KHÁC THỦ TIÊN QUY

Phương Khác bình thản dùng tốc độ khi đến rời khỏi chỗ này. Đại hội Cửu Châu này y không rõ lắm, xem ra còn phải đi tìm Diệp Vu Thời hỏi thử. Chậc, dù sao Diệp Vu Thời linh thông tin tức, nghĩ thế, Phương Khác nhếch môi cười. Lúc này một người đi tới – Tiêu Xương Thu.

Hai người gật đầu với nhau rồi đi, Tiêu Xương Thu luôn tạo cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, lần trước gặp Tiêu Xương Thu, trong mắt nàng chỉ là lạnh nhạt. Nhưng lần này, hình như có thêm gì đó. Phương Khác khẽ nhíu mày, y không biết đó là gì. Nhưng, thứ đó y không có.

Phương Khác cười cười, hình như nàng càng thêm kiên định rồi.

Lúc này Thái A không biết chui ra từ hồi nào, nhàn nhạt nói: “Nữ tử này, kiếm tu, đơn hệ linh căn, kiếm ý quanh thân, kiên định hơn nữa trong cương mang nhu, cũng là bạn lữ song tu rất tốt. Không phân trên dưới với Diệp Vu Thời.”

“Ngươi là nói Tiêu Xương Thu?” Phương Khác chớp mắt, ngẩn người quay đầu nhìn Tiêu Xương Thu mặt như băng xương, một thân bạch y như tuyết.

“Đúng thế.”

“Vậy còn không bằng là Diệp Vu Thời.” Phương Khác vô thức nói, sau đó mới phản ứng lại: “Ý, không đúng. Ta là nói, sao ngươi luôn cứ song tu song tu vậy? Chúng ta có thể đừng đề cập đến song tu không?”

“Tại sao?” Thái A hiếm khi dùng ngữ khí nghi hoặc.

“Ngươi phải biết, đạo lữ rất quan trọng. Song tu không phải cứ có lợi cho tu vi là được, chuyện này cần có tình cảm.” Phương Khác cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

“Tình cảm?” Lần đầu tiên Thái A dùng ngữ khí nghi hoặc thế này, sau đó thì bắt đầu trầm mặc.

“Phải, tình cảm. Nếu không có tình cảm, chỉ vì tu vi mà song tu, như vậy có khác biệt gì với thải bổ mà ngươi nói đâu.” Nghĩ nghĩ, Phương Khác nói, ở chung càng lâu, y phát hiện Thái A tựa hồ ở một vài chỗ thực khiến người ta đau đầu. Chẳng hạn, Thái A không thể lý giải được tình cảm của nhân loại.

“Không đúng. Thải bổ là lấy tinh hoa của người khác để bổ cho mình, là tổn người lợi mình. Mà song tu, là song phương cùng có lợi.” Thái A nói.

“Nhưng về mặt tình cảm mà nói… bỏ đi, ta nói thế này vậy, muốn trở thành đạo lữ, trước hết không phải là vì song tu, mà là vì tình cảm. Tu tiên giả, thọ mạng cực dài, khoảng cách thọ nguyên giữa người và người cũng cực lớn, tu vi quyết định thọ nguyên. Nếu một người tư chất cực tốt, vì thế hắn có thể kết anh hoặc có tu vi cao hơn nữa. Nhưng người bên cạnh hắn, là phụ mẫu, hoặc bạn bè, huynh đệ thậm chí là người yêu, tư chất đều không bằng hắn. Vậy cuối cùng, chỉ còn lại có mình hắn, như vậy thật sự đáng buồn lại đáng sợ. Cho nên ta luôn nghĩ, tu tiên tu đến cuối cùng rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ? Phi thăng tiên giới thì thế nào nữa? Một mình ngươi phi thăng rồi sống tiếp, cũng chỉ cô độc một mình…” Nói đến đây Phương Khác mím môi, hiện tại y không phải chính là thế sao, cô độc một mình mà thôi.

