KHẢ TRÌ HẠ

Cậu chắc cho là tôi đã từng nhìn thấy cậu trong Thanh Thủy Trấn.

Vốn cho là cậu không để ý, không ngờ hôm nay lại học được cách nói đùa lại với tôi.

Tôi không nhịn được mà cười.

“Được thôi, vậy xin hỏi tiểu thiếu gia có thể để lại phương thức liên hệ không?”.

7.

Về tới Châu gia thì đã tối rồi.

Tôi tưởng Châu Dã sẽ đang đi ăn sinh nhật, không ngờ rằng khi đi vào phòng khách lại ồn ào đến vậy.

“Này, Chu đại học bá của chúng ta về rồi”.

Lục Thâm nổi bật với mái tóc đỏ, đứng giữa đám đông rất dễ nhìn thấy.

Châu Dã ngồi bên cạnh cậu, nâng mắt lên nhìn tôi không lạnh không nhạt.

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Cậu hôm nay ăn mặc tùy ý, tóc mái rủ xuống che đi phần trán, nhưng vẫn hiện rõ ngũ quan của cậu, cổ áo nới lỏng, lộ ra xương quai xanh cuốn hút, có chút gì đó quyến rũ như ẩn như hiện.

Họ ngồi lại thành một vòng tròn, có nam có nữ, nhìn có vẻ đang chơi trò chơi.

Kì Trì gọi tôi: “Chu Hạ, cùng chơi đi”.

Lục Thâm và Kì Trì đều là bạn từ nhỏ lớn lên với Châu Dã, so với Châu Dã, họ đối với tôi thoải mái hơn.

Tôi đang định từ chối, Kì Trì lại nói: “Nếu cậu không nể mặt tớ, cũng phải nể mặt Châu Dã chứ, hôm nay là sinh nhật A Dã đó”.

Nói xong còn nhướng mày với tôi.

Haizz, đúng là tàn ác mà còn ngụy biện.

Chính là đem hết đường lui của người ta mà chặn hết.

Tôi ngồi xuống, vừa hay là đối diện Châu Dã.

Lục Thâm vô cùng vui vẻ mà quay chai rượu: “Vậy tớ bắt đầu đây”.

Chiếc bình quay hai vòng thì chỉ vào tôi.

“A há,” Lục Thâm huýt sáo lên, “Chu học bá chọn gì đây?”.

“Lời thật lòng”.

“Có người mình thích chưa?”.

“Có”.

Lời vừa dứt, một đạo ánh nhìn trên người tôi, ánh mắt mãnh liệt, muốn xem như không có cũng khó.

Là Châu Dã.

Lục Thâm không nghĩ tôi trả lời nhanh như vậy: “Dứt khoát quá vậy”.

“Người cậu thích là ai, A Dã của chúng ta?”.

Kì Trì cũng nhìn qua, ánh mắt hứng thú.

Tôi dưới con mắt ăn dưa của cậu mà nói: “Đây là câu hỏi khác rồi, bây giờ đến lượt tớ”.

Tôi quay nhẹ chiếc bình về phía trước, đầu bình chuẩn xác mà chỉ vào Lục Thâm.

“Cậu đây, là chơi xấu hả?”.

Lục Thâm mở to mắt nhìn tôi.

Tôi chớp chớp mắt: “Quy tắc đâu nói là không được, tớ chỉ là quay bình hơi nhẹ chút”.

“A Dã—”.

Lục Thâm tuy là nhìn có chút kiêu căng, nhưng thực ra tính cách không cứng đầu.

Đây cũng là lí do so với Châu Dã và Kì Trì, tôi lại dám chọc cậu ta.

Châu Dã buông tay của Lục Thâm ra: “Tùy cậu ấy”.

Cậu nói ra ba chữ này mặt không biểu tình gì, nhưng tôi lại cảm nhận được ánh mắt tức giận của nữ sinh ở đó.

Tôi thu lại nụ cười, trở lại câu hỏi: “Chọn cái đi”.

“Lời…”

Khi nhìn thấy khuôn mặt đầy ý đồ của tôi, Lục Thâm thu lại liền, sửa thành: “Thử thách!”.

Nhướng mày lên như kiểu ai sợ ai.

“Được, tớ muốn cậu nhuộm màu tóc thành màu xanh lá”.

“Hả?”.

“Xì haha”.

