KHẤT PHU

Hắn mất trí nhớ?

Nhan Thủy Nhu ngồi ở trước bàn, nhìn khuôn mặt hắn ngủ say mà ngẩn người, vốn dĩ nghĩ chỉ có ở trong sách hoặc kịch mới có cảnh tượng này, vậy mà hiện tại lại xuất hiện.

Hắn tỉnh lại, lại không biết mình là ai, hỏi nàng thì nàng không nói gì, nên thân sắc của hắn cũng phi thường khó coi, nhưng hắn cũng điều khiển được tâm trạng rất tốt nên rất lâu mà vẫn chưa bốc hỏa. Hiện tại hắn im lặng nằm ngủ, mặc dù là nằm ngủ nhưng mi hắn vẫn nhíu lại...... Hắn, hẳn là mất hứng sao, cho dù hắn là ai đi nữa mà không biết được cũng rất khó vui vẻ, dù sao, không có ai cảm thấy dễ chịu được khi tỉnh lại mà ngay cả mình là ai cũng không biết.

Vậy nàng rốt cuộc có nên nói cho hắn biết hay không?

Trên thực tế, nàng cũng không chắc được hắn có phải là người đó không nữa.

Tuy rằng diện mạo thực sự tương tự, nhưng trên đời này cũng có thể có người thứ hai giống dung mạo của người kia, hơn nữa "Hắn" hẳn là ở kinh thành, cái nơi yên tĩnh này, phú quý chi hương, sao có thể xuất hiện ở nơi xa xôi phía tây này, đã vậy còn bị thương cực nặng ngã từ vách núi xuống.

Nghĩ như thế nào đều cảm thấy không có khả năng, nhưng mà hắn lại cùng người kia quá giống, nàng ngưng mắt nhìn hắn, phảng phất lại nhớ tới ngày đó nàng cùng người kia lần đầu tiên gặp nhau......

"Này, tiểu nha đầu, lại đây bồi ca ca vui vẻ."

Vài nam tử lưu manh một thân hơi thở đầy mùi rượu ngăn trở đường đi của nàng, nhìn cô nương này thanh tú, tâm thật khó chịu, thậm chí nhịn không nỗi muốn động thủ sờ thử gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn hiện tại không biết nên biểu tình gì của nàng.

"Đừng mà." Nhan Thủy Nhu bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bất an cùng sợ hãi.

Vì chuyện gì mà mọi thứ đều đổ dồn lên nàng, mọi chuyện không hay ho gì cũng ập đến một lúc, có phải mọi chuyện xấu trên đời đều đến gõ cửa nhà nàng hay không?

Mấy tháng trước phụ thân bệnh qua đời, nàng lập tức thành đứa trẻ mồ côi, theo lời dặn dò của phụ thân trước khi lâm chung, nàng đã phải miệt mài, khổ cực lên đường, mới đến được kinh thành, muốn tìm đại bá nhiều năm nay không thấy mặt để nương tựa, ai ngờ đến đại bá từ mấy năm trước đã chuyển đi mất hiện tại nàng chẳng biết đi đâu.

Nương nhờ họ hàng bất thành, nàng nghĩ nên về nhà, tự lực cánh sinh, dựa vào cố gắng của chính mình, ít nhất sẽ không đói chết. Ai ngờ lại gặp phải một đám lưu manh không có việc gì làm, bị bọn họ ngăn cản đường đi.

"Sợ cái gì?" Nam nhân đi đầu nước miếng chảy dài ra miệng bước tới, bắt lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, vuốt ve qua lại, ỷ vào ngày thường ở kinh thành đầu đường xó chợ hoành hành ngang ngược, không ai dám quản, huống hồ hiện tại bóng đêm đã tối muộn, càng thêm không có người đến quản lý những việc nhàn rỗi này. Hắn dùng sức lôi kéo nàng, muốn đem tiểu mỹ nhân trong lúc hắn vô ý gặp phải ra khỏi chỗ tối rồi "Sảng khoái" một phen, "Lát nữa ca ca sẽ yêu thương ngươi."

"Ha ha ha ha......" Phía sau một đám phá lên cười, nghĩ đến hôm nay vận của chúng thật tốt, gặp một cô nương thập phần xinh đẹp như vậy tất cả bọn chúng đều muốn...

"Buông tay, buông!" Nhan Thủy Nhu liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi nam nhân kia, hắn cực kì thối, cực kì bẩn làm nàng muốn buồn nôn.

Vì sao lại hôi như vậy, Tử Húc quốc của bọn họ không phải là quốc gia cực kì thái bình sao?

Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, nhất là ở dưới chân Thiên Tử, trị an lại cực tốt. Mấy ngày nay, đi khắp kinh thành này chỗ to nhỏ nào nàng cũng tới để tìm đại bá, đều không hề xảy ra việc ngoài ý muốn, trong lòng phi thường cảm phục kinh thành trật tự thật tốt, vì sao đêm nay tính rời đi, thế nhưng lại đụng phải sự tình này?

"A, cứu mạng, cứu mạng!" Âm thanh kêu cứu của nàng vang lên, hy vọng có người ra mặt cứu giúp nàng, nam nhân đáng ghét kia, luôn luôn nắm tay rồi sờ cổ tay nàng, làm cho toàn thân nàng đều cứng ngắc lên.

"Đừng kêu nữa!" Nam tử vươn bàn tay đầy đặn che cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Chết tiệt, nếu để cho tiếng kêu cứu của nàng đưa quan binh tuần tra ban đêm tới, thì hắn liền phiền toái lớn, hơn nữa đêm nay vẫn là Phụ Chính Vương gia đại hôn, hắn nếu như bị bắt đến, thì khả năng cả cái mạng của hắn cũng sẽ không còn.

Nhưng, xem da thịt mềm mại mịn màng này, nam nhân miệng không ngừng trào nước bọt, dùng sức kéo nàng đến chỗ không người, muốn lén "Giải quyết". Nàng, cả năm nay thật xui xẻo, đúng là có dung mạo mệnh khổ.

"Ưm...... ưm......" Bị bịt kín miệng, làm cho nàng chỉ có thể phát ra thanh âm mơ hồ không rõ, khó có thể chống cự nam nhân trời sinh mạnh mẽ, bị hắn bức, tha đi đến chỗ ngõ nhỏ kia, mắt to xinh đẹp tràn ngập nước mắt.

Trời ạ, ai tới cứu nàng?

Mắt thấy cách ánh sáng từ con phố càng ngày càng xa, hy vọng được giải cứu của nàng cũng càng ngày càng nhỏ, nước mắt theo một đường lăn dài trên gương mặt nàng.

Không muốn, tuy rằng nàng không phải là danh môn khuê tú gì, nhưng cũng là một thân trong sạch nữ nhi, nếu cứ như vậy bị một đám heo chó không bằng cầm thú lăng mạ (S.U: nguyên bản là súc sinh, ta sửa thành cầm thú cho nó nặng 1 tí (*cười gian)), nàng tình nguyện chết còn hơn!

"Làm cái quỷ gì!" Một tiếng nói nam tính đột nhiên vang lên ở phía sau bọn họ, tràn ngập không kiên nhẫn cùng lửa giận, làm cho động tác của mọi người thất thời cứng đờ.

Nhan Thủy Nhu phút chốc mở lớn ánh mắt, có người đến.

"Ưm......" Cứu mạng! Thân mình vốn đang bị tên du côn lôi kéo, liền nhanh chóng hướng người đi tới mà bay qua.

Hắn đứng ở chỗ ngõ nhỏ âm u, nên không thấy rõ lắm khuôn mặt cùng quần áo, nhưng không biết vì sao, hơi thở phát ra khiếp người làm cho người ta kinh hãi không dám động thủ, quanh người hắn giống như đang bao quanh bởi lửa phẫn nộ, chính thức tuyên cáo: Muốn sống chớ đến gần!

"Này, tiểu tử, nếu biết chuyện thì tránh xa lão tử ra, đừng ngăn cản chuyện tốt của đại gia." Thấy rõ ràng người nọ chỉ có một thân một mình, hắn đi đầu lập tức kiêu ngạo đứng lên, hô quát.

"Hừ!" Lạnh lùng hừ một tiếng, mang theo vài phần khinh thường.

"Ngươi hừ cái gì mà hừ?" Cái tên đi đầu khi nãy do không thấy rõ mặt nên vẫn giữ phong thái cao ngạo đáp lại

"Thật nhức đầu." Nam tử nhẹ giọng thở dài, giống như ác ma nói nhỏ bình thường: "Nói lý lẽ, loại chuyện này ta còn nghĩ không định quản, nhưng, các ngươi đúng là có mắt mà không tròng, ngăn cản đường đi của ta."

Một bước tiến nhanh ra khỏi chỗ âm u, trên đường đèn đuốc đưa khuôn mặt tuấn mỹ của hắn soi rõ từng khía cạnh, tuổi trẻ khuôn mặt luôn mang theo quý khí trời sinh cùng ngạo khí, hào khí bất phàm, mặc dù tuy đứng ở ngỏ nhỏ này, cũng khó che được cái loại khí thế bức người ấy.

