"Cô gái giới thiệu một chút nào.
Tôi là Quách Nhạn phó tổng của Lăng Thần.
Còn cô gái cô tên gì?" Quách Nhạn vui vẻ làm quen.
"Chào phó tổng Quách.
Tôi tên Đường Tiểu Yên.
Hy vọng lúc nãy có hiểu lầm gì.
Mong anh bỏ qua cho tôi." Đường Tiểu Yên cười gượng.
Một bên là phó tổng, một bên là thư ký.
Gu của Ngụy Lăng Thiên cũng mặn mà đấy.
Kè kè kề bên là thư ký nhìn nghiêm nghị, kiểu mỹ nhân lạnh lùng.
Lâu lâu chán chê thì có phó tổng vui vẻ bầu bạn đổi gió.
Mà cái tên phó tổng này ngoài mặt vui vẻ.
Chứ thật ra bên trong coi chừng toàn âm mưu quỷ kế.
Ai có thể chịu kiếp chung chồng chứ, thời đại này chứ không phải cổ đại đâu.
Đường Tiểu Yên càng ngày càng cảm thấy hứng thú khi đến đây làm.
"Giới thiệu xong rồi phải không.
Ai đi làm việc nấy đi.
Cô theo thư ký Giản sắp xếp công việc đi." Ngụy Lăng Thiên lạnh lùng lên tiếng.
Vậy là giây trước còn một phòng ầm ĩ.
Một giây sau đã êm ắng trở lại, sao khi Ngụy Lăng Thiên đuổi người.
"Tiểu Yên.
Tôi gọi cô như vậy được không? Chứ cô Đường nghe khách sáo xa lạ quá." Quách Nhạn mỉm cười.
Đường Tiểu Yên âm thầm khinh bỉ Quách Nhạn.
Tôi và anh quen nhau thân lắm sao mà gọi Tiểu Yên.
Cái đồ đàn ông khẩu phật tâm xà.
Chắc chắn anh ta thấy cô làm trợ lý của thư ký Giản nên muốn làm thân với cô, mua chuộc cô về phe của anh ta, để cô có thể giúp anh ta làm nội gián giám sát thư ký Giản và Ngụy Lăng Thiên thì có.
Mấy chuyện tranh sủng này cô quá rành, phim truyền hình chiếu đầy.
Nhưng mỗi tội cho cô, nhân viên mới lại không có chỗ dựa nào, sao dám phản ứng với anh ta đây.
Cô thở dài trong lòng, ngoài mặt mỉm cười gật đầu với anh ta.
"Vậy Tiểu Yên.
Tan ca tôi mời cô ăn cơm nhé.
Coi như chào mừng cô là thành viên của Lăng Thần." Quách Nhạn đưa ra lời mời.
Anh rất muốn tìm hiểu cô gái này kỷ một chút.
Thử xem liệu cô gái này có đủ bản lĩnh trị tên ác ma kia không.
Hơn nữa trước mắt, anh cảm thấy rất thích cô gái này.
Cô có suy nghĩ rất thú vị.
Cô vậy mà dám nói thẳng ra Ngụy Lăng Thiên là gay trước mặt anh ta.
Anh cảm thấy nếu hai người này mà yêu nhau, trở thành vợ chồng đầu ấp tay gối.
Chắc chắn trong nhà sẽ luôn có tiếng cười.
"Cơm với nước, tối ngày chỉ nghĩ tới ăn nên gần hai tháng chẳng có đem lợi ích gì cho công ty." Thư kí Giản cho Quách Nhạn một ánh mắt khinh thường.
Rồi quay sang Đường Tiểu Yên mời cô đi theo anh.
Đường Tiểu Yên gật đầu chào Quách Nhạn rồi đi theo thư ký Giản.
Cô bước vào bàn làm việc của mình, ngồi xuống ghế quan sát mọi thứ.
Có phải vì được đi cửa sau nên đãi ngộ mới xịn thế này không.
Máy tính làm việc là loại mới nhất của hãng apple.
Ghế ngồi có lót tấm đệm nhỏ rất êm.
Thư ký Giản bên cạnh thấy cô vẻ mặt hài lòng.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Vị trí làm việc của phu nhân tổng giám đốc, làm sao giống người thường được chứ.
Sao khi nghe cô đến làm trợ lý của mình.
Anh đã mất ăn mất ngủ lo lắng rồi cho người chuẩn bị những thế này.
Mặc dù có thể sau một tháng nữa, cô gái này sẽ không còn là phu nhân tổng giám đốc nữa.
Nhưng trong thời gian này vẫn phải là được.
Hơn nữa tương lai, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
"Cảm ơn anh nhé thư ký Giản.
Giờ tôi phải làm gì đây.
Tôi chỉ là sinh viên mới ra trường.
Hy vọng anh có thể chỉ bảo nhiều thêm." Đường Tiểu Yên cúi đầu cảm ơn chân thành.
Thư ký Giản thấy thế bối rối.
Bà chủ lại cúi đầu khom lưng cảm ơn anh sau.
Đừng đùa chứ, có cho anh chục tỷ anh cũng không dám đòi hỏi cảm ơn đâu.
"Cô Đường đừng khách sáo, chuyện nên làm..
nên làm mà."
Đường Tiểu Yên cảm thấy thư ký Giản có lẽ hòa đồng dễ gần hơn cô nghĩ.
Vì vậy cô quyết định thử thăm dò.