Có người nhịn không được mà cười, sau đó là mọi người cùng cười lớn.

Châu Dã cũng cong cong khóe môi.

Kì Trì sợ chưa đủ nào nhiệt: “Nhuộm nha, một tuần bảy màu, không được trùng nhau, nói không chừng còn có thể triệu gọi ra thần long”.

“Kì Trì cậu không muốn sống rồi đúng không!”.

Lục Thâm làm bộ như muốn bóp cổ Kì Trì.

Tôi thấy không khí cũng đã sôi động hơn, định chuồn lên lầu về phòng.

Châu Dã đúng lúc này lên tiếng cắt ngang tiếng ồn.

“Đến lượt tớ”.

Cậu ngồi bên cạnh Lục Thâm, trông vô cùng lười nhát.

Chỉ thấy cậu quay chiếc bình nửa vòng giống tôi vừa rồi, trực tiếp mà chỉ vào tôi.

Mọi người ở đó đều im lặng, ai cũng nhìn ra được đây là cố tình.

Tôi nhìn cậu.

Cậu hỏi.

“Cậu đang thích ai?”.

8.

“A Dã, người ta vẫn chưa chọn, cậu đã đặt câu hỏi rồi”.

Kì Trì lên tiếng đánh tan sự im lặng.

Châu Dã chỉ nhìn tôi: “Cậu ấy sẽ không chọn thử thách”.

Kì Trì đưa nước có ga đến bên môi thì dừng lại, nhìn tôi không ý kiến liền cười cười: “Phải không, quả nhiên A Dã so với chúng ta hiểu Chu học bá hơn nhiều”.

Tôi thiệt sự là sẽ không chọn thử thách.

Cho nên tôi trả lời Châu Dã: “Người tôi thích—rất nhiều, ba mẹ, thầy cô, bạn học, bạn bè, cậu muốn nghe người nào?”.

Châu Dã nhìn tôi với ánh nhìn thâm trầm.

Tất cả đều đưa mắt nhìn nhau, thích mà họ muốn nghe tất nhiên không phải những cái này, nhưng câu trả lời lại không chỗ nào không đúng.

Dù sao cũng không có đặc biệt chỉ rõ.

Chỉ mỗi Lục Thâm là lên án mà nói: “Cậu như vậy là đánh tráo khái niệm”.

Tội thuận thế mà né tránh ánh nhìn của Châu Dã: “Bây giờ lại thông minh rồi à?”.

“Cậu, cậu đang ám chỉ tớ?”.

“Đâu có đâu, tớ nói rõ mà”.

“Cậu—”.

Nhìn thấy Lục Thâm đang định tiếp tục cùng tôi tranh luận, tôi liền khoác khoác tay, rồi đứng dậy: “Được rồi được rồi, tớ còn có việc, đi trước đây, các cậu cứ tiếp tục đi nha”.

“Haizz—”.

Bỏ lại tiếng gọi của Lục Thâm ở phía sau, tôi trực tiếp đi lên lầu.

Châu Dã của tối nay thật sự rất kì lạ.

Nếu vẫn không đi, lại không biết phát sinh thêm chuyện gì.

Lục Thâm giận dỗi quay đi, lại tiếp tục chủ trì trò chơi.

Kì Trì đặt tay lên vai của Châu Dã, mang theo nụ cười sâu xa.

“Cũng dọa cho người ta chạy rồi”.

9.

“Cộc cộc”.

Có người gõ lên bàn.

Đang nghe tiếng Anh bằng tai nghe thì bị cắt ngang—

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Thâm đang khoác vai Châu Dã, nhiệt tình nói với tôi: “Chu học bá, đi thôi, cùng ăn cơm nha”.

Đã mấy ngày liên tục rồi.

Lúc trước trong trường học, Châu Dã và tôi không hay qua lại với nhau, càng đừng nói chuyện cùng đi ăn trưa.

Mấy lần trước đang định từ chối, Châu Dã vậy mà lại mở miệng: “Thi tháng lần này, ba tớ không đến tìm cậu sao?”.

Tôi ngẩn ra, lời đến miệng đành bỏ đi.

Ba Châu đúng là có đến tìm tôi.

Lúc đi vào phòng sách, ông vừa xử lí xong một tệp văn kiện, thấy tôi đi vào liền từ trên bàn mà đẩy qua một phiếu kết quả học tập.

Là của Châu Dã.