"Cái tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này, ra chỗ khác mà chơi, bằng không đừng trách đại gia ta không nể mặt." Tên đi đầu quát, chuyện tốt của hắn bị đánh gãy tất nhiên tâm tình cũng chẳng tốt được.

"Không nể mặt?" Nam tử hừ lạnh, lấy một loại tốc độ quỷ dị tới gần bọn họ, bỗng tát một cái, trực tiếp "thưởng" đến mặt người nọ, "Ta đây cũng nghĩ giống ngươi vậy." Hắn một chưởng đem người nọ đánh cho lui lại xa mấy bước, khóe miệng đổ máu, da mặt sưng lên, người nọ há mồm phun ra một cái răng còn vướng mùi máu tanh nồng, đau đến nỗi phải kêu to.

"Lên!" Lão đại bị đánh, đám lâu la kia lập tức liền xông lên, nam tử nhấc chân hung hăng đạp cho mỗi người một cước, đưa bọn họ đá thẳng tới trên tường, nằm ở trên mặt đất rên rỉ không dậy nổi.

"Chủ tử." Một thanh âm trầm lắng ở đầu ngõ vang lên: "Đã đến giờ."

Nam tử tuổi trẻ thấp giọng rủa một tiếng, sau đó nói:" Những người này ta giao cho ngươi xử lý." Hắn nhấc chân đi, một chút cũng không thèm quay đầu lại.

Nhan Thủy Nhu nãy giờ vốn treo ngược cành cây, đột nhiên bị chuyện này phát sinh mà làm cho ngây ngẩn cả người, rõ ràng trước đó một khắc nàng đã tuyệt vọng, đột nhiên ở đâu lại xuất hiện một nam tử cứu nàng, lại đi mất.

"Chờ......" Lời của nàng còn nói chưa xong, liền nhìn thấy nam tử hán vừa cứu nàng đã nhảy phốc lên lưng ngựa, chạy vội mà đi.

Mà nam tử cao lớn còn lại im lặng đem những tên nằm dài trên mặt đất buộc chặt, ngẩng đầu nhìn nàng, "Tiểu cô nương, ngươi đi nhanh đi." Hắn còn muốn báo người đến đem những tên hỗn đản này giải tới chỗ quan phủ, nói xong, hắn xoay người đi mất.

Ngõ nhỏ thầm lặng, trừ bỏ nàng, còn có đám du côn bị trói kia, nàng không dám ở lại lâu. Được người ta cứu, ngay cả một câu nói cảm tạ đều không kịp nói, muốn tìm đến người nọ, người nọ lại biến mất tăm từ phương nào.

Nghĩ nghĩ phương hướng người nọ đi, còn có hắn trên người một thân quần áo sang trọng, còn nữa những ngày gần đây khắp kinh thành đều nghe đồn tin tức Phụ Chính Vương gia muốn đại hôn, giống như chính là vào đêm nay, nghe nói Phụ Chính vương phủ ngay tại kinh thành phía đông, cùng phương hướng hắn vừa mới đi là trùng khớp, có khi nào, hắn là đi tham gia hôn lễ hay không?

Ôm một tia hy vọng, nàng đi về hướng Phụ Chính vương phủ, nàng chỉ hy vọng mình có thể gặp lại người nọ, nói với hắn một tiếng cám ơn. Không biết là may mắn hay là bất hạnh đang chờ nàng, rốt cục cũng đi đến vương phủ, lại bị một con tuấn mã lao tới làm sợ tới mức té ngã trên đất, sau đó vừa nhấc đầu lên nhìn, là người nọ mà nàng đang tìm.

Vẻ mặt hắn lo lắng nói với nàng: "Lần sau đi đường cẩn thận một chút cho ta, nữ nhân." Sau đó lại lần nữa ngoảnh mặt mà đi.

Từ trong miệng người hầu của hắn nàng mới biết được, thì ra hắn chính là Bảo Thạc Vương gia con, cũng chính là tiểu vương gia, thân phận tôn quý như vậy, đương nhiên khinh thường lời cảm tạ của nàng, lòng biết ơn của nàng hoàn toàn là dư thừa.

Nhưng hiện tại hắn lại bị thương nằm trên giường của nàng, âu cũng là duyên phận mà nàng nên nắm lấy không chừng?

Lúc trước hắn cứu nàng, nàng không kịp nói lời cảm tạ, hôm nay nàng cứu hắn trở về, cũng là hồi báo hắn. Nhưng hắn lại mất đi trí nhớ, không hề nhớ rõ thân phận của mình, nàng rốt cuộc nàng có nên nói cho hắn không?