Cô giả vờ quan tâm hỏi anh đã làm việc ở Lăng Thần bao lâu? Làm ở vị trí thư ký đặc biệt này lâu chưa? Có bạn gái hay lập gia đình gì chưa? Ở chung cư một mình hay ở nhà riêng với gia đình? Lương tháng có dư dả không? Chế độ nhân viên ở Lăng Thần chắc tốt nhỉ? Tổng giám đốc có khó khăn khó ở lắm không?
Cô hỏi như cảnh sát đang điều tra hỏi cung tội phạm, làm thư ký Giản đổ mồ hôi hột.
Nhưng anh nào dám phản ứng không trả lời hay than phiền gì chứ.
Đùa à, tổng giám đốc phu nhân đang hỏi anh đấy.
Vì thế anh nhẫn nại trả lời tất cả câu hỏi của cô.
Cuối cùng còn chuyên nghiệp hỏi cô có muốn biết gì nữa không, anh sẽ giải đáp hết cho cô.
"Anh chưa có bạn gái sao.
Mẫu người như anh mà đến lúc này còn độc thân à.
Vậy anh thích mẫu con gái như thế nào?"
Đường Tiểu Yên vỗ tay bốp bốp trong lòng.
Cô đoán trúng phóc mà.
Thư ký Giản là người tình của Ngụy Lăng Thiên, có nghĩa anh cũng là giới tính kia.
Vậy thì làm sao có bạn gái chứ, cô biết ngay mà.
Nhưng cô lại muốn biết, nếu có suy nghĩ của một người đàn ông bình thường.
Anh ta cũng sẽ thích mẫu con gái như thế nào.
Thư ký Giản nghe cô hỏi thì đỏ mặt ấp úng.
Anh biết trả lời thế nào đây.
Nói với cô là anh không có thời gian quen bạn gái.
Hay nói xung quanh anh không tồn tại con gái độc thân nào để tìm hiểu sao.
Anh cố gắng suy nghĩ rồi chợt sáng mắt lên.
"Mẫu con gái cụ thể thì tôi không biết diễn tả thế nào nhưng chỉ cần có một cô gái như cô Đường yêu thích tôi.
Tôi sẽ rất hạnh phúc." Thư ký Giản trổ tài nói mát.
Đường Tiểu Yên nghe vậy giật mình.
Chẳng lẽ mọi tên đàn ông giới tính kia.
Đều mong muốn có một cô gái hoạt bát để che mắt thế gian sao.
Chậc chậc vậy mà cô lại là mẫu người lý tưởng của những người đàn ông kia..
kia.
Không biết nên vui mừng hay nên khóc không ra nước mắt đây.
"Haha thư ký Giản vui tính thật đấy.
Tôi hiểu cả mà.
Anh không cần phải lấy lòng tôi thế đâu." Đường Tiểu Yên cười với thư ký Giản.
Thư ký nghe vậy sáng mắt.
Phu nhân tổng giám đốc quả thật không phải tầm thường.
Anh chỉ mới nói thế thôi mà đã hiểu ý anh muốn nói gì rồi.
Cái đùi này anh phải cố gắng hậu hạ mới được.
Chứ mỗi lúc thấy tổng giám đốc lấy văn kiện công tác ở châu phi ra đe dọa anh.
Anh thật sự rất ấm ức đó nhưng nếu có phu nhân làm chỗ dựa.
Sau này anh sẽ không sợ phải vác xác đi châu phi nữa rồi.
Đường Tiểu Yên nào biết thư ký Giản đã hiểu lầm ý cô chứ.
Ý cô là cô hiểu anh cũng là giới tính kia.
Vì vậy muốn lấy lòng cô, nhờ cô che dấu giúp.
Cô là người biết rõ nặng nhẹ đấy.
Nếu chuyện này đồn ra ngoài khác nào tự vả vào mặt mình.
Cô vậy mà bị chồng cho đội nón xanh.
Còn là nón xanh với người đàn ông chứ không phải phụ nữ.
Chưa gì hết cô đã cảm giác trên đầu mình là một thảo nguyên rồi.
* * *
"Lăng Thiên.
Tuần sau ba mẹ về.
Con cho người ra sân bay đón ba mẹ nhé." Bà Ngụy vui vẻ nói với Ngụy Lăng Thiên trong máy tính.
Ngụy Lăng Thiên nghe vậy giật mình.
Chẳng phải ông bà Ngụy nói sẽ đi khắp thế giới sao.
Chẳng lẽ mới hơn một tháng mà đã đi giáp hết rồi nhưng mà quan trọng là bây giờ hai người họ không được về.
Nếu về chuyện anh kết hôn sẽ xong đời à.
Nếu họ biết sự tồn tại của nhân vật con dâu kia.
Anh chắc chắn có chết anh cũng đừng hòng ly hôn.
Cảm giác nguy cơ đầy rẫy ra thế.
Ngụy Lăng Thiên nhanh chóng suy tính.
Anh đang nghĩ làm sao mới có thể không để ba mẹ anh về lúc này.
"Con trai con có đang nghe mẹ nói không thế." Bà Ngụy chớp chớp mắt nhìn vào màn hình.
Bà thấy Ngụy Lăng Thiên nhíu mày có vẻ không vui.
"Cái thằng nhỏ chết tiệt.
Mày có nghe mẹ mày nói gì không thế hả.
Mày thái độ gì vậy.
Ôi thật tức chết cái lão già này mà."
Ông Ngụy tức giận mắng to vào màn hình.
Sau đó được bà Ngụy khuyên can..