Ông chau mày: “Chu Hạ, nếu Châu Dã có gì cần giúp, con hãy giúp nó đi”.

“Bác không muốn cuối kì lại nhìn thấy thành tích như thế này”.

Câu cuối tuy là dặn dò, nhưng lại là mệnh lệnh.

Thứ Châu Dã cần, tôi nhất định phải giúp.

Đây là điều kiện đổi lấy sự trợ giúp của ba Châu cho tôi.

Tôi không thể phản kháng.

Căn tin dù có đông đến đâu thì điều đặc biệt là—

Châu Dã quá bắt mắt.

Vừa hay thêm cái đầu xanh lá của Lục Thâm, muốn không bị chú ý cũng khó.

“Cũng mấy ngày rồi, cậu không định đổi màu à?”.

Kì Trì ngồi bên cạnh tôi, tay chống cằm lên bàn, cả người hơi nghiêng nghiêng, không biết vô tình hay cố ý mà lại che đi rất nhiều ánh mắt.

“Không lẽ các cậu không thấy nhìn rất ngầu hả?”.

Lục Thâm nói rồi vuốt tóc mình.

“Thêm nữa thì…”.

Câu sau tôi cũng không để ý, bởi vì điện thoại đột nhiên hiện ra thông báo—

Sầm Trì Chi: {Video}.

Tim tôi loạn lên.

Mở ra là một đoạn video ngắn của Li Nô.

Mèo con cả cơ thể trắng tuyết lộ ra chiếc bụng khi đang nằm trên đất, mặt không biết dính gì đen đen.

Trên đầu có một bàn tay xương khớp rõ ràng, chắc là bị vuốt đến thoải mái, bàn chân hồng hào hơ hơ lên giữa không khí.

Vết thương phía trên cũng nhạt đi, không để ý sẽ không thấy.

Sầm Trì Chi: Ẻm bây giờ không chỉ bay nhảy khắp nơi, còn làm đổ cả lọ mực, làm dính lên mặt của mình luôn.

Sau đó còn gửi kèm với một icon bó tay.

Tôi không nhịn được mà cười nhẹ ra tiếng.

“...Cậu nói đúng không, Chu học bá?”.

“Sao?”.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút không hiểu.

“Không đúng lắm, Chu học bá,” Lục Thâm chớp chớp mắt, “Cậu cười gì vậy?”.

“Không gì cả đâu”.

Tôi mặt không đổi sắc mà tắt màn hình.

Đột nhiên đối diện ánh mắt lạnh lùng của Châu Dã, cũng không biết là đã nhìn bao lâu.

Kì Trì nhìn lướt qua tôi cất đi điện thoại, lông mày nhướng lên đổi đề tài khác: “Chiều mai có cuộc thi bóng vòng cuối rồi, cậu đến không?”.

“Đúng rồi tớ cũng quên bén” Lục Thâm vỗ vào trán, “Chu học bá cậu chưa thấy qua chúng tớ đánh bóng, đây là vòng chung kết cấp thành phố rồi, cậu đến xem đi mà”.

Nếu gạt bỏ những thứ khác mà nói, Lục Thâm thật sự có chút dễ thương.

Một quả đầu xanh lá nổi bần bật, miệng thì cứ lải nhải.

Châu Dã nhìn qua Lục Thâm: “Nói chuyện cho đàng hoàng”.

Tôi nhìn bạn học đeo băng đỏ đứng cách đây không xa đang đau khổ đi kiểm tra nên nói: “Được nha, cậu nhuộm lại tóc thành màu đen, tớ sẽ đi”.

“Thật không?”.

“Thật mà”.

“Bài kiểm tra đã sửa xong chưa?”.

Châu Dã đột nhiên cắt ngang.

Cậu ta đang nói đến bài thi thử tháng.

Tôi có nhìn qua bài kiểm tra của cậu, lỗi sai không nhiều, điểm không cao bởi vì cậu để trống nhiều câu hỏi quan trọng.

Không phải không biết làm, là cố ý không làm.

Nhưng tôi không định đi sâu vào nguyên nhân của chuyện này, tính phản nghịch của Châu Dã rất lớn, hôm nay thu liễm đi ít nhiều thì vẫn có thể nhìn ra hình bóng của phần bướng bỉnh trong cậu.