Nhưng nàng cũng không biết tên của hắn, hơn nữa lấy thân phận của hắn còn bị thương nặng như vậy, khẳng định nội tình không đơn giản, nếu nàng nói cho hắn, làm cho một người đã sắp mất trí nhớ lại lần nữa bước vào địa phương đầy dẫy nguy cơ kia, có thể tương đương việc đạp hắn xuống vách núi cho hắn chết lần nữa hay không?

Nàng thực rối rắm, hơn nữa nàng cũng không thể trăm phần trăm khẳng định hắn trước mắt, chính là "Hắn"lúc trước, dù sao đêm đó bọn họ luôn cách xa như vậy, xem ra chẳng phân biệt được rõ ràng.

Nàng thật sự không biết mình là nên làm như thế nào.

"Nhan nha đầu." Toàn bá đứng ngoài cửa viện gọi vào, trên mắt hiện lên ý cười, đứng nhìn ở bên Nguyệt viên, có cô gái đang nấu thức ăn một cách nhàn hạ, "Cháu cũng nên nghỉ ngơi một chút, cẩn thận cháu mệt muốn chết rồi."

"Ta không mệt." Nhan Thủy Nhu buông chén cuống, đi đến bên cạnh ông,"Toàn bá hôm nay vất vả rồi, mau vào ngồi đi."

"Không được." Trong tay Trương Đông Toàn cầm con thỏ hoang đứng lên đưa cho nàng, "A Lỗi hôm nay ở trên núi săn được con thỏ hoang, vừa vặn cho chúng ta thêm đồ ăn."

A lỗi là thợ săn nổi danh trong thôn, tính tình tốt lại có bản lãnh, thích Nhan Thủy Nhu đã lâu nhưng vẫn thẹn thùng không dám nói, mỗi lần đều nhờ Toàn bá đưa chút món ăn thôn quê đến cho Nhan Thủy Nhu để biểu đạt tình ý.

Chính là một người thẹn thùng, một người lại đơn thuần, cho nên hai người tới hôm nay cũng không có chút tiến triển.

"A Lỗi ca lại mang đồ tới, điều này sao con sao lại không biết xấu hổ nhận mãi chứ."

"Có cái gì ngượng ngùng, thân thủ hắn rất tốt, săn con thỏ rất dễ dàng." Toàn bá đem con thỏ hoang màu xám trực tiếp nhét vào tay nàng.

"Vậy cháu nhờ ông gởi lời cám ơn A Lỗi ca."

Trương Đông Toàn tùy ý phất phất tay, sau đó cảm thấy hứng thú hỏi: "Cháu tính như thế nào đây?" Nghĩ đến tay nghề Nhan nha đầu, Toàn bá lập tức chảy nước miếng.

"Hay làm làm thịt thỏ kho tàu đi."

"Tốt tốt tốt." Trương Đông Toàn nghe được liền gật đầu, Nhan nha đầu chính là tri kỷ, ông thường xuyên ở nhà nàng ăn cơm, cho nên nàng đối với khẩu vị của ông thực hiểu biết, làm đồ ăn đều là thứ mà ông thích ăn.

"Đúng rồi, tiểu tử kia thế nào rồi??"

"Huynh ấy mấy ngày nay tốt hơn nhiều, hôm nay còn uống được nửa bát cháo." Nghĩ đến miệng vết thương hắn khôi phục, nàng liền cười rất vui vẻ, hắn tỉnh lại không đến hai ngày, trên người miệng vết thương đã có chuyển biến tốt rõ ràng, xem ra thảo dược của nàng cũng có phát huy tác dụng, hơn nữa thân thể hắn vốn dĩ vô cùng tốt, mới có thể nhanh khởi sắc như vậy.

Hừ, tiểu tử này thật sự là mệnh lớn, "Tốt lắm, ngày mai liền đem hắn đến nhà của ta." Nghĩ đến một đại nam nhân ở lại trong nhà của nàng, Toàn bá liền cảm thấy lo lắng, dù sao cũng là một cô nương gia còn chưa xuất giá, làm sao có thể cùng nam nhân ngày đêm ở chung, nếu như bị người khác biết được, Nhan nha đầu chắc không cần lập gia đình.

Ông đã nhìn Nhan nha đầu lớn lên, cùng phụ thân Nhan nha đầu - Nhan Văn Bân là bạn tốt, bởi vì mình không có con cái, bạn già lại sớm quy tiên, cho nên ông đối đãi với nàng như con gái ruột của mình, nhất là Văn Bân đi rồi, ông lại lo lắng cô gái này, nhất định phải chăm sóc thỏa đáng mới an tâm.

