Editor: LunaYang97
Hoắc Duyên Niên ăn no rất hài lòng, làm việc hiệu quả rất cao. Tạ Nghiên nghỉ ngơi một hồi đứng dậy thử quần áo. Anh và Hoắc Duyên Niên mặc đồ đôi. Hoắc bá tổng luôn cấm anh mặc vest đen cho người khác xem. Mặc màu trắng thì có vẻ như họ là nhân vật chính, vì vậy thỏa hiệp mặc màu xám bạc.
Dù cho rằng Hoắc bá tổng đẹp trai đến mức mặc màu đỏ tươi cũng sẽ đẹp đến mềm chân, nhưng tủ quần áo cơ bản của ai đó chỉ có đen, trắng và xám cộng với xanh đậm, nhiều thêm càng không có. Để phù hợp với trang phục đôi,có thêm một vài trang phục bình thường với màu sắc khác.
Sau khi mặc thử quần áo, Tạ Nghiên thuận tiện đưa cho Hoắc Duyên Niên đồng hồ đeo tay và các phụ kiện khác để ngày mai anh có thể đeo.
Anh muốn ở cùng với Hoắc Duyên Niên, nhưng điều này sẽ ảnh hưởng đến ai đó tập trung làm việc, Tạ Nghiên không muốn ở trong phòng nghỉ, vì vậy đã bảo với Hoắc Duyên Niên đi dạo trung tâm mua sắm gần đó.
Trước khi đi, Hoắc Duyên Niên nhét ví vào túi, Tạ Nghiên cầm số tiền khổng lồ ra khỏi Hoắc thị.
Suốt quãng đườngTạ Nghiên đã lo lắng sẽ gặp kẻ trộm, cho đến khi anh nhìn thấy Lăng Hi đang bắt thú bông. Lăng Hi mặc một chiếc áo len cổ lọ, chiếc hộp nhỏ trước mặt chứa đầy tiền xu của trò chơi, thử đi thử lại.
“Lăng Lăng!” Tạ Nghiên vui vẻ tiến lên chào người quen.
Hóa ra Lăng Hi đi cùng Phạm tổng, Phạm tổng đã đến Hoắc thị tìm Hoắc Duyên Niên, Lăng Hi không thèm đi ở trung tâm mua sắm tìm niềm vui, không ngờ tình cờ gặp nhau.
Dù sao cũng không có việc gì, Tạ Nghiên gia nhập đội bắt thú bông, Lăng Hi bắt không được không khỏi có chút cáu kỉnh, cái nút bị hắn bấm vang lên "cạch cạch cạch". Tạ Nghiên đã thử nhiều lần, dần tìm được quy luật và một tay liền bắt được.
Vì vậy, hai người biến thành, Tạ Nghiên phụ trách bắt thú bông, Lăng Hi cầm hộp tiền xu bên cạnh và gọi điện
Động tác của họ dần dần thu hút mọi người trong cửa hàng. Tạ Nghiên bắt thú bông quá lợi hại, một số cô gái trong đám đông băn khoăn không biết có nên nhờ Tạ Nghiên giúp không.
Ngay khi vài cô gái chuẩn bị nói, một cái chạm đỏ chộp lấy phía trước. Một nam sinh mặc áo len đỏ chạy đến bên cạnh Tạ Nghiên, đặt tay lên vai Tạ Nghiên cầu cứu.
Tạ Nghiên vô thức tránh khỏi tay của đối phương, khẽ nhíu mày, mùi thơm quá nồng.
Nam sinh có chiều cao tương đương với Tạ Nghiên, mặc quần áo rộng rãi, có thể thấy rất gầy. Mùi thơm trên người cậu quá nồng, nhưng không ngờ cậu ta trông rất đáng yêu, khuôn mặt baby, khi cười trên mặt còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ.
Đối phương sốt sắng nói rằng rất thích, đã tiêu một trăm tệ chơi game mà chưa bắt được, Tạ Nghiên thấy hắn có chút khổ sở nên giúp bắt một con mình muốn đưa cho anh ta.