“Chỉnh xong rồi, tớ đặt nó trên bàn cậu”. tôi thu dọn chén đũa, định là sẽ đứng dậy, “Đề bài không khó, cậu có thể tự xem hiểu, tớ còn có việc, không cùng các cậu về được”.

Nói rồi thì tôi cũng bước đi.

Châu Dã bất chợt vung tay ra.

“Ầm”.

Đũa bị ném vào khay đồ ăn, âm thanh trong trẻo vang lên.

“Chu Hạ, cũng đúng thật là—”.

Thật là cái gì?

Tôi không biết, bởi vì Châu Dã đã cầm khay đồ ăn đi trước rồi.

“Haizz Châu Dã–”.

Lục Thâm nhìn qua nhìn lại, cũng chạy ngay theo Châu Dã.

Kì Trì không nhanh không chậm mà đứng dậy, “Vô duyên vô cớ bị né như né tà, gặp ai cũng sẽ tức giận, đúng không?”.

10.

Cuộc thi đấu chung kết được tổ chức ở sân bóng rổ của trường.

Trường học rất coi trọng chuyện này, người đến xem đông như chạy hội.

Châu Dã buộc một chiếc băng đô đỏ, tóc mái trên trán được vén lên, lộ ra ngũ quan ưu thế được phát huy hết tác dụng.

Kì Trì và Lục Thâm đứng bên cậu, đang thực hiện hành động làm nóng người.

Tôi nhìn chai nước khoáng được đặt ở bên, là do Lục Thâm ban nãy đưa cho.

“Chu học bá, đợi tí nữa trận thi này kết thúc cậu đưa nước cho A Dã, cậu ấy rất dễ dỗ, đặc biệt là cậu”.

Trận đấu trên sân đã bắt đầu rồi.

Tôi đang định cúi xuống cầm chai nước khoáng thì có người đi qua không cẩn thận đá đi.

“Thật xin lỗi, không bị rơi bể đâu nhỉ?”.

Người ngang qua này là một nữ sinh, cô mặc một chiếc váy trắng, tóc xõa dài, đôi mắt uyển chuyển xinh động, thần sắc mang theo vài phần áy náy.

“Không sao”.

Tôi cầm chai nước lên rồi phủi phủi, sau đó mở nắp chai nước ra uống.

Đành chịu, tôi có chút khát.

Lúc nãy đi tôi quên mang nước.

Mặc dù là đang trong nhà, nhưng thời tiết bên ngoài vẫn rất nóng.

Cô gái bên cạnh tôi ngồi xuống: “Tớ còn tưởng nước của cậu là để tặng cho người đang thi trên sân, còn sợ là rơi bể rồi thì thật không tốt”.

Tôi quay lại thấy tay cô cũng cầm một chai nước.

Tôi cười cười, cũng không trả lời.

Trận đấu diễn ra rất sôi động, khán giả ngồi xem không ngừng la hò cổ vũ.

Tôi nhân lúc này đem những ghi chép học cùng ông cụ Thôi ra ôn lại lần nữa.

Dạo này vì bận ôn thi tháng, nên cũng không có thời gian để học.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng sáo thổi lên, tất cả khán giả đều không ngừng la hét.

Tôi ngẩng đầu, nhìn vào bảng tỷ số.

Đội của Châu Dã hoàn toàn áp đảo mà giành chiến thắng.

Họ đang vỗ tay vào nhau rồi quay về nơi nghỉ ngơi.

Lục Thâm dùng hết sức để vẫy vẫy tay với tôi.

Tôi không làm gì cả, nhưng cô gái ngồi bên cạnh lại có chút kích động mà bật dậy, chạy xuống phía dưới.

Tôi đi đằng sau cô.

Nhìn cô trực tiếp gọi Châu Dã: “A Dã!”.

Châu Dã đang cầm khăn lau mồ hôi, nhìn thấy người đến liền ngẩn ra.

“Loan Loan?”.

Kì Trì phản ứng đầu tiên.

“Cậu về nước rồi?”.

Tôi dừng bước chân.

Kí ức cũ đột nhiên xông vào đầu tôi.

Cuốn sách “Truyện ngược” từng đọc qua mấy năm trước, tình tiết sớm đã không còn nhớ gì, nhưng vẫn nhớ được một cái tên—

Ôn Loan.

Thanh mai trúc mã chân chính của nam chính.

11.

Lục Thâm nói phải tổ chức bữa tiệc đón gió cho Ôn Loan.