Nhưng nha đầu kia trời sinh tâm địa thiện lương, thích giúp người, hiện tại lại đem về một đại nam nhân cứu được từ trong rừng, còn ra thể thống gì? May mắn bọn họ ngụ ở cuối thôn bắc, sau lưng chính là núi chỉ toàn mây mù, trừ bỏ hai nhà bọn họ còn những người khác thì không có, bằng không tin tức trong nhà Nhan nha đầu có nam nhân sợ là đã sớm truyền ra ngoài đến ồn ào huyên náo.

"Toàn bá." Nàng bất đắc dĩ thở dài,"Huynh ấy hiện tại không thể cử động được, làm sao....?"

"Ôi, tiểu tử này thật sự là không được, mới bị thương như vậy, liền nằm ở nơi đó động cũng không thể động, thật là." - Trương Đông Toàn một bên lắc đầu một bên đi về hướng nhà mình.

Nhan Thủy Nhu mỉm cười nhìn ông đi xa, biết Toàn bá đang lo lắng cho mình, nhưng mà có điều nàng cũng chẳng để ý tới thanh danh linh tinh gì gì đó, hiện tại nàng chỉ hy vọng hắn có thể mau chóng đứng lên được, về phần sự tình từ này về sau, cứ để về sau rồi tính.

Hắn mê man nửa tỉnh nửa mê, liền nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của nàng, mấy ngày nay nàng thường xuyên canh giữ bên người của hắn chăm sóc hắn, cảm giác rất kỳ quái, mỗi lần tỉnh lại có thể nhìn thấy khuôn mặt thản nhiên tươi cười của nàng, cũng không làm cho người ta chán ghét.

"Huynh tỉnh?" Nàng đem canh đặt ở đầu giường lại, "Uống chút canh đi, ta nấu lâu lắm đó." Con thỏ hoang kia đại bộ phận đều lấy kho tàu, tiểu bộ phận nàng lấy nấu canh, hiện tại xuong thịt mềm rục, nước canh rất ngon.

Hắn vẫn nhìn nàng, như là đang tự hỏi, hoặc như là hoài nghi.

"Làm sao vậy?" Bị hắn nhìn khiến nàng không được tự nhiên cực kỳ, mặt nàng bỗng có chút nóng lên, ánh mắt nam nhân này bình thường như là có ma lực, tối đen thâm thúy, mỗi lần bị hắn nhìn thẳng, nàng đều có loại cảm giác quái dị không đường thối lui.

Hắn cứ như trước không nói, chỉ là nhìn nàng chằm chằm. Rốt cục, nàng nhịn không được ánh mắt sắc bén như vậy, buông bát canh, "Nếu huynh không uống thì thôi vậy, trước hết nghỉ ngơi đi." Nàng đứng dậy tính đi ra ngoài.

Hắn nhíu mày, rốt cục mở miệng, từng chữ từng chữ kiên định nói: "Ta muốn tắm rửa."

"A?"

"Bẩn muốn chết, ta muốn tắm rửa."

"Nhưng huynh hiện tại không thể cử động mà." Bộ quần áo bẩn trên người hắn, nàng đã nhờ Toàn bá giúp hắn thay, cầm bộ xiêm y cũ của phụ thân cho hắn thay, mỗi ngày nàng còn dùng nước ấm giúp hắn lau mặt lau tay, làm sao có thể bẩn?

"Ta mặc kệ, ta muốn tắm rửa." Hắn chịu không nổi cảm giác quái dị trên người, loại cảm giác này hắn phi thường không thể chịu được.

"Miệng vết thương không thể dính nước."

"Cho dù đau chết, cũng không thể bẩn chết." - Hắn hơi nhếch môi, lạnh lùng nói.

Hắn là nam nhân đúng không? Nhan Thủy Nhu không nói gì nhìn hắn, hắn làm sao có thể đối với vệ sinh ương ngạnh kiên trì như vậy? Nàng thật sự là không có cách nào với hắn,"Được rồi, hay chỉ lau mình thôi, được không? Huynh toàn thân cao thấp đều là vết thương, nhất là ngực, tắm rửa là không được, ta nhờ Toàn bá giúp huynh lau được không?"

Không nghĩ để ý nàng, nhưng chết tiệt, toàn thân cao thấp của hắn đều mềm nhũn không có khí lực, chỉ có thể thỏa hiệp, hắn hận loại vô lực này, "Ngay bây giờ."

"Toàn bá đang ở ngoài ruộng làm việc, chờ ông ấy trở về, ta sẽ nhờ......"

"Lập tức, lập tức......" Hắn gầm nhẹ một cái bỗng che ngực, dùng sức quá mức làm cho ngực của hắn đau một trận.

"Được rồi được rồi, huynh không cần kích động." Nàng nhượng bộ,"Ta đi múc nước đến." Nhanh chóng đi tới cửa, nàng mới nhớ tới mình vừa mới nói cái gì đó, hắn muốn lau, hiện tại nơi này ngoài nàng cùng hắn, không có người khác, nếu lúc này đi tìm Toàn bá, như vậy chuyện hắn ở cùng nàng mọi người sẽ biết.

Như vậy, cũng chỉ còn lại nàng, nàng phải giúp hắn lau người, trời ạ!

Run run bưng nước ấm đi vào, thấy cái nhìn chằm chằm của nam nhân, thiếu chút nữa thất thủ đem nguyên cả cái bồn nước hất thẳng vào mặt hắn, chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, hai má nóng lên. Buông bồn nước xuống, nước bên trong bắn tung tóe đi ra, nàng run run nhìn khắp bốn phương tìm khăn, sai lầm không thể lại sai lầm tiếp, lại chính ở chỗ này đứng im, không dám động thủ.

"Nữ nhân, tính nhẫn nại của ta có hạn."

Hắn còn dám thúc giục, còn dám thúc giục! Nhan Thủy Nhu có chút tức giận, hận bản thân yếu đuối vô năng, cũng hận hắn bá đạo ngang ngược, cho dù mất đi trí nhớ, cái loại giọng điệu lạnh lùng mà lại cao ngạo của hắn, vẫn không có chút nào giảm bớt. Xem ra, rất có khả năng hắn chính là "Hắn" lúc trước nàng gặp được ở kinh thành...... Nhan Thủy Nhu đi lên phía trước, đem khăn đến trên mặt của hắn, mềm nhẹ chà lau, cho dù tức giận, lại còn nhớ rõ hắn là bệnh nhân, không thể quá dùng sức.

"Ta muốn gội đầu." Hắn mệnh lệnh nói.

"Đầu huynh không thể bị ướt." Nàng nhẹ giọng giải thích:" Phía sau đầu huynh có một miệng vết thương thật lớn, nếu làm ẩm ướt, khả năng sẽ chuyển biến xấu."

"Cho dù chuyển biến xấu, cũng so với bẩn chết còn tốt hơn."

Thật là, lớn như vậy lần đầu tiên đụng tới nam nhân yêu sạch sẽ như vậy!

Nàng vừa lải nhải, vừa mang tới một cái túi màu lục, đây là nàng dùng dược thảo chính mình hái trên núi thử làm ra dùng để gội đầu gì đó, mùi nhẹ nhàng khoan khoái, hiệu quả cũng không tệ lắm. Đem thủy bồn dời qua, chậm rãi dịch thân mình hắn lại, một tay nâng cổ của hắn, một tay chậm rãi vuốt nước ướt nhẹp sợi tóc của hắn, tận lực không đụng đến miệng vết thương của hắn.

Hắn mở to đôi mắt đen gắt gao nhìn nàng chằm chằm, tay nàng thực mềm, động tác thực nhuyễn, hô hấp lại có một mùi hoa thản nhiên cứ vờn quanh mũi hắn, vài lọn tóc đen ôm lấy khuôn mặt trắng noãn của nàng, ôn nhu mà ngọt ngào.

Hắn thực khẳng định, mình tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn một nữ tử như vậy, bởi vì hắn cảm thấy ngạc nhiên.

Làn da không cần đánh phấn của nàng, trong suốt như ngọc vậy, ánh mắt ngập nước, môi...... Tầm mắt dừng lại ở cánh môi của nàng, sau đó mạnh phát hiện thân thể của mình giống như nóng lên, thật sự là, chết tiệt, tại sao có thể như vậy? Rủa thầm, hắn nhanh chóng dời tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn.

Thay đổi hai lần nước, đưa sợi tóc đen tuyền của hắn rửa sạch, lại dùng khăn khô mát ngăn cách, kế tiếp là sát bên người càng làm cho nàng thẹn thùng, phía trước gần gũi tiếp xúc đã muốn làm cho nàng không được tự nhiên tới cực điểm, hiện tại lại còn phải cởi bỏ quần áo của hắn...... Chỉ nghĩ đến, khuôn mặt của nàng liền hồng giống như sắp lấy máu.

