trùng hợp, đêm dài đằng đẵng, tôi cũng nhàn rỗi nên cũng sẵn sàng kể cho mọi người nghe những câu chuyện năm xưa.” Cố Thời Mộ vòng qua ôm eo Đường Dạ Khê, hai người đứng dưới ngọn đèn pha lê, trai tài gái sắc giống như một cặp ngọc bích do trời đất tạo nên.

Cố Thời Mộ khẽ nhếch miệng cười nhạt, giọng nói vàng ngọc vang lên: “Chuyện mà tôi muốn kể là bà Bạch Hải Đường yêu anh rể của bà ta…”.


Bình luận

Truyện đang đọc