Xuyên việt, nghe thì cực huyền ảo, cũng khiến không ít người hướng tới. Nhưng thứ họ hướng tới chẳng qua là trải nghiệm đầy màu sắc của nhân vật chính trong tiểu thuyết, vì đó là những thứ không có trong cuộc sống hiện thực, hoặc nên nói là không làm được. Nhưng trong lòng mọi người đều thầm biết rõ, muốn xuyên việt, thì cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Ai thật sự xuyên việt rồi khó nói có chân chính vui vẻ được không.

“Khụ, lạc đề rồi. Cho nên ta cho rằng giữa đạo lữ chính là muốn bầu bạn với nhau trên con đường tu tiên dài dằng dặc và cô độc, tìm một người có thể nắm tay. Mà song tu chỉ là vì để tu vi giữa các đạo lữ chênh lệch nhỏ đi mà thôi. Đạo lữ kết hợp là vì tình cảm, chứ không phải vì song tu. Nếu chỉ vì tu vi mà đi song tu, rồi trở thành đạo lữ, vậy về bản chất không có gì khác biệt với thải bổ. Cho nên cần phải có tình cảm mới được.” Phương Khác nói, hơi nhướng mày nhìn Thái A.

Thái A nhíu chặt mày, đôi mắt như không chút ánh sáng nào lọt vào được, trông đầy mê mang.

Thái A thế này, mất đi mấy phần xa cách. Phương Khác cười cười, được một tấc lấn một thước vỗ vỗ vai Thái A như anh em tốt. Xem ra Thái A cũng không phải là vạn năng, không ngờ lão bảo thủ mấy ngàn năm ngay cả tình cảm cũng không hiểu rõ. Ôi.

Phương Khác đang ở trong thức hải của Thái A. Mà bên ngoài, Trí Tiêu cùng một tu sĩ đạo bào tím khác đang đứng ở không xa nhìn Phương Khác đờ người trên đường. Tu sĩ đạo bào tím có tướng mạo cực đẹp, là một loại tuấn mỹ tràn đầy tà khí. Nếu Phương Khác thấy ông nhất định sẽ nhận ra, tu sĩ đạo bào tím này chính là phong chủ Luyện Khí phong có duyên gặp mặt mấy lần, La Thanh.

“Y chính là Phương Khác?” La Thanh đảo mắt nhìn Phương Khác, vẻ mặt lạnh nhạt, không biểu thị gì khác. Chỉ là đột nhiên có chút thất vọng, đây là ánh mắt của Diệp Vu Thời sao? Ông đã điều tra Phương Khác, hôm nay nghe người nói y và Trần Chử, Viên Kim lập kế hoạch mở một cửa hàng. Một kiếm tu nho nhỏ, tư chất lại không tốt, hiện tại xem ra tướng mạo cũng không đạt đến mức lọt được vào mắt ông, y phục thì thô kệch… nhưng Diệp Vu Thời chính là cùng người này ở chung hai năm. Hơn nữa, Diệp Vu Thời rất tín nhiệm người này.

Ông vốn cho rằng lúc này Diệp Vu Thời nên ở chỗ của Hộ Lạc, ai ngờ lại ở chỗ người này.

“Thế nào, thất vọng?” Trí Tiêu cười cười, gương mặt nhăn lại.

La Thanh đảo mắt nhìn Trí Tiêu, rồi lập tức dời đi: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, thật tổn hại mắt. Nếp nhăn đầy mặt, ngươi có dám cho thêm vài cái không? Khi cười quả thật nhăn lại như cái bánh bao. Chậc… những người năm đó khuynh tâm vì ngươi mà thấy dáng vẻ ngươi bây giờ, nếu đang ăn linh mễ chỉ sợ cũng muốn phun ra.”

Khóe môi Trí Tiêu giật giật, mặt thoáng cái đỏ lên: “La Thanh, miệng ngươi có thể thiếu đức thêm được không hả? Gia dù có nếp nhăn cũng thuận mắt hơn ngươi.”