Ma xát cọ cọ lại bưng tới một chậu nước trong, vắt khăn thật khô, đưa lên mặt hắn, cổ cùng cánh tay, lau sạch sẽ vừa lau vừa cảm thấy thẹn thùng, nàng do dự đứng ở đó, khuôn mặt cúi xuống.

"Động tác mau một chút." Hắn thấp giọng mệnh lệnh: "Bằng không chờ nàng lau xong, ta lại bị phong hàn." Có những chuyện cho dù mất trí nhớ cũng không thay đổi được cái bản tính xấu của hắn.

Nhan Thủy Nhu cắn răng tiến lên, đưa tay cởi bỏ quần áo hắn, mấy ngày hôm trước nàng giúp hắn bôi thuốc cũng từng nhìn quá, nhưng lúc đó thì tràn đầy lo lắng, hoàn toàn không có rảnh chú ý tới..., nhưng khi đó với hiện tại khác nhau.

Hắn thoạt nhìn nhã nhặn, thân hình cũng rất vừa vặn rắn chắc, cho dù trong ngực trải rộng to nho nhỏ những vết thương, nhưng một khối cơ bắp, vẫn là làm cho người ta lo sợ bất an, nàng cùng hắn như vậy, có phải rất có không hợp với lễ tiết hay không? Nàng cắn môi, lui về phía sau vài bước.

"Nếu nàng dám chạy, ta thề nhất định đuổi theo!" Hắn trầm giọng nói.

Ý tưởng bị xem thấu, Nhan Thủy Nhu bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục cẩn thận giúp hắn chà lau, cách tấm vải dệt mềm mại, cảm thụ ngực của hắn phập phồng, động tác của nàng càng ngày càng chậm, bả vai, trong ngực, phần eo, sau đó là...... Bụng.

Đôi mắt thâm thúy ngăm đen của hắn càng phát ra, gắt gao nhìn chằm chằm hai má của nàng, nơi đó đã muốn đỏ tươi ướt át, giống như một bông hoa phù dung đang khoe sắc, đôi mắt như nước, môi như cành hồng, còn có hàm răng đang khẽ cắn cánh môi thì trắng noãn.....

"Nàng đỏ mặt cái gì?"

"Nha!" Hắn đột nhiên lên tiếng, còn hỏi trực tiếp như vậy, làm cho nàng sợ tới mức cả người chấn động, lại không nghĩ rằng sẽ lướt qua một cái cứng rắn mà nóng rực gì đó. Nàng ngẩn người, hai người đồng thời cúi đầu, nhìn phía nàng đang chạm đến.

Mặt hai người đều nhanh chóng đỏ bừng, Nhan Thủy Nhu nhanh chóng đứng lên, lui về phía sau vài bước, dùng sức lắc lắc khăn, cho dù nếu không phải người am hiểu, nàng cũng hiểu được cái địa phương kia tựa hồ không phải nơi nàng nên chạm vào.

"Chết tiệt!" Hắn thấp rủa, đỏ mặt tía tai, quá mức kích động làm cho ngực của hắn lại đau kịch liệt, hơn nữa đầu choáng váng cùng đau đớn mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn hắn chỉ có thể ngồi phịch ở trên giường, cái gì cũng làm không được.

"Huynh thế nào rồi?" Thấy vẻ mặt hắn không đúng, cho dù thẹn thùng cũng đành vậy, vội vàng bước lên hỏi.

Hắn cố gắng hít sâu mấy hơi, cảm giác đau đớn giảm bớt vài phần, lập tức giận trừng nàng,"Nàng, nữ nhân, dám sờ loạn!" Khuôn mặt còn mang theo sắc hồng rõ ràng.

Cặp mắt kia tối đen như mực, bên trong như là có một ngọn lửa như thiêu đốt mọi thứ, làm cho nàng không dám nhìn thẳng, tâm loạn như ma, "A...... Thực xin lỗi." Đôi mắt nàng trong suốt đầy kinh hoảng, nhìn loạn mọi nơi không dám quay xuống nhìn hắn, môi cắn đến nỗi thành trắng, như vậy thật sự là điềm đạm đáng yêu.

Hắn rõ ràng mềm lòng, lại muốn rống lên: "Vụng chân vụng tay, cái gì đều làm không tốt."

Đủ rồi nha, nàng cũng không phải cố ý, sao hắn lại mắng nàng? Nàng tuy rằng nói là tính tình tốt, nhưng là không phải tính tình của một cục đất, sao có thể tùy tiện để hắn mắng. Nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của hắn, nàng tuy luôn luôn ôn nhu nhưng không muốn cãi với hắn, chỉ có thể thì thào nói nhỏ: "Cái gì chứ? Chính mình còn không phải đỏ mặt giống ta sao."

"Nàng nói cái gì?"

"Không...... Không có." Thật sự là hận chết chính mình nhát gan.

"Có cái gì nói liền nói thẳng ra đi, oán thầm là hành vi của tiểu nhân."

Nam nhân này, miệng vết thương vừa mới chuyển biến chút, tính xấu của hắn liền phá hư chuyện, miệng vết thương bây giờ như đang mở rộng ra thật kinh người! Nàng ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vài tia bất mãn, "Chính huynh còn không phải đỏ mặt giống ta sao." Rõ ràng là lời nói phản bác nghiêm túc, lại bị ngữ điệu mềm mại trời sinh của nàng biến thành khí thế hoàn toàn khác.

Nhưng vẫn là thành công làm cho người nào đó chán nản, "Ta...... Nào có, nói bậy!"

"Sao lại không có?" Đôi mắt sáng như ánh sao của nàng chớp động, tiến lên chỉ vào khuôn mặt của hắn, "Rõ ràng có mặt đỏ, muốn ta lấy gương cho huynh soi hay không?"

"Nàng dám!" Hắn gầm nhẹ, ôm ngực đau đớn sắc mặt tái nhợt, nói: "Ngươi nữ nhân này, còn không phải nàng làm hại."

"Ta không có......"

"Còn nói không có." Ngón tay chỉ về vị trí đang ngẩng cao dưới tấm chăn "Nếu không phải nàng sờ loạn, sẽ như vậy sao, hửm?"

Rõ ràng là vấn đề của mình, lại đổ thừa tại nàng! Đôi mắt không tự giác theo tay hắn nhìn lại nơi đó, sau đó dũng khí nổi bật cùng tức giận đều theo chỗ kia mà tạm thời đánh tan.

Trời ạ, hắn cũng không tránh khỏi cũng quá...... Kích động đi.

Phụ thân để lại một đống sách, bên trong có mấy bản sách thuốc, nàng thường xuyên lật xem, đại khái hiểu được hắn hiện tại là trạng thái gì. Nhưng đọc sách là một chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, nàng cúi đầu rất nhanh, khuôn mặt lại lần nữa đỏ bừng, nắm khăn run run đứng lên, mặt nóng bừng, hoàn toàn mất đi dũng khí đột nhiên tới vừa rồi, đang nhìn đến "Cái kia".

Hắn vẫn gắt gao nhìn nàng chằm chằm, nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hẳn lên, hừ lạnh một tiếng, lại lại oán giận: "Còn không phải nàng làm hại."

"Ta......"

"Nàng đứng ngây ngốc ở đó làm gì?" Đôi mắt hắn trợn trừng,"Nơi này không cần nàng lau, ta chính mình tự làm."

"Còn miệng vết thương của huynh......"

"Hay là nàng muốn tự mình làm?" Hắn tà tứ nhíu nhíu hàng mi, biểu tình mang theo vài phần tà ác. Nàng bị hắn chọc, mặt đỏ tới như sắp đi lấy máu, tiểu nữ tử phản kháng hoàn toàn bị đả kích thất linh bát lạc, đỏ mặt lắc đầu.

"Vậy còn không mau đưa cái khăn cho ta!"

"Vâng." Nàng thực nhu thuận nghe lời đem khăn tử ở thủy bồn vắt khô, đưa cho hắn.

Hắn nhận lấy, nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của nàng, khóe môi khẽ mỉm, rất chậm rất chậm nói: "Nàng muốn xem sao?"

Oanh! Giống hỏa dược ở trên mặt nàng nổ mạnh, nàng vội vàng cướp đường mà chạy, hành động kinh hoàng nhanh chóng giống như tiểu bạch thỏ.

Hắn nhịn không được bật cười, lại bởi vì cười to mà tác động đầu cùng ngực thương, đau đến hô hấp cứng lại, nhưng, nghĩ đến loại thẹn thùng quẫn bách của nàng vừa mới rồi, hắn thật sự cảm thấy cho dù là đau chết, cũng là đáng giá.

Không thể tin được, hắn lại cảm thấy mặt nàng hồng, bộ dáng kinh hoảng, rất...... Đáng yêu.

Ngày đó mãi cho đến buổi tối ngủ, nụ cười trên môi hắn, không hề giảm xuống.

-----------------------------------

Cho ta một ⭐ lấy động lực ik???

Bình luận

Truyện đang đọc