Đã có người mở hàng, những người xung quanh ngo ngoe rục rịch, Tạ Nghiên và Lăng Hi cảm thấy không thể ở lại được nữa, một hồi sợ rằng nhân viên tới vội vàng đuổi người đi. Vì vậy, sau khi giúp đỡ xong, Tạ Nghiên gói một túi lớn thú bông cùng Lăng Hi rút lui.1
Hai người vừa rời khỏi sảnh trò chơi được vài bước, người chưa tới mùi liền đến trước, nam sinh vừa rồi đuổi theo, tỏ vẻ cảm ơn đưa cho Tạ Nghiên một ly trà sữa.
Tạ Nghiên nhìn cốc trà sữa trong tay người kia, sau đó nhìn Lăng Hi bên cạnh, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
“Xin lỗi, tôi không thích trà sữa cho lắm.” Tạ Nghiên cảm thấy ánh mắt của người đối diện có chút giống Hoắc Duyên Niên.
"Vậy anh thích uống gì? Cà phê? Nước trái cây? Hay là muốn uống chút rượu?" Nam sinh thái độ kiên quyết. Tạ Nghiên có chút khó xử. Anh nhìn Lăng Hi hy vọng anh ta có cách, nhưng Lăng Hi nháy mắt nhìn anh với đôi mắt ăn dưa.
“Tôi nghĩ bạn trai của anh sẽ không phiền, cứ đi với tôi, quán cà phê trên lầu thực sự rất ngon!” Thấy Tạ Nghiên và Lăng Hi thường xuyên nhìn nhau, cậu bé hiểu lầm họ là một cặp, hoàn toàn không thèm để ý mà thọc gậy bánh xe.
Tạ Nghiên và Lăng Hi đồng thời cứng đờ nhìn nhau, hai người đều có thể nhìn ra từ ánh mắt của nhau liệu chúng ta có phải là xứng đôi không?
“Chồng tôi sẽ để ý, là người đã có gia đình, uống cà phê với đàn ông khác không tốt.” Tạ Nghiên lúc này mới nhớ ra mình cần một chiếc nhẫn! Loại bình thường! Không phải loại trứng chim bồ câu để trong ngăn kéo!
“Anh đã kết hôn?” Cậu bé nhìn những ngón tay trống rỗng của Tạ Nghiên với biểu hiện nghi ngờ, rồi nhìn tay của Lăng Hi bên cạnh Tạ Nghiên. Cũng thế.
"Tôi không phải là chồng của anh ấy! Đừng hiểu lầm.!" Lăng Hi lập tức nhảy ra giải thích, đoán được đối phương đang nghĩ gì, "Chồng tôi cao hơn anh ấy, mạnh hơn anh ấy và đẹp trai hơn anh ấy."
"???" Tạ Nghiên người da đen dấu chấm hỏi, chúng ta không phải là những người bạn nhỏ cùng nhau bắt thú bông sao??
" Chồng của tôi cao hơn chồng của anh ta, tốt hơn chồng của anh ta, đẹp trai và mạnh hơn chồng của anh ta.” Tạ Nghiên so sánh Hoắc Duyên Niên với Phạm Chiêu Đạm. Anh không quan tâm, Hoắc Niên Niên nhà anh là tốt nhất!
Nam sinh nhìn không thể giải thích được nhìn hai người khen ngợi chồng, tự giác biến mất.
“Cuối cùng cũng đi rồi.” Tạ Nghiên thở phào nhẹ nhõm.
“Chúc mừng anh, cho nên Phạn Phạn nhà tôi là nhất rồi.”
“Anh vui thì tốt rồi. Niên Niên nhà tôi nhường anh một chút.”
Hai người đấu võ mồm giữ thể diện cho chồng xong khô miệng, tìm một quán cà phê ngồi nghỉ ngơi.
Sợ gặp người vừa rồi, cả hai cố tình xuống quán cà phê dưới lầu, cả hai đình chiến ngồi xuống gọi cà phê.
Sau đó Tạ Nghiên nhận ra rằng mình hơi ngây thơ, Lăng Hi tính khí nóng nảy cũng bình tĩnh lại và nghĩ vừa rồi họ hơi ngu ngốc.
“Tôi vừa xem ở cửa viết rằng bánh quế đặc trưng đang được bán. Hãy gọi món đó thử?” Tạ Nghiên chủ động nói, và Lăng Hi hợp tác giả vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi ngầm quên chuyện vừa rồi, cả hai trở lại bình thường, uống một nửa cà phê, thì tiếng chuông cửa vang lên như nhắc nhở rằng có người vào.
Tạ Nghiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, giống như của nam sing vừa rồi, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, không phải người vừa rồi sao.
“Anh ta không phải đến quán cà phê ở tầng bốn sao? Sao lại xuống tầng hai?” Lăng Hi cũng nhìn thấy.
“Chúng ta mau tránh đi.” Tạ Nghiên không muốn bị quấn nữa.
Hai người cầm lấy thú bông chuẩn bị đi, vừa nhấc mông ra khỏi chỗ ngồi, chuông lại vang lên, Tạ Nghiên nhìn qua, lập tức ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Tôn Phi Tường đang cầm một bó hoa hồng bước vào, Tạ Nghiên kéo Lăng Hi ngồi xuống, cầm thực đơn và nhìn anh ta.
Tạ Nghiên và Lăng Hi cùng nhau ăn dưa, nhắc đến Tôn Phi Tường và Lăng Hi đã biết đó là ai, hai người không hẹn nhìn vào cùng một chỗ.
Người mà Tôn Phi Tường hẹn thực ra là nam sinh mặc áo len đỏ vừa rồi. Không phải mấy ngày trước Tôn Phi Tường còn đến bệnh viện với Hàn Mạt Mạt sao? Tại sao anh ta lại đi cấu kết với người khác?
Khi hai người gặp nhau, mọi người đều nghĩ rằng Tôn Phi Tường sẽ tặng hoa cho nam sinh, nam sinh cũng nghĩ vậy, đưa tay ra nhưng Tôn Phi Tường đã đặt hoa lên chiếc ghế bên cạnh.
Khoảng cách quá xa, Tạ Nghiên không thể nghe được bọn họ đang nói gì, chỉ có thể thấy được nam sinh không vui, ngồi xuống không nói lời nào, đột nhiên đứng lên.
"Anh mẹ nó có bạn gái còn hẹn tôi ra hẹn hò? Tra nam." Sau đó, chàng trai mở ly trà sữa chưa uống ra và đổ lên người Tôn Phi Tường.
Ly trà sữa to, chàng trai không quên xử lý luôn hoa trên ghế. Giải quyết xong cặn bã nam sinh tư thế ngẩng cao đầu ngực nở ra đi ra ngoài, để Tôn Phi Tường chật vật ở lại.
“Anh ta là một người tàn nhẫn.” Lăng Hi ngoài miệng nói, máy ảnh trên tay anh ta “tách tách tách” liên tục.
Mãi đến khi chuẩn bị đến nhà Lăng Hi ăn tối, cả hai vẫn còn đang thảo luận về vấn đề này, Hoắc Duyên Niên đã chủ động tham gia nhóm thảo luận, để lại một mình Phạm Chiêu Đạm đang lo lắng khi sắp gặp bố vợ tương lai một mình.
Đã đến nhà Lăng Hi không biết bao nhiêu lần, nhưng Phạm Chiêu Đạm vẫn vô cùng căng thẳng. Hắn nhìn dáng vẻ thoải mái của Hoắc Duyên Niên thì rất khó chịu, không biết tại sao lão Hoắc lại được các trưởng lão thích như thế nào, hắn hiển nhiên so với lão Hoắc có vẻ thân thiết hơn nhiều.
Phạm Chiêu Đạm đang suy nghĩ về việc có nên học hỏi từ Hoắc Duyên Niên không, thì đã đến nhà Lăng Hi.
Trước đây chỉ có mẹ Lăng cười với Phạm Chiêu Đạm, bố Lăng cơ bản ngồi trong phòng làm việc với vẻ mặt u tối, hôm nay khi Phạm Chiêu Đạm đến, thấy bố Lăng đang đứng ở cửa với nụ cười rất hiền lành chào đón họ.
“Bác trai, mấy ngày trước cháu thấy một bộ cờ vây rất được nên cháu nghĩ bộ này phù hợp với bác.” Phạm Chiêu Đạm đưa những chiếc túi lớn nhỏ vừa mua cho bố mẹ Lăng. Bố Lăng khẽ gật đầu, rồi niềm nở mời Hoắc Duyên Niên đánh một ván.
Tuy rằng dính hào quang của Hoắc Duyên Niên, Phạm Chiêu Đạm đã được đối xử tốt hơn rất nhiều, nhưng không so sánh thì cũng không có đau thương, Phạm Chiêu Đạm rất buồn. Tuy nhiên, dưới sự khen ngợi điềm tĩnh của Hoắc Duyên Niên, cha Lăng đã thay đổi rất nhiều về Phạm Chiêu Đạm, điều này khiến Phạm Chiêu Đạm rất hài lòng, sau khi rời đi, hắn muốn dẫn mọi người đi uống rượu chúc mừng.
Ngày mai có việc bận, không uống được, mọi người ai nấy về nhà tìm vợ. Đương nhiên, hôm nay Phạm Chiêu Đạm chỉ có một cái giường, không có vợ bồi ngủ.
Ở một mình Phạm Chiêu Đạm có phần chán nản đã liên hệ người bạn tốt khác của anh ta là Lâm tổng. Lâm Tuyên và vị hôn phu của anh ta đang yêu nhau lắm cắn nhau đau và thường gọi anh ta ra ngoài để uống rượu. Hôm nay Phạm Chiêu Đạm gọi qua và bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Lão Lâm chỗ cũ uống một chén?”
“Không đi.” Lâm Tuyên dứt khoát từ chối.
“Tại sao!”
“Giúp vợ lắp mô hình.” Vợ muốn làm mô hình nhưng anh ta lăn lộn người hơi quá trớn, vì vậy Lâm tổng đành phải làm mô hình cho.
"?? Cút cút, cẩu bằng hữu." Phạm Chiêu Đạm phải đợi đến khi bố vợ và mẹ vợ tương lai đi ngủ mới dám gọi điện cho Lăng Lăng nhà hắn.
Buổi tối trở về, Tạ Nghiên mang theo một túi lớn thú bông. Số này đã chia đều với Lăng Hi. Anh định tặng nó cho cô nhi viện. Mọi chuyện đã giao cho Hoắc Duyên Niên. Tạ Nghiên lấy ra một con thú bông husky và đặt nó trên đầu giường.
Hoắc Duyên Niên đi tắm ra, ôm Tạ ngọt ngào nhạy bén ngửi thấy có mùi hương gì đó không ổn trên người Tạ ngọt ngào. Kết hợp với những gì Lăng Hi nói, có người đã lôi kéo Tạ ngọt ngào của anh ta, Hoắc Duyên Niên đã chua ngoa kéo người vào phòng tắm giúp giặt kỹ càng, về phần quần áo đã cởi ra, Tạ Nghiên không bao giờ nhìn thấy nữa.
Một ngày bị lăn lộn mấy lần, Tạ Nghiên ôm Hoắc Duyên Niên ngủ trước, anh luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó.
Ngày hôm sau Hoắc Duyên Niên đúng giờ dậy đi làm, tinh thần sảng khoái, lén hôn lên đôi môi đang chu ra của Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên chuẩn bị đi ra ngoài, chân liền bị kéo.
Hoắc Duyên Niên bị bắt quả tang định mặt dày đòi hôn nữa thì quay đầu lại nhìn thấy Tạ Nghiên đang kéo anh với đôi mắt ngái ngủ, hỏi anh một chiếc nhẫn bằng một giọng nhẹ nhàng như sáp.
Tạ Nghiên sau khi nói xong lại đi ngủ, lúc tỉnh táo còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhấc chăn ra khỏi giường liền phát hiện trên tay có thứ gì đó.
Đó là một chiếc nhẫn đơn giản nhưng kiểu dáng đẹp, chiếc nhẫn được khảm những viên kim cương nhỏ tạo thành chữ H, là chữ cái đầu trong tên của Hoắc Duyên Niên.
“Hoắc Niên Niên rác rưỡi, bí mật mua nhẫn mà không nói mình biết.” Tạ Nghiên lẩm bẩm, nhưng anh vui vẻ lăn lộn trên giường.