Tôi đang định rời đi thì bị Ôn Loan kéo lại: “Chu Hạ cũng đi cùng đi, sau này chúng ta cũng sẽ thường xuyên gặp nhau”.

Cô nở nụ cười nhẹ.

Ôn Châu hai nhà là thế giao, Ôn Loan vào trước khi tôi dọn đến Châu gia 1 năm thì ra nước ngoài.

Tình cảm giữa họ so với tôi mới quen biết ba năm sẽ bền chặt hơn.

Những người đến đều là bạn chung giữa Châu Dã, Ôn Loan.

Họ nói chuyện quên trời quên đất, chỉ mỗi tôi không cách nào xen vào.

“Ôn Loan, sao lại đột nhiên trở về nước rồi?”.

Một người bất chợt đặt ra câu hỏi.

Ôn Loan lại rất bình tĩnh: “Muốn gặp A Dã”.

Châu Dã ngồi ngay bên cạnh cô.

Mọi người đều đồng loạt ồ lên.

Nhưng chuyện này cũng không khiến ai thấy ngạc nhiên, trong mắt họ, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trở thành một đôi cũng là chuyện đương nhiên.

Tôi yên tĩnh mà ngồi một góc.

Trên bàn có một mâm trái cây, xung quanh rải những viên đá nhỏ, chất lại thành một đống, làm xóa đi cơn nóng.

Tôi ăn một miếng rồi một miếng, cả buổi ăn cũng không ít.

Sự băng lạnh của những viên đá cứ như có thể tạm thời tiêu trừ đi nỗi buồn bực trong lòng.

Không chỉ bởi vì Ôn Loan, lại càng bởi vì cuốn “Truyện ngược” đã sớm đưa vào quá khứ.

“Bây giờ chính chủ đã về, cũng không còn sợ tu hú chiếm chỗ”.

Trong đám đông không biết ai đã nói ra câu đó.

Tay tôi ngừng lại.

“Cậu nói bậy bạ gì đó!”.

Lục Thâm lạnh lùng cảnh cáo.

Tôi định tiếp túc lấy trái cây, đột nhiên mâm trái cây đã bị người giữ lấy.

Là Kì Trì và Châu Dã.

Kì Trì nhướng mày nhẹ, thu tay lại: “Đồ lạnh vẫn nên ăn ít thôi”.

Châu Dã cầm lấy mâm trái cây đưa cho phục vụ: “Làm phiền đổi dùm phần không để đá”.

Sau một loạt những chuyện này thì mọi người đều im lặng quỷ dị.

May là Ôn Loan lên tiếng: “Đây là trường sinh kết của Thanh An Tự đúng nhỉ?”.

Cô đang hỏi chiếc dây đỏ đeo trên tay tôi.

Hiển nhiên là khi nãy đã nhìn thấy.

Tôi mới chợt sờ vào sợi dây đỏ đó, lễ phép mà cười cười xem như trả lời.

“Cái gì cái gì kết?” Lục Thâm nghi hoặc, “Đó không phải chỉ là chiếc dây đỏ thôi sao?”.

Ôn Loan cười cười: “Trường sinh kết của Thanh An Tự rất nổi tiếng, một năm một kết, mười năm viên mãn, ngụ ý trường sinh vô lo, bình an vui vẻ, điều quan trọng là cái này không thể tự cầu cho mình, mà là cầu cho người, năm đó bà nội tớ vì ông nội tớ mà đi vào chùa cầu qua, nên tớ có cơ hội thấy”.

Cô hỏi tôi: “Chu Hạ đã có ba kết rồi, không biết vì ai mà cầu nhỉ?”.

Ôn Loan rất thông minh, khéo léo mà chuyển đề tài.

“Tớ còn cho là vòng tay của con gái thôi, hóa ra là bên trong lại nhiều nguyên nhân sâu xa vậy” Lục Thâm hiển nhiên là rất hứng thú, “Vậy Chu học bá cậu vì ai mà cầu vậy?”.

Ánh mắt Châu Dã nhìn qua đây.

Ba kết, ba năm.

Nếu mà tính ra, chính là bắt đầu từ năm tôi dọn vào Châu gia.

Cậu nhìn tôi với ánh mắt nhàn nhạt.

Tôi rủ mắt xuống, chỉ nói: “Một người rất quan trọng”. 

Bình luận

Truyện đang đọc