“Ha ha, thật à?” Đôi mắt phượng của La Thanh khẽ nhướng lên: “Vậy ngươi dám nhìn vào gương nói câu này không? Dáng vẻ của ngươi, sợ là Tiêu Vân Dật cũng không có dục vọng hạ khẩu với ngươi nữa.”

“La phong tử!” Trí Tiêu suýt cắn nát răng, sắc mặt âm trầm. Hơn một trăm năm nay, người này cứ luôn thích gợi lại chuyện người ta không muốn nhắc đến, miệng luôn độc như vậy.

“Đừng giả vờ trước mặt ta, Côn Luân hiện tại, chỉ còn lại mấy người chúng ta, cũng chỉ có tiểu gia hỏa Trí Ngu còn ngốc nghếch không dám nhắc đến Tiêu Vân Dật trước mặt ngươi. Tiêu Tiêu, ngươi đổi thành họ Tiêu đi, ngươi vẫn là Tiêu Tiêu. Bày đặt nói gì mà Tiêu Tiêu đã chết, trên đời chỉ còn Trí Tiêu, lời này, ngươi giữ lại lừa bản thân đi.” La Thanh sờ lên cằm Trí Tiêu một cái, rồi chán ghét buông tay, vỗ vỗ.

“Dáng vẻ này cũng tốt, tránh cho ngươi đã một mớ tuổi rồi, còn muốn những sư huynh sư tỷ chúng ta phải đau đầu vì nợ phong lưu của ngươi. Phương Khác cũng coi như là người duy nhất có thể gọi là đồ đệ của ngươi bây giờ. Dụ đi đồ đệ nhà ta, ngươi tự xem rồi làm đi. Sau này Diệp Vu Thời chắc chắn không chỉ là một phong chủ. Nếu ngươi còn vui vẻ nhàn tản ở Cùng sơn “đèn đơn ngắm tịch dương, Cùng sơn đọc binh thư” của ngươi, xem tiểu sư đệ Trí Ngu là nơi ký thác tinh thần, vậy đừng trách La Thanh ta khuấy cho vũng nước Côn Luân này càng thêm đục. Ngươi trông cho kỹ tiểu tử này, chính là nhi tử của Phương Minh Viễn. Ngươi biết trên người y có bao nhiêu phiền phức mà, có một người cha điên như vậy. Chậc chậc, thú vị.” Mắt phượng cong lên, tà khí trên gương mặt của La Thanh càng tăng thêm mấy phần. Dứt lời, vung tay áo, bóng người biến mất tại chỗ.

Trí Tiêu nhất thời câm nín, nhìn Phương Khác tựa hồ hồn du thiên ngoại, lần đầu tiên có cảm giác đau đầu. Tiểu gia sống đến nay, còn chưa từng vì người khác mà đau đầu, hiện tại coi như đã có một người.

Khả năng lĩnh ngộ của Phương Khác đối với kiếm quả thật làm ông kinh ngạc, rồi lần đầu có ý định thu đồ. Hơn nữa… nói thật, ban đầu ông có hơn mấy phần chú ý đến Phương Khác, là vì y là nhi tử của Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn, tại tu tiên giới không có bao nhiêu danh tiếng. Vì Phương Minh Viễn quả thật tư chất chẳng ra sao, tu vi cũng chẳng ra sao. Nhưng Phương Minh Viễn là quỷ tài, quái tài, hơn nữa còn đủ điên cuồng, lại có đủ lý trí. Điên cuồng? Lại có lý trí? Nghe rất mâu thuẫn, nhưng sự thật là thế, Phương Minh Viễn không tính là kiếm tu, nhưng ông dám nói, tu tiên giới này không có một kiếm tu nào hiểu kiếm hơn Phương Minh Viễn.

Ngộ được kiếm tâm, nhưng không thể tu kiếm, Phương Minh Viễn này, thật sự… đáng tiếc.

Bây giờ nhi tử của quỷ tài Phương Minh Viễn lại có vướng mắc với Diệp Vu Thời đồ đệ của La phong tử. Trí Tiêu đột nhiên có cảm giác nếu ông thu Phương Khác làm đồ đệ, nhân sinh của ông chỉ còn lại một vùng đen tối.

“Bọn họ đi rồi sao?” Phương Khác làm như không có chuyện gì tiếp tục đi về tiểu viện của mình, vừa đi vừa hỏi Thái A. Vừa rồi Thái A nói có hai tu sĩ tu vi cực cao nhìn chằm chằm y, y mới vội vàng kết thúc cuộc ‘giáo dục’ với Thái A.

“Đi một người, còn một người. Vị này là Trí Tiêu đạo nhân đó. Ngô cảm thấy – thâm sâu khó dò.” Thái A nói.

“Vậy ngươi và ông ta, ai mạnh?” Phương Khác hỏi.

“Ngô là linh kiếm, chủ mạnh ngô mạnh, chủ yếu ngô yếu, chủ nhục ngô chết.” Thái A nhàn nhạt nói.

Lời thế này, làm Phương Khác không biết nói sao cho đúng. Thái A đặt mình vào vị trí phụ thuộc, linh kiếm, rốt cuộc là một tồn tại thế nào?

Y luôn không tin Thái A là linh kiếm, vì y luôn cảm thấy Thái A với y, có lẽ là với cả những tu sĩ khác không có gì bất đồng. Cho dù Thái A hoàn toàn không thông hiểu nhân tình thế thái. Nhưng Thái A biểu hiện ra… khiến y cảm thấy hắn là một người sống, chứ không phải là linh kiếm có ý thức tự chủ nhất định thuộc về quan hệ phụ thuộc như thẻ ngọc ghi chép.

Vừa vào viện lạc, đã thấy Diệp Vu Thời nằm trên ghế đẩy bằng gỗ trong viện, mặt vẫn tái nhợt, khoác một cái ngoại sam màu trắng bên ngoài đơn y màu đen y đã thay cho. Vẻ mặt nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ gì.

“Chậc, ta nói này Diệp sư huynh, hơn nửa đêm sao huynh lại để mình bị đánh đến thế này?” Phương Khác bước vội đến, cúi nhìn Diệp Vu Thời cười híp mắt hỏi.

Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác một cái, cười nhạt: “Phương sư đệ.”

Nụ cười của Phương Khác cứng lại, vẻ cười như không cười của Diệp Vu Thời thật là… còn khiến y cảm thấy khó chịu hơn dáng vẻ lạnh lùng. Phương Khác sờ mũi, ngồi xuống ghế đá cạnh đó.

Thấy nụ cười đắc ý của Phương Khác đã biến mất, Diệp Vu Thời mới nói: “Chuyện này về sau hãy nói.” Nói xong chỉnh lại đơn y trên người, trong y phục là lớp băng màu trắng thật dày, mùi dược ập vào mũi Phương Khác, chẳng dễ ngửi chút nào. Lúc đó khi chọn dược y đặc biệt chọn loại có mùi nặng, hiện tại xem ra là thất sách rồi.

Diệp Vu Thời nằm, nhưng y sam vẫn chỉnh tề không nhăn nhúm, hơn nữa tư thế cực đẹp. Còn y sam Phương Khác thì lại hơi mở, ngồi gác chân trên ghế đầy vẻ tùy ý.

Diệp Vu Thời híp mắt nhìn Phương Khác một hồi, đảo linh thức trên người Phương Khác.

“Lại phát tác rồi? So với lần trước, lần này thức hải bị thương nhẹ hơn.” Diệp Vu Thời đưa tay ra, trực tiếp gác lên tay Phương Khác.

Phương Khác gật đầu, qua một lát, Diệp Vu Thời không có động tác gì nữa, vẫn giữ tư thế đó, ngón tay nhẹ điểm trên tay Phương Khác, Phương Khác nghi hoặc nhìn Diệp Vu Thời.

Diệp Vu Thời thả tay ra hỏi: “Về Phương Minh Viễn, đệ biết bao nhiêu?”

Bình luận

Truyện